Bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói hốt hoảng vang lên: "Hoàng thượng, hoàng thượng…không hay rồi…".
Cả hai người kinh ngạc, đều có thể nghe ra, giọng nói này chính là của phu nhân của Ngọc Mãn Lâu, cũng tức là được nói ra từ trong miệng của hoàng hậu hiện nay! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm người trước nay luôn vững vàng như phu nhân, mẫu nghi của một nước hoảng sợ đến như vậy?
Rầm một tiếng vang lên, cánh cửa điện được mở ra. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái, đầu đội mũ phượng xông đến, khuôn
mặt hoảng loạn. Thân pháp của bà ta cực nhanh, nhìn thì thấy võ công chắc cũng không thuộc loại tầm thường.
"Hoàng thượng, không hay rồi, thị về và cung nữ trong cung đều tạo phản rồi!".
"Cái gì?". Cả người Ngọc Mãn Lâu bỗng rung lên. Sao có thể như vậy được? Một lũ hoạn quan và cung nữ sức trói gà không trặt sao có thể tạo phản được? Một là không thể, hai là cũng chẳng có lí nào lại thế!
Ngọc Mãn Lâu chưa kịp hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy những âm thanh hỗn loạn từ xa vang đến, càng ngày càng gần,
mấy chỗ trong hoàng cung lửa cháy kèm theo khói đen bốc lên ngùn ngụt. Những tiếng đánh chửi, những tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng hỗn tạp, càng lúc càng hỗn loạn.
Ngọc Mãn Lâu đại nộ, quát lớn: "Ta đi xem thế nào!". Nói xong quay người bước ra ngoài.
"Ta cũng đi!". Ngọc Mãn Thiên xét cho cùng thì cũng thấy không yên tâm, chạy theo sau
Ngọc Mãn Lâu im lặng nhìn hắn một cái, không nói thêm câu gì, hai người một trước một sau lao ra ngoài.
Bên ngoài, cả hoàng cung đã triệt để chìm trong sự hỗn loạn, đâu đâu cũng là những âm thanh huyên náo, mà làm người ta cảm thấy kinh ngạc nhất là những thái giám, cung nữ được xem là tạo phản đó ai nấy đều thần sắc cuồng loạn. Trong tay không hề có vũ khí gì, gần như là dùng tay chân răng để tác chiến, nhưng đều liều sống liều chết chiến đấu với những thị vệ có võ công cao cường. Trạng thái của họ đều như là đã phát điên, đúng là đều đã điên một cách hoàn toàn rồi!
"Là thần trí bị mê hoặc!". Ngọc Mãn Lâu nhìn cái là có thể nhìn ra, lập tức trong lòng hắn cảm thấy không hiểu, cần phải biết là phạm vi của đại nội hoàng cung là cực rộng, rốt cuộc là kẻ nào có sức mạnh lớn như vậy, có thể thôi miên nhiều cung nữ thái giám như vậy? Mà tình hình còn nghiêm trọng như thế này!
Nhưng, chính ngay lúc Ngọc Mãn Lâu đang suy nghĩ vấn đề này thì hình thế của trận chiến lại có sự thay đổi mới!
Khung cảnh tuy hỗn loạn một cách dị thường, nhưng đám thị vệ quả thực đã trấn áp được tất cả những tên phản loạn một cách nhẹ nhàng,
xét cho cùng thì những người gây nên sự náo loạn này gần như không ai biết võ công. Tóm một cái ném một cái vào góc tường, chốc lát
đã chất thành một đống cung nữ và thái giám. Nếu như không phải là số người đông, mà các thái giám cung nữ lại vì điên loạn mà không
sợ chết, ra sức phản kháng, thì có lẽ sự hỗn loạn này đã kết thúc từ lâu, lúc này tình hình đang dần dần được khống chế.
Chính tại lúc này, sự kì dị lại được phát sinh…., một thị vệ sau khi đẩy ngã một cung nữ, đột nhiên thân người hắn khựng lại, tiếp đó bỗng
ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt đỏ ngàu, nhìn giống như lên cơn điên, vụt cái xoay người lại.
Người thị vệ bên cạnh hắn cũng chính là huynh đệ nhiều năm của hắn kinh hoàng hét lớn: "Vương Tam, huynh sao vậy?".
Hai mắt Vương Tam đỏ ngàu, không nói lời nào, thân người hắn co giật vài cái, đột nhiên roẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi bao, một tiếng hét
lớn vang lên, người huynh đệ tốt nhất của hắn đã bị một kiếm chém ngang eo chia thân người làm hai khúc!
Tất cả những thị vệ có mặt đều kêu lên một cách kinh hãi!
Tên Vương Tam đó cầm thanh trường kiếm máu còn đang nhỏ tỏng tỏng, hai mắt nhìn chằm chằm vào những đồng đội ở xung quanh, hai
mắt toát lên sự hung tợn. Đột nhiên hắn gầm lớn một tiếng, không cần biết ai với ai, chỉ biết cầm kiếm chém loạn, chỉ trong chốc lát đã có
mấy người bị hắn chém bị thương!
"Nhanh giết hắn đi! Thần kinh của hắn đã bị làm mê hoặc! Giết không phải bàn!". Ngọc Mãn Lâu trầm giọng hạ lệnh.
Lập tức mười mấy ánh kiếm đồng thời lóe lên chém về phía Vương Tam, Vương Tam cười lớn haha, hoàn toàn không né tránh, thanh kiếm
trong tay hắn chém từ trên xuống dưới, chém đôi một thị vệ khác ở vị trí đối diện với hắn. Nhưng cũng chính lúc đó người hắn cũng bị một cơn mưa kiếm chém cho thành bùn thịt!
Đám đông thở hồng hộc, tất cả đều vô cùng kinh hãi, không biết tại sao lại xảy ra chuyện kì lạ như này?
Trong những tiếng thở gấp, đột nhiên lại có thêm mấy người thở mạnh hơn, trong cổ họng phát ra những tiếng hưa hưa, ánh mắt
trở nên điên loạn, cuối cũng cũng giống như Vương Tam, trường kiếm chém về phía những đồng đội bên cạnh mình, ra tay một cách vô tình!
Lần này đám đông sau khi nghe thấy những tiếng thở gấp của họ thì đã có đề phòng, mấy người này chưa kịp gây ra sự tổn hại nào thì đã bị chém lăn ra đất.
Từ từ, giống như là bệnh dịch vậy, những thị vệ có hơi thở gấp càng ngày càng nhiều hơn….Ngọc Mãn Lâu đột nhiên vận hết công lực
toàn thân. Mặt hắn biến thành màu xanh tím, hét lớn một tiếng long trời nở đất, tất cả những người có mặt đều rung người một cái, thân
người của Ngọc Mãn Lâu vọt một cái lao xuống, cả chân và tay đều được dùng, những âm thanh ầm ầm bụp bụp vnag lên không ngớt, tất
cả những thị vệ đều bị hắn đánh văng ra, luồng kình lực này có thể làm cho họ không thể cử động được, nhưng sẽ không nguy hiểm đến
tính mạng.
Ngọc Mãn Lâu sắc mặt lặng như mặt nước, quay đầu lại nói với mấy cao thủ Ngọc Gia phía sau hắn: "Kiểu mê loạn với quy mô lớn như
thế này, chỉ sợ là do nguồn nước có vấn đề. Các ngươi lập tức đi khống chế ngự thiện phòng. Bắt đầu từ bây giờ, bất kì ai cũng không
được ăn uống gì. Đồng thời hạ lệnh tất cả những ai có nội lực trong người đều nhanh chóng đến tập hợp ở chỗ ta! Bắt buộc phải nhanh,
bao gồm cả các ngươi! Ngoài ra, triệu tập ngự y của thái y viện, xem họ có biện pháp đối phó gì không! Lập tức đi làm ngay!".
"Tuân lệnh!". Mấy người đó biết là sự việc không thể chậm trễ, vội lao đi như bay.
"Thủ đoạn quá lợi hại!". tím tái, nói: "Không ngờ trong lúc không ai biết gì có thể làm cho nhiều người như vậy đều
thần kinh mê loạn".
Ngọc Mãn Thiên trợn tròn mắt, với trí tuệ của hắn, lúc này vẫn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi: "Đại ca, đây là thế nào
vậy?".
"Chuyện là thế nào ư?". Ngọc Mãn Lâu nổi giận, trợn mắt nhìn hắn, nói: "Nếu như suy đoán của ta không sai, chỉ sợ tất cả người trong
hoàng cung đều đã trúng phải loại thuốc quái dị này. Thị vệ đều là những người biết võ công, tự có sức mạnh để kháng cự, cho nên thời
gian phát tác tương đối chậm. Cũng may là như vậy, đầu tiên những người không biết chút võ công này sẽ bắt đầu phát tác trước, điều này
sẽ làm cho chúng ta có một thời gian kìm hoãn nhất định, nếu không chỉ sợ đêm nay sẽ không còn Ngọc Gia này tồn tại nữa!".
"Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy!". Ngọc Mãn Thiên sửng sốt.
"Ngươi còn hoài nghi ư, nhìn bên kia mà xem!". Ngọc Mãn Lâu trầm giọng gầm gừ: "Tên Vương Tam đó thần trí mất khống chế, tự tay
giết chết huynh đệ của mình! Nếu như huynh đệ ta và ngươi cũng như vậy thì Ngọc Gia còn có thể tồn tại không?".
Ngọc Mãn Thiên há hốc mồm, không nói ra được lời nào.
Ngọc Mãn Lâu vô cùng trấn tĩnh, từng mệnh lệnh được truyền xuống liên hồi, hắn biết lúc này là sự tình khẩn cấp, chỉ cần hơi có chút
chậm trễ thì sẽ là một cục diện không thể cứu vãn!
Hắn giải quyết công việc cực kì quyết đoán, ngay lúc phát hiện ra chuyện này liền không chần chừ đánh ngã toàn bộ thị vệ, sau đó tập
trung tất cả các cao thủ của Ngọc Gia lại. Làm như vậy vừa tiện cho việc chữa trị vừa tiện cho việc xử lí.
Đợi đến khi tất cả các mệnh lệnh được truyền xuống, Ngọc Mãn Lâu thở dài một hơi, hiện nay hắn chỉ còn cách đợi chờ.
Ngọc Mãn Lâu ánh mắt phức tạp nhìn tam đệ của mình, nói: "Lão tam, nhìn thấy chưa, đây chính là thủ đoạn mà người khác đối phó với
Ngọc Gia ta, theo đệ thì thủ đoạn này thế nào? Rất quang minh chính đại phải không? Đây là chiến tranh, không có thủ đoạn nào mà không dùng đến cả!".
Ngọc Mãn Thiên mở miệng định nói gì, nhưng hắn không làm sao nói ra được, não bộ của hắn lúc này vẫn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc là thế nào.
"Chuyện này nếu như chỉ dựa vào ngoài ngoài thì tuyệt đối không thể gây nên hậu quả đáng sợ thế này được. Trong Ngọc Gia chắc chắn
có gian tế tồn tại!". Ngọc Mãn Lâu hừm một tiếng lạnh lùng, tình thế càng là phức tạp hiểm ác thì Ngọc Mãn Lâu càng bình tĩnh. Chầm
chậm bước hai bước, nói: "Đóng cổng thành, từ giờ phút này bất kì ai cũng chỉ được vào, không được ra!".
Một cao thủ bạch ngọc cuối cùng nhận lệnh rời đi.
Lúc này trong hoàng cung một bầu không khí im ắng bao phủ, mùi máu tanh từ từ bốc lên, mặc dù là giữa ban ngày nhưng lại hiện ra một
sự âm u đến đáng sợ.
Bên ngoài, những tiếng hỗn loạn càng ngày càng lớn, dần dần cả đông nam tây bắc đều có, giống như là cả thành Minh Ngọc này đang
loạn hết cả lên. Vô số nơi có những ngọn lửa lớn, khói đen bốc mù trời, giống như là ngày tận thế đến một cách đột ngột.
Ngọc Mãn Lâu chầm chậm bước hai bước lên trước, hắn vô cùng âm trầm.
Những âm thanh náo loạn càng lúc càng gần, đột nhiên uỳnh một tiếng vang lên, bên ngoài hoàng cung những tiếng đao kiếm chém vào
nhau vang lên.
Một thống lĩnh áo vàng chạy vụt vào, quỳ xuống đất, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ không biết tại sao, đột nhiên điều
động binh mã, đang tiến đánh hoàng cung!". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Cái gì???!". Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Thiên, Ngọc hoàng hậu cả ba người đồng thời kêu lên kinh ngạc!
Vừa nãy Ngọc Mãn Lâu vừa truyền lệnh, trong số các thị vệ hoàng cung, những ai có nội công trong người đều bị trói lại để chờ cứu
chữa, hoàng cung hiện nay, lực lượng thủ vệ cũng chỉ không đến 100 người, tại sao lại cứ là lúc này xảy ra binh biến?
Ngọc Mãn Lâu lập tức quay người, sát khí tràn ngập khắp nơi! Người khác như vậy thì cũng đành, con trai mình tại sao lại tạo phản với
mình! Mà lại còn là vào lúc này?!
Ngọc Mãn Lâu không nói lời nào, đột nhiên bước nhanh ra ngoài.
Một bóng người vụt qua, Ngọc hoàng hậu dang hai tay ra chặn trước mặt hắn, nói: "Hoàng thượng, người biết rõ là hoàng nhi nó…, nó
không biết chừng là bị người ta hạ độc, thần trí của nó đã không còn tỉnh táo cũng nên!...".
"Thần trí không tỉnh táo mà có thể điều động binh mã tấn công hoàng cung? Tiến đánh cha nó? Nó cũng đúng là có bản lĩnh quá!". Ngọc
Mãn Lâu sắc mặt lạnh băng: "Nếu như không phải là nó lúc nào cũng muốn đoạt lấy hoàng vị này, thì sao lại tấn công hoàng cung vào lúc
này? Hừm! Thần trí không tỉnh táo ư? Càng không tỉnh táo, thì càng không thể tha thứ! Tránh ra!
Thấy hoàng hậu vẫn chặn trước mặt, Ngọc Mãn Lâu sắc mặt không chút biểu lộ tình cảm, đột nhiên pác tát một cái vào mặt hoàng hậu,
hoàng hậu bị đánh bay ra ngoài ba trượng, ngồi cũng không ngồi dậy được.
Bước chân của Ngọc Mãn Lâu không dừng lại, lao đến cổng hoàng cung.
"Đại ca khoan đã!". Ngọc Mãn Thiên vọt người lao đến chặn hắn lại, nói: "Chuyện lớn như thế này, sao có thể khinh suất? Huynh biết nó
không phải là do bản tính mà vậy? Chẳng nhẽ huynh còn muốn xử lí nó?" Ngọc Mãn Lâu từ trong đáy mắt bốc lên ngọn lửa cuồng loạn,
hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Mãn Thiên, khàn khàn giọng nói: "Người đời có thể phản ta, giết ta; nhưng duy có mấy người là không
được, ngươi và nhị đệ không được! Con trai của ta càng không được!".
"Nhưng huynh kể cả là muốn xử lí nó thì cũng phải giải độc xong hẵng hay chứ!". Ngọc Mãn Thiên tính tình thẳng thắn, sảng khoái, hiện
nay hắn đã quên hết sự buồn bực vừa nãy, nóng ruột đến toát hết mồ hôi, nói thế nào thì đó cũng là con trai ruột của đại ca hắn!