Thuận Tài đi đến phòng ngủ, giả vờ giả vịt quét dọn căn phòng, sau đó lại không nhanh không chậm đi vào thư phòng.
Đóng cửa, cẩn thận kiểm tra kệ sách lần trước vẫn chưa kịp xem qua, hầu hết toàn là sách các hoàng tử thường đọc, thoạt nhìn cũng đã rất lâu chưa được ai chạm vào. Sau đó, chậm rãi mò mẫn đến án thư, một bên nhớ lại lời Cung Cửu nói về những nơi có thể có ám cách, một bên ở dưới bàn mò mẫn khắp nơi. Quả nhiên không qua bao lâu, ở bên bàn sờ đến ám cách, mở ám cách ra, đem thư đặt vào bên trong.
Hửm? Đây là....
Tang lễ của Tiêu Doanh Doanh dựa theo thân phận Vương phi mà tiến hành, tuy rằng Túc Lăng Uyên không muốn Tiêu Mặc Hàm làm việc vất vả, nhưng mà hiện tại y là chủ nhân nội trạch trong Thành Vương phủ, vì vậy Tiêu Mặc Hàm cũng chỉ có thể bận trước bận sau chỉ huy, phân công phủ Nội Vụ làm việc, cho nên vài ngày nay có chút tiều tụy.
Lễ đường được bố trí ở chính sảnh, sáng sớm, Tiêu Mặc Hàm đã bận một bộ áo tang quỳ ở bên dưới, tiếp đãi khách nhân đến đây dâng hương, hành lễ.
Nghe nói có khách nhân ở bên ngoài nháo ra chuyện, lúc này Túc Lăng Uyên mới đi đến lễ đường xử lý, mà bên này Vương phu nhân được ma ma nâng đỡ, mang theo một nhóm người, cao giọng khóc lớn đi vào lễ đường.
“Nữ nhi đáng thương của ta...Số con sao lại khổ như vậy chứ...” Vương phu nhân bước vào lễ đường, thân thể có chút đứng không vững.
“Mẫu thân...” Tiêu Mặc Hàm nhanh chóng đứng dậy, tiến lên một bước, ý định đỡ lấy Vương phu nhân.
Một tiếng "Chát" vang lên, trên má của Tiêu Mặc Hàm, có một bàn tay hồng hồng chận rãi hiện lên.
“Ngươi còn có mặt mũi nào gọi ta là mẫu thân...” Vương phu nhân thu tay, hung ác nói: “Ta không có người con trai nào như ngươi...”
Tiêu Mặc Hàm cũng không nghĩ sẽ ở trước mặt nhiều người, chống đối Vương phu nhân, biết rõ bà đang tức giận, vì vậy cũng chỉ che mặt không đáp.
“Vương phi!” An Sinh không kịp thay Tiêu Mặc Hàm chặn lại bàn tay kia, hiện tại hối hận vô cùng, sợ Vương phu nhân sẽ tiếp tục động thủ đánh người, cho nên chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Mặc Hàm, đem người ngăn cản: “Thỉnh phu nhân nén bi thương, có gì không hài lòng, thì hãy hướng về tiểu nhân...”
“Hiện tại ta giáo huấn con ta, nơi nào đến phiên ngươi nhiều lời, cút ra...” Vương phu nhân sửa sang lại bộ dáng tiều tụy, vô cùng hùng hổ, ma ma bên cạnh nghe thấy thì kéo An Sinh ra nơi khác, Vương phu nhân thừa cơ tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tiêu Mặc Hàm: “Ngươi chính là hồ ly tinh đầu thai, cùng với nương của ngươi giống nhau... Đoạt sủng ái của Vương gia, không nói đến việc không trợ giúp trưởng tỷ của ngươi, thế nhưng còn hại nàng tuổi trẻ chết bệnh, hôm nay, đích mẫu này làm sao cũng phải vì con gái của mình đòi lại công đạo...”
“Mẫu thân...” Tiêu Mặc Hàm nhịn đau tùy ý Vương phu nhân lôi kéo tay mình, tay còn lại thì bảo vệ cái bụng nhỏ: “Ngài tức giận mắng ta là được... Hiện tại, thỉnh mẫu thân không được động thủ...”
“Hừ... Ngươi nói không đánh là không đánh sao? Ngươi là con cháu Tiêu thị, lại còn không tôn trưởng ấu, câu dẫn tỷ phu, hôm nay ta nhất định sẽ dùng gia pháp...” Nói, Vương phu nhân nhận lấy cây roi từ nha hoàn phía sau. Gia pháp của Tiêu thị chính là tiên hình* (hình phạt đánh roi.)
“Vương phu nhân sau có thể đối với Vương phi...dụng hình.” Ánh Đường tiến lên giữ chặt Vương phu nhân, run rẩy nói. Ánh Đường nhìn thấy cây roi thô bằng ngón cái thì có chút e ngại, bởi trước đây khi còn ở trong phủ tướng quân, có một lần nhị công tử chọc giận tướng quân mà bị dụng gia pháp, lần đó nhị công tử phải dưỡng thương hơn hai tháng, thì vết thương ở sau lưng mới khỏi hẳn. Mà thân thể của tam công tử từ nhỏ đã không bằng nhị công tử, làm sao có thể chịu được cái này...
“Hôm nay ở đây không có Vương phi gì hết, ta là chủ mẫu Tiêu thị, là đích mẫu của Tiêu Mặc Hàm, ai dám ngăn cản! Ta cũng đánh!” Vương phu nhân một tay đẩy Ánh Đường ra, đối với tiểu tư ở phía sau nói: “Mau lột áo của hắn cho ta...”
Hai gã tiểu tư ở phía sau Vương phu nhân tiến đến kéo áo của Tiêu Mặc Hàm, Tiêu Mặc Hàm thấy thế, thì nhanh chóng dùng lực thoát khỏi bàn tay đang nắm giữ cánh tay mình, lùi về sau vài bước. Ảnh vệ đang âm thầm quan sát nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm đang gặp bất lợi, vừa định động thủ...
“Ai dám động vào y!” Túc Lăng Uyên nhận được tin tức, thì nhanh chóng chạy vào chính sảnh, một phen đẩy hai gã tiểu tư ra, đem Tiêu Mặc Hàm bảo hộ ở phía sau, đối Vương phu nhân nói: “Bổn vương tính tính cũng là con rể của phu nhân, nếu như phu nhân thật sự muốn dùng gia pháp, thì bổn vương sẽ thay Mặc Hàm chịu phạt.”
“Việc này...” Trong lòng Vương phu nhân có chút băn khoăn, dù sao thì cũng không ai có quyền đánh mắng hoàng tử... Lỡ như trong cung biết được trách tội xuống thì...
Thừa dịp Vương phu nhân còn đang do dự, Túc Lăng Uyên xoay người, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Mặc Hàm, thì nhanh chóng đem người ôm vào lòng, lo lắng hỏi: “Hàm Nhi bị sao vậy? Sắc mặt có chút không tốt...”
Vương phu nhân nhìn thấy thái độ thân mật của hai người này, thì lại nghĩ đến nữ nhi đáng thương của mình, sợ là nàng phải luôn nhìn thấy tình cảnh thân mật của hai người họ, cho nên nội tâm mới tích tụ thành bệnh, qua đời khi tuổi còn trẻ...Nghĩ đến đây thì khí huyết công tâm, đỏ mắt, bỏ mặc mọi thứ không quan tâm: “Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta sẽ thay mặt nữ nhi trút giận!” Nói, thật sự là dùng roi quất về hướng này.
Ảnh vệ không kịp phản ứng, thì roi đầu tiên đã quất vào lưng Túc Lăng Uyên.
“Lăng Uyên!” Tiêu Mặc Hàm được hộ ở trong ngực, hốc mắt phiếm hồng, giãy giụa, nghĩ muốn xem vết thương của đối phương.
Roi thứ hai chuẩn bị hạ xuống, thì có người dùng lực nắm lại đuôi roi: “Điên rồi sao? Cả Vương gia cũng dám đánh!”
“Lão gia...” Vương phu nhân trông thấy người tới, thì ngay lập tức hoảng loạn.
“Hừ, còn không mang phu nhân về.” Tiêu Kham tức giận nhìn tiểu tư cùng nha hoàn trong phủ, quát lớn: “Toàn bộ các ngươi trở về, chờ bổn tướng quân hồi phủ.”
Buổi sáng hôm nay, Tiêu Kham thức dậy phát hiện không thấy bóng dáng của Vương phu nhân, nghĩ hẳn là nàng đã đến vương phủ bồi nữ nhi đi đến đoạn đường cuối cùng, vốn cũng không nghĩ gì nhiều. Ai mà ngờ được hạ nhân chạy đến bẩm báo, nói là cây roi vẫn luôn đặt ở từ đường cung phụng đã bị phu nhân mang đi, lúc này Tiêu Kham mới nhận ra vấn đề, sợ nàng nháo đến xảy ra chuyện, vì vậy vội vàng chạy đến đây, thì vừa lúc trông thấy cảnh này.
Bọn hạ nhân nghe thấy thì cả người đều run lên bần bật, nhanh chóng nâng vương phu nhân lên, mang người đi ra ngoài cửa. Nhưng Vương phu nhân không chịu thuận theo buông bỏ, mà còn nói ra những lời khó nghe: “Ta không quay về, ta phải lấy lại công đạo cho nữ nhi ta... Tiêu Mặc Hàm, ngươi thân là nam nhân, mà lại nằm dưới thân một tên nam nhân khác, ngươi không xứng làm con cháu Tiêu thị...”
“Nàng câm miệng cho ta! Các ngươi còn không mau nhanh tay mang phu nhân đi!” Tiêu Kham quát to.
Nhìn thấy Vương phu nhân cuối cùng cũng được kéo đi, Tiêu Kham lắc đầu, âm thầm thở dài.
“Phụ thân...” Tiêu Mặc Hàm nghe thấy lời Vương phu nhân nói, thì đã vô cùng thương tâm, sợ Tiêu Kham lại đến đây trách mắng, vì vậy mà cẩn thận nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhi tử...”
“Ta đã không còn nữ nhi, không nghĩ sẽ lại mất thêm một nhi tử...” Tiêu Kham phất tay ra hiệu Tiêu Mặc Hàm dừng nói, sau đó chuyển hướng sang Túc Lăng Uyên: “Cúi mong Vương gia về sau hãy chiếu cố, chăm sóc Mặc Hàm thật tốt, tại hạ không muốn lần nữa, "hưởng thụ" tư vị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...”
“Xin tướng quân yên tâm, chuyện này bổn vương nhất định làm được, sẽ không nuốt lời!” Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ về, trấn an tấm lưng người trong lòng, đối mặt với Tiêu Kham nói ra lời thề sắt son.
“Vậy thì tốt....” Nói xong, Tiêu Kham đi đến bài vị của Tiêu Doanh Doanh, thắp ba nén nhang: “Doanh Doanh, đến cùng đều là do số mệnh an bài, có một số việc là không thể cưỡng cầu. Con cũng nên yên tâm an nghĩ thôi..."
Tiêu Kham thắp xong ba nén nhang cũng không tiếp tục lưu lại, mà là bái biệt hai người Túc Lăng Uyên, nhanh chóng hồi phủ xử lý chuyện của Vương phu nhân.
“Hàm Nhi! Ngươi bị sao vậy?” Trông thấy Tiêu Kham rời đi, lúc này Túc Lăng Uyên mới thở phào một hơi, thì cảm thấy người ở trong lòng ngực mình mềm nhũn, vừa mới quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Tiêu Mặc Hàm hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng bế lên: “Ánh Đường, mau gọi Lộc Ngôn!”
Ánh Đường nghe vậy thì nhanh chóng chạy ra ngoài kêu người, An Sinh thấy thế thì nhanh chóng tiếp đón khách nhân đang xem náo nhiệt, duy trì trật tự.
Túc Lăng Uyên ôm người đi vào bên trong nội đường, lát sau, Lộc Ngôn cũng đã đuổi đến.
Bắt xong mạch: “Vương gia yên tâm, vương phi ngất đi là do nhất thời bị kích động. Nghỉ ngơi một lát là ổn."
Lúc này, Tiêu Mặc Hàn cũng từ từ tỉnh lại, nghe thấy lời nói của Lộc Ngôn, thì khuôn mặt cũng dần dần trở nên ửng hồng, nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: “Lăng Uyên. Ta, ta không có chuyện gì...đừng lo.”
Trông thấy đối phương đã tỉnh, Túc Lăng Uyên cũng thoáng an tâm hơn, nhưng mà vẫn còn lo lắng hỏi: “Thân thể Hàm Nhi có vấn đề gì không? Vì sao chỉ mới kích động một chút thì đã ngất đi?”
Lộc Ngôn nghe xong thì nhìn về phía Tiêu Mặc Hàm, thấy sắc mặt của y càng lúc càng đỏ, thì đã đoán được đối phương vẫn chưa nói cho Túc Lăng Uyên biết, vì vậy khẽ nhếch khóe môi: “Chuyện này...thì Vương gia hẳn là nên hỏi Vương phi, vi thần trước đi sắc thuốc.”
“Ngươi khoan đi đã. Cuối cùng là có chuyện gì? Vì sao còn phải uống thuốc?” Túc Lăng Uyên có chút nghĩ không ra, vì vậy nôn nóng muốn kéo Lộc Ngôn quay trở lại.
“Lăng Uyên...” Tiêu Mặc Hàm chậm rãi ngồi dậy, ngồi dựa ở trên giường, cầm lấy bàn tay đối phương, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng nhỏ của mình: “Ngươi đừng nóng vội, ta không có bệnh. Nguyên nhân...là do hài nhi.”
Túc Lăng Uyên hơi sửng sốt, hồi sau mới hiểu được chuyện Tiêu Mặc Hàm muốn nói, vì thế cúi người đem y kéo vào người mình, ôn nhu nói: “Biết từ khi nào? Vì sao lại không nói sớm cho ta biết, hiện tại ngươi lại mang thai, sau mà có thể khiến ngươi làm việc vất vả...”
“Ta cũng vừa mới biết, vốn định qua vài ngày nữa sẽ nói cho ngươi biết...” Tiêu Mặc Hàm rúc vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên, trong lòng thì tràn đầy ấm áp.
“Ta lại khiến ngươi chịu khổ rồi...” Túc Lăng Uyên nâng mặt Tiêu Mặc Hàm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, có chút đau lòng nói.
“Ta cam tâm tình nguyện.” Tiêu Mặc Hàm mỉm cười, chủ động hôn lên môi đối phương.
Rất lâu sau, hai người mới chịu tách ra...
“Đúng rồi, vết thương trên người ngươi, cho ta nhìn xem, có đáng ngại....” Lúc này, Tiêu Mặc Hàm mới nhớ đến chuyện Túc Lăng Uyên bị ăn một roi, vì vậy vội vàng bảo Túc Lăng Uyên xoay người, nghĩ muốn xem xét lưng đối phương.
“Không có gì, không đau. May mắn không đánh trúng ngươi, bằng không so với cái này ta còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.” Cuối cùng Túc Lăng Uyên vẫn là nghe lời của Tiêu Mặc Hàm, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường, làm đối phương thoa thuốc.
Sau cùng, Tiêu Doanh Doanh cũng đã xuống mồ vi an. Lúc này, Túc Lăng Uyên mới cảm thấy, hiện tại trong phủ chỉ còn hắn và Tiêu Mặc Hàm, này mới thật sự là một ngôi nhà chân chính.
Trải qua một vòng thời gian, người nên bị tẩy trừ đều đã được tẩy trừ, dưới sự quản lý của phu phu hai người, Thành vương phủ cũng biến thành một tấm sắt cứng, vô cùng an toàn không chút khe hở, mà Tiêu quý phi cũng đã rất nhiều lần nghĩ ra cách đưa người vào trong vương phủ, nhưng mà cuối cùng tất cả đều không thành công, và đây cũng là chuyện về sau không được đề cập đến.
Ba ngày sau khi Túc Lăng Tiềm tổ chức tiệc đầy tháng của nhi tử, Cung Cửu cũng đã mang theo tin tức trở về Thành vương phủ. Trong thư phòng Túc Lăng Uyên.
“Mọi chuyện sao rồi?” Túc Lăng Uyên làm Cung Cửu đi vào, nôn nóng hỏi.
“Chuyện này.... Có biến.” Cung Cửu từ trong lòng ngực lấy ra một bức thư: “Đây là thư Thuận Tài tìm thấy, ở trong thư phòng của Đại hoàng tử.”
Túc Lăng Uyên tiếp nhận mật hàm, nhìn lướt qua: “Hắn thế mà thật sự nghĩ đến cùng Tiêu Du cấu kết mưu phản?”
“Vâng. Cho nên Thuận Tài cũng không đem lá thư giả mạo kia để vào trong ám cách, mà là mang theo bức mật hàm này trở về...” Cung Cửu giải thích.
“Bảo đảm không bị bại lộ?” Túc Lăng Uyên không yên tâm hỏi.
“Bản gốc đã được đặt về chỗ cũ, còn đây là bản sao, thuộc hạ bảo đảm đại hoàng tử sẽ không phát hiện ra được.” Cung Cửu bảo đảm.
Túc Lăng Uyên im lặng trong giây lát, sau đó lệnh Cung Cửu lui ra, tiếp theo phái ảnh vệ truyền tin cho Túc Lăng Đào biết, trưa ngày thứ hai gặp nhau tại Liễu Hương Uyển.