"Sư phụ, có một chỗ con không rõ, tại sao ám khí con bắn ra, lúc nhắm trúng mục tiêu nhưng lực đạo không khống chế được, mà vận dụng đúng lực đạo
thì lại không đánh trúng mục tiêu, đây là có chuyện gì?" Tử Kiệt đi tới
hỏi trước mặt Lăng Thành, bởi vì gần đây luyện đến luyện đi vẫn không có cảm giác thuận tay, bản thân hắn lại không giải thích được vấn đề nằm ở đâu. Sư huynh bọn họ cũng không học ám khí, tự nhiên cũng không có cách nào giải quyết nghi hoặc của hắn, cho nên chỉ có thể hỏi sư phụ.
Nghe xong, Lăng Thành liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Ngươi làm thử một
lần cho vi sư xem!" Vừa dứt lời liền khoanh tay đứng ở một bên.
"Dạ!" Tử Kiệt lên tiếng, ý bảo Tử Sa chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn họ vốn dĩ đang luyện tập, nghe Tử Kiệt nói như vậy liền vô cùng tò mò
ngừng tay lại nhìn. Hai ngày nay, bọn họ nghe Tử Kiệt nói ám khí của hắn bắn ra có vấn đề, nếu không phải lực đạo không được khống chế tốt, thì
cũng là do hắn không bắn trúng mục tiêu, nghe thấy sư phụ muốn chỉ điểm
cho hắn, bọn họ tự nhiên phải ở một bên nhìn. Bọn họ không phát hiện vấn đề thì sư phụ làm thế nào mà phát hiện?
"Tam sư huynh, có thể bắt đầu!" Tử Sa nói xong, trong tay cầm một viên đá nhỏ, chuẩn bị tung vào giữa không trung.
"Hảo, vậy thì bắt đầu đi!" Tử Kiệt nói xong, chuẩn bị bắn ra ám khí, không ngờ lúc này lại nghe được thanh âm của sư phụ hắn.
"Chậm đã." Lăng Thành liếc mắt nhìn hắn cùng Tử Sa một cái, khuôn mặt nghiêm
túc làm cho người ta nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì?
Nghe được lời của hắn, Tử Kiệt giật mình, quay đầu hỏi : "Sư phụ, làm sao
vậy?" Không phải muốn bắt đầu sao? Tại sao lại kêu hắn ngừng lại?
"Ngươi bình thường đều luyện như thế này?" Lăng Thành hỏi, thanh âm trầm thấp
mang theo một cỗ uy nghiêm, ánh mắt dừng ở trên người Tử Kiệt. Vừa rồi
khi hắn từ nhà tranh bước ra liền thấy Tử Kiệt luyện như vậy, chỉ nghĩ
hắn trong lúc nhàn rỗi thả lỏng một chút thôi, ai ngờ Tử Kiệt lại muốn
luyện như vậy cho hắn xem, hắn nhớ rõ đã dạy cho Tử Kiệt cách luyện ám
khí như thế nào, sao lại luyện thành cái dạng này?
Nghe sư phụ hỏi như vậy, Tử Kiệt ngẩn người, rồi sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy!" Luyện như vậy có vấn đề gì sao?
Nghe xong lời này, chân mày Lăng Thành bèn nhíu chặt lại, trầm giọng hỏi:
“Ngày đầu tiên khi vi sư dạy ngươi ám khí, cũng đã nói qua cách luyện
tập như thế nào. Mới đầu ngươi cũng luyện như vậy, nhưng hiện tại sao
lại biến thành thế này?” Thanh âm trầm thấp, dường như mang theo bất
mãn, ánh mắt nghiêm túc kia thẳng tắp dừng ở trên người Tử Kiệt, khiến
hắn chột dạ không thôi.
Thấy hắn cúi thấp đầu tránh ánh mắt
của mình, Lăng Thành đột nhiên mở miệng nói: “Đem hai con chim đang bay
trên trời đánh xuống!”
Vừa nghe lời này, Tử Kiệt ngẩng đầu
nhìn lên trời, thấy hai con chim kia đang bay giữa không trung, vội vàng bắn ám khí hướng về chúng nó. Ai ngờ ám khí lại lướt qua người hai con
chim, chỉ có một cọng lông chim lắc lư bay xuống dưới, vừa vặn rơi xuống trên đỉnh đầu hắn.
Mấy người đứng ở một bên nhìn thấy cảnh
này, muốn cười mà không dám cười, bởi vì sau khi sư phụ nhìn thấy ám khí Tử Kiệt bắn ra, khuôn mặt hàng năm không đổi kia đã trở nên đen thui,
phỏng chừng lúc này bọn họ dám cười ra tiếng, nhất định sẽ không xong.
“Ngươi xác định là có luyện tập?” Lăng Thành trầm giọng hỏi, ánh mắt sắc bén
dừng ở trên người Tử Kiệt, giống như muốn nhìn thấu hắn, thực sự doạ
người.
Tử Kiệt vội vàng gật đầu nói: “Có! Sư muội vẫn giúp
đỡ con luyện tập, những vật từ trong tay nàng tung ra, lúc bình thường
con vẫn đều đánh trúng, chính là lực đạo nắm giữ không được tốt lắm.”
"Xem ra ngươi vẫn không hiểu vấn đề nằm ở nơi nào. Luyện ám khí giống như
ngươi thì có luyện thêm mười năm nữa cũng, không được cái gì!" Lăng
Thành nói xong, ánh mắt đảo qua trên người hắn, khoé mắt thoáng nhìn
thấy Tử Tình ở cách đó không xa đang xách theo hai cái mộc dũng trở về.
"Sư phụ, ngài có thể nói rõ hơn một chút được không? Con vẫn chưa hiểu." Tử Kiệt gãi đầu, thực sự không hiểu những lời hắn nói là có ý gì? Là nói
ám khí của mình luyện chưa tốt? Luyện mười năm nữa cũng không luyện
thành sao? Nhưng trong số bọn họ thì ám khí của hắn đã xem như tốt nhất
rồi, bình thường đều là một trăm phát thì có chín mươi phát bắn trúng,
chỉ là vừa rồi ở trước mặt sư phụ lại không đạt được tiêu chuẩn như bình thường.
Lăng Thành liếc mắt nhìn hắn nói: "Trước khi muốn
giết ngươi, sẽ không có ai nói cho ngươi biết hắn muốn giết ngươi cả.
Nếu mắt, tâm, tay ngươi không thể phối hợp được thì ngươi cũng không cần luyện ám khí nữa. Ngươi để Tử Sa giúp ngươi tung đá vào không trung,
nhưng đó căn bản không phải là luyện tập. Bởi vì nàng đã muốn nói cho
ngươi biết, nàng chuẩn bị tuỳ thời cơ ra tay, mà ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay ngay cả hai con chim nhỏ bay trên không trung kia
ngươi cũng không bắn hạ được, thì ngày khác nếu đối phương là kẻ muốn
giết ngươi, chỉ cần ngươi thất thủ một lần cũng đã làm mất đi tiên cơ.
Song phương đối chiến, ngươi hẳn sẽ phải chết mà không cần nghi ngờ!"
Nghe Lăng Thành nói xong, mấy người ở một bên vốn dĩ đang muốn cười lại
không dám cười, thần sắc đều trở nên nghiêm trọng hơn, bởi vì một phen
dạy bảo này của sư phụ không chỉ hữu dụng với Tử Kiệt, mà cũng đồng dạng có ích lợi cho bọn họ. Nếu như bọn họ không thể chuẩn bị tinh thần vững vàng để bảo vệ tính mạng, tay mắt linh hoạt để vận dụng võ công của
mình, ở thời điểm đối phó với địch nhân, kẻ nằm xuống kia sẽ có khả năng chính là bọn họ!
Bị nói như vậy, trong lòng Tử Kiệt đột
nhiên nổ tung một tiếng, trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào. Quả thật nếu là đối địch, địch nhân không có khả năng nói cho hắn biết
khi nào thì ra tay, nếu hắn không thể chuẩn xác lấy mạng đối phương
trước khi chúng kịp ra tay, thì người phải chết chính là hắn!
Ý thức được điểm này, sau lưng không khỏi nổi lên một tia hàn ý, một nỗi
sợ hãi dâng lên trong lòng.Nếu hôm nay sư phụ không chỉ ra điểm này, mà
chính hắn cũng không có cách nào hiểu được, hậu quả thật không thể chịu
nổi!
Lập tức, hắn vội vàng áy náy quỳ xuống: "Sư phụ, đồ nhi
biết sai rồi! Đồ nhi ngày sau nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như
vậy!" Sai lầm như vậy, một lần cũng đủ rồi.
Lăng Thành nhìn
hắn một cái, trầm giọng nói: "Ám khí chú trọng ở tinh, chuẩn, nhanh,
mắt, tâm và tay phối hợp chính xác. Tuy rằng ngươi cần luyện tập thêm
nhưng ngộ tính không cao, nên hảo hảo hiểu thấu đáo đi!" Thanh âm vừa
dứt, Lăng Thành phất ống tay áo một cái rồi quay người rời đi.
Nghe những lời bọn họ nói, Tử Tình nâng mắt nhìn về phía bóng dáng đã đi xa
kia, không hiểu vì sao, nàng cảm thấy những lời vừa rồi sư phụ không chỉ nói cho một mình Tử Kiệt nghe, mà còn nói cho nàng nghe. Nhìn hắn đang
dần rời đi, nàng suy nghĩ trong chốc lát, buông hai cái mộc dũng trong
tay xuống, đi theo phía sau hắn.
Mà Tử Kiệt nghe xong những
lời của hắn, kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn rời đi, sửng sốt mất nửa ngày
mới chậm rãi đứng lên, nhìn chim chóc đang bay trên bầu trời kia, ám khí trong tay lại tung ra, thế nhưng vẫn cứ bắn trật, không khỏi cắn chặt
răng, nắm chặt quyền đi ra sau núi.
"Tam sư huynh!"
Tử Sa lên tiếng gọi, muốn theo sau hắn nhưng lại bị bọn họ kéo lại: "Để
cho hắn yên tĩnh một lát đi! Bị sư phụ nói như vậy, chỉ sợ trong lòng
hắn cũng không dễ chịu gì." Tử Kiệt tự tôn rất cao, nay ở trước mặt
nhiều người, ngay cả hai con chim cũng không bắn trúng, lại bị sư phụ
phê bình ở trước mặt mọi người là ngộ tính của hắn không cao, chỉ sợ là
trong lòng rất khó chịu đi!