Nữ nhân trong bộ váy ngủ cúi thân xuống, mái tóc ngắn xõa trên trán toát ra mùi dầu gội sạch sẽ.
Cô xoa gương mặt của nàng, ánh đèn vàng ấm áp trên đầu giường làm thân hình cô càng thêm nhu hòa.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như một tiếng thở dài ôn nhu khẽ vang ở trên môi:
“Nhan Nhan.”
Tả Nhan mở to mắt.
Sau khi trần nhà từ từ rõ ràng trong tầm mắt, nàng đột nhiên ngồi dậy.
Chiếc chăn quấn quanh người nàng trượt xuống, nhiệt độ thấp buổi sáng khiến nàng phát run, đầu óc cũng có chút tỉnh táo.
Tả Nhan ma xui quỷ khiến nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chiếc gối khác ở trên giường.
Nơi đó trống không, không có dấu vết của người nào đã ngủ.
Nàng đưa tay lên, đập vào trán mình.
Các đồng nghiệp nữ trong công ty có nhóm trò chuyện riêng, Tả Nhan đối với ai cũng không xa không gần, nhưng "may mắn" được kéo vào nhóm, cũng bởi vì vậy mà nàng nhìn trộm không ít chuyện bát quái.
Mấy ngày trước, vài đồng nghiệp đã kết hôn mấy năm phàn nàn trong nhóm về đề tài xoay quanh đời sống tình dục trong hôn nhân, Tả Nhan cũng không cảm thấy có hứng thú, chỉ liếc nhìn mấy lần.
Đề tài lúc đó là thời gian bị hành kinh.
Bọn họ thảo luận "Tới trước khi bị kích thích", "Bị kích thích trước khi tới", "Lúc qua cũng bị kích thích" được mấy thành viên trong nhóm đồng tình cao. Nhưng Tả Nhan lại xem đến không hiểu ra sao, thầm nói chuyện này thực sự có liên quan đến thời kỳ kinh nguyện sao?
Cho đến hôm nay, nàng đã tỉnh ngộ.
Đúng vậy, khẳng định là bởi vì mình đang trong thời kỳ kinh nguyệt đi?
Tả Nhan nhổ bọt kem đánh răng ra, rũ bỏ mớ hỗn độn trong đầu, tăng tốc rửa mặt.
Sau khi trở về phòng ngủ thay quần áo, nàng mở tủ quần áo ra, liếc mắt nhìn thấy bộ quần áo mới gửi về chưa kịp mặc, trong lòng nhất thời không cao hứng.
Nàng không chút suy nghĩ liền lấy một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu và quần tây xuống, thành thạo thay đồ, sau đó đứng trước gương soi toàn thân, buộc mái tóc mới sấy khô thành đuôi ngựa.
Người trong gương để mặt mộc, ăn mặc rất giống học sinh, hơn nữa khuôn mặt còn rất trẻ, nếu ăn mặc như vậy đi vào cổng trường cũng sẽ không bị bảo vệ chặn lại.
Tả Nhan rất hài lòng với một thân trang phục này, thoải mái, thuận tiện lại dễ làm việc.
Hầu hết các ngành công nghiệp của công ty là những loại hình công nghiệp mới, nhân viên cấp trung và cấp thấp chủ yếu là những người trẻ tuổi. Ngày thường không có yêu cầu ăn mặc, chỉ cần ăn mặc không quá keo kiệt là được. Nếu thỉnh thoảng cần mặc trang phục trang trọng cũng sẽ được thông báo trước.
Cho nên hai năm qua, Tả Nhan ở công ty ăn mặc rất thoải mái, còn kém là mang đồ ngủ đến văn phòng.
Nàng mặc áo khoác, cầm điện thoại cùng túi xách, trước khi ra khỏi nhà, nàng liếc nhìn bộ quần áo đang phơi trên ban công - thứ này có lẽ sẽ không mặc nữa.
Đến công ty, nàng bước vào quẹt thẻ xong, Tả Nhan vừa cất thẻ công việc vừa chạy tới thang máy, cuối cùng vẫn chen vào trước khi cửa thang máy đóng lại.
Nữ nhân mặc áo khoác đen đứng ở phía trước, Tả Nhan trụ bước chân, suýt chút nữa đã tiến vào ngực của nữ nhân kia.
Du An Lý đưa tay đỡ nàng, tay còn lại đi qua hông nàng ấn số tầng thang máy.
Trong nháy mắt, giống như vòng tay của cô đang ôm lấy nàng.
Trong thang máy người đen một mảnh, một số tầm mắt đổ dồn về đây, Tả Nhan vội vàng kéo ra khoảng cách, xoay người đứng đối diện với cô.
“Sớm a, Du tổng.”
Tả Nhan giả vờ ra vẻ tự nhiên chào hỏi.
Nữ nhân có mái tóc dài xoăn gợn sóng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, đáp: “Sớm.”
Thang máy dừng lại mấy lần, có người lần lượt đi ra, rồi lại có người đi vào.
Tả Nhan cùng người bên cạnh dần bị ép đến cuối cùng, cửa thang máy lại đóng lại, đi lên tầng cao hơn.
Trong không gian hẹp không có không khí lưu thông, Tả Nhan cảm thấy có chút khó thở - từ trước đến nay nàng luôn ghét những nơi đông người như vậy.
Một nhóm người khác bước vào thang máy, người phía trước Tả Nhan bị ép về phía sau, nàng chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh đã đưa tay đặt ở sau lưng người kia, để không cho hắn va vào nàng.
Sau khi người kia đứng vững, quay đầu cười xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Du An Lý thu tay lại không trả lời.
Cuối cùng đến tầng của phòng kinh doanh, Tả Nhan dẫn đầu ra khỏi thang máy, thở ra một hơi.
Sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót giẫm lên gạch nền, từng bước nhẹ nhàng, nhịp nhàng nhưng không có đến gần.
Tả Nhan cùng cô một trước một sau đi qua hành lang, đi đến cửa khu văn phòng, tựa như đã đạt được ăn ý không nói lời nào.
Khi nàng chuẩn bị bước vào cửa kính, người phía sau đã đi qua nàng trước.
Lúc đi ngang qua, Tả Nhan nghe thấy một câu mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy:
“Hôm nay trạng thái rất tốt.”
Nữ nhân mặc áo khoác màu đen bước vào, để lại Tả Nhan một mình đứng tại chỗ. Một lúc sau, nàng lấy điện thoại ra soi mặt mình.
——Trên mặt để mặt mộc, biểu tình bình tĩnh dị thường.
Nếu một ngày nào đó bị công ty cho nghỉ việc, nàng có thể kiếm tiền bằng cách xuất bản một cuốn sách có tên "Bậc thầy quản lý biểu hiện".
Tả Nhan ngồi xuống chỗ của mình, thích thú mà nghĩ.
Nàng bật máy tính, đăng nhập WeChat bằng điện thoại, tải xuống gói tệp trong thư mục yêu thích, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp.
Lão bản trước đây chưa từng có thói quen họp buổi sáng, các cuộc họp hàng ngày tương đối đơn giản, mọi người đều có thể sử dụng điện thoại hoặc máy tính bảng để xem PDF của tài liệu. Việc này đã dẫn đến việc mọi người trong toàn bộ bộ phận đều luôn tản mạn với cuộc họp.
Cũng khó trách cho tới hôm nay bọn họ vẫn là những người đội sổ trong công việc, năm nào họ cũng bị cấp trên điểm danh phê bình.
Nếu nghĩ như vậy, Vương tổng bị khai trừ cũng không oan.
Ai bảo hắn nhận lương hậu hĩnh nhưng lại không thu được nửa điểm thành tích.
Mặc dù tuyên bố đưa ra là "xin từ chức vì lý do cá nhân", nhưng Tả Nhan và các đồng nghiệp biết Vương tổng chính là đắc tội người, hơn nữa lý lịch trong thời gian làm việc của hắn thực sự không tốt nên đã bị cấp trên vứt bỏ.
Ban đầu ai cũng nghĩ là vị lãnh đạo mới dựa vào quan hệ, đem người đuổi đi, rốt cuộc toàn bộ quá trình từ chức cùng kế nhiệm đều rất ngắn lại nhanh chóng, còn không có lấy lại tinh thần cũng đã trần ai lạc định.
Nhưng hiện tại có vài người không cảm thấy như vậy.
Bởi vì hôm qua sau khi tan tầm, Chu tỷ ở quầy lễ tân đã đưa ra một tin tức giật gân trong nhóm.
"Tôi đã hỏi bạn học thời đại học. Hắn vẫn đang làm việc tại trụ sở chính của GK ở Washington. Quả thật có một nữ nhân Trung Quốc cấp cao đã từ chức ở đó. Tuổi cùng thời gian từ chức hoàn toàn giống nhau."
"Ngọa tào, không thể nào? Thật sự có địa vị cao như vậy sao?"
"Cô ấy bị sa thải sao? Như vậy nếu cô ấy bị sa thải, đem lý lịch kia về nước liền có một loạt công ty muốn cướp về a."
"Không phải bị sa thải, tuyên bố chính thức là từ chức, nhưng kỳ thực tất cả người trong công ty bọn họ đều biết, chính là đi ăn máng khác."
"Đi ăn máng khác? Nhảy tới nơi nào? Công ty của chúng ta sao?"
"Tin ảo ma nhất năm, công ty của chúng ta xứng xách giày cho GK sao? Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì a?"
"Nghĩ thoáng chút, vạn nhất nhân gia cũng chỉ là kiếm đủ tiền rồi, muốn đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn một chút thì sao? Ít nhất công ty của chúng ta cũng không tồi."
...
Tả Nhan đã đọc xong phần tin tức nhóm đêm qua bị bỏ lỡ. Năm phút trước cuộc họp, nàng lập tức cầm đống tài liệu cùng biên bản cuộc họp, đứng dậy theo đồng nghiệp đến phòng họp ở tầng này.
Cuộc họp buổi sáng không cần lên lầu, cho nên thoạt nhìn nhóm người này vẫn mang bộ dáng lười nhác như trước, đi vào phòng họp còn nhỏ giọng tán gẫu chuyện tối hôm qua.
Nhưng khi bước vào phòng họp, nhìn thấy nữ nhân đã bật máy chiếu chuẩn bị, nhóm người vô thức ngậm miệng lại, lặng lẽ bước vào, ngồi xuống.
Tả Nhiên biết mình tới chậm, động tác nhanh nhẹn phát tư liệu cuộc họp, sau đó cầm sổ ghi chép ngồi ở trong góc.
Cuối cùng là không có trì hoãn thời gian.
Du An Lý giơ tay nhìn đồng hồ, không có ý kiến gì với thái độ làm việc cùng quan niệm thời gian của bọn họ, chỉ đóng cửa lại, tuyên bố mở họp.
Thời gian còn rất sớm, người trong phòng họp lâu lâu lại ngáp dụi mắt, nữ nhân đứng dưới màn chiếu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đang híp mắt ngủ gà ngủ gật, cây bút điều khiển từ xa trên tay gõ gõ vào bàn.
Tả Nhan nắm cây bút trong tay, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, tiếp tục viết.
Người đang ngủ gà ngủ gật cũng giật mình, ngồi ngay ngắn lại, vừa nhìn sang thì đối diện với đôi mắt bình tĩnh kia, sinh ra một loại ảo giác quái dị mình đang ở trong lớp học.
Cũng may là cô không nói gì, tiếp tục giảng nội dung vừa rồi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thời gian còn lại cũng không dám trắng trợn làm việc riêng.
Sau khi Du An Lý giảng xong lời cuối cùng, lại nói: "Trước tan tầm hôm nay, xin mọi người gửi đề án đến hộp thư của tôi, yêu cầu cụ thể vừa mới nói qua. Được rồi, tan họp đi."
Sau câu nói kia, người trong phòng họp đều choáng váng.
Cô giống như không nhìn thấy biểu hiện của những người này, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng họp.
Tả Nhan nhìn vào sổ ghi chép cuộc họp của mình, tự hỏi mình có nên cảm thấy may mắn hay không.
Đang lúc suy nghĩ, nàng nghe thấy thanh âm trong trẻo gọi tên mình: “Tả Nhan, đến văn phòng của tôi.”
Du An Lý nói xong, nhìn những người khác trong phòng họp, lại nói: “Người cuối cùng rời đi nhớ tắt máy chiếu."
Tả Nhan nhìn biểu tình của đồng nghiệp lộ ra chút hỏng bét mờ mịt, thế nhưng trong lòng thực ra lại vui sướng mấy phần.
Nàng ôm đồ của mình đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng họp, đi đến phòng lãnh đạo.
Một người mặc áo khoác màu đen đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn qua một văn kiện, lúc Tả Nhan bước tới, cô ngẩng đầu lên, trả lại báo cáo cho thanh niên bên cạnh, gật đầu nói: "Không có vấn đề, đưa lên đi."
Du An Lý nói, nhìn thấy Tả Nhan đang đi tới, xoay người đẩy cửa văn phòng.
Tả Nhan dừng một chút, đi theo cô vào văn phòng.
Nội thất trong phòng lãnh đạo có thay đổi rất lớn.
Không phải là bài trí hay bố cục thay đổi, dù sao chủ nhân mới đã đến.
Tả Nhan nhìn một vòng, phát hiện tất cả những thứ lộn xộn chất đống trước đó đã được dọn sạch, cả không gian sáng sủa và rộng hơn rất nhiều, chỗ nào cũng gọn gàng ngăn nắp giống như tùy thời liền có thể nghênh đón lãnh đạo thị sát.
—— Xem ra là thói quen, dù qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi.
Du An Lý cởi chiếc áo khoác màu đen ra, treo lên mắc áo.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len màu xám cổ tròn thấp, để lộ xương quai xanh.
Khi Tả Nhan thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy bộ quần áo có phần thường ngày này, kết hợp quần dài trắng và giày cao gót, thoạt nhìn có mùi vị hơn người hôm qua một chút.
Chỉ là trên người cô tựa như chưa từng có màu nóng.
Ngay cả biểu tình cùng lời nói cũng chủ yếu mang theo hương sắc lạnh lẽo.
Du An Lý lấy ra một tập tài liệu trong tủ sách, lật xem, sau đó quay lại đưa cho nàng.
“Em lấy cái này làm mục nhập phiên bản điện tử, biết làm không?”
Cô nói, hỏi một câu.
Tả Nhan nhận lấy, gật gật đầu.
Loại thông tin tệp viết tay lúc đầu đã bị đào thải. Hiện tại, công ty sử dụng mục nhập phiên bản điện tử, có các mẫu và thông số kỹ thuật tiêu chuẩn.
Du An Lý nghiêng thân, đưa tay nhặt một tờ giấy trên bàn, đưa cho nàng.
"Đây là việc em sẽ hoàn thành trong tuần này. Tôi đã lên lịch trình, mỗi hạng mục sẽ được hoàn thành theo thời gian."
Tả Nhan nhìn thoáng qua, không thể không nói: "Tuần này? Tôi không chắc có thể làm xong."
Tại sao người này lại cố tình áp bức một mình nàng, cố ý sao?
Du An Lý ngả người ra sau, tựa lưng vào cạnh bàn làm việc, ôm cánh tay, bình tĩnh nói: "Yên tâm, em làm xong được, dù sao không ai trong bộ phận này nhàn hạ hơn em."
Tả Nhan còn bị người này giáp mặt chỉ ra như vậy, nàng chỉ có thể nhịn, nhưng có lẽ môi trường sống khép kín đã cho nàng tự tin, rốt ruộc không nhịn được xấu hổ cùng buồn bực, cự tuyệt nói: "Tôi còn rất nhiều việc phải làm, chị tìm người khác đi".
Du An Lý cười hỏi: "Em nói còn rất nhiều việc, là rất nhiều việc của bộ phận bên cạnh sao?"
Tả Nhan nghẹn lời, nàng cảm thấy cả người mình đều bị nhìn thấu ở trong mắt của cô.
Nàng xấu hổ đến mức không nói được lời nào, muốn xoay người kéo lại mặt mũi.
Du An Lý đứng thẳng người, kéo tay nàng, cầm lịch trình nhét vào trong tay nàng.
Lúc này, Tả Nhan không thể từ chối.
Bàn tay kia lưu lại trong lòng bàn tay nàng một lúc, sau đó không dấu vết thu lại.
Tả Nhan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn lại đang tiêu tán, quá trình này diễn ra vô cùng dài, lại quá mức ngắn ngủi.
Giây tiếp theo, bàn tay kia đưa lên, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.