Thân là Thủy gia một trong hai đại thế gia ngàn năm, chưa từng chịu khuất nhục đến như vậy! Nhưng lần này,châu bảo đã đến tận tay mình, lại bị người ta không kiêng nể cướp đi, ăn phải một quả bồ hòn lớn đến như thế, hơn một trăm người dưới sự uy áp của đối phương, không ngờ không ai đủ dũng khí thốt ra một tiếng!
Trên cây, Lê Tuyết cười khẽ, nói: "Trước đây quả thực không nhìn ra được, Lăng Kiếm này ăn nói cũng rất sắc bén nha, hắn không đổi sang làm cường đạo, thực sự là giới cường đạo chịu một tổn thất cực lớn đó."
Lăng Thiên tiếc hận lắc đầu nói: "Công lực của Lăng Kiếm vẫn chưa đủ sâu, không phải nói khoác nhé. Nếu đổi lại là huynh, hai câu thôi là đủ khiến lão tiểu tử kia tức đến chết đi sống lại! Tiểu tử này chỉ có thể khiến hắn tức giận mà hôn mê, thực sự là vô dụng mà."
Tiêu Nhạn Tuyết há to miệng, mắt trợn trừng, nhìn Lăng Thiên nói không ra lời; người ta đến như vậy rồi, thế mà hắn còn chưa thỏa mãn? Đây là loại người thế nào chứ?!
Lê Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhạn Tuyết, nhịn không được cười ha hả, nói: "Xem ra vị muội muội này vẫn còn có điều chưa biết, vị đại công tử Lăng Thiên của chúng ta, lạc thú lớn nhất của huynh ấy chính là khiến cho người ta tức chết như vậy đấy. Chờ sau này khi tiếp xúc đủ lâu, muội sẽ biết, chỉ cần người này tùy tiện nói vài câu là có thể làm cho người chết ở trong quan tài tức giận nhảy tưng tưng."
Tiêu Nhạn Tuyết không khỏi bật cười, tiếp đó mặt đỏ bừ nói: "Sao muội lại không biết, sớm đã được lĩnh giáo rồi, người ny thực sự không phải người tốt." Lê Tuyết tràn đầy đồng cảm, liên tục gật đầu, than thở: "Lời ấy thật là hữu lý!"
Cặp mắt Lăng Thiên trừng lên: "Hai cô nhóc này sao lại nói như thế nhỉ? Làm gì có chuyện huynh không phải là người tốt. Huynh đây anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, ngây thơ, thiện lương, thuần khiết vô hạ, mười phần là người tốt. Trên thế giới này còn có mấy người giống được như huynh chứ? Những lời này của các muội quả thực là quá mức phỉ báng ô miệt bản công tử!"
"Ngay thơ thiện lương? Thuần khiết vô hạ?" Hai nàng không khỏi cùng lúc cười đến toàn thân run rẩy. Hai từ này dùng trên người Lăng Thiên, thực sự là quá mức chà đạp hai từ ngữ dùng để ngợi khen ấy, thảo nào hai người đều cười nhạo đến mức như vậy.
"Bất quá chuyện này, sợ rằng còn có chỗ sơ hở đó." Lê Tuyết cười một hồi, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại: "Nếu Ngọc Mãn Lâu biết chuyện lần này. Sợ rằng sẽ lập tức đoán ra có sát thủ của Đệ Nhất Lâu tham chiến; như vậy khó tránh khỏi việc bại lộ quan hệ của chúng ta và đệ nhất lâu." Nói rồi. Lê Tuyết thở dài một tiếng: "Vừa rồi bọn Lăng Kiếm thực sự không nên giết nhân mã của cả hai nhà. Bằng cách này. Ngoại trừ Lăng gia chúng ta, đâu có thế lực nào có năng lực, có điều kiện, có tư cách làm ra chuyện cỡ như thế này nữa? Hơn nữa. Dù sao huynh và Ngọc Mãn Lâu cũng đã ước định trong vòng năm năm không xâm phạm lẫn nhau mà. Nếu Ngọc Mãn Lâu cho rằng chính là huynh động chân động tay, sợ rằng sẽ gây nên chuyện xấu không cần thiết."
"Chắc chắn là không!" Lăng Thiên hắc hắc cười nói: "Cho dù Ngọc Mãn Lâu hoài nghi. Chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở mức hoài nghi mà htôi. Dù sao hắn không có chứng cứ xác thực để chứng minh chuyện này chính là do Lăng gia làm. Hơn nữa. Khoảng cách đến ước định nửa năm giữa huynh và Tống Quân Thiên Lý còn hơn một tháng nữa. Khắp thiên hạ ai cũng đều biết huynh đang vội vàng đào mệnh. Làm gì có thời gian làm ra chuyện lớn đến như vậy chứ? Cho nên ngay cả khi Ngọc Mãn Lâu hoài nghi huynh, cũng chỉ có thể giới hạn trong hoài nghi mà thôi. Theo tập quán mưu tính kỹ càng rồi mới hành động cùng với tính cách đa nghi của hắn. Tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đối với chúng ta trong khoảng thời gian này. Dù sao hắn đã bắt đầu động binh với Tây Hàn. Sao có thể mở thêm một chiến tuyến nữa vào lúc này? Đó không phải là tự mình đi tìm phiền phức sao?"
"Mà không có huynh tự mình chủ tr. Thực lực của Lăng gia trong đầu Ngọc Mãn Lâu sớm đã suy giảm mạnh. Huống chi." Lăng Thiên nở nụ cười quỷ dị: "Chỗ thú vị nhất, hay nhất vui nhất của sự kiện này là trước khi chuyện ở đây phát sinh hai ngày, năm trăm cao thủ của Thiên Thượng Thiên đã bí mật lẻn vào trong phạm vi thế lực của Ngọc gia. Phỏng chừng là muốn vì chuyện của Bắc Ngụy mà triển khai trả thù Ngọc gia. Nếu đem hai sự kiện này nối liền lại, sợ rằng Ngọc Mãn Lâu không miên man suy nghĩ một phen cũng không được. Dù sao thiên hạ hiện nay. Thế lực có được ba hắc y cao thủ vừa nãy thực sự là rất hãn hữu. Nhưng Thiên Thượng Thiên đã từng huy hoàng không gì sánh được thì lại... Hê hê..." Lăng Thiên cười âm hiểm.
"Lại có việc ấy ư?" Đôi mi thanh tú của Lê Tuyết nhăn lại. Suy nghĩ thật sâu: "Ngay cả như thế. Cũng vẫn không được sơ suất. Có cẩn thận thuyền mới chạy được vạn năm! Ngọc Mãn Lâu cho dù là Thiên Thượng Thiên kia cũng coi là đối tượng hoài nghi. Chỉ sợ chưa hẳn sẽ không hoài nghi chúng ta. Dù sao Thiên Thượng Thiên nói thế nào cũng là một môn phái bán giang hồ. Còn huynh lại bất đồng. Một điểm này. Cẩn phải có phòng bị."
Lăng Thiên gật đầu xác nhận. Nói: "Nói như vậy cũng có lý. Chúng ta có lẽ phải gia tăng phòng bị."
Lê Tuyết đột nhiên nhớ tới một câu khác của hắn. Liền hỏi: "Ý của huynh là. Trước khi ước định nửa năm chưa kết thúc... cũng chình là hơn một tháng tới đây, huynh sẽ không lộ diện ư?"
"Người khắp thiên ạ đều biết huynh đang bị Tống Quân Thiên Lý truy sát, huynh mạo muội ra mặt làm gì?" Lăng Thiên cười hắc hắc: "Lẽ nào muội không cảm thấy, huynh âm thầm chủ trì càng thêm có lợi sao? Chớ quên tôn chỉ của chúng ta, chính là làm cho tất cả địch nhân vô tri vô giác chìm trong phiền muộn chí tử. Đó mới là lạc thú lớn nhất của chúng ta!"
"Như thế nào có ăn khớp!" Lê Tuyết trách móc một tiếng, đột nhiên nở nụ cười: "Thực sự huynh đã âm hiểm thành quen rồi."
"Oan uổng!" Vẻ mặt Lăng Thiên trở nên khổ sở: "Huynh cũng đã bận bịu nhiều năm như thế, mà gần nửa năm qua lại bị vây trong cực độ mạo hiểm. Mượn một tháng thời gian này, huynh sẽ nghỉ ngơi, tự thưởng cho bản thân một chút không được hay sao?"
"Nghỉ ngơi? Chỉ sợ hơn một tháng tới sẽ càng thêm bận rộn gấp mấy làn trước đây mới đúng." Lê Tuyết hả hê cười cười: " Ở trong Lăng huynh sẽ rất bận rộn."
"Không thể nào?" Vẻ mặt Lăng Thiên đau khổ tựa như hoàng liên(1): "Huynh còn tưởng thừa dịp này tán gái..."
"Đừng hòng!""Huynh chết đi!" Hai nàng cùng lúc đại pháp ghen tuông, cùng lúc nổi loạn, một tả một hữ nhéo hai tai của Lăng Thiên, ra sức mà nhéo.
Lăng Thiên rốt cục không chịu nổi, cúi đầu, xuất ra tiếng kêu thảm thiết, chắp tay vái lạy, bộ dạng cầu xin tha thứ.
Xem ra cho dù võ công có cao đến mấy thì đòn sát thủ của nữ hài tử cũng đều rất hiệu quả.
Dưới mặt đất, võ sĩ của Lăng gia không chút khách khí tìm tòi châu bảo vàng bạc hỗn loạn khắp nơi trên mặt đất, tỉ mỉ phân loại sau đó cất vào trong rương đã được chuẩn bị từ trước đó, thậm chí còn không quên lau chùi sạch sẽ. Có thể nói làm việc rất tỉ mỉ chu đáo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong khi đó, chúng nhân Thủy gia sau một thời gian ngắn ngủi điều tức, liền bắt đầu thu thập thi thể của đồng bọn, mai táng từng người một. Người của cả hai bên đều được đặt trong cùng một bãi đất, không xâm phạm lẫn nhau, ngay ngắn có thứ tự, hàng lối.
Lăng Kiếm một thân bạch y tung bay, đứng ở bên cạnh bãi đất, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt biểu tình như sương như băng, một mảnh hơi lạnh thấu xương; mấy trưởng lão của Thủy gia vài lần muốn nói gì đó với hắn, nhưng lần nào cũng vậy, còn chưa đi tới trước mặt hắn, liền không nói được một lời lui trở lại. Dáng dấp của Lăng Kiếm hoàn toàn biểu lộ toàn bộ thái độ của hắn: chuyện này, không cho phép thương lượng! Người Thủy gia tuy rằng bất cam bất phẫn, nhưng đối mặt với cường giả như Lăng Kiếm, cũng chỉ có thể phẫn nộ nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận như vậy.
Rốt cục, người Thủy gia cũng kết thúc công việc một cách qua loa, mang theo tràn ngập bi thống, cùng với oán hận đối với Lăng gia, kéo nhau trở về thành; trước khi đi cũng không buồn chào hỏi đám người một câu.
Nếu không phải lo lắng cho đại kế hoạch, chỉ với việc bọn họ vô lễ như vậy, Lăng Kiếm sẽ giết sạch bọn họ! Trên thực tế, trong lòng Lăng Kiếm không có nửa điểm ấn tượng tốt đẹp với đám người Thủy gia, cảm thấy những người này thật sự là đang giẫm đạp lên mặt mũi mình, rất không biết
Một lúc lâu sau, võ sĩ Lăng gia vẫn không ngừng kiểm tra tìm tỏi. Cuối cùng cũng có thể đại thể xác nhận đã thu thập toàn bộ vàng bạc tài bảo, sắp xếp đâu ra đó vào trong các xe ngựa, không ngờ lại xếp chặt đầy ba xe ngựa! Điều này làm cho Lăng Thiên đang ngồi trên cây sợ hãi không ngớt. Hung hăng ngợi khen tinh thần cần cù của người Ngọc gia, thực sự là cần cù làm giàu nha!
Lê Tuyết bĩu môi, gục gặc đầu nói: "Thấy rõ chưa, đại sát thủ của huynh thực là đã mang đủ mười xe ngựa đến đây đó!" Lăng Thiên không nhịn được khẽ phì cười, thò đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Lăng Kiếm đang nhìn chằm chằm vào bảy cái xe ngựa trống trơn còn thừa ra, trên mặt cũng hiện lên vẻ dở khở khóc dở cười.
" Trên mặt tên kia không ngờ cũng có thể lộ ra biểu tình đầy tính người đến như vậy! Hơn nữa, còn thi thoảng như vô tình như hữu ý liếc mắt về phía chúng ta, trong ánh mắt còn tràn ngập một vẻ tôn kính nữa chứ! Lẽ nào, hắn đã phát hiện ra sự xuất hiện của huynh?" Lê Tuyết có phần bất ngờ liếc nhìn Lăng Thiên: "Hắn đã làm như thế nào vậy? Hắn không thể phát hiện ra muội, nhưng lại nhận ra huynh, cái này chẳng phải kỳ lạ sao?"
Lăng Thiên trải qua lần đề thăng này, khinh công đã vượt qua Lê Tuyết, thậm chí là vượt rất xa, nhưng nếu Lăng Kiếm có thể phát hiện ra Lăng Thiên, trước đó lại không phát hiện ra Lê Tuyết. Điều này chính bản thân hắn cũng khó có thể giải thích được sự kỳ quái ấy, đương nhiên khó trách Lê Tuyết ngạc nhiên.
Lăng Thiên cười bí ẩn, chậm rãi nói: "Khi hai người ở chung thời gian dài, chung quy có một loại cảm ứng rất khó giải thích. Loại cảm ứng thông thường này giữa hai chúng ta, là cảm ứng tâm linh, là cảm ứng tâm linh của riêng hai người chúng ta. Cô bé, hiểu không?"
"Hừ! Cái gì là cảm ứng tâm linh, ý huynh là trực giác hả? Nam nhân cũng có trực giác sao?" Lê Tuyết cười nhạt: "Đây là thứ độc quyền của nữ nhân!"
"Không đúng! Nam nhân không chỉ có trực giác, hơn nữa trực giác của nam nhân, đều chuẩn nhất xác thực như nhau." Lăng Thiên nghiêm túc phản bác: "Còn trực giác của nữ nhân, đại đa số là xử trí theo cảm tính, vô cùng khó giải thích được! Bất quá, như huynh đã nói đó, loại cảm ứng tâm linh giữa hai người này, không hề thuộc về trực giác, đó là một loại cảm ứng vi diệu phi thường, rất khó dùng từ ngữ để nói rõ, nhưng nó quả thực tồn tại, nếu như không phải Lăng Kiếm hết sức sùng kính bản công tử, tuyệt đối sẽ không có cảm ứng như vậy. Thế nào, đây là nhân cách mị lực của bản công tử! Khiếp sợ sao, hâm mộ sao?!"
Luận điệu khoe khoang không biết xấu hổ như vậy vừa mới vọt ra, lập tức Lăng Thiên bị hai nàng không chút lưu tình vây công.
Dưới tàng cây, Lăng Kiếm thấy đại công đã cáo thành, liền ra lệnh, chuẩn bị ly khai; không vượt khỏi sở liệu của Lăng Thiên, Lăng Kiếm quả nhiên để lại một chiếc xe ngựa, trên vùng đất trống trong rừng; sau đó làm một động tác khom người cung kính nhỏ tới mức không thể nhận ra, đứng lên, sải bước trở ra.
Công tử đã trở về... công tử không muốn hiện thân, tự có đạo lý của riêng hắn. Chỉ cần biết công tử đã an toàn trở về, đây là tin tức tốt nhất, về phần các cái khác, không cần mình phải quan tâm!
Lăng Kiếm rất rõ ràng bản thân mình có thể làm cái gì, cho nên hắn biết bước tiếp theo mình nên tiến hành thế nào!
(1) hoàng liên: vị thuốc trong đông y, có vị đắng chát, thuộc tính hàn.