Lăng Thiên đảo cặp mắt trắng dã nói:"Không có hứng thú! Quả thực không có hứng thú!"
Ách! Vương Bác chớp mắt:"Nghe nói hôm đó Dương đại công tử cùng với đám người thái tử cũng sẽ đến. Lăng huynh quả thực không muốn tham gia náo nhiệt cùng bọn họ?"
Lăng Thiên nghe vậy sáng mắt lên, thì ra mấy 'món đồ chơi' này cũng ở đó, như vậy thì sẽ có ý tứ hơn nhiều. Nếu không có việc gì đi tìm họ gây rối giải trí cũng tốt. Thuận tiện tìm trên người mấy tên ngu ngốc này một ít sự tình có giá trị cũng được.
Chủ ý đã định nên Lăng Thiên cười ha ha nói: "Nếu như có nhiều nhân vật danh môn khuê tú đang chờ tiểu đệ mà tiểu đệ không đi thì quá thất lễ rồi. Như vậy đi, đến lúc đó tiểu đệ sẽ đến tham gia. Bất quá Vương huynh cũng không được đoạt mỹ nhân với tiểu đệ à nha."
Vương Bác không khỏi đảo mắt, thầm mắng mình nhiều chuyện. Với tính tình của tiểu tử này mà gặp phải tràng diện mỹ nữ tề tựu hắn không đi mới là lạ đó.
Suy nghĩ một chút, hắn nhắc nhở thêm: "Lăng công tử đến lúc đó nên mang theo vài tùy tùng. Mấy tên kia cũng không dễ chọc gì. Vạn nhất có tranh đấu thì một mình một ngựa rất nguy hiểm."
Vương Bác ngẩn ra nhưng lập tức tỉnh ngộ lại. Tên đứng trước mặt mình chính là nhân vật đứng đầu bảng thiên hạ hoàn khố. Chuyện như thế này không cần mình phải thay hắn quan tâm làm gì. Ha ha cười khan hai tiếng, xem bộ dáng muốn rời khỏi đây. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên thật sự không có chút hứng thú muốn lưu người này lại ăn cơm chút nào liền xuôi dòng đẩy thuyền, ân cần đưa hắn ra khỏi cửa. Nhìn thấy hắn đi thật xa mới thở dài một hơi.
Vội vã quay lại tiểu viện đã thấy Lăng Thần sớm đã ở trong phòng đi ra đứng nhìn hắn cười hì hì không ngừng.
Lăng Thiên trừng mắt nhìn nàng một cái nói: "Cười cái gì? Nhìn bản công tử mang danh tiếng hoàn khố này rất hay sao?"
Lăng Thần cười một tiếng nói: "Công tử chính là đại hoàn khố nổi tiếng nhất kinh thành mà. Sao lại chán ghét rồi à?"
Lăng Thiên hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, thở dài một hơi nằm lên trên ghế trúc.
Lăng Thần thấy tầm tình hắn hơi khó nhìn cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa nên bước đến bên cạnh nói: "Công tử. Kỳ thật với thực lực hiện tại của chúng ta thì công tử không cần phải ẩn nhẫn như vậy rồi. Công tử làm vậy cũng quá ủy khuất cho bản thân rồi. Thần nhi không hiễu tại saocòn chưa triển khai hành động?"
Lăng Thiên thở dài nói: "Nguyên nhân có rất nhiều. Nhưng nguyên nhân chủ yếu bây giờ không phải là không thể mà là không dám. Còn xa mới đến lúc đó."
Lăng Thần trừng mắt nói: "Không dám? Trên thế giới này còn có điều khiến cho công tử cố kỵ sao?"
Lăng Thiên ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói: "Thần nhi. Công tử ta không phải là thiên hạ vô địch. Thế giới này to lớn, kỳ nhân đông đảo vượt qua khả năng tưởng tượng của chúng ta. Đầu tiên, mỗi nước hiện đều đang án binh bất động. Chỉ cần một phương đánh vỡ cân bằng này thì đại chiến lập tức bùng nổ. Mà một phương phá vỡ cân bằng kia nhất định sẽ trở thành đích ngắm của các phương thế lực khác. Cho nên bây giờ không ai muốn trở thành con chim đầu đàn kia cả. Thứ hai, hệ thống tính báo của chúng ta mặc dù càng ngày càng lớn mạnh nhưng ngươi có chú ý đến có một chút vẫn không hề tiến triển? Hơn nữa đó chính là một điểm mấu chốt rất nghiêm trọng."
Lăng Thần mê hoặc nói: "Điểm nào?"
Lăng Thiên hừ một tiếng nói: "Đó chính là sáu đại thế gia! Chúng ta mặc dù có thể tìm hiểu tin tức của sáu đại thế gia nhưng những điều này hoàn toàn là biểu hiện bên ngoài của họ. Còn nội bộ bên trong ra sao chúng ta không hề biết gì. Nói nhảm sao, nếu là bọn hắn chỉ thoáng tiết lộ một ít tin tức thôi thì không chừng chúng ta sẽ tin thật. Nhưng hiện tại với hệ thống tình báo cường đại của chúng ta lại không thể tìm bất kỳ một tin tức nội bộ nào của sáu đại thế gia? Chẳng lẽ sáu đại thế gia này đều là khối sắt cứng sao? Điều này sao có thể? Điểm này nàng không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lăng Thần nhăn đôi mi thanh tú, nhẹ giọng ồ một tiếng rồi nói: "Không sai, nếu không nghe công tử nói đến thì thiếp thân cũng không phát hiện được điều này."
Lăng Thiên nghiêm mặt nói: "Nhất là Bắc Ngụy Ngọc Gia. Dĩ nhiên một giọt nước không lọt. Nhưng điều này cũng khiến ta hoài nghi Ngọc gia này tuyệt đối không phải là một gia tộc bình thường gì. Một gia tộc đơn độc truyền thừa qua ngàn năm thì khẳng định trong đó có rất nhiều bí mật. Gia tộc nào có thể truyền thừa ngàn năm đây? Một ngàn năm phong sương đó. Nếu không phải có một ít lý do đặc biệt thì có đánh chết ta cũng không tin có một gia tộc vận khí tốt đến nỗi truyền thừa ngàn năm không suy yếu."
"Mặt khác chính là ta nghi hoặc chuyện vài chục năm gần đây. Thế giới này rõ ràng là có võ công nhưng tại sao người biết đến nó lại ít như vậy? Điều này là sao? Chúng ta đã dò xét gần mười năm nhưng thu thập được gì? Tập luyện võ công vốn để rạng danh thiên hạ, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu nhưng người bình thường lại cơ bản không hề thấy được những nhân vật này là tại sao? Những người này sao lại thần bí như thế?"
Những vấn đề được Lăng Thiên đưa ra liên tục khiến cho Lăng Thần nghe đến đầu choáng mắt hoa, không biết phải nói gì.
Lăng Thiên cau mày nói: "Ta hoài nghi tất cả những việc này đều bị điều khiển. Hoặc là có một tổ chức bí ẩn ở phía sau. Nếu quả thực là như vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến tình trạng chúng ta không thể tưởng tượng được. Nếu như tất cả những điều này không tự xuất hiện hoặc là chúng ta điều tra rõ ràng thì ta không dám coi thường vọng động chút nào. Bởi vì một khi coi thường vọng động thì điều chúng ta nghênh đón chính là 'lôi đình nhất kích'. Hoàn toàn hủy diệt!"
"Từ hai năm trước Lăng Kiếm mang theo Lăng Trì đi Bắc Ngụy Ngọc Gia tìm hiểu tin tức nhưng suýt nữa bị bắt thì trong lòng ta đã cảm giác có chút không thích hợp. Hai người liên thủ thì ngay cả ta cũng không dám nói có thể dễ dàng bắt được bọn họ. Điều này nói rõ gì?"
Lăng Thần khiếp sợ mở rộng miệng nhỏ nhắn nói: "Điều này không có khả năng? Nếu thật sự bị một người hoặc một tổ chức khống chế thì lực lượng của tổ chức này kinh người như thế nào? Cho dù là muốn thống nhất cả đại lục cũng không có việc gì. Tại sao bọn họ lại không hành động?"
Lăng Thiên có chút phiền lòng nói: "Điều này cũng là chuyện ta buồn bực nhất! Càng nghĩ càng cảm giác được ta suy đoán không sai nhưng cẩn thận để ý lại thì càng nghĩ càng cảm giác suy đoán của ta hoàn toàn sai. Điều này quả thực là một chuyện khó tin! Có lẽ trong đó còn có duyên cớ khác nữa. Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa thì những người này đều là đối thủ của chúng ta. Cho nên ta vẫn yêu cầu các ngươi phải tăng lực lượng lên bởi vì ta cảm giác được đối thủ của chúng ta sắp đối mặt là một lực lượng cường đại không thể tưởng tượng được. Bắc Ngụy Ngọc Gia vô cùng có khả năng trở thành điểm mấu chốt trong đó. Những điều này đều là dự cảm của chúng ta!"
Lăng Thần ôn nhu nằm trong lòng hắn nói: "Mặc kệ bọn họ như thế nào đi nữa, Thần nhi vẫn tin tưởng công tử nhất định sẽ thắng lợi. Điều này cũng là dự cảm của thiếp!"
Lăng Thiên bị nàng trêu đùa không nhịn được nở nụ cười. Những phiền não trong lòng hoàn toàn biết mất. Hắn không nhịn được véo yêu mũi nhỏ của nàng: "Chỉ có Thần nhi nói đánh lừa công tử thôi. Thoáng cái ta đã cao hứng trở lại."
Lăng Thần đánh bàn tay to hung ác của hắn, từ trong lòng tránh ra sẳng giọng nói: "Công tử hư hỏng, chỉ biết nhéo mũi của nhân gia!"
Lăng Thiên ra vẻ đại ngộ nói: "Nguyên lai là Thần nhi không thích ta nhéo mũi nàng. Thích ta nhéo chổ khác sao? Ừ, ta nghĩ xem nhéo nơi nào mới tốt đây?"
Lăng Thiên xoa xoa tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác, đôi mắt chuyển tới chuyển lui trên người Lăng Thần như đang tìm kiếm địa điểm thích hợp xuống tay. Bất quá vẫn quanh quẩn trên bộ ngực sữa đầy hãnh diện của Lăng Thần.
Lăng Thần nhất thời hoa dung thất sắc, kêu lên một tiếng hai tay ôm ngực cất bước bỏ chạy.
Lăng Thiên cười ha ha không nhanh không chậm đuổi theo sau.