Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 597: Đoạt được Đại Giang

Những phiền phức mà đại quân tiêu gia tao ngộ không lớn cũng không nhỏ, Những binh trạm bảo đảm an toàn cho luơng đạo không ngừng bị tập kích, Địch nhân hết lần này tới lần khác cực kỳ giảo hoạt, một kích là rút lui, tuyệt không ham chiến!

Loại chiến đấu quấy rối quy mô nhỏ này tuy rằng không thể làm cho đại quân của Tiêu gia tổn thất gì, cũng không đủ để thực sự gây ra tổn hại cho lương đạo nhưng là cực kỳ đáng ghét!

Dưới tình huống thường đến đi như vậy, tiêu nhị gia nổi giận! Vì vậy đại quân Tiêu gia bắt đầu không ngừng không nghỉ tiến hành "tiễu phỉ". Mà trong cảnh quấy rối, người đuổi ta chạy,thời gian cứ thế qua đi...cùng lúc đại chiến tại quỷ khốc sơn khẩu bắt đầu, Lăng Thiên mang theo một trăm năm mươi người do Lăng Kiếm tỉ mỉ chọn ra, bôn tẩu trong đại sơn mịt mù hướng đến mục tiêu của chính mình thần tốc tiến về phía trước

Phuơng diện liên hệ giữa Lăng Thiên và lăng phủ biệt viện thủy chung không chút gián đoạn mà trên những tin tức thông báo của Lăng phủ biệt viện thu được gần đây, ngoại trừ phân tích chiến sự ra còn có một phong thư của Lê Tuyết, Lê đại tiểu thư kẹp ở trong, sau khi Lăng Thiên mở ra cười khổ một tiếng, liền vò thành một cục ném sang một bên. Lăng Trì hết sức hiếu kỳ, nhặt lên, nhìn qua trên mặt tờ giấy trắng to đến như vậy, chỉ viết một chữ:

Bút họa này rất cổ quái, như chữ mà không phải chữ! Kỳ thực đây chỉ là một chữ giãn thể: "Thiết", bất quá cái chữ này cũng chỉ có Lăng Thiên cùng Lê đại tiểu thư mới hiểu được!

"Thiết!" (chữ này có nhiều nghĩa chút nữa sẽ hiểu. Tác giả rất hay chơi chữ!) Gãi gãi đầu Lăng Trì nhất thời như lọt vào trong sương trong mây. Đây là ý tứ gì? Ám hiệu đặc thù sao? chẳng lẻ là Lê cô nương gửi cho công tử gia tin tức bí mật? Nhưng rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ám hiệu gì mà cổ quái như thế, Mà vì sao công tử chỉ nhìn thoáng qua đã ném đi?

Dưới tình huống trăm suy ngàn nghĩ không hiểu ra,ì ôm thái độ khiêm tốn không biết thì phải hỏi, Bạo gan hỏi Lăng Thiên một câu À. Chủ yếu là sợ công tử quên mất... Vạn nhất trì hoãn công việc... Không thể không phủ nhận, Hành động này của Lăng Trì tuy rằng ít nhiều có chút quái lại. Nhưng cũng là một mảnh hao tâm

Câu hỏi vừa mới ra khỏi miệng. chỉ thấy sắc mặt của Lăng Thiên xạm đen lại. Trừng mắt nhìn Lăng Trì giống như muốn ăn thịt người. Tàn bạo tới cực điểm nói: Ám hiệu chính là muốn lão tử cắt tiểu huynh đệ của ngươi! Lăn ngay ra chỗ khác cho lão tử, Cẩu đãn, Lăn thật xa vào! "

Lăng Trì giật mình tức thì linh hồn run run, toàn thân đều một trận lạnh lẽo vô cùng, Cúi đầu bằng tốc độ cực nhanh chạy đi, cách Lăng Thiên thật xa Lăng Thiên đang bực mình, Lăng Trì có thể nói là may mắn đến mức nào mới thoát được. Phi thường vô tội trở thành chổ trút giận của Lăng Thiên Ý tứ của Lê Tuyết rất đơn giản, đó là ý tứ vỔ cùng xem thường: ngươi không dùng ta, làm gì thì tự mình làm đi? chẳng lẽ là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không được bách tính đốt đèn, Bản tiểu thư không "vội" ngươi cứ làm theo ý của ngươi đi!

Phải nói rằng Lăng Thiên kỳ thực đã nghĩ kỹ chuyện này, nghĩ đến sau này, thẳng thắn cắn răng giậm chân lão tử mặc kệ! Ai nói Tiêu gia có một đạo thiên nhiên hùng quan nhân lực vô pháp phá hủy chứ? Lão tử không động được, lẽ nào chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn nó tiếp tục tồn tại hay sao? Ta đây cũng là vì sinh mạng của ngàn vạn binh sĩ lăng gia chúng ta hơn nữa chỉ cần một mình ta nắm giữ được phương pháp phối chế, không cho bất kỳ kẻ nào biết, sau đã nói là sét đánh không phải được rồi hay sao? Ai nói lão tử hai kiếp làm người, dù sao kỷ niệm kiếp trước cũng thật huy hoàng mà! Vì tìm ra một cái Cớ đường hoàng cho việc mình tư lợi bội ước, Lăng đại công tử càng thêm yên tâm thoải mái. Mẹ nó, chỉ cần Lê Tuyết nha đầu kia không vạch trần ta, ai biết lão tử vừa mới tư lợi bội ước chứ? cho dù nàng vạch trần ta.,Có người tin sao?!

HắC hắC khà khà khà..

cho nên sau khi "Thống khoái" giáo huấn Lăng Trì xong, sự phiền muộn của Lăng đại công tử do Lê Tuyết "thiết" mình liền không cánh mà bay. Trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình: ta là vì thường lê dân bá tánh, ta là vì thiên hạ bách tính! Ta là vì ổn định và hòa bình lâu dài, ta là vì quốc thái dân an,.Nghĩ như thế đã không cảm thấy đuối lý, trái lại cảm thấy chính mình không ngờ là rất phi thường, khá là vĩ đại.,.Vì vậy, trong lúc hành quân gặp, ở sâu trong rừng cây âm u, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười dị thường quỷ dị mà lại khoái trá của Lăng đại công tử... ĐiềuLăng Kiếm, Lăng Trì tự đánh giá công tử Lăng Thiên mà mọi người phi thường hiểu rõ và quen thuộc thỉnh thoảng lại có cảm giác như là hơi hơi sởn tóc gáy, ách nhất là khi đến khuya vắng người, quả thực có thể khiến người ta toàn thân nổi vài tầng da gà...

Một đường hành quân gấp rút đi tới, trong một ngày đêm hai đêm đều phải trèo đèo lội suối, trên lưng mỗi người còn mang theo ít nhất hơn một trăm cân đồ vật, cho dù là với thiết huyết vệ là những cuồng nhân chiến tranh tựa như được làm ra từ cương thiết, cũng đã dần dần có cảm giác không chịu nổi, Suốt đường, cũng chỉ có thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi để ăn uống mới là thời khắc mọi người hài lòng cùng hưng phấn nhất. Bởi vì, Lăng đại công tử đã lộ ra một ít trù nghệ hảo hạng, quay quay nướng nướng, trong quá trình cắm trại đã luyện như thế này, cũng có thể coi là thành tựu XUất sắc. Dọc theo đường đi, mọi người tuy rằng để thuận tiện cho việc hành quân không mang theo quá nhiều lương khô, nhưng một đường cũng ăn không ít những thức ăn tự nhiên quý giá trên núi. Nhất là nơi hoang sơn cùng cốc, mấy trăm năm cũng chẳng có mấy người bước chân đến thăm này, dấu chân của dã thú chỗ nào cũng có, tin tưởng chỉ cần là võ lâm cao thủ có chút tài năng đến nơi đây, thì tuyệt đối không cần lo lắng sẽ chết đói, trái lại hẳn là phải đau đầu mà nghĩ làm sao để hưởng thụ được nhiều, những món ăn hoang dã mới đúng?

Lại thêm Lăng đại công tử lấy ra hương dây đặc chế đốt lên, kết quả là dẫn đến rất nhiều độc xà làm cho một trăm năm mươi người sau khi ăn ngấu nghiến vẫn còn thừa lại rất nhiều, Đồng thời cũng trực tiếp làm cho mấy kẻ như một đám không tiền đồ vỗ về cái bụng căng tròn hầm hừ mà kêu lên... no đến mức đi không nổi, về phần tiểu gia hỏa Lăng Trì, càng vô lo vô nghĩ hi vọng đoạn đường này vĩnh viễn đi không xong,,, được ăn vô cùng vô tận mỹ vị, Nào là tim hổ tay gấu, đại mãng xà, nai trắng, linh dương, thỏ rừng. Liên tục hành quân hai ngày, tuy rằng tinh thần cùng với thân thể đều mệt mỏi không chịu nổi nhưng tấm thân nhỏ bé không những không gầy đi, trái lại mơ hồ béo thêm lên,

Phía trước cách đó không xa đã truyền đến thanh âm rẩm rầm ù ù đinh tai nhức óc, đó là âm hưởng của dòng nước xiết bắn tung tóe lên vách đá, Thậm chí còn cách mấy dặm nhưng vẫn y như là trời long đất lỡ, khiến người ta không tự chủ cảm thấy bị khuất phục càng thấy nhãn lực khó có thể chống lại uy nghiêm của thiên địa!

Bao gồm cả Lăng Kiếm, không một ai biết, đè nặng trên lưng mình rốt cục là những thứ gì, càng không ai biết, Lăng Thiên rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng không có một ai đặt câu hỏi, Một mực im lặng cúi đầu đi theo Lăng Thiên cấp tốc lao đi giữa núi rừng như những con thoi,có ai thốt ra nữa câu oán hận!

Rốt cục cũng tới!

Lăng Thiên chậm rãi thở ra một hơi thật dài, Từ đầu đến cuối chỉ là lên núi xuống núi, chỉ có một phương hướng, hoàn toàn không có đường men theo vách núi, Ngay cả muốn dùng kỵ mã cũng không được, ngay cả trên lưng Lăng Thiên cũnng có một cái bao lớn cao cao, nặng nặng, Một đường tới đây quả thực là gian khổ không thể tưởng tượng nỗi, Nhìn mấy vị thuộc hạ của mình, bộ dạng ai cũng óc đầy bụng phệ, Lăng Thiên không tự kiềm chế được mà cảm thấy có chút mất thăng bằng.

Đám gia hỏa này ngoài việc du ngoạn một chuyến, kế tiếp không phải làm gi khác Công việc còn lại đều là một mình mình làm việc cực nhọc, bọn họ nướng đốt thức ăn hoặc là nữa chín nữa sống hoặc là cháy xém như than lại con có người dứt khoát nướng một bên cháy như than bên kia lại vẫn còn tơ máu, thứ như vậy làm sao đưa vào miệng nổi, Giúp một chút cũng không giúp được, chỉ có thể đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn cho dù là cao thủ như Lăng Kiếm, Lăng Trì tác dụng lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là có thể có tác dụng vận chuyển..

Ngay lúc đầu khi vừa thấy đám gia hỏa này nướng thứ gì đó cháy đen, lại còn ăn rất ngon lành, Lăng Thiên rốt cục chịu không nổi Để đảm bảo thể lực cho toàn bộ đội ngũ, Lăng Thiên cũng chỉ còn cách tư thân vận động đảm nhiệm việc bếp núc, phụ trách thức ăn cho hơn trăm người!

Lăng đại công tử rất là ai oán thở dài, có chủ tử nào như ta hay sao? Còn ai thảm hơn ta nữa sao?! Nhìn bộ dáng của một trăm năm mươi vị tráng hán, kẻ mang người vác không chút lo lắng đến chuyện quay về, Lăng Thiên có chút buồn Nếu là để cho đám gia hỏa này biết đồ vật trên lưng mình đều là bạo tạc, tùy tiện một khối bằng nắm tay là đủ để cho chính hắn cùng toàn bộ người chung quanh thi cốt vô tồn, không biết là sẽ có cảm tưởng thế nào? Bất quá có một chút có thể khẳng định là, ít nhất là bọn họ không dám biến chúng thành đồ chơi ném qua ném lại.,.

Trèo lên đỉnh ngọn núi trước mặt, chúng nhân cùng nhau hít một ngụm lãnh khí! Mặc dù nghe từ xa dường như sấm sét rít gào, trong lòng mọi người vốn không để ý, nhưng lúc này chân chính lâm vào kỳ cảnh, mới phát hiện dòng sông lớn mênh mông, thật sự là không thể hình dung nổi đất mà chúng nhân đang bám víu chính là hạ du của dòng sông lớn, lại đi phía trước một đoạn ngắn, đó là chỗ chật hẹp nhất, nước sông cuồn cuộn như sông ngân, rầm rầm chạy xuống, đạp trên vách núi thanh âm đinh tai nhức óc, bọt nước bắn tung lên cao chừng hơn mười trượng, liên miên bất tuyệtước sông màu xanh thẫm một đường chạy xuống, sóng nhấp nhô,ào ào cuộn trào mãnh liệt!

Giờ khắc này, Lăng Thiên lập tức nhớ tới Trường Giang! Truờng Giang trong trí nhớ kiếp trước! Con sông này cho dù không theo kịp Trường Giang trong ký ức của mình, nhưng tin tưởng cũng không kém bao nhiêu, đặc biệt dòng nước bắn lên, lại càng như mạnh hơn. Hai bên là núi cao chót vót, dòng sông này giống như một nhát chém của thiên thần đao, mạnh mẽ bổ đôi ngọn núi lớn.

Ánh mắt Lăng Thiên đảo qua trực tiếp, Xuất ra một chưởng đẩy một khối cự thạch to lớn nặng đến mấy ngàn cân ra ngoài, cự thạch xen lẫn bùn cát rầm rầm lao vào trong dòng nước, ầm một tiếng làm cho bọt nước bắn tung lên, tiếp đó liền vô tung vô ảnh

"Thật là...,Mẹ nó sâu quá!" Lăng đại công tử trừng mắt, nói mà như rên rĩ.

Lăng Kiếm chép chép miệng, thăm dò nói: "
Công tử thật sự dự định phải cắt ngang con sông này? Thế này đâu phải sức người có thể làm được?"

Lời vừa nói ra ánh mắt mỗi người nhất tề lia sang ngay cả Lăng Kiếm luôn hết lòng tin theo Lăng Thiên cũng nói như vậy, nếu nói mọi người không lo lắng, phỏng chừng nói cũng không ai tin hoặc là nói giỡn! Con sông lớn đến như vậy, đâu phải là một con sông nhỏ, cứ nói chận là sẽ chận được? Mọi người đối với câu hỏi "
dũng Cảm" này của Lăng Kiếm đều đưa đến ánh mắt "Người thật ngu ngốc".

Khi tất cả mọi người cho rằng, công tử gia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình với tên đầu không óc Lăng Kiếm, lại nghe thấy Lăng Thiên nói như đây là việc đương nhiên: "
Chặn ngang sông này hả? Đây là đương nhiên rồi, Không chặn ngang nó, làm sao mới có thể nhận chìm độc đạo Thủy Thiên? Không chặn ngang nó, chúng ta lạo lực tới đây làm cái gì? "

"
Hả, Đám tráng hán ngưu cao mã đại đều hít một hơi, đều tự cảm thấy bắp chân mình như bị chuột rút. Mẹ ơi, để chúng ta giết người phóng hỏa thì sẽ thành thạo vô cùng, nhưng để hơn một trăm người chúng ta chặn ngang dòng sông này, chẳng phải là gây khó dể quá mức sao! Đừng nói một trăm năm mươi người, nhìn dòng sông như vậy, cho dù là một vạn năm nghìn người cũng không làm nên chuyện gi à! Mới vừa rồi một tảng đá lớn mấy nghìn cận như vậy ném xuống cũng chỉ trở mình một cái là biến mất vô ảnh vô tung, huống chi là người chỉ một trăm tám mươi cân?

Lăng Thiên nhìn về phía trước hai ngọn núi cao ngất gần như bị chia cách với các ngọn núi khác đứng chơ vơ một mình giống như hai tuyệt thế kiếm khách đứng song song với nhau cách một dòng nước, độ cao của chúng cũng không thể thắng nổi một quần sơn, Rất có một loại cảm giác như hạc giữa bầy gà, Lấy tay chỉ vào hai ngọn núi ấy, hời hợt nói: "Nói đến việc ngăn con sông này, kỳ thực không dễ phải không? chỉ cần xô ngã hai ngọn núi kia là được "

Mọi người nhất tề choáng váng!

Ngài à, ngài thực sự là ngài mà, môi trên chạm môi dưới, cái gì cũng dám nói nha! Cứ nói xô ngã hai ngọn núi đó là xo ngã được đâu chứ?! Biện pháp đó quả thực rất đơn giản, đơn giản đến mức chúng ta cũng muốn làm,.. Nhưng lão nhân gia ngài cũng biết đó là ngọn núi không phải là hại người mà, Đẫy ngã ư? Đại gia hỏa nhà ngươi nếu như có đủ khí lực đẩy ngã ngọn núi... Phì phì phì, từ cổ chí kim chưa từng nghe có ai có đủ sức đẩy ngã nổi gò đất, càng khỏi phải nói là ngọn núi cao chót vót như vậy... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Mọi người đi theo ta!" Lăng Thiên dẫn đầu phi thân đi trước, Phương hướng chính là phương hướng của hai ngọn núi kia. Mọi người than thở một tiếng, xem ra gần đây công tử có chút không bình thường... Bệnh không nhẹ nha, Không biết làm sao, cả đám đành phải uể oải đi cùng với hắn, chỉ hi vọng công tử gia thực sự có thể tỉnh táo lại ngay lúc này... Ngọn núi to đến như vậy... Căn bản là không phải động sức người có khả năng đẩy ngã được,

"Mang toàn bộ nhữnng thứ trên lưng các ngươi xuống đất ở đây. Lăng Kiếm, Lăng Trì và mấy người có khinh công cao đăt ở kia còn những người khác theo ta qua đây, ta chỉ cho các người chỗ để đào hốc. Xem ta làm thế nào lật đổ ngọn núi này." Lăng Thiên lầm bầm cười nói

Tới lúc này, Lăng Thiên mới phát hiện, cùng lúc lật đổ cả hai bên của ngọn núi là chuyện vô tưởng, Vì sao ư? Một con sông lớn ngăn trở, không thể qua được nha! Nếu đi vòng qua sợ năm mười bữa nữa tháng cũng chưa đến được, tự nhiên lãng phí thời gian. Xem ra chỉ còn cách hạ chút bản lĩnh ở một phía của ngọn núi sau khi khảo sát tỉ mỉ, Lăng Thiên rốt cục tuyển chuẩn một vị trí tiếp đó lệnh cho hơn một trăm tráng hán phân làm năm tổ, từ năm hướng trên mặt đất bắt đầu đào hầm ngang vào bên trong núi đá! Lăng Thiên trừng mắt phát ra một tử lệnh: nếu làm mà không đạt được yêu cầu, hết thảy đánh bằng roi!

Nhiệm vụ này, mệnh lệnh như vậy thực sự có chút ép buộc đặc biệt là Lăng Thiên lại không nói rõ sau bao lâu mới gọi lạ đạt yêu cầu Khiếnthiết huyết vệ bắt đầu đầu tiên cảm thấy có phần khó mà nắm chắc, nhưng cũng chỉ đành sử dụng năng lực lớn nhất để bắt tay vào làm việc, đào thẳng vào chỗ sâu nhất.

Dặn dò nhiệm vụ xong, Lăng Thiên liền đi tới đỉnh núi Trên lưng buộc một sợi dậy được làm từ vỏ cây lọc ra vặn lại mà thành, đủ để cho Lăng Thiên hạ xuống dưới một độ cao chừng trăm trượng, Xuống đến đó rốt cục mới tìm được trên vách đá một chỗ tường đôi thích hợp để đặt chân, Nơi này rõ ràng có thể nhìn thấy được những vệt tích bị hồng thủy ăn mòn lại nghĩ không biết qua bao nhiêu năm, hồng thủy liên tục đánh vào trong sườn núi mới có thể tạo ra được vết tích trên đỉnh núi này. Đặt chân ở chỗ này, mặt nước chỉ cách có khoảng vài chục trượng bên dưới, bọt nước thì thoảng bắn tung lên, thấm ướt y phục toàn thân Lăng Thiên

Thoáng điều tức một chút, Lăng Thiên bắt đầu hành động

Quyển 6