Ban ngày, Tử Tình vẫn mang nước đổ đầy chum, buổi tối, nàng tu luyện nội
công cùng tâm pháp mà sư phó giao cho nàng. Vài ngày qua đi, rõ ràng
nhất chính là lúc nàng xách nước giờ hai tay có thể duỗi thẳng mà không
làm rơi một giọt nước nào, lực đạo dưới chân cùng hai tay đều tiến bộ
theo từng ngày. Ở Lăng Sơn Phong này, ngoại trừ Lăng Thành vẫn một mực
âm thầm chú ý đến nàng thì không có ai biết trong khoảng thời gian này
nàng đã dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Hôm nay, sau khi nàng đổ đầy chum nước thì nàng liền nhàn rỗi không có việc gì làm. Bình thường
chỉ tùy tiện khoa tay múa chân tập luyện chiêu thức thứ nhất ở trước mặt bọn họ, mà mấy người bọn họ tu luyện cùng nàng vẫn một mực cho rằng
nàng chỉ nhớ rõ chiêu thức thứ nhất, trong lòng bọn họ vẫn luôn xem
thường cùng khinh miệt nàng
Cầm thanh kiếm gỗ sư phó đưa cho nàng, Tử Tình đi đến nơi vắng vẻ, một lần lại một lần luyện tập chiêu
thức thứ nhất của bộ kiếm pháp mấy ngày trước đây. Sư phó nói bộ kiếm
pháp có này tên là Thanh Phong kiếm pháp, nếu là có thể hiểu được huyền
cơ trong đó, bộ kiếm pháp này sẽ có uy lực vô cùng lớn .
Bộ
Thanh Phong kiếm pháp này tổng cộng có chín chiêu thức, mỗi một chiêu
đều có uy lực không thể khinh thường. Chiêu thức tuy nhìn như đơn giản
nhưng nếu vận dụng sai thì bản thân không có cách nào phát huy được hết
uy lực cùng tinh túy trong đó. Mỗi ngày nàng đều luyện tập chiêu thức
thứ nhất nhiều hơn một lần, một lần lại một lần ngộ ra tinh túy trong
đó, Tuy không rót nội công vào nhưng tốc độ luyện tập cũng cực kỳ chậm
chạp, tuy trong mắt người khác chiêu thức nàng đang luyện tập căn bản
không có tiến bộ nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể hiểu rõ sự huyền diệu bên trong.
Luyện tập hơn một canh giờ nàng mới xoay người đi đến căn nhà tranh của mình. Nàng muốn đi chặt hai khối gỗ trở về để làm một số thứ, bằng không bên trong căn nhà nhỏ của nàng căn bản không có
cái gì có thể để những vật kia.
Mấy người đang cùng một chỗ
luyện kiếm vừa thấy nàng rời đi, bèn dừng lại nghỉ ngơi một chút, Tử Sa
liếc nhìn bóng dáng đang dần dần ly khai, lớn tiếng nói : "Các ngươi nói xem, nàng ta muốn luyện chiêu thức thứ nhất tới khi nào mới đây? Luyện
rất nhiều ngày mà nàng ta vẫn chỉ luyện duy nhất một chiêu, thật vô
dụng."
"Sư phó mang nàng về đây tu luyện cùng mọi người, sư
phó vẫn chưa lên tiếng thì chúng ta càng không cần để ý tới. Nhìn bộ
dáng kia của nàng, nói không chừng phải khổ tu mười năm cũng không có
cách nào trở thành đệ tử Thanh Sơn." Tử Nguyên liếc nhìn bóng dáng kia
đang rời đi, một bên vung thanh kiếm trong tay. Khi ánh mắt chạm đến dấu răng do bị nàng cắn mà lưu lại, khuôn mặt vốn mang theo ý cười lập tức
trở nên âm trầm .
Chết tiệt! Mỗi lần hắn nhìn thấy dấu răng
này lại giống như đang nhắc nhở hắn suýt chút nữa bị Tử Tình đáng ghét
kia cắn mất một khối thịt! Chuyện này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một sự sỉ nhục! Từng giờ từng phút đều nhắc nhở hắn!
Tử Cầm chú ý tới thần sắc trên mặt Tử Nguyên, liền lập tức liền mở miệng
hỏi : "Mấy vị sư huynh, chúng ta thật sự cứ như vậy buông tha cho nàng
sao ? Sư phó mặc dù nói chúng ta không được khi dễ nàng, nhưng nếu chúng ta muốn dạy dỗ nàng thì vẫn còn rất nhiều phương pháp!"
Tử
Nghiên cùng Tử Lập ở một bên nghe nói như thế, hai người chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, không mở miệng. Tuy rằng Tử Nghiên cũng không thích Tử
Tình, nhưng sư phó đã lên tiếng, hắn cũng không muốn tiếp tục đi gây sự
khiến sư phó tức giận. Mà Tử Lập thì cảm thấy nàng cũng không quá đáng
lại còn nhỏ hơn bọn họ đến mấy tuổi, nếu như tiếp tục tìm nàng gây phiền toái thì thật không tốt
Tử Kiệt thấy Tử Nghiên cùng Tử Lập đều không mở miệng, liền lên tiếng hỏi Tử Cầm :
"Ngươi có biện pháp gì ?" Lần đầu tiên Khi nhìn thấy Tử Tình, ngược lại cảm
thấy nàng lớn lên rất tinh xảo, yêu thích không thôi, nhưng trong mắt
của nàng không có bọn họ , từ ngày đầu tiên đã bắt đầu như thế, mà yêu
thích của hắn cũng theo một khắc này chuyển biến thành chán ghét, chán
ghét nàng yên lặng, chán ghét nàng luôn bày ra bộ dáng chuyện gì cũng
không liên quan đến mình!
Liếc nhìn mấy người bọn họ, Tử Cầm
nhếch môi cười : "Phía trước cách đó không xa có một tổ ong ở trên cây,
chúng ta đi hái rồi sau đó ném vào trong căn nhà tranh của nàng, thế
nào ?" Đôi mắt to xinh đẹp mang theo vài phần hưng phấn vui vẻ nhìn mấy
người bọn họ.
"Đại sư huynh, Tứ sư đệ, hai người các ngươi
thấy như thế nào?" Tử Nguyên mở miệng hỏi, ánh mắt rơi vào trên hai
người bàng quan đứng xem.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tử
Nghiên trước tiên mở miệng nói: "Sư phó đã ra lệnh, không được gây sự
với nàng, ta không có ý định chọc sư phó tức giận. Về phần các ngươi
muốn làm cái gì ta cũng không muốn biết, ta muốn đi luyện công ." Thanh
âm vừa rơi xuống, hắn liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, xoay người rời đi.
Tử Lập thấy hắn rời đi, vội vàng nói: "Ta muốn luyện công với Đại sư
huynh, các ngươi mới vừa nói cái gì ta cũng không nghe thấy." Chính mình không tham dự cũng không nên biết quá nhiều, nếu sư phó có hỏi thì hắn
thật đúng là không biết trả lời như thế nào.
"Bọn hắn đều nói như vậy rồi, vậy chúng ta chơi trò của chúng ta. Bây giờ, trước tiên ai tự nguyện đi hái tổ ong vò vẽ kia ?" Tử Kiệt nói xong, ánh mắt dừng
trên người bọn họ.
"Tử Sa có khinh công tốt nhất, không bằng
để nàng đi hái !" Tử Cầm cười nói , không đợi nàng mở miệng còn nói
thêm: "Tử Sa, Tử Tình khắp nơi đối nghịch cùng chúng ta, muội thân là
một người trong chúng ta, khinh công lại tốt nhất trong mấy người chúng
ta, việc này không ai có thể thích hợp hơn muội!"
Tử Sa chần
chờ nhìn nàng , nói: "Ngũ sư tỷ, nhưng cái tổ ong vò vẽ kia cao như vậy, hơn nữa hẳn là bên trong không ít ong vò vẽ, nếu muội không cẩn thận bị ong vò vẽ đốt đã thì làm sao bây giờ?" Nàng mặc dù còn nhỏ nhưng cũng
không ngu ngốc, mấy người bọn họ cũng không phải không biết khinh công,
dựa vào cái gì nàng phải tự mình đi?
"Nếu không để ta đi!
Khinh công của ta tuy kém Tử Sa, bất quá muốn nhảy lên cây đại thụ kia
có lẽ cũng không phải việc khó gì. Quyết định vậy nha, việc này giao cho ta đi làm!" Tử Kiệt sảng khoái nói xong, nhìn nhìn xung quanh, lại quay người hỏi Tử Cầm: "Tử Cầm, muội nói tổ ong vò vẽ kia là ở nơi nào ? Vì
sao ta không phát hiện?"
"Tam sư huynh, ở bên kia,muội mang
mọi người cùng đi xem !" Tử Cầm nói xong, xoay người đi đến cái cây kia. Khi khoảng cách với cây đại thụ kia không còn xa , nàng mới chỉ tổ ong
vò vẽ rất lớn ở phía trên, nói: "Mọi người xem, chính là chỗ đó." Nếu
mang thứ này vào trang căn nhà tranh của Tử Tình sẽ làm cho nàng ta bị
giày vò một phen, vậy thì thật là cực kỳ thống khoái !
"Các ngươi ở đây chờ, ta đi hái xuống." Tử Kiệt nói xong, bỏ đi áo ngoài trên người mình, chuẩn đồ dùng để bọc tổ ong vò vẽ kia
Tử Nguyên liếc nhìn tổ ong vò vẽ, mở miệng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút,
khi áo ngoài còn chưa bao tổ ong lại, nhất định không thể đụng vào nó,
bằng không những con ong vò vẽ kia bay đến đây đốt chúng ta."
"Biết rồi! Ta sẽ cẩn thận ." Tử Kiệt cười cười, không thèm để ý, nhanh chóng
đi đến bên dưới cây đại thụ, nội lực nâng lên, mủi chân điểm một cái,
thân hình nhoáng một cái. Ao ngoài trong tay chuẩn bị bao lấy tổ ong vò
vẽ, ai ngờ tổ ong vò vẽ kia trong lúc đó lung lay một chút , không hề
báo trước mà rớt xuống, hàng ngàn con ong bên trong đồng loạt bay ra,
ong ong vang lên.