Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 655: Tiến bộ thần tốc

.

"Hai vị đại tỷ, một lát nữa ăn xong rồi thì mau theo huynh ra ngoài" Lăng Thiên nói: "Huynh rất thưởng thức thái độ tự đề thăng công lực của các muội, chỉ có điều là mọi việc đều phải có mức độ, quá liều mạng để đạt được chỉ phản tác dụng mà thôi, dục tốc bất đạt, đạo lý này hai vị không phải là không rõ!"

Lăng Thần vừa chu miệng nhỏ uống chão loãng, vừa sợ hãi nhìn hắn, không nói gì.

Lê Tuyết bưng một bát cháo loãng to đùng, như kinh ngư hấp thủy uống một ngụm lớn, cảm thấy trong bụng mình tràng lên cảm giác ấm áp, nhướng mắt nói: "Đạo lý đó mọi người đều hiểu, nhưng loại cơ hội tốt như thế này sao mà tìm được. Hơn nữa, hàn khí ở trong này bọn muội đã hấp thu hết đâu? Toàn bộ lòng núi đã tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, nếu hàn khí nơi này không trừ bỏ, thì làm việc thế nào được? Thường nhân tiến vào đứng chưa đến hai phút đã không thể chịu nổi rồi"

Nha đầu này vẫn chưa vứt bỏ hi vọng. Lăng Thiên thầm buồn cười, nghiêm mặt nói: "Hiện tại trong cơ thể các muội tràn ngập tiên thiên hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch. Chỉ là chia đều cho hai người, còn nếu nói luyện hóa, chẳng qua chỉ là hình thành lực lượng, nhưng chưa hình thành lực lượng nội lực thuộc về bản thân các muội. Dưới tình huống này, tiếp tục hâp thu hàn khí từ bên ngoài vào, các muội cảm thấy thực sự có ý nghĩa hay sao?"

Hai người lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Lăng Thần còn chút mơ màng, nhưng người tinh thông Hàn Băng Thần Công như Lê Tuyết đã hơi hiểu ra.

Lời của Lăng Thiên không sai, tiên thiên hàn khí trong cơ thể hai người thực sự chỉ là hình thành lực lượng đơn thuần mà thôi, tịnh không thật sự là công lực mà hai người có thể tự mình chi phối càng không hòa với Hàn Băng Thần Công nguyên bản trong cơ thể mình thành một thể. Hiện tại chính là cần phải thực sự hấp thu dung hợp với công lực bản thân, cần phải có thời gian để củng cố. Mà tình huống hiện tại cố nhiên là hiếm gặp, nhưng sau này chưa hẳn không còn cơ hội như vậy, chỉ cần tìm thấy một nơi như băng sơn tuyết phong để tu luyện, nhất định sẽ không khác gì tình huống hiện nay. Đã thế thì cần gì phải lưu luyến nữa?

Huống hồ, tinh thuần nhất chính là tiên thiên hàn khí đã được hai nàng hấp thu từ Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan. Còn lúc này nếu nói hấp thu hàn khí ở bên ngoài, kỳ thực cũng không có bao nhiêu trợ giúp. Thậm chí còn có khả năng tạo thành hỗn loạn.

Còn nói về vấn đề công dụng của nơi này, càng vô nghĩa. Hàn khí trong thạch thất đã không còn căn cơ, chỉ cần dùng than lửa thiêu đốt dăm ba ngày sẽ triệt để tan thành mây khói!

Nhưng là...Mắt thấy hàn khí tinh khiết nhiều nhu vậy mà lại không thể hấp thu được, thì thực sự cũng có phần tiếc nuối.

Lăng Thiên cười hắc hắc, nói: "Sau ngày hôm nay, thì đến lượt hai người các muội hộ pháp, huynh và bọn Lăng Kiếm cũng muốn bế quan. Phỏng chừng cũng phải mất hai ba ngày trở lên. Đến lúc đó, bị tác động bởi thuần dương nội lực của chúng ta, ngọn núi này cho dù không biến thành núi lửa chỉ sợ cũng chẳng kém hơn bao nhiêu đâu..."

"Bế quan? Bọn huynh bế quan làm gì?" Lê Tuyết cầm lấy một cái đùi thú nướng, gặm nhồm nhoàm, cái miệng nhỏ phùng lên, chảy đầy mỡ. Xem ra trong ba ngày qua, hai vị mĩ nữ này thật sự rất đói.

"Làm gì? Muội nói xem, nội đan Lân Giáp Long sau khi bị muội chọc thủng vài lỗ, còn có thể lưu giữ vô thời hạn hay sao? Hơn nữa, các muội tu luyện Hàn Băng Thần Công, loại lực lượng tràn ngập chí dương chí cương như thế, các muội không thể hấp thu được. Nếu các muội không hộ pháp thì để ai hộ pháp đây?"

"Dạ! Lê Tuyết uể oải đáp ứng. Đúng lúc này, Lăng Thần và Lê Tuyết phát hiện ra ánh mắt của Lăng Thiên có cái gì đó không thích hợp. Tựa hồ mờ mờ ám ám nhìn lên thân thể hai người. Có cái gì đáng nhìn sao?

"
Nhìn cái gì thế?" Lăng Thần hàm hồ nhìn theo ánh mắt của Lăng Thiên, cúi nhìn thân thể mình, rồi lại nhìn Lê Tuyết. Đột nhiên a...một tiếng, thét lên kinh hãi. Đũa tre trong tay rơi cạch xuống đất. Đôi ngọc thủ thon thon che kín trước ngực. Cả hai đều co người lại, mặt đỏ bừng....

"
Huynh còn nhìn nữa...A....Mau biến ra ngoài. Lưu manh! Đăng đồ tử! Sắc lang! Hỗn đản!..." Tiếp đó, Lê Tuyết cũng phát hiện ra điều này. Nhất thời giận tím mặt. Hung dữ đứng dậy. Tay đấm chân đá...

Lúc này Lăng Thiên công tử đang rất mãn nhãn, mắt híp lại, cười mê đắm. Khi trong óc đang vô hạn YY, lại bị một loại đả kích. Hiện tại hắn đang trong giai đoạn suy yếu vì nguyên khí đại thương, mà cho dù khong suy yếu hắn cũng dám hoàn thủ hay sao? Chỉ đành kêu thảm một tiếng chật vật chạy chốn...

Hai ngày qua đi, sau khi Lê Tuyết và Lăng Thần củng cố cảnh giới của bản thân, liền bắt đầu tiến hành điều giáo Ngọc Băng Nhạn. Nội thể Ngọc Băng Nhan đột nhiên tiếp nhận lực lượng khổng lồ như vậy, chẳng khác nào một đứa trẻ ba tuổi đột nhiên có được khí lực người lớn, căn bản không biết vận dụng ra sao, thành thử tạo ra rất nhiều trò cười.

Đương nhiên, những việc này, đều hoàn thành bên trong núi. Người ở bên ngoài, căn bản là hoàn toàn không hay biết.

Còn đám người Lăng Kiếm đã sớm bị Lăng Thiên triệu vào trong mật thất luyện công...

Trong vài ngày liên tục, những người ở Lăng phủ biệt viện phát hiện, chỉ vài ngày ngắn ngủi này, đám người mình không ngờ lại được trải qua cả bốn tiết xuân hạ thu đông. Đầu tiên là se lạnh, sau đó là cực lạnh, tiếp đó khí trời ấm dần lên, cảm giác mùa xuân duy trì nửa ngày, chợt chuyển thành ngày hè chói chang gay gắt...

Nhiệt độ liên tục duy trì và tăng cao, khiến cho hết thảy dân chúng kêu khổ thấu trời!

Vừa thay áo đơn, mặc áo bông vào, sau đó run rẩy vây quanh lò sưởi, nào ai nghĩ ra tiếp đó nóng lên, toàn thân đổ mồ hôi, quần áo bông đều phải cởi xuống, lại thay áo đơn, nhưng vẫn chưa đủ, nóng đến phát bệnh, mọi người chỉ cảm thấy sợ phải cởi sạch quần áo, cũng vẫn còn cảm thấy rất nóng bức!

Đây là có chuyện gì?

Hầu như hết thảy chúng nhân đều nghi hoặc, oán giận.

Sở dĩ là "hầu như", chính là bởi vì, dù sao cũng có ngoại lệ, tỷ như....

Tống Quân Thiên Lý nhàn nhã đi dạo, ôm tay đứng dưới tán cây cổ thụ, nhìn ba nữ tử đang so chiêu trong lòng núi ở phía trước, trong lòng sinh ra hứng thú nồng hậu. Không thể nghi ngờ hắn chính là một cái ngoại lệ.

Lăng Thần và Lê Tuyết luân phiên nhau xuất chiêu, hi vọng có thể mau chóng đề thăng thực chiến năng lực của Ngọc Băng Nhan. Làm cho Tống Quân Thiên Lý cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chính là tốc độ tiến bộ của Ngọc BăngNhan. Tốc độ như vậy, cho dù gọi là tiến triển cực nhanh cũng có phần không thể hình dung ra được, đương nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Tống Quân Thiên Lý một đời danh y, đương nhiên rõ ràng sau khi Huyền Âm Thần Mạch bị triệt hạ, mà có người đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại có thêm danh sư kiên trì chỉ đạo, tiến bộ chậm mới là quái sự. Mặc dù như thế nhưng tốc độ tiến bộ này có phần thái quá.

Nếu để cho Lăng Thiên tới để hình dung, hắn sẽ nói thế này: ừm, có vẻ như ngày hôm trước còn đang đi nhà trẻ, ngày hôm qua đã tăng lên sơ trung, về phần ngày hôm nay ấy à, đã trở thành sinh viên chưa tốt nghiệp, cũng không biết được ngày mai có thể trở thành tiến sĩ, trên tiến sĩ....hay không.

Đúng vậy, chính là loại tốc độ này, trong mắt thường nhân, tuyệt đối có thể gọi là tốc độ kinh khủng. So ra mà nói, cảnh giới của hai người Lăng Thần và Lê Tuyết so với lúc trước đều đã được đề cao không ít, với võ giả mà nói, tiến bộ của các nàng đã rất khó tưởng tượng nổi. Nhưng so với tốc độ tiến bộ của Ngọc Băng Nhan thì thật sự là có vẻ quá nhỏ bé, không đáng kể.

Tất nhiên là vì xuất phát điểm của Ngọc Băng Nhan khá thấp, lại thu được nhiều loại hãn thế linh dược, càng cơ duyên xảo hợp đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Cho nên với tốc độ tiến bộ của bản thân Ngọc Băng Nhan, những thứ này cực kỳ trọng yếu!

Từ khi còn bé đến giờ, Ngọc Băng Nhan bởi vì nguyên nhân trời sinh Huyền Âm Thần Mạch, không thể tu luyện võ công cao thâm, thành phế nhan võ học duy nhất của Ngọc gia. Nhưng Ngọc Băng Nhan thủy chung không từng buông lỏng, luôn tự nỗ lực. Nàng vẫn cho dù mình không thể tu luyện nội công cao thâm, nhưng có thể tìm ra cách nghĩ mới, đi bằng một con đường mới. Cho nên thời gian Ngọc Băng Nhan đắm chìm vào trong các loại điển tịch cũng là nhiều nhất, toàn bộ là lý luận võ học của Ngọc gia, các loại công pháp, Ngọc Băng Nhan đều đọc thuộc lòng. Thậm chí, đã từng khai mở từng câu, lật qua lật lại, tiến hành chỉnh hợp thêm một lần nữa, hi vọng có thể trong lúc vô ý tìm được liệu pháp trị bệnh tật của mình.

Cứ như thế cho đến bây giờ, trải qua một thời gian rất dài, mặc dù nàng không tìm ra được phương pháp trị bệnh tật cho bản thân, nhưng với những lý luận chiêu thức võ học, lại đã thuộc nằm lòng. Tựa như một cái đồ thư quán sống, hoặc như là một vị giáo sư thực vật học uyên bác, thứ còn thiếu duy nhất chính là kinh nghiệm trồng cây cối, nhưng chỉ cần cấp cho nàng một cơ hội, thì chân chính nắm giữ, hiểu rõ, vận dụng những kinh nghiệm ấy, lại chỉ là chuyện trong chốc lát. Dù sao những thứ này đối với nàng mà nói sớm đã trở thành việc có độ khó không quá cao. Nhiều nhất chỉ là quá trình thành thạo mà thôi.

Mà chân chính làm cho Tống Quân Thiên Lý cảm thấy hứng thú chính là những chiêu thức Ngọc Băng Nhan tiện tay sử dụng ra, mỗi một chiêu thức đều hoàn toàn tự nhiên, không tỳ không vết. Hơn nữa, trong động tác của nàng, tràn ngập một loại khí tức quý tộc tao nhã, một cố khí thế thư hường bí ẩn, tựa hồ không phải nàng đang tranh đấu mà là viết thơ, hoặc là vẽ tranh, nhất cửa nhất động, tràn ngập tình thơ ý họa, vô tận ý nhị. Nhưng không thể phủ nhận được rằng, mỗi một chiêu đều chất chưa uy lực cực lớn, đạc biệt là hiện tại dưới tình huống nội lực dị thường hùng hậu của Ngọc Băng Nhan được phát huy ra, bất luận là ai cũng không dám coi thường.

Thật là một nữ hài tử thú vị!

Cho dù lấy sự lịch duyệt của Tống Quân Thiên Lý cũng cảm thấy có phần mục huyễn thần diệu, tuy rằng võ công hiện tai của Ngọc Băng Nhan ở trong mắt hắn đương nhiên vẫn chưa đáng để hắn đứng phơi nắng, nhưng những chiêu thức võ học hoàn toàn mới, phương thức tác chiến ưu nhã, lại khiến cho Tống Quân Thiên Lý cảm thấy rất có hứng thú. Trong nháy mắt, tựa hồ ở trước mắt hắn, đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới!

Kinh hỉ, cực đại kinh hỉ.

Tống Quân Thiên Lý chậm rãi nhắm mắt lại, mỗi một chiêu thức của Ngọc Băng Nhan tái hiện rõ trong đầu hắn, lần lượt lướt quá. Động tác của Ngọc Băng Nhan hiện giờ còn chút trúc trắc chưa thuần thục, nhưng ở trong đầu Tống Quân Thiên Lý lại tự động được n liên tạo thành một chiêu pháp hoàn chỉnh, toàn bộ chiêu thức, từ đầu đến cuối, lưu loát, hoàn toàn không có một chút vết tích do phải tận lực liên kết, cứ như vậy mà hình thành một bộ võ học hoàn chỉnh. Đương nhiên có rất nhiều chiêu thức chính là đến từ trong biển tri thức về võ học của bản thân Tống Quân Thiên Lý, nhưng trên cơ bản, thủy chung vẫn đến từ những chiêu thức ban đầu của Ngọc Băng Nhan. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cách thức vận hành mỗi chiêu thức đều tựa hồ là quy luận tự nhiên trong thiên địa.

Thiên nhân hợp nhất!

Trong lòng Tống Quân Thiên Lý không khỏi kinh thán, chiêu số của nữ hài tử này, hiện tại tuy rằng còn non nớt, nhưng thực chất có sẵn cơ sở của một gã võ học đại tông sư, chỉ cần nắm lấy thời gian, tất nhiên sẽ là tuyệt đại cao thủ mà khắp cả thiên hạ ai ai cũng đều khiếp sợ! Là tồn tại mà bất luận kẻ nào cũng không thể khinh thị! Chỉ lấy phần tu chất này mà nói, quyết không ở dưới Lê Tuyết hay Lăng Thần.

Quyển 6