Nghe nói như vậy, Mặc Thành Hiên nhướng mày. Mấy ngày nay, sau khi tỉnh táo
lại, hắn đã suy nghĩ đến sự xuất hiện của Lâm Uyển Thiến vào đêm hôm đó, liệu có phải chỉ là một sự trùng hợp? Hoặc là đã sớm an bài? Lúc gặp
nàng trong đêm mưa, sau khi thê nhi hắn xảy ra chuyện, tiếp theo liền
xảy ra quan hệ cùng nàng, trong lòng hắn cũng có một tia hoài nghi, hoài nghi Lâm Uyển Thiến này tiếp cận hắn là có mục đích.
Mặc dù
hắn đã phái người âm thầm chú ý nhất cử nhất động của nàng, nhưng vẫn
không thấy nàng có gì dị thường. Quan trọng nhất, nàng chỉ là một nữ tử
tay không tấc sắt , một người bình thường không có chút huyền khí, nếu
thực sự muốn phái một người đến tiếp cận hắn, thì làm sao có thể phái
một nữ tử hai tay trói gà không chặt đến được?
Hắn
vẫn luôn suy nghĩ mãi, nếu thật sự có người tưởng tiếp cận hắn, vậy muốn lấy cái gì ở trên người hắn? Bích Lạc Sơn Trang có gì khiến cho bọn hắn muốn lấy? Hắn đã phái người đi điều tra thân thế của nàng, tra được
nàng ta là một bé gái mồ côi, lưu lạc khắp nơi, không nơi nương tựa,
thân thế của nàng giống như những gì nàng ta nói, không có gì đặc biệt.
Tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, nhưng vết lạc hồng
ánh vào đáy mắt kia, một thân dấu vết sau một đêm hoan ái kia, cũng
không phải là hắn có thể khống chế được. Lâm Uyển Thiến kia bộ dạng xinh đẹp, nhưng hắn cũng không phải dạng người thấy sắc đẹp là nổi lên tà
tâm, càng không phải vì muốn gạt bỏ chuyện tình đã phát sinh mà tuỳ ý
lấy tính mạng của ai đó. Vì chuyện hôm đó hắn chỉ có thể mang nàng về,
tạm thời sắp xếp ở Bích Lạc Sơn Trang .
Mấy ngày nay nàng vẫn an phận ở trong sân, tại sao hôm nay lại muốn gặp hắn? Dừng một chút,
thanh âm trầm thấp mang theo uy nghi của bậc thượng giả từ trong miệng
hắn phát ra: "Kêu nàng tiến vào."
"Dạ!" Quản gia cung kính
lên tiếng, rồi mới xoay người đi ra bên ngoài. Chỉ trong chốc lát đã dẫn một nữ tử trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp tiến tới.
Chỉ thấy
nàng cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn khắp xung quanh,
mang theo vài phần khiếp sợ, lại giống như mang theo vài phần hiếu kì,
dung nhan xinh đẹp kia tinh xảo giống như một đoá hoa đang nở rộ, mặc
phát vãn khởi, bên trên chỉ cài mấy trang sức đơn giản, mấy sợi tóc
vương hai bên má làm cho nàng tăng thêm một phần quyến rũ, một thân lụa
mỏng màu xanh nhạt, vòng eo mảnh khảnh buộc một sợi đai lưng cùng màu,
bên hông mang theo dây kết dọc theo làn váy màu xanh, nhẹ nhàng lay động theo từng bước đi của nàng.
Đến trước của thư phòng, quản
gia liền dừng bước cước bộ, quay đầu nhìn nàng, thanh âm cứng nhắc nghe
không ra cảm xúc gì: "Lâm cô nương, Trang chủ ở trong thư phòng, ngươi
vào đi thôi!" Nói xong, quản gia liền xoay người cất bước rời đi.
Hắn là quản gia của Bích Lạc Sơn Trang, lại là thân tín của trang chủ, tự
nhiên biết lai lịch của cô nương họ Lâm này, cũng biết vì sao nàng lại
xuất hiện ở trong này, cho nên trong lòng có nảy sinh kháng cự với nàng. Trang chủ yêu phu nhân như thế nào, mấy người cấp dưới như bọn họ đều
xem ở trong mắt, nữ nhân này lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau thừa dịp mà vào, hắn thật sự muốn một cước đem nang đá ra ngoài!
Người đứng bên cạnh trang chủ, đâu phải một nữ nhân tuỳ tiện như nàng có tư
cách đứng một chỗ cùng hắn? Nghĩ đến phu nhân ôn nhu hào phóng cùng với
tiểu thư nhỏ nhắn hoạt bát đáng yêu, không khỏi cảm thấy sinh ra một cỗ
bi thương. Người tốt giống như phu nhân cùng với đứa nhỏ đáng yêu như
tiểu thư, cứ như vậy mà không còn nữa...
Lâm Uyển Thiến vội
vàng thi lễ với quản gia, nhẹ giọng nói: "Cám ơn quản gia." Thấy hắn
ngay cả đáp cũng không đáp, nhanh chóng xoay người rời đi, nàng cúi đầu, dừng một chút, rồi mới đi lên phía trước gõ cửa: "Cốc cốc."
"Tiến vào!" Trong thư phòng, truyền đến thanh âm trầm thấp mà hàm chứa uy nghiêm của Mặc Thành Hiên.
Lâm Uyển Thiến nghe xong, cúi đầu đi vào thư phòng, nhẹ nhàng cúi người thi lễ với người ngồi phía trên: "Uyển Thiến bái kiến trang chủ."
Thanh âm ôn nhu có thể kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân, nếu lúc này nam
nhân ngồi ở đây không phải là Mặc Thành Hiên thì có lẽ sẽ khác. Chỉ tiếc là ở trong lòng Mặc Thành Hiên, vĩnh viễn chỉ có một nữ nhân là Tuyết
Nhu, đối với nữ tử xinh đẹp như hoa trước mặt này, ở trong mắt hắn cũng
chỉ là một nữ nhân, không có gì đặc biệt.
"Quản gia nói ngươi muốn gặp ta, rốt cuộc có chuyện gì?" Hắn hỏi thẳng, cũng không dây dưa
quanh co với nàng, ánh mắt uy nghiêm dừng ở trên người nữ tử đang cúi
đầu kia, trong lơ đãng hiện lên một tia chán ghét.
Nghe vậy,
Lâm Uyển Thiến mới mang theo vài phần sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Uyển Thiến tứ cố vô thân, nhờ trang chủ không chê đem Uyển Thiến về
Bích Lạc Sơn Trang, cho Uyển Thiến có một nơi cư trú, không cần phải lưu lạc xung quanh bị người khi dễ, cho nên muốn gặp mặt cám ơn Trang chủ
có ân thu nhận, sau này sẽ tận tâm hầu hạ trang chủ."
Nghe
nàng nói như thế, trong lúc nhất thời Mặc Thành Hiên trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa uy nghi bắn về phía nữ tử vẫn đang cúi đầu mà
đứng kia, thanh âm trầm thấp không mang theo một tia cảm tình nói: "Ta
nghĩ, có một điều ngươi hẳn là nên biết rõ ràng."
Nghe vậy, Lâm Uyển Thiến ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Trang chủ nói lời này là có ý tứ gì?"
Mặc Thành Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: "Nếu không
phải vì chuyện xảy ra đêm hôm đó, ta không có khả năng mang ngươi về
Bích Lạc Sơn Trang ." Hắn nói xong, thanh âm dừng một chút, sau khi nghe nói như thế, liền thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hắn vẫn mở miệng nói
tiếp mà không mang theo một tia cảm tình nào: "Nữ chủ nhân của Bích Lạc
Sơn Trang này cho tới bây giờ cũng chỉ có một người, là phu nhân Tuyết
Nhu của ta. Cho dù nàng đã mất, ta cũng không cho phép có nữ nhân khác
đến thay thế vị trí của nàng, cho dù là thị thiếp cũng không có khả
năng!"
Hắn đã từng đáp ứng với Nhu Nhi, cả đời này ngoại trừ
nàng tuyệt đối không có nữ nhân khác, cho dù là thị thiếp cũng tuyệt đối không có. Nhưng đêm mơ hồ hôm đó, hắn đã làm chuyện thực có lỗi với Nhu Nhi, nên cho dù là vị trí thiếp thất hữu danh vô thực thì Bích Lạc Sơn
Trang này cũng tuyệt đối không có!
Thanh âm của hắn ngừng một chút, ánh mắt ẩn chứa uy nghiêm của bậc thượng giả quét về phía Lâm
Uyển Thiến vẻ mặt trắng bệch, trầm giọng nói: "Ta có thể cho ngươi một
chỗ an thân, cho ngươi ở Bích Lạc Sơn Trang này cơm áo không lo, sống
hết quãng đời còn lại, mà danh phận là không có khả năng, ngươi tốt nhất nên nhận thức rõ điểm này. Từ hôm nay trở đi, không có việc gì thì an
phận ở trong sân, không cần chạy loạn, Bích Lạc Sơn Trang không thể so
với bên ngoài, nếu ngươi có làm gì sai, đừng trách ta không niệm chuyện
tình đêm hôm đó mà đem ngươi đuổi khỏi sơn trang! Đi ra ngoài đi!"
Nghe được lời nói lãnh khốc vô tình kia của hắn, Lâm Uyển Thiến suýt nữa
đứng không vững, bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị móng tay đâm thật
sâu vào lòng bàn tay, lại không thể ngăn cản được đau đớn cùng hận thù ở trong lòng. Vì tiếp cận hắn, nàng đã trả giá nhiều như vậy, kết quả là
hắn lại chưa từng nghĩ tới sẽ cấp cho nàng một danh phận. Nếu không có
danh phận, nếu không thể tới gần hắn, vậy tiếp theo nàng phải làm như
thế nào?