Du Lão Thử ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ cảm thấy bốn phía tuy rất tối nhưng địa thế rất rộng rãi, phía trước đúng như những gì Lâm Dật Phi nói, là một cái cửa đá rất lớn.
– Không có cơ quan. Nhan Phi Hoa cũng mỉm cười, dáng vẻ rất vui vẻ: – Điều đó cho thấy trong đó có người, Tiêu đại hiệp, anh đoán thử xem là ai?
Lâm Dật Phi nhìn cái cửa đá kia như muốn nhìn xuyên qua: – Tôi có quen sao?
– Đương nhiên là anh có quen rồi. Nhan Phi Hoa cười lắc đầu:
– Nếu như không phải là người anh quen thì tại sao tôi phải vất vả dẫn anh đến chứ? Tiêu đại hiệp, anh thông minh như vậy, lẽ nào không nghĩ ra chút nào sao?
Nhan Phi Hoa chỉ cười: – Tôi chỉ cho rằng trên đời này chỉ có người làm em gái như tôi mới nhớ được người anh trai này nhưng không ngờ Tiêu đại hiệp cũng vẫn còn nhớ.
Lâm Dật Phi cũng không nhiều lời nữa mà tiến lên gõ cửa, một cánh cửa nặng nề như vậy, vỗ một chưởng thì có hiệu quả sao? Du Lão Thử có chút nghi hoặc nhưng không ngờ Lâm Dật Phi lại vỗ một chưởng lên. Không có âm thanh gì, Du Lão Thử đang tưởng rằng Lâm Dật Phi chưa ăn cơm, thiếu khí lực, đến khi một tiếng cực kỳ nặng nề quanh quẩn vang lên thì Lâm Dật Phi đã trầm giọng quát: – Hoàn Nhan Liệt, bạn cũ tới thăm ngươi đây.
Sau tiếng gào thét của Lâm Dật Phi thì tiếng vang vọng khắp nơi, dường như khắp thông đạo đều quanh quẩn một giọng nói Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt
Du Lão Thử chấn động đến mức khuôn mặt biến sắc nhưng Nhan Phi Hoa chỉ cười. Tuy cô bị trọng thương nhưng so với lúc lành lặn còn vui vẻ hơn nhiều. Cô cười gì chứ? Nếu như cô đã biết đến người anh trai này thì tại sao bây giờ mới đến?
Lâm Dật Phi chỉ quát một tiếng xong thì yên lặng nhưng như có hàng ngàn hàng vạn giọng nói vang lên. Đương nhiên hắn biết nếu như Hoàn Nhan Liệt ở đây thì chắc chắn không có lý gì mà không nghe thấy.
– Ai vậy? Lâm Dật Phi mới quát xong không lâu thì một giọng nói hơi trầm thấp mang theo từ tính theo cửa đá truyền ra, cách cánh cửa đá mà vẫn khiến người ta nghe thấy rõ ràng như bên tai. Giọng nói đó mang theo một chút nghi hoặc, hoặc có lẽ là niềm vui bất ngờ: – Tiêu Biệt Ly, là ngươi sao? Là ngươi thật sao?
Lâm Dật Phi nghe thấy giọng nói kia thì nắm chặt tay, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng biến sắc.
Hoàn Nhan Liệt không nhận ra giọng của Tiêu Biệt Ly vì Tiêu Biệt Ly đã không còn là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước nữa. Lâm Dật Phi nhận ra giọng của Hoàn Nhan Liệt vì giọng nói kia vẫn là giọng của Hoàn Nhan Liệt tám trăm năm trước.
Thạch thất “kẽo kẹt” rồi mở ra, dường như là bị gỉ nhưng đột nhiên tăng tốc độ rồi giây lát một luồng ánh sáng xuyên qua. Lâm Dật Phi ngẩn ra, tuy lòng hắn như sắt thép nhưng cũng không thể không chấn động trước những gì trước mắt.
Một người vóc dáng khôi ngô đứng ở cửa đá, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Nếu như nói người này tám trăm năm trước trên chiến trường ăn mặc như dã nhân thì hiện giờ có thể nói là không thể văn minh hơn nữa.
Ông ta không còn bím tóc dài, từng sợi tóc được chải gọn gàng nhưng cũng gần giống như trước kia, chỉ có điều xem ra mấy ngày không gội một lần, dường như đang chuyên tâm chuyện gì đó. Tuy vậy mái tóc đen nhánh trước kia đã hơi điểm bạc và nếp nhăn trên mặt, tuy cho thấy sự già nua nhưng thoạt nhìn còn trẻ hơn một chút so với Khổng Thượng Nhâm.
Khí chất văn nhân nhưng lạnh lùng trên khuôn mặt càng đậm, đôi mắt vẫn hiện lên hào quang như cũ nhưng lại bớt đi một phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần cơ trí.
Ông ta của tám trăm năm trước nhìn thế nào cũng là một mãnh tướng tung hoành chiến trường, uy mãnh vô địch nhưng tám trăm năm sau nếu tình cờ gặp nhau trên đường thì ai cũng cho rằng ông ta chỉ là một ông lão nghiên cứu nho nhã mà thôi.
Nhưng điều khiến Lâm Dật Phi kinh ngạc không phải là điều này vì hắn luôn giả thiết về sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt trước mắt này cũng không khác lắm so với tưởng tượng của hắn. Ông ta cũng không còn trẻ nữa, khuôn mặt già nua, công phu càng thêm tinh thuần nhưng việc người tinh thông nội công có thể duy trì hạc phát đồng nhan (tóc thì bạc nhưng vẫn khỏe mạnh, hồng hào) cũng phải là chuyện hiếm nhưng hắn không ngờ rằng thứ trong tay Hoàn Nhan Liệt không phải là Ma Viêm Đao mà chỉ là khối tinh phiến.
Phía sau ông ta không phải là phủ đệ của vương tôn quý tộc nguy nga lộng lẫy, nạm vàng khảm ngọc mà là từng dãy máy móc không thể tiên tiến hơn, cái thì đang nằm lặng lẽ, cái thì vô cùng bận rộn. Hơn mười ông lão đã bạc đầu đang hết sức chăm chú trước mấy cái máy, hiển nhiên là các nhà khoa học bị Hoàn Nhan Liệt bắt cóc. Tuy bọn họ bị ép buộc đến đây nhưng cũng không có nửa câu oán hận, hiển nhiên là đang tiến hành công việc mà bọn họ cho rằng vô cùng vĩ đại. Phía sau bọn họ đều có một máy tính tiến hành mô phỏng mà e là cả Bộ quốc phòng của Mỹ cũng không có, bức tường đối diện là những màn hình huỳnh quang điện tử trải thành, bên trong chia thành hơn mười cửa sổ, có cái hiện ra đường cong, có cái hình sóng, thậm chí có cái là kết cấu của cơ thể con người. Lâm Dật Phi quét mắt qua, phát hiện một người đang nằm trên bàn, toàn thân như bị một vật thể trong suốt bao phủ, không biết là tạo ra từ thủy tinh hay là một vật liệu công nghệ cao nhưng thỉnh thoảng trên người đó lại xẹt qua một luồng sáng bảy màu nhưng người đó vẫn nằm yên bất động.
Lâm Dật Phi chỉ nhìn những thiết bị kia còn Hoàn Nhan Liệt lại nhìn Lâm Dật Phi.
Em gái của ông ta ở bên cạnh Lâm Dật Phi nhưng dường như ông ta làm như không nhìn thấy. Cửa đá vừa mở ra thì ông ta đã đứng sau cửa đá, ánh mắt rơi trên người Lâm Dật Phi.
Tuy dáng dấp Tiêu Biệt Ly đã thay đổi nhưng võ công của hắn lại không hề thay đổi. Một cao thủ chỉ đứng ở đó, không cần giơ tay nhấc chân gì, cho dù là bất động thì cũng là nước sâu núi cao, không chút kẽ hở nào.
Sự hưng phấn trong mắt Hoàn Nhan Liệt ngày càng đậm theo sự nghi hoặc, đột nhiên ông ta hét to một tiếng rồi đánh ra một chưởng. Một chưởng này của ông ta tuy không nhanh nhưng mới đến được nửa đường thì mới phát ra một tiếng rít chói tai, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Lâm Dật Phi trong lòng rùng mình, vòng cánh tay thành hình vòng cung, đánh ra một chưởng rồi đột nhiên hơi lùi về. Hai chưởng của hai người giao nhau, đột nhiên yên lặng bất động rồi ngay tiếp đó, một tiếng nặng nề như tiếng trống truyền ra. Lâm Dật Phi biến sắc, lùi lại sau mấy bước, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
Hoàn Nhan Liệt quát lên một tiếng mãnh liệt: – Người không phải là Tiêu Biệt Ly, người là ai?
Đột nhiên thân hình ông ta nhảy lên như một con diều hâu, một chưởng vừa khoát ra đã biến thành tầng tầng lớp lớp áp chế. Khóe miệng Lâm Dật Phi nở một nụ cười nhẹ, đứng bất động, khi Hoàn Nhan Liệt đến trước mắt thì mới đánh ra một chưởng vào giữa lồng ngực Hoàn Nhan Liệt.
Nhan Phi Hoa chỉ nhìn hai người quần chiến, trên mặt cười thản nhiên, không có bất kỳ sự lo lắng nào mà ít nhiều còn có sự mừng rỡ.
Hoàn Nhan Liệt trúng một chưởng của Lâm Dật Phi, thân hình trong không trung ngưng lại, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, lộn trở lại chỗ cũ, thở ra một tiếng rồi mới lên tiếng: – Tiêu Biệt Ly, hóa ra là ngươi thật, Trên đời này người có thể phá chiêu phong vân điệp chướng này của ta một cách dễ dàng tuyệt đối không quá một người, chỉ có điều rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy? Mặc dù chiêu thức có tiến bộ, tâm pháp cũng không tệ nhưng nội lực lại bị thụt lùi quá nhiều. Cho dù ngươi đến đây từ ba năm trước giống em gái ta, cũng coi như còn trẻ nhưng nội lực lại kém rất nhiều so với trước đây. Ông ta nói đến đây thì dường như mới nhìn thấy Nhan Phi Hoa nhưng lại cau mày: – Lẽ nào ngươi cảm thấy trước đây ngươi không anh tuấn hoặc quá già nua nên trong thời gian này không còn tâm trạng mà học võ, nội lực không tiến mà còn lùi, chạy ra nước ngoài thẩm mỹ nhưng không thành công sao?
Lâm Dật Phi biết Hoàn Nhan Liệt say mê khoa học nhưng lại hoàn toàn mù tịt về hắn, ngược lại Hoàn Nhan Phi Hoa lại biết về hắn nhiều hơn. Ông ta ở trong cánh cửa đá nghe thấy hắn vỗ một chưởng, nội lực thâm hậu, biết là người hiếm gặp trên đời này, hắn lại nói là bạn cũ nên ông ta mới nghĩ đến hắn nhưng lúc ra lại thấy bề ngoài của hắn trở thành như thế này, chỉ là một người trẻ tuổi chứ không còn bề ngoài như năm đó khi chia tay nên không khỏi nghi kỵ, lúc này mới xuất chưởng để thử. Nội công thì tuyệt đối không thể giả được. Một chưởng của ông ta cũng đã thử được tâm pháp của hắn tuy y hệt nhưng nội lực lại còn lâu mới được như trước. Chỉ có điều sau đó ông ta nhìn như nổi giận nhưng khi ra tay cũng thu lại mấy phần nội lực nhưng dưới mấy chiêu thử thì Lâm Dật Phi cũng không kém chút nào mà đánh lại một chưởng, chiêu này thời cơ tinh chuẩn, chiêu thức tròn trịa như đã tu luyện cả một đời, Hoàn Nhan Liệt nhìn một cái đã nhìn ra được chiêu thức không kém, thực ra còn cáo hơn một bậc so với Tiêu Biệt Ly năm đó thì không khỏi nghi hoặc.
Hoàn Nhan Liệt nói đến phẫu thuật thẩm mỹ thì dường như cảm thấy thú vị. Ông ta phá lên cười, cười như muốn chảy nước mắt nhưng một lúc lâu sau tiếng cười như một tiếng sói tru, đượm sự thê lương.
– Anh, anh tưởng mình là người bất hạnh sao? Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng thở dài một tiếng: – Nhưng dường như Tiêu đại hiệp còn bất hạnh hơn anh cơ, anh ta tới đây nhưng chỉ có linh hồn tới thôi.