Thấy Dương Phỉ đi ra, Cung Hàn liền nhấn còi, Dương Phỉ nghe thấy nhìn về phía bên này , trong lòng rất kỳ quái, là đang gọi mình sao?
Đến gần ,vừa nhìn vào xe, trong lòng liền mừng rỡ, hoá ra là Cung Hàn, cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho hắn hay không, thì không nghĩ tới hắn đã tới rồi, thật là nghĩ thầm lại được chuyện.
Dương Phỉ đeo túi sách, đi về phía xe, bởi vì cửa xe đã mở ra.
"Thật không nghĩ tới anh sẽ đích thân tới đón tôi?" Dương Phỉ cười cười, nói.
"Muốn ăn cái gì? Tôi mời đi ăn cơm." Giọng nói của Cung Hàn không có chút nào mừng rỡ, bởi vì hắn giờ phút này cảm thấy hứng thú chính là Bạch Tuyết, mà không phải Dương Phỉ hiện tại ngồi ở trong xe !
Nhưng là, vì hiểu rõ Bạch Tuyết, Dương Phỉ còn có chỗ dùng.
Cung Hàn nhìn thấy Bạch Tuyết, càng thêm xác định là có rất nhiều đàn ông ưu tú theo đuổi cô, bởi cô hoàn mĩ như vậy bên người sao có thể không có đàn ông! Cho nên hắn muốn trước hết hiểu biết về Bạch Tuyết, để có thể nắm chắc mọi việc. Phụ nữ không giống như là giết người, một đao đi xuống liền chết, mà phụ nữ là động vật rất phức tạp , làm cho người ta rất khó suy nghĩ, cho nên hắn muốn kiên trì từng chút từng chút đem Bạch Tuyết công hãm.
Thật ra thì, trước kia hắn từng có rất nhiều phụ nữ, hiện tại bên người cũng không thiếu . Vậy mà, không có một người phụ nữ nào khiến hắn để ý như vậy , cũng không có một người phụ nữ nào khiến cho hắn muốn hao tổn tâm cơ đi lấy lòng. Từ trước đến nay hắn cần phụ nữ, chỉ cần một cú điện thoại liền giải quyết, hơn nữa đẹp xấu tùy hắn chọn.
Vừa nhìn Bạch Tuyết đi qua, hắn bỗng nhiên muốn Bạch Tuyết thích hắn, yêu hắn, vĩnh viễn thuộc về hắn, muốn trong lòng cô chỉ có hắn, mà hắn cũng muốn cùng cô giống loài người trải qua luyến ái, đây là hôm nay nhìn thấy Bạch Tuyết mà nghĩ, muốn cùng Bạch Tuyết bình thường gặp gỡ, giống như là nam nữ qua lại vậy.
Cung Hàn lái xe, nhưng suy nghĩ đều là Bạch Tuyết , nhưng mà Dương Phỉ vẫn đang suy nghĩ: Có phải sau khi dùng bữa thì Cũng Hàn sẽ lại làm việc đó hay không, giống như lần trước, mặc dù vừa mới bắt đầu có chút đau, thế nhưng, về sau cảm giác lại rất thích.
Cung Hàn mang theo Dương Phỉ đi đến nhà hàng sang trọng.
Dương Phỉ trong lòng rất đắc ý, cũng mừng thầm, mình rốt cuộc cũng có một chỗ dựa vững chắc. Người đàn ông này trong tay có một tổ chức sát thủ thần bí , đợi đến khi quan hệ giữa bọn tốt hơn, cô sẽ mở miệng nhờ Cung Hàn giúp mình giết Lãnh Dạ, đến lúc đó cô lại có thể dằn vặt Bạch Tuyết .
Hai người rất yên tĩnh ăn cơm, Dương Phỉ không khỏi có chút bất an, Cung Hàn hôm nay đi trường học đón cô, sau đó lại mang cô đến nhà hàng dùng cơm, chẳng lẽ chính là vì ăn cơm mới tới đón , vì sao nãy giờ hắn lại không nói gì?
"Ăn thật ngon, cám ơn anh đã mời tôi." Dương Phỉ lễ phép nói, đồng thời cũng nghiêm túc quan sát Cung Hàn đang suy nghĩ gì?
"Không cần khách khí." Cung Hàn đơn giản trả lời.
"Anh hôm nay tại sao tới đón tôi?" Dương Phỉ trong lòng sốt ruột, thế là thốt ra.
"Muốn gặp cô." Cung Hàn lại đơn giản trả lời.
Dương Phỉ đối với câu trả lời của hắn thật bất ngờ, bất quá trong lòng nghe xong lại rất vui vẻ, người đàn ông này mặc dù là một nhân vật nguy hiểm, thế nhưng nhìn lại rất đẹp trai.
"Tôi cũng rất muốn thấy anh." Dương Phỉ xấu hổ trả lời.
"Cô không sợ tôi sao?" Cung Hàn hỏi.
Dương Phỉ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ở trước mắt, hắn nhìn thật là yêu nghiệt , cô thậm chí còn hoài nghi hắn đến từ ngoài tinh cầu, bởi vì khí chất trên người hắn không giống người thường, có lẽ sát thủ đều là đặc biệt như thế .
"Không sợ."
"Cô đang nói dối, tôi đã làm cái gì trong lòng cô phải hiểu, đôi tay này đã từng giết rất nhiều người, vậy mà, nó cũng không nương tay. Nhất là, nó thích đồ trân quý hiếm thấy ." Cung Hàn nói vậy khiến cho Dương Phỉ toát mồ hôi, người đàn ông này tư tưởng có chút BT, hơn nữa ánh mắt của hắn rất hung ác làm Dương Phỉ khiếp đảm .
"Bất quá, tôi sẽ không giết phụ nữ, bởi vì phụ nữ chính là con mồi của đàn ông, lấy lòng đàn ông.".
Cung Hàn lại gọi hai phần điểm tâm ngọt, Dương Phỉ không nghĩ tới hắn là một một người đàn ông cư nhiên cũng sẽ ăn điểm tâm ngọt! Khẩu vị thật là đủ đặc biệt.
Biết hắn không giết phụ nữ, Dương Phỉ cũng yên tâm không ít.
"Anh có phải hay không vì Bạch Tuyết mới tới tìm tôi ?" Dương Phỉ hỏi, kỳ thực, ngay từ đầu cô cũng đã nghĩ tới phương diện này , thế nhưng trong lòng chính là không muốn thừa nhận, nhưng vừa nghĩ đến muốn lấy lòng người đàn ông này, có phải hay không nên biết hắn đối với mình có cảm thấy hứng thú.
"Tôi hôm nay nhìn thấy cô ta, bộ dáng cũng không tệ lắm." Cung Hàn biểu hiện rất nhàn nhã, thân thể dựa vào ghế , hai tay để trước ngực nhìn Dương Phỉ.
Dương phỉ vừa thấy đúng là như vậy! Trong lòng không khỏi khó chịu!
"Cô ta giống như cùng Lãnh Dạ có quan hệ, hơn nữa trong trường học cũng có rất nhiều bạn học nam thích ." Dương Phỉ không cao không thấp nói, cố ý biểu hiện đối với bạch tuyết không có địch ý, tránh cho bị người đàn ông nguy hiểm này đoán được mục đích của mình.
"Ừ." Cung Hàn đơn giản ừ một tiếng.
Khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Bạch Tuyết lại bị Lãnh Dạ để mắt tới. Lãnh Dạ đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lang thị, là một người lãnh khốc vô tình, là người có tiếng trong giới kinh doanh , và không ai là đối thủ của hắn.
Cung Hàn có thế lực của Hắc bang , những kẻ có tiền chính là nhân vật bọn họ cũng rất tránh tiếp súc, cũng đều từng có tiếp xúc qua, bất quá không phải là rất quen, bởi vì Lãnh Dạ rất ít nhờ bọn họ làm việc, giống như người này không có chuyện không giải quyết được vậy.
Cung Hàn vì sao không thiếu tiền, dưới tay hắn phí thuê sát thủ rất đắt, hơn nữa còn vì tiền mà thay người làm việc, khi có người muốn mệnh của ai, chỉ cần chi đủ tiền, bọn họ liền sẽ giết người, sau đó có thể nhận được tiền thuê.
Duy chỉ có Lãnh Dạ chưa bao giờ đi tìm hắn, có thể thấy được Lãnh Dạ này trong tay cũng có sát thủ của mình, một khi gặp phải chuyện khó giải quyết, thì tự mình có thể giải quyết, không cần tốn tiền tìm tổ chức sát thủ giải quyết.
Đoán được Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ có thể có quan hệ? Chợt hứng thú, bởi vì hắn nghĩ đến lần trước dùng ma pháp tìm được Bạch Tuyết, mặc dù lúc ấy cô đang ngủ, nhưng là, hắn nhớ nơi đó hình như là khu biệt thự cao cấp, chẳng lẽ nơi đó là nhà của Lãnh Dạ, nếu như là vậy, thì con mồi thượng hạng này đã là của người khác, hắn nếu muốn lấy được con mồi, phải đi chiếm đoạt tới.
Nghĩ tới đây , làm sao một người phụ nữ hoàn mỹ lại không có ai hưởng dụng, đó mới kỳ quái, cô có thể được Lãnh Dạ bao nuôi, đây cũng là trong dự liệu của Cung Hàn, bất quá, hắn không để ý Bạch Tuyết bị người khác bao dưỡng, bởi vì cướp thức ăn từ tay người khác mới có thể càng hương thụ.
Sau khi ăn xong.
Dương Phỉ có chút thất vọng, bởi vì Cung Hàn trực tiếp đưa cô về nhà, cũng không có mang theo cô đi làm chuyện khác! Có thể thấy được người đàn ông này đối với Bạch Tuyết sinh ra nồng hậu hứng thú, đây đối với cô mà nói, việc báo thù ở ngày không xa, Lãnh Dạ cùng Cung Hàn trở thành tình địch, có phải hay không đến lúc đó sẽ rất đặc sắc, nghĩ tới đây, trong lòng lại tốt hơn rất nhiều.
***
Bạch Tuyết trở lại biệt thự, để túi sách xuống , đi rửa tay, rồi vào phòng bếp . Mới vừa rồi cô có đi qua chợ, cố ý mua mấy thứ để làm bữa tối, mà trên người lại không có tiền, nên sáng sớm hôm nay lúc đi học, cô đã cầm tiền ở trong ngăn kéo đi, đây là tiền chi tiêu mà Lãnh Dạ cho cô nói là chi phí trong nhà, nhưng thật ra là một khoản tiền lớn.
Cả một ngăn kéo đầy tiền, khiến Bạch Tuyết nhìn hoa mắt, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mặc dù cha cô cũng mở công ty , nhưng là, cô lại không có cơ hội nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bởi vì tiền cha kiếm được đều do mẹ kế nắm dữ, nên Bạch Lan từ nhỏ đã có tiền xài, vậy mà cô trừ đóng học phí thì mới có thể nhìn thấy tiền.
Bạch Tuyết không biết đó là tiền tiêu vặt Lãnh Dạ cho mình mà cô cho đó là tiền trong nhà của Lãnh đêm , thật ra thì gia sản của Lãnh Dạ còn có một quỹ bảo hiểm, bên trong cũng có tất cả đều là tiền mặt , nhưng Bạch Tuyết lại không biết.
Bạch Tuyết lo lắng ngăn kéo tiền không an toàn, cố ý đem đồ lót của mình đặt ở phía trên, che kín số tiền kia, bởi vì bọn họ ban ngày đều không ở nhà, vạn nhất có kẻ trộm vào, đến lúc đó đem số tiền này trộm đi liền thảm, vì vậy, cô liền khéo léo đem số tiền kia dấu đi, hi vọng sẽ không khiến người xấu chú ý tới.
Chỉ có mua thức ăn cô mới có thể cầm tiền trong ngăn kéo , chứ bình thường sẽ không động vào, bởi vì cô biết số tiền kia không phải là của mình, Lãnh Dạ hiện tại đã phải nuôi cô, còn phải cho cô đi học, tương lai sẽ tốn rất nhiều tiền, cho nên cô sẽ tận lực đem tiền dùng để đóng học phí , trong cuộc sống có thể tiết kiệm liền làm.
Lãnh Dạ lúc trở lại, phát hiện Bạch Tuyết đã làm xong cơm tối, vì để về nhà ăn cơm mà hôm nay vài bữa tiệc hắn đều đẩy xuống , liền vì trở về bồi cô, mà Bạch Tuyết đơn thuần cũng không biết. Những nhân vật như Lãnh Dạ mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, mà hắn vì cô mà mỗi ngày đúng hạn về nhà, cùng nhau ăn cơm. Cũng bởi vì Bạch Tuyết đến ở mà hiện tại mỗi đêm đến, hắn cũng không có đi trở về yêu giới nữa, khác với trước đây hắn ban ngày ở thế giới nhân loại, buổi tối sẽ đi yêu giới nhìn , đây cũng là trách nhiệm của Lang Vương .
Đêm khuya.
Lãnh Dạ lại làm vài lần, nhìn Bạch Tuyết còn ngủ mê man , liền chuẩn bị trở về yêu giới xem một chút, đắp kín mền cho cô rồi mới rời đi.
Lãnh Dạ rời đi, còn Bạch Tuyết bị lăn qua lăn lại vẫn mê man.
.
"Cha thật đáng ghét, mỗi ngày tối đến đều khi dễ mẹ, làm mẹ đau đến ngất đi!" Thanh âm một bé trai nói.
"Chúng ta có muốn dạy dỗ cha một chút hay không ?" Một thanh âm bé trai khác tức giận nói.
"Nhưng đó là cha chúng ta, lại vừa là Lang Vương!" Một thanh âm bé gái nói.
"Ai kêu cha mỗi ngày buổi tối đều khi dễ mẹ! Mẹ thật đáng thương nga!" giọng bé trai khổ sở nói.
"Ai nói mẹ đáng thương, ta mới vừa rõ ràng cảm giác được mẹ rất hạnh phúc nga." âm thanh ngọt ngào nói.
"Hồ nháo, sau này khi cha bắt nạt mẹ các ngươi không cho phép len lén nghe, ta nhất định phải đem phòng nhỏ của chúng làm dầy một chút, tránh cho các ngươi không thành thật!" Nói chuyện là thanh âm một bé trai tức giận nói.
"Hừ! Ngươi cho rằng bụng của mẹ lớn lắm sao, ba người chúng ta tương lai còn có thể lớn lên, ngươi lại đem vách tường dầy thêm , vậy sau này chúng ta lớn hoạt động như thế nào! Cùng lắm thì sau này cha khi dễ mẹ chúng ta làm bộ không biết là được?" Thanh âm trẻ con từ trong bụng Bạch Tuyết truyền ra.
"Còn có, sau này ngươi phải gọi ta là vương tử, không cho phép gọi ngươi a!"
"Hì hì... Ngươi vẫn là vương tử, nhưng bây giờ chính là một tiểu tròn tròn! Cách thành hình còn sớm lắm!"