Lăng Kiếm cầm trường kiếm bảo vệ ở bên ngoài động khẩu. Vị thiên hạ đệ nhất sát thủ này vẻ mặt nghiêm túc, hô hấp trầm trọng, kiếm đã rời vỏ trong tay! Tư thái sẵn sàng chiến đấu!
Lăng Kiếm không thể không cẩn thận, vào loại thời gian như lúc này, đám người Lăng Thiên một khi bị quấy rầy, có nghĩa là toàn bộ thực lực của Lăng gia sẽ rơi vào cục diện hoàn toàn tan thành mây khói, không cho phép nửa điểm sơ suất! Cho nên,Lăng Kiếm phải cẩn trọng hơn bất luận thời điểm nào trong quá khứ.
Ngoài trừ Lăng Kiếm ra, tất cả những người ở bên trong biệt viện đều đã được thanh trừ ra ngoài từ sớm.
Vốn dĩ Lê Tuyết đề nghị thỉnh Tống Quân Thiên Lý tọa trấn ở đây, để đảm bảo vạn vô nhất thất, nhưng Lăng Thiên thủy chung không hi vọng Tống Quân Thiên Lý biết quá nhiều bí mật của mình, nhất là liên quan đến việc mới thu được nội đan của Lân Giáp Long, Lăng Thiên càng phải cẩn thận, cho dù lấy tâm tiểu nhân so với lòng kẻ quân tử, cũng đành phải chấp nhận.
Tuy rằng Lăng Thiên tin tưởng vào nhân cách của Tống Quân Thiên Lý, nhưng khi trước, ở đấu giá hội tại Thừa Thiên, Tống Quân Thiên Lý cường đoạt Liệt Thiên Kiếm. Vì một khỏa Nam Hải Tử Đàn Châu mà có thể truy sát mấy trăm dặm, tàn sát hơn trăm người, chắc cũng chỉ có mình Tống Quân Thiên Lý. Nếu hắn coi trọng nội đan Lân Giáp Long, thì triệt để sẽ là gà bay trứng vỡ! Dù sao nội đan Lân Giáp Long không phải là Nam Hải Tử Đàn Châu có thể so sánh được. Tuy rằng đều là thánh phẩm chữa thương,nhưng so với Nam Hải Tử Đàn Châu thì trân quý hơn rất nhiều, gần như không thể so sánh với nhau!
Cho dù biết rõ Tống Quân Thiên Lý không nảy lòng tham, thì Lăng Thiên vẫn cẩn thận mà lo lắng đến điểm này! Sự tình vô cùng trọng đại, cho dù vạn nhất, Lăng Thiên cũng không cho phép nó xảy ra!.
Cho nên cuối cùng Lăng Thiên vẫn quyết định để Lăng Kiếm ở đây thủ hầu cho an toàn!
Bất quá Tống Quân Thiên Lý cũng không nhàn rỗi, Lăng Thiên thỉnh hắn ở lại bên ngoài nghỉ ngơi, nếu thật sự có kẻ thù từ bên ngoài tới xâm phạm cũng phải vượt qua ải của hắn. Bằng cách này, trái lại chính là vẹn cả đôi đường!
Lần này triệt Huyền Âm Thần Mạch, tuy rằng Lăng Thiên ngoài miệng nói rất qua loa, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ rằng, đây quả thực là một đại sự từ khi Lăng phủ biệt viện khai lập tới nay. Ba người cầm đầu Lăng phủ biệt viện đều tự mình tham dự vào, hơn nữa một khi bắt đầu, trước khi nhổ sạch Huyền Âm Thần Mạch, tuyệt đối không thể bị ngoại giới quấy rầy, cho dù là một tiếng động hơi lớn, đều có khả năng sẽ làm cho cả bốn người tẩu hỏa nhập ma cùng một lúc.
Cho nên Lăng Thiên phải cẩn thận. Vì thế tuy rằng đã có Tống Quân Thiên Lý chung cực hộ pháp như một vách sắt tường đồng, Lăng Thiên vẫn quyếtLăng Kiếm canh giữ ở nội môn, chằm chằm như hổ đói rình mồi, chú tạo một phòng tuyết thứ hai.
Lăng Thiên vỗ trên vỗ dưới. Dụng lực thôi động. Theo tiếng động ken két vang lên. Một phiến đá dày như tường thành chậm rãi mở ra. Bốn người lần lượt đi vào trong.
Nơi đây, chính là địa phương bí mật nhất của Lăng phủ biệt viện. Cũng là địa phương an toàn nhất, là nơi Lăng Thiên phát ra những mệnh lệnh bí mật nhất! Những người biết sự tồn tại của thạch thất này, cho dù ở trong Lăng phủ biệt viện, cũng tuyệt đối không quá hai mươi người!
Thế nhưng lúc này. Tất cả những thứ ở bên trong đều đã biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ để lại một gian thạch thất vắng lặng.
Trong gian thạch thất chu vi bốn trượng rộng rãi này, chỉ có bốn bức tường. Dưới chân tường là từng đống than củi chất màu đỏ thẫm. Trừ những thứ đó ra. Ở chính giữa mật thất có một tấm vải bố màu trắng rất dày được trải chỉnh tề trên mặt đất. Ở một phía khác, còn có vài bố trắng sạch sẽ được xếp chồng lên nhau cao nửa thân người lớn. Khăn mặt cũng được xếp gọn đặt ở nơi đó.
Tại bốn góc mật thất, có bốn cái thùng gỗ cực lớn, được đậy bằng những nắp gỗ dày dạn.
Lăng Thiên thấy tam nữ kinh sợ quan sát chung quanh, mỉm cười. Lấy ra dạ minh châu của Lân Giáp Long, một viên cài trên mái tóc như mây của Ngọc Băng Nhan. Một viên khác thì đưa vào trong một cái túi nhỏ trong suốt. Đeo lên cổ Ngọc Băng Nhạn.
Ánh huỳnh quang nhàn nhạt của dạ minh châu chiếu xạ, khiến cho người Ngọc Băng Nhan càng đẹp như ngọc, vô cùng động nhân. Ánh mắt nàng co quắp nhìn về phía mấy người Lăng Thiên, bộ dạng rất sợ hãi khiến cho người khác thương cảm. Lê Tuyế, Lăng Thần vừa nhìn thấy đã cảm thấy thương xót.
Lê Tuyết liếc mắt nhìn Lăng Thiên, Lăng Thiên trầm trọng gật đầu. Mặt tam nữ nhất tề đỏ bừng. Thoáng nhìn lẫn nhau, nhưng không có ai hành động trước.
"Đứng đó làm gì nữa? Mau cởi quần áo đi chứ!" Lăng Thiên có phần kỳ quái.
Vừa nghe thấy những lời này, mặt tam nữ càng thêm đỏ bừng. Lấy kẻ bạo gan như Lê Tuyết đại tiểu thư cũng bối rối cúi đầu, bàn tay nhỏ mê vạt áo, bộ dạng lúng túng.
"Ài! Lúc nên xấu hổ thì các nàng đều rất ngang tàng bạo ngược, lúc không lên xấu hổ tì lại bắt đầu xấu hổ." Lăng Thiên ca thán một tiếng rõ to, buông tay bất đắc dĩ nói: "Ba vị đại tiểu thư à, đây không phải là huynh có ý định chiếm tiện nghi của các muội đâu nhé! Khi muốn bài hàn độc trong cơ thể ra ngoài, phải đảm bảo các lỗ chân lông trên thân thể đều phải tiếp xúc với không khí, không được để quần áo ngăn trở, bằng không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nó nghịch lưu tiến vào tim, như thế thì hỏng bét hết cả. Các nàng cũng đều biết rõ điểm này, sao bây giờ ai lấy đều làm ra cái bộ dạng như thế này hả? "
Lê Tuyết hừ một tiếng nói: "Đạo lý đó đương nhiên bọn muội đều biết cả, nếu chỉ có ba người bọn muội, đều là nữ tử, có cởi quần áo nhìn nhau, cũng không có vấn đ gì. Nhưng bây giờ vấn đề chính là, có đại lão gia huynh ở đây, bắt ba cô nương chưa thành gia thất như bọn muội trần truồng đối diện với huynh, còn ra thể thống gì nữa."
Lăng Thiên cười quái dị, nhìn Lăng Thần nháy mắt nói: "Lúc này mới nhớ ra mình là những cô nương chưa thành gia thất ư? Muội và Nhan Nhi đương nhiên vẫn là cô nương chưa thành gia thất, bất quá Thần nhi đã sớm không phải như vậy. Hắc hắc, đừng có một gậy đánh ngã ba quân như thế chứ. Hơn nữa, Nhan Nhi sớm đã là thê tử của huynh, chỉ thiếu lẽ bái đường, hành chu công. Nếu như không phải Huyền Âm Thần Mạch chết tiệt kia, huynh đã sớm thịt nàng rồi! Có chăng chỉ còn chính muội, chẳng lẽ còn muốn làm muội muội của huynh hay sao? "
Những lời này của Lăng Thiên chẳng khác nào một lưới bắt cả tam nữ!
Lăng Thần ừm một tiếng, chân tay luống cuống, giật mình ngơ ngẩn, hai tay che mặt, mắc cỡ mà sụp người ngồi xổm trên mặt đất. Khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của Ngọc Băng Nhan chợt như mây hồng,nhưng một cỗ tư vị hạnh phúc lại trào dâng trong lòng, thầm hạ quyết tâm, lần này tiêu độc, vô luận khổ cực cỡ nào cũng phải cố gắng đến cùng, ta còn chưa thực sự trở thành….người của hắn!
Lê Tuyết thất Lăng Thiên càng nói càng trơ trẽn, trên mặt cũng đỏ lên, nói: "Nếu vậy chúng ta dùng vải màn chắn lại."
Lăng Thiên đảo mắt trắng dã, nói: "Thế thì khác gì mặc nguyên quần áo trên người? "
Kỳ thực như vậy cũng không phải là không được, nhưng lại không nguyện ý, mình đã dụng công tìm cách lâu như vậy, lại để mất một cơ hội tốt hay sao? Hơn nữa, Lăng Thiên còn dự định nhân cơ hội này, cùng các nữ nhân khác thẳng thắn thành khẩn tương đối, cũng là để tương lai đại bị đồng miên, đặt nền móng cho cuộc sống hạnh phúc.
Trải qua loại chuyện như thế này, thì tin rằng mai sau lực chống cự của tam nữ sẽ giảm rất nhiều, cái chuyện kia không còn là mộng tưởng nữa…
Thấy ba người đều lộ vẻ mặt hoài nghi, Lăng Thiên tiếp tục đánh trống mở cờ, lưỡi to miệng lớn: "Lại nói, các muội sớm muộn đều sẽ là lão bà của huynh, còn xấu hổ cái gì nữa? Lê đại tiểu thư à, ngài ngàn vạn lần đừng nói ngài là muội muội ta, muộn rồi! Nhìn một chút thì đã sao, có vấn đề gì chứ? Cứ cho là khoản tiêu phí trước hôn nhân đi…." Ngừng lại một lát, Lăng Thiên lẩm bẩm nói: "Hơn nữa, bị lão công nhìn một cái, có cái gì là quá đáng? Chẳng lẽ không nguyện ý!"
Lời vừa nói hết, tam nữ đang cực kỳ xấu hổ lập tức cùng nhau xông đến, tay phấn chân hoa cùng lúc ra trận, vây lấy Lăng Thiên hành hung một trận. Một câu nói ấy đã sớm tiêu tan vẻ thẹn thùng của tam nữ, khiến cho ba nàng cùng lúc tức giận, một câu lão bà, hai câu lão bà của ta làm cho ba người vừa thẹn thùng vửa lúng túng. Nắm được cơ hội này rồi, sao có chuyện không hảo hảo nghiêm phạt một phen. Bị lão công nhìn, khẳng định là nguyện ý, nhưng là ngươi dám nói trắng trợn như thế, không sửa không được!
Lăng Thiên chạy đào mệnh, liên mồm kêu đau. Tam nữ nhìn thế, không nhịn được mà bật cười.
Lê Tuyết đảo tròng mắt, nói: "Nếu Thần muội muội đã sớm cơ phu chi thân cùng huynh, thì Thần muội muội bắt đầu trước đi, được chứ? "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thần tức thì đỏ bừng, lắp bắp nói: "Sao…sao lại là muội? "
Lê Tuyết hừ hừ hai tiếng, cố tình âm dương quái khí nói: "Ai bảo muội gần quân nhân lộc, giành quyền sở hữu đầu tiên của chúng tỷ muội, là lựa chọn hàng đầu của công tử? Không phải muội trước thì còn ai vào đây nữa? "
Lăng Thần cực kỳ xấu hổ!
Lăng Thiên đổ mồ hôi hột!
Ma nữ này quả thực cái gìám nói ra.
Ngọc Băng Nhan ở chung với Lăng Thiên trong thời gian dài, quan hệ cũng thân thiết nhất, thấy Lăng Thần không nói gì, liền rút dao tương trợ: "Lê tỷ tỷ và tướng công có giao tình tốt nhất, đã sớm xưng hô ca ca muội muội, mọi người đều thừa nhận tỷ rồi. Mời tỷ làm trước đi!"
Lê Tuyết thấy thế thì lập tức thay đổi mục tiêu: "Đâu có đâu có, nhiều lắm thì cũng chỉ gọi ca ca hai người các muội đều là tướng công, muội muội, Lăng Thần đã không chịu làm trước, vậy thỉnh Nhan muội muội làm trước đi!"
Ngọc Băng Nhan thấy mình tự rước họa vào thân, vội vã phản bác: "Thần tỷ tỷ sống chung với công tử lâu nhất, lại cùng tướng công làm lễ chu công rồi, vẫn nên là Thần tỷ tỷ trước đi."
….
Tam nữ vì chuyện ai cơi áo gỡ thắt lưng trước mà giằng co không dứt, dù thế nào cũng không ai chịu cởi sạch đồ trên người mình trước mặt người khác. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên cấp bách, môi miệng gần như ngâm trong nước bọt, van nài mà nói: "Mấy đại tỷ à, đừng có đùa giỡn như vậy nữa, mạng người quán thiên đó nha, ta thật sự là…" Vò đầu bứt tai một hồi, Lăng đại công tử vẫn như cũ, vô kế khả thi.
Nhãn châu Lê Tuyết đảo qua đảo lại: "Ngược lại ta có một biện pháp, chúng ta hoa quyền, chơi bao bố kéo, ai thua thì sẽ là người đầu tiên cởi hết quần áo, sau đó tiếp tục, ai thua là người kế tiếp. Như vậy hoàn toàn dựa vào vận khí, rất công bằng, có được không?
Lập tức Lăng Thiên trầm trồ khen ngợi, cao hứng bừng bừng mà nói: "Cho huynh tham dự với."
"Lăn qua một bên đi!" Tam nữ đồng thanh phẫn nộ.
Rốt cục với sự kiên trì của mình, hắn đã mặt dày mày dạn mà chen vào đội ngũ hoa quyền, bốn người làm thành một tổ, sắc mặt tam nữ đều cực kỳ nghiêm túc, giống như chuẩn bị lên chiến trường…
Một lệnh hạ xuống, bôn người cùng lúc xuất thủ…
Nhât thời Lăng Thiên mắt choáng mày h
Tam nữ đồng thanh cười to một trận.
Ngọc Băng Nhan ra bố, Lê Tuyết cũng là bố, Lăng Thần cũng đồng dạng là bố…
Duy chỉ có Lăng Thiên là ra kéo…
"Thiên lý ở đâu…Sao huynh lại là người đầu tiên thua chứ…" Lăng Thiên trề môi gào lên một câu, ngẩn người nhìn hai ngón tay đang xòe ra, trăm vạn lần cũng không được mới vòng thứ nhất mình đã bị loại….Kỳ thực đây cúng là đương nhiên, hiện tại trong đầu người này tràn ngập những ý nghĩ xấu xa, căn bản không thèm suy nghĩ đến việc khác, không thua mới gọi là quái sự..