Lăng Thiên đi tới trước án kỷ, hơi cúi người xuống, nhìn bức họa còn chưa vẽ xong, khẽ th một tiếng, nói: "Tất cả về kỹ xảo vẽ tranh bề ngoài cô nương đều đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, không cần phải tiến thêm bước nào nữa."
"Kỹ xảo vẽ tranh bề ngoài?" Nữ tử đó xúc động, đứng thẳng người lên, nói: "Chẳng lẽ còn có kỹ xảo nội hàm ư? Xin công tử chỉ điểm." Ở bên cạnh, vị nữ tử xinh đẹp nọ hai mắt cũng nhìn Lăng Thiên không chớp mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
Cuối cùng cũng tới lượt mình ăn cắp bản quyền của người khác rồi! Đã mười lăm năm rồi, chẳng dễ dàng gì! Lăng Thiên trong lòng cảm thấy hơi hưng phấn. Nhưng mặt lại bất động thanh sắc, nói: "Họa kỹ như núi, họa ý như biển. Núi có thể trèo tới đỉnh, biển thì vĩnh viễn không có bờ bến. Họa kỹ của cô nương đã vươn tới đỉnh núi cao rồi, có điều họa ý thì, ha ha ha..." Lăng Thiên cười khẽ.
Trong mắt nữ tử nọ lóe sáng rực rỡ, lộ ra vẻ rất vui mừng. Giọng nói cũng lễ phép hơn: "Xin công tử chỉ chỗ sai lầm." Chưa từng nghe nói về họa ý, hôm nay nghe thiếu niên này đột nhiên nhắc tới, hiển nhiên là cảm thấy rất mới mẻ. Thiếu nữ nọ nghiên cứu họa đạo đã nhiều năm, lúc này nghe Lăng Thiên nói, lập tức trước mặt như xuất hiện một trời đất mới, nhưng lại mông lung mù mờ, không chạm tới được. Tựa hồ chỉ một ngón tay liền có thể vạch trần, nhưng cuối cũng vẫn không đủ sức.
Lăng Thiên đưa tay ra, nói: "Mời cô nương xem." Nữ tử nhìn theo, chỉ thấy cành liễu khẽ đung đưa, nước xanh khẽ gợn sóng, không cảm thấy có gì khác so với vừa rồi.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lăng Thiên không khỏi mỉm cười, nói: "Cô nương nhìn bức họa trước mặt của mình, so với cảnh phía trước có chỗ nào bất đồng không?"
Nữ tử lần này không cúi đầu xem tranh mà nhìn Lăng Thiên, nói: "Không sao, cảnh trong bức họa của ta so với cảnh vật ở trước mặt tuy hình trạng giống nhau nhưng lại khác một trời một vực.
Lăng Thiên cười ha hả, nói: "Đây chính là vấn đề đó."
Nói xong đón lấy bút trong tay nữ tử mãi vẫn chưa được đặt xuống, nữ tử biết điều liền nhường án kỷ ngọc thạch.
Lăng Thiên đứng một tay để ở sau lưng, một tay chấp bút, người hơi cúi về phía trước, hạ bút như bay, trong khoảnh khắc, mấy cà liễu đang múa lượn trong gió đã hiện trên trang giấy. Khi thu bút lại, khẽ vạch một cái, mới thấy khi vẽ, không ngờ cả cá trong ước cũng trở nên vui sướng, tựa như tùy lúc đều có thể nhảy ra từ trong tranh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trong nháy mắt, một bức họa bình thường lại giống như đột nhiên được tặng cho linh hồn, trở nên sống động hơn.
Bốn người đều yên lặng đứng nhìn ở bên cạnh, căn bản không phải hiện trong đó có chỗ nào ảo diệu, chỉ cảm thấy hắn hạ bút cũng chẳng khác gì mình, chỉ nhanh hơn một chút, nhưng sao tranh được vẽ ra lại khác nhau một trời một vực như vậy?
Lăng Thiên để bút lên nghiên, ngẩng đầu cười nói: "Tự phô cái xấu rồi".
Bốn người mặt đầy kinh ngạc! Ánh mắt nhìn Lăng Thiên giống như nhìn thấy quái vật, trong ánh mắt của hai thiếu nữ thì đầy vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.
Trong con mắt của hai nữ tử lớn tuổi thì có thêm vài phần kính trọng.
Chỉ mấy nét vẽ, trong khoảnh khắc không ngờ có thể hóa cái phàm tục thành tinh phầm truyền đời, trên thế giới không ngờ lại có nhân vật như thế này.
Họa kỹ kinh thế hãi tục như vậy, vì sao từ trước đến giờ lại chưa từng nghe qua? Người có họa kỹ như thế này phải vang danh từ lâu rồi mới đúng, thiếu niên trước mặt này sao lại chưa từng được nghe qua!
Thiếu nữ vẽ tranh lễ một lễ thật sâu, nói với vẻ kính phục: "Công tử tài cao, tiểu nữ vô cùng bội phục! Vừa rồi chỉ với mấy nét bút lại có sự kỳ diệu của vẽ rồng thêm mắt. Tiểu nữ tử học vẽ nhiều năm, chưa từng thấy họa kỹ cao siêu giống như công tử. Xem vậy là đủ rồi, không biết công tử..." Nói tới đây, đột nhiên mắt tối lại. Hiển nhiên nghĩ rằng đối phương rõ ràng là một vị hoàng tử, với thân phận của đối phương sao có thể làm lão sư cho mình! Lời nói muốn bái sự vừa ra tới miệng lập tức được nuốt lại.
Lăng Thiên đương nhiên nghe ra ý tứ của nàng, nhưng lại không tỏ vẻ gì, chỉ vào bức tranh trên bàn, nói: "Nếu cô nương không hiềm tại hạ lắm lời, tại hạ sẽ diễn giải một phen".
Mắt hai nữ tử đều sáng lên, vui mừng nhìn hắn.
Lăng Thiên đưa tay ra chỉ, nói: "Mời hai vị cô nương xem, chỗ này cành liễu đung đưa, nước xanh gợn sóng, cảnh này sở dĩ làm người ta say đắm, nguyên nhân không ngoài có gió thổi vi vu. Chính là cái gọi là "cành liễu hướng tây lá hướng đông, không phải vẽ liễu mà vẽ gió', nhưng phàm là vẽ liễu, vẽ mây, vẽ nước những loại động thái của vật tĩnh, không có gì là không lấy ý cảnh của gió làm chủ".
"Cành liễu hướng tây gió hướng đông, không phải vẽ liễu mà vẽ gió!" Thiếu nữ vẽ tranh thầm nhắc hai câu này, tựa hồ như lĩnh hội được gì đó, hai mắt càng lúc càng sáng. Chỉ cảm thấy mỗi câu mà đối phương nói ra, đều có một loại ý vị khác với phàm tục, đều có thể khiến cho mình chấn động vì sự mới mẻ. Không khỏi thầm nghĩ: "Nếu được người này làm thầy, thực sự là may mắn cả đời! Đáng tiếc, đối phương lại là một vị hoàng tử. Xem ra suy nghĩ này chỉ đành chôn sâu trong lòng thôi".
Lăng Thiên chỉ bảo hình dáng của núi sông, tiếp tục nói: "Cái gọi là bát mặc (vẩy mực - một cách vẽ tranh thủy mặc) không sợ sơ sài, công bút (lối vẽ tinh vi, tỉ mỉ trong tranh Trung Quốc) không ngại rườm rà, chính là làm như vậy..."
Thiếu nữ vẽ tranh không nhịn được liền hỏi:"Xin hỏi công tử, thế nào gọi là bát mặc? Thế nào gọi là công bút?"
Ặc!
Lăng Thiên không khỏi ngạc nhiên. Giờ mới phát hiện bản thân mình nói tới mức đắc ý quên hình, ngay cả thời đại này căn bản còn chưa có quốc họa công bút cũng quên mất.
Bất đắc dĩ nói: "Nhận thức cao thi văn nhạt nhẽo, ý cao thì bút giảm, người vẽ tranh ý ở trước bút. Trước khi vẽ tranh đừng vội vàng động bút, cái này goi là bút chưa động, trong lòng đã thành tranh. Tự nhiên sẽ hạ bút như có thần giúp" Hắn cảm thấy khi không có cách nào để giải thích, chỉ đành lôi một đoạn chuyện ra, đem sức chú ý của mấy nữ tử này dời sang một bên, miễn cưỡng che giấu đi.
Thiếu nữ nọ mặt đầy vẻ sùng bái và hâm mộ, khen ngợi: "Lời của công tử, mỗi một câu nói chứa đựng chân lý, khiến cho người ta tỉnh ngộ, giống như là chuông thần trong mộ cổ, đối với Băng... à, đối với tiểu nữ rất là mới mẻ. Khiến cho tiểu nữ được đại khai nhãn giới, nhận được rất nhiều lợi ích. Xin nhận một lễ của tiểu nữ tử!" Nói xong, cúi lưng xuống
Lăng Thiên chú ý thấy khi nàng nói "Đối với Băng... à... đối với tiểu nữ tử mà nói" Câu này rất có vấn đề! Đoán rằng chữ "Băng" với từ mà nàng chưa nói ra, chính là tên của nàng.
Lăng Thiên cười ha hả, nói: "Cô nương đừng khách khí, tại hạ chỉ là bộc phát mà thôi, hiếm khi gặp được người có cùng sở thích vẽ tranh như cô nương đây, không nhịn được nên nói nhiều vài câu, cô nương đừng trách."
Nữ tử mỉm cười nói:"Công tử khiêm tốn quá. Tiểu nữ tử chỉ cảm thấy kính phục và cảm kích đối với công tử thôi."