Nếu như ta hạ mệnh lệnh này, há chẳng phải là làm vuột mất thời cơ tốt để tiêu diệt quân địch, còn làm cho cả nhà ta ở vào thế vạn kiếp bất phục? Đối với nước nhà, đối với hoàng thượng, đối với người thân, đối với chính ta cũng đều là không có lợi, như vậy Ngọc Học Cung ta sẽ trở thành kẻ bất trung bất hiếu, vô tình vô nghĩa! Ngọc Học Cung đã ngầm định sẵn trong lòng, khảng khái nói: "Cách nghĩ của Lăng Công gia khó tránh có chút hơi không thực tế, xin hãy xuất chiêu đi, đám người chúng tôi có thể chết trong tay của thiên hạ đệ nhất sát thủ, Đệ Nhất Lâu chủ âu cũng là không sống uổng đời này! Trước sau gì mọi người đều là cá chết thì lưới cũng rách, nhưng cũng còn hơn là quay về bị tru di cửu tộc!".
Những người còn lại thấy hắn nói như vậy, tên nào tên nấy đều lộ ra nét do dự, nếu đúng như lời của Ngọc Học Cung, bọn mình nếu như hạ mệnh lệnh này, hoặc giả không chết tại trận, nhưng lúc trở về chắc chắn sẽ bị Ngọc Mãn Lâu hỏi tội, đúng là trước sau cũng phải chết, vế sau còn làm liên lụy đến vợ con và người thân nữa.
"Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn muốn làm anh hùng sao? Đúng là ngây thơ đến buồn cười!". Lăng Kiếm hừm một tiếng lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn, trong lòng hắn nghĩ thầm, ta khó khăn lắm mới có một lần thiện tâm phối hợp với các ngươi, cho ngươi cơ hội này mà ngươi còn ra vẻ thông minh! Lập tức sát tâm trỗi dậy, lạnh lùng nói: "Đừng có không biết điều! Nghe lời ta thì có lẽ còn có đường sống, nếu như nói không, ta lập tức lấy mạng các ngươi! Ngươi chẳng nhẽ cho rằng ta không làm được?!"
Ngọc Học Cung khẽ lạnh rợn trong lòng, con người ai cũng sợ chết, tuy vừa nãy nói khảng khái như vậy, nhưng nếu như có đường sống thật thì có ai dại gì mà chịu chết, hắn quả thực không dám tiếp tục chọc tức Lăng Kiếm, quay đầu lại nói với đám đông: "Chuyện đã đến nước này, các vị xem phải làm thế nào?".
Đám đông vừa nãy là lo lắng cho người nhà, mới hiện lên sự do dự, nếu như có cơ hội được sống, thì đương nhiên là phải chớp lấy, sao còn phải quan tâm đến thứ khác, nhao nhao nói: "Nhị ca tài trí hơn người, chỉ cần có thể sống mà trở về, tất cả cứ nghe theo sự xắp xếp của nhị ca, bọn đệ tất cả đều tuân mệnh".
Ngọc Học Cung trau mày, nói một cách khó xử: "Lúc này nói thế nào chả được, nhưng sau khi quay về thì phải ăn nói với hoàng thượng thế nào? Ta lần này dẫn quân oai nghiêm mà đến, đến nay lại nhục nhã mà về, hoàng thượng nếu như tức giận, vậy thì phải làm thế nào mới được?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Một người nói: "Thế giặc hùng dũng không thể đối địch, bọn ta là vì bảo tồn lực lượng mà rút quân, hoàng thượng lão nhân gia cũng là người anh minh sáng suốt, chắc sẽ không quy tội, sau khi trở về, tất cả mọi người cùng tấu lên hoàng thượng là được rồi, pháp bất trách chúng, chắc hoàng thượng không thể giết sạch chúng ta chứ?!".
Ngọc Học Cung thở dài một hơi, nói: "Như vậy là tốt nhất". Trong lòng hắn nghĩ, biến bọn người này thành cùng hội cùng thuyền với mình, như vậy thì tính mạng cũng xem như giữ được một nửa rồi, giờ chỉ còn làm cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt thôi. Nghĩ thế hắn quay đầu lại nhìn Lăng Kiếm: "Lăng Công gia, chúng ta đã đi đến nhất chí, đồng ý rút quân, mà từ giờ khắc này sẽ không có thêm bất kì hành động quân sự nào nữa, càng sẽ không truy kích quý quân. Lăng Công gia võ công tuyệt thế, bọn chúng ta đã tình nguyện đồng sinh cộng tử, tuyệt đối sẽ không có một ai ích kỉ mà thoát sinh một mình! Lăng Công gia có thể yên tâm!".
Lăng Kiếm gật gật đầu, dường như suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy…cũng được! Các người nghĩa khí sâu nặng như vậy, vậy thì cứ thế đi! Ta đảm bảo sẽ không hạ thủ với các ngươi!".
Ngọc Học Cung thở dài một hơi: "Lăng Công gia là cao nhân đương thế, một lời nói đáng giá ngàn vàng, chắc chắn sẽ không nuốt lời!".
Những người còn lại cũng là thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục Ngọc Học Cung phát mệnh lệnh, thả mấy binh sĩ của đế quốc Thần Châu mà trước đó bắt được ra, sau đó toàn quân rút lui! Cả đám đều có cảm giác như vừa bước ra từ quỷ môn quan, đều cảm thấy vô cùng cảm kích Ngọc Học Cung!
Thấy hai bên ngừng chiến, binh mã Ngọc Gia cũng bắt đầu lùi về sau, Lăng Kiếm ngầm thở phào một hơi trong lòng. Không ít những binh sĩ của đế quốc Thần Châu sau khi thoát hiểm, chút sức tàn cưỡng chế bản thân đột nhiên không thấy đâu nữa, nằm lăn ra tuyết bất động, không ngờ đến ngồi cũng không thể ngồi dậy được, càng có hơn một nửa trong số đó đã chỉ còn chút ánh sáng le lói, quân địch vừa rút, liền ngã xuống hi sinh, sự kịch liệt của trận chiến này đúng là quá tàn khốc. Phùng Mặc gắng gượng cơ thể của hắn, mệnh lệnh cho những binh sĩ còn có thể hành động tranh thủ thời gian dọn dẹp chiến trường, những người bị thương nhanh chóng băng bó vết thương, đem xác của những binh sĩ chết trận thu thập lại, viết tên lên trên, sau đó tập trung ở một chỗ, nghỉ ngơi đợi quân tiếp viện đến tiếp ứng, tuy những dược phẩm thu được từ trước là tương đối nhiều, nhưng cũng hoàn toàn không đủ để dùng.
Dựa vào tình hình hiện nay mà nói, tầm không đến 4 nghìn người còn may mắn sống sót này đều thương tích đầy mình, thể lực dường như đã cạn kiệt, đến đứng thôi cũng đã cực nhọc vô cùng, chứ đừng nói gì đến trèo đèo vượt suối trở về trong cái thời tiết bão tuyết mịt mù này.
Gió lạnh thổi đến, trên sườn núi không có cái gì che chắn, đám người Ngọc Gia đối diện với Lăng Kiếm vừa lạnh vừa sợ, không ít người run lên cầm cập.
Lăng Kiếm lạnh lùng đứng nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy càng thêm căm phẫn, quả thực hắn chỉ sợ không kiềm chế được bản thân mình mà giết sạch chúng, bất giác quay mặt ra chỗ khác, chính lúc này, bỗng cảm thấy điềm báo cảnh giới trong lòng đột nhiên hiện ra!
Có hai bóng người từ hai lùm cây hai bên đột nhiên phóng ra, hai thanh trường kiếm nhanh như cắt đâm về phía lưng của Lăng Kiếm!
Hai người này chính là hai đại cao thủ kim ngọc của Ngọc Gia cùng đi theo lần này! Hai người này cũng là tự đề cao thân phận, từ lúc đến đây vẫn chưa hề xuất thủ, lúc nào cũng khoanh tay đứng nhìn, chỉ đạo chiến cục! Hoàn toàn không tham gia cuộc vây giết Lăng Vân và Lăng Phong, nếu không chỉ sợ Lăng Phong và Lăng Vân từ sớm đã không còn trên nhân thế này nữa rồi; hơn nữa hai tên này nhìn đội tướng lĩnh của Ngọc Gia cũng không thuận mắt, tự chúng cho rằng trình độ của chúng là bậc bề trên, căn bản không coi mấy tướng lĩnh dẫn quân này ra gì, hôm nay lúc xuất quân tấn công cũng không hề theo đến.
Cho đến khi nhận được lệnh rút quân, hai người mới đột nhiên cảm thấy chuyện này khó tránh có chút không tầm thường, chắc chắn là đã xảy ra chiến biến lớn! Do đó mới vội vã tìm đến, vừa đẹp thấy Lăng Kiếm đang một mình trông coi các tướng lĩnh nhà mình, lập tức đại nộ, không suy nghĩ gì xuất thủ luôn.
Tuy sự việc có chút đột ngột, nhưng thân người của Lăng Kiếm khẽ lay động bay về phía trước, dường như là đã có chuẩn bị từ trước vậy, người còn đang trên không mà thanh trường kiếm đã xuất thủ, cũng không thèm quay người lại, kiếm đâm ngược lại phía sau, choeng choeng hai tiếng, chặn hai thanh trường kiếm sang một bên.
Hai người tức giận hừm một tiếng, phát động tấn công như cuồng phong bạo vũ.
Lăng Kiếm vẫn không quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, sự trấn tĩnh trong mắt và sát khí nghùn ngụt làm cho mấy người này trong lúc có cứu viện đến mà cũng không dám có bất kì sự manh động nào!
Thanh trường kiếm trong tay giống như là mọc mắt vậy, quay lưng lại đấu với hai cao thủ kim ngọc, nhưng mỗi nhát kiếm đều chuẩn xác vô cùng, đối phó một cách ung dung tự tại, không những thế động tác càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng những tiếng choeng choeng như hòa thành một thể, thế kiếm cuộn trào mãnh liệt, giống như là trường giang cuộn sóng, những âm thanh vang lên càng ngày càng dày, như là mưa rào gặp mái tôn!
Hai người sau lưng càng đánh càng thấy kinh hoàng, võ công của người này đúng là không thể khinh thường! Cao đến mức khó bề tưởng tượng, hai người đánh lén bất ngờ, không những bị hắn chặn cứng, mà còn là chặn một cách nhẹ nhàng như vậy. Hai người này không biết, Lăng Kiếm vốn dĩ là bậc tổ tông trong lĩnh vực đánh lén người khác, lúc nào hắn cũng phòng bị sẵn sàng trước những đòn đánh lén bất ngờ, mấy cái trò thích sát trẻ con đó của chúng, làm sao có thể giết nổi Đệ Nhất Lâu chủ?.
Trong lòng hai người kinh hoàng trước võ công cao minh của Lăng Kiếm, chỉ sợ là hai người không thể địch lại được, bất giác thế kiếm trùng xuống.
Chính tại lúc này, Lăng Kiếm đột ngột xoay người lại như một cơn gió lốc, một tiếng gầm vang lên, ánh mắt sắc nhọn, toàn thân sát khí cuồn cuộn, tay trái đánh ra một chưởng, chưởng lực tuôn trào thế như dời núi lấp biển, người phía bên trái dốc toàn lực chống đỡ, nhưng bị ép lùi liên tiếp hai bước; mà lúc này thanh trường kiếm trong tay phải của Lăng Kiếm đã lóe lên những sắc đen tuyền, đâm đến người ở bên phải với tốc độ như vũ bão!
Nhát kiếm này vô cùng đột ngột, cự li 3 trượng dường như không còn tồn tại!
Trước đó Lăng Kiếm chỉ lựa chọn cách thức thủ thế, dường như là ở vào thế hạ phong, không ai ngờ rằng hắn vừa xoay người là đã chuyển sang thế công, mà còn là đòn kiếm với tốc độ kinh hồn như này! Sự thay đổi này quả thật quá đột ngột, nằm ngoài ý liệu của tất cả những người có mặt!