Một tiếng hô cao vút đột nhiên vang lên, tiếp đó một hồi thanh âm xoát xoát xoát, tựa như trời đột nhiên mưa to, chi chít từ bốn phương tám hướng bắn ra, đại thể là từ trên cao nhìn xuống, thập phần tinh chuẩn.
Vốn đang kiêu ngạo hống hách, dương dương tự đắc, đám người Ngọc gia tựa như những khách làng chơi đang lượn lờ đột nhiên lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Những âm thanh trầm muộn vang lên, chỗ nào cũng trúng côn, vô số tiếng kêu thảm thiết mang theo vẻ không thể tin nổi cùng với đủ loại đủ kiểu gào thét riêng biệt ở mức đê-xi-ben lớn nhất vút lên, trong lúc nhất thời đinh tai nhức óc! Mấy trăm thân thể tráng kiện từ trên lưng ngựa chật vật rơi xuống, tiếp đó vừa lăn lộn trên mặt đất vừa la hét inh ỏi! Tiên huyết sớm đã ào ạt tuôn rơi đầy đất, đủ loại vàng bạc tài bảo, các đồ vật trân quý cũng tung ra, sinh ra ánh sáng lóa mắt.
Vận khí tương đối tốt người cắm hơn mười mũi tên, giống như một con nhím cực lớn; còn lại một ít kẻ khác trên người lấp lánh vàng bạc, tên bắn tới không găm vào da thịt, ma lại găm trên thỏi vàng thỏi bạc, thực sự là càng tham càng có phúc, ngay cả da cũng không xước.
Vô số đệ tử Thủy gia lặng lẽ từ trong rừng rậm tràn ra, ánh đao lóng lánh, kiếm khí thấu trời, nhất thời hỗn chiến với các cao thủ Ngọc gia!
"Bình tĩnh! Mọi người tạo thành viên trận, không được làm loạn trận cước, đưa người bị thương vào trong, cùng nhau chống địch!" Ngọc Trảm Không mạnh mẽ tự trấn định, giận dữ hét lớn, mí mắt như muốn rách toạc, đồng thời trong lòng buồn phiền hối hận như muốn thổ huyết. Nguồn: http://Trà Truyện
Sơ suất khinh địch! Đã sớm biết Thủy gia đột nhiên đến đây tất nhiên có mưu đồ, gia chủ sớm đã có chỉ lệnh báo trước. Nhưng bản thân bởi vì người nhà mình lúc trước một lần ra tay đã tiêu diệt toàn bộ thế lực thủ hạ của Thủy gia tại Bắc Ngụy, rốt cục xem thường đối phương! Đều do Lăng Chiến và lão bà của hắn, hai lão vương bát đản. Nếu không phải hai lão già ấy lừa chúng ta, chúng ta sao lại rơi vào hoàn cảnh ác liệt như thế này! Giờ khắc này, Ngọc Trảm Không có lẽ vì phiền muộn mà trực tiếp biến Lăng lão gia tử và Lăng lão phu nhân thành đối tượng phát tiết, quả thực muốn biến hai người thành món lót dạ, ăn tươi nuốt sống!
Nhân số của Thủy gia Thiên Phong đến Thừa Thiên không ít, đối với đám rắn độc "Ngoại lai" này người của Ngọc gia tự nhiên có thể phát hiện. Có một lần khi hai người Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không cùng với Lăng lão gia tử uống rượu, lão gia tử đã từng thờ ơ nói ra một câu, rằng Thủy gia Thiên Phong định tiêu hao một lượng lớn tiền tại xây dựng một tòa trang viên, hôn nữa còn muốn kết tình hữu hảo với Lăng gia, hiện đang hiệp đàm với Lăng gia để mua đất; Lăng lão gia tử một lời nói ra, không quá rõ ràng.
Một lời của Lăng lão gia tử không rõ ràng, có vẻ vô tâm, nhưng người nghe là Ngọc Trảm Thủy lại hữu tâm. Đối thủ cũ muốn tại địa bàn của "mình" mua đất, tự nhiên là phải phái người tìm hiểu rõ ràng; sau một phen tìm hiểu, đạt được tin tức quả nhiên không khác nhiều với những lời Lăng lão gia tử từng nói, như là Thủy gia đã tuyển định địa phương, cũng đã chọn được ngày khởi công, đang thuê thợ thủ công, người Thủy gia đến đây đều là nhân sĩ chuyên phụ trách việc xây dựng... v.v... Sau một vài lần bằng nhiều con đường thám thính khác nhau thu về cùng một loại tin tức như vậy, Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không cũng
Đồng thời thầm cười mỉa trong lòng. Cũng hạ quyết tâm. Chờ Thủy gia kiến tạo gần xong. Thì phái người tới, một mồi lửa đốt sạch. Khiến cho Thủy gia gặm quả đắng! Muốn xây dựng trang viên tại đại bản doanh số hai của Ngọc gia ở Thừa Thiên sao? Thực sự là không biết sống chết mà.
Hai người đương nhiên không biết. Nguồn gốc tình báo của cả tòa thành Thừa Thiên hầu như đã bị Cuồng Phong bang triệt để khống chế. Những cái gọi là "Sự kiện kiến trúc" chính là tin tức do họ cố ý phóng ra để mê hoặc, khiến cho hai người mất cảnh giác. Về phần khống chế các con đường thu thập tin tức cũng như vậy. Càng là trò hay sở trường của Cuồng Phong bang. Lại thêm chúng nhân của Ngọc gia đến Thừa Thiên. Mọi việc thuận buồm xuôi gió. Sớm như những hài tử được nuông chiều, mất đi sự cẩn trọng, cảnh giác khi vừa mới đến Thừa Thiên. Hoàn toàn không thể nghĩ tới chuyện có thể có một thế lực dám lừa gạt bọn họ ngay tai "Đại bản doanh số hai".
Lần này biến cố thực sự quá mức bất ngờ. Tuy rằng hai người Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không kiệt lực tổ chức, liều mạng chống cự, vì thuộc hạ tranh thủ thời gian. Nhưng lúc này đang ở trong rừng rậm. Triệt để rơi vào trong vòng mai phục của địch nhân. Cũng không thể chiếu cố được cả trước sau. Trong khoảng thời gian ngắn đâu thể đủ khả năng hình thành trận thế hữu hiệu để chống lại? Sau khi nghe được tiếng hét lớn của Ngọc Trảm Không, ngoại trừ những cao thủ bạch ngọc bằng vào thực lực cao siêu của mình, cấp tốc hành động, kết thành kiếm trận liều mạng chống lại thì những người khác đã sớm lâm vào trong khốn cảnh. Tiếng kêu thảm thiết. Tiếng thịt vỡ của quân tiên phong không ngừng vang lên. Chỉ trong chốc lát. Ngọc gia đã thương vong thảm trọng!
Đệ tử Thủy gia không ngừng từ trên nhảy xuống gia nhập cuộc chiến. Thỉnh thoảng mặt đất lại rung động. Đột nhiên xuất hiện một gia nhân của Thủy gia toàn thân đầy bùn đất. Bóng người lay động. Trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người giết ra. Từng mũi tên sắc nhọn mang theo tiếng rít đoạt mệnh lóe lên. Liên miên không dứt từ mọi hướng bắn ra. Mục tiêu chính là những gia nhân Ngọc gia đang lâm vào cảnh bị hiếp đáp! Hầu như mỗi một tiếng dây cung bật lên, liền kèm theo một tiếng kêu thảm thê lương!
Hai mắt Ngọc Trảm Không đỏ rực như máu. Tay múa trường kiếm phát ra những tiếng rít dài xông lên. Thực lực của hắn không thể đánh đồng cùng với những bạch ngọc đệ tử tầm thường khác. Ngay cả khi hai mặt thụ địch, rơi vào thế bị bao vây thì mỗi nơi hắn đi qua, vệ sĩ của Thủy gia không ngừng ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất đột nhiên trước mặt lóe lên ánh sáng. Thủy Thiên Nhu cầm trường kiếm trong tay. Tay áo phiêu hốt. Lăng không bay lượn. Như một làn gió từ trên cao vút xuống. Trong chớp mắt lướt qua khoảng cách bảy tám trượng. Trường kiếm mang theo ánh sáng rực rỡ. Từ trên cao hạ xuống. Chém tới Ngọc Trảm Không!
Ngọc Trảm Không không hề né tránh. Hét lớn một tiếng. Trường kiếm bay lên. Một tiếng đinh vang lên. Song kiếm tấn công. Tóe lửa.
Ngọc Trảm Không lảo đảo lùi về phía sau hai bước, thế tiến công đã kiệt; Thủy Thiên Nhu lăng không chuyển hướng, nhẹ nhàng như mây, hai chân đạp nhẹ vào một thân đại thụ, lần thứ hai bay trở lại, cùng Ngọc Trảm Không chiến đấu.
Sáu gã trưởng lão Thủy gia từ nơi ẩn náu bỗng nhiên xuất hiện, đồng loạt ra tay, ngang dọc nhập vào đoàn người, tay áo phiêu động, nhất cử nhất động đều rất tự nhiên phiêu dật, nhưng mỗi lần ra tay, đều là trọng thủ, khiến cho nơi này không ngừng vang lên tiếng hét thảm.
Tình hình chiến đấu giằng co thảm liệt!
*******************
"Không xa ở phía trước, chính là Hắc Tùng Lâm. Đi qua nơi đó, rất nhanh sẽ về đến nhà." Lăng Thiên ngồi trên lưng ngựa, đưa ngón tay chỉ về phía trước. Trong mắt hắn, có một phần mơ hồ kích động. Hơn bốn tháng, không tính là thời gian quá dài, nhưng trong khoảng thời gian này, bản thân không biết đã trải qua bao nhiêu sinh tử hiểm nguy? Tuy rằng Lăng Thiên hắn đủ cuồng ngạo, lòng tin tràn trề. Nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là một con người, hắn cũng biết sợ. Đặc biệt như Tống Quân Thiên Lý kia! Với đối thủ như vậy, bằng thực lực của mình hắn vô pháp ứng phó. Mỗi một lần, chỉ cần hơi sơ sẩy, sẽ lâm vào cục diện vùi thân nơi đất lạ, phơi thây chốn sơn lâm, thật sự là mỗi bước mỗi kinh tâm, có thể nói thẳng là cửu tử nhất sinh!
Sau một vòng luẩn quẩn như vậy, cuối cùng lại nhớ đến nơi mình lớn lên, nơi mình thân nhân của mình đang sống, đột nhiên cảm giác trong lòng bừng lên một loại cảm tình kỳ quái, chợt mơ hồ thấy sống mũi cay cay.
"Cuối cùng cũng đến Thừa Thiên..." Tiêu Nhạn Tuyết khác với Lăng Thiên. Mỗi một bước, lại gần Thừa Thiên một bước, lòng Tiêu Nhạn Tuyết lại càng thêm thấp thỏm, càng thêm khó giữ được sự bình yên. Còn thêm cả sự ngượng ngùng nồng đậm. Trong lòng tràn ngập loại cảm giác lúng túng khi dâu mới gặp cha mẹ chồng. Mấy ngày qua, đại tiểu thư hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là tim rộn ràng loạn nhịp, hoặc là mặt đỏ bừng, hoặc là... Dù không rõ tư vị trong lòng là cái gì, nhưng trong đầu lại sớm đã mô phỏng ra hàng chục hàng trăm lần tình hình gặp gỡ với người nhà của Lăng Thiên. Thậm chí sau khi gặp mặt sẽ nói cái gì, mình nên trả lời như thế nào...v.v... Nhưng chuyện đến trước mặt, lại đột nhiên lo sợ không yên phát hiện, toàn bộ chuẩn bị trước đó không có chút tác dụng nào.
"Nhìn muội căng thẳng chưa kìa, ha ha, tựa như một con chim cút nhỏ đang hoảng sợ ấy." Lăng Thiên liếc nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, đột nhiên nở nụ cười: "Tiểu Tuyết Nhi, muội sợ cái gì nào?"
"Muội nào có sợ gì đâu, huynh mới là chim cút, miệng chó không mọc được ngà voi mà!" Tiêu Nhạn Tuyết phùng miệng, oán hận lườm Lăng Thiên, lại cúi đầu, im lặng. Thậm chí quên cả phản bác Lăng Thiên, không cho phép hắn gọi nàng là Tiểu Tuyết Nhi.
Cái tên này là do Lăng Thiên đột nhiên linh cơ khẽ động mà nghĩ ra, dọc theo đường đi càng lúc càng quen miệng. Tiêu Nhạn Tuyết rất là bất mãn, kháng nghị vài lân, nói nếu không gọi là "Nhạn Tuyết" thì cứ gọi là "Tuyết Nhi", sao lại còn muốn thêm một chữ "Tiểu" nữa? Nhưng Lăng Thiên nhất định không chịu. Hai người vì việc này mà tranh chấp suốt cả đường đi.
Tiêu Nhạn Tuyết đương nhiên không biết, cái tên "Tuyết Nhi" này, trong đầu Lăng Thiên đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào, thậm chí khi Lăng Thiên xưng hô với Lê Tuyết, cũng tuyệt không gọi ra cái tên này vốn thuộc về Lê Tuyết.
Hai chữ "Tuyết Nhi" này, từ một mức nào đó mà nói, đã là cấm kỵ lớn nhất trong lòng Lăng Thiên!
Hai tròng mắt Lăng Thiên khẽ chuyển: "Tiểu Tuyết Nhi, các thế lực lớn trong thiên hạ đã ngo ngoe muốn động. Thêm vào đó là Ngọc gia đã chính thức tuyên chiến với Tây Hàn. Muội nói thiên hạ chiến tranh, rốt cuộc là vì cái gì? Cái gì mới là then chốt quyết định thắng bại của song phương?" Khóe miệng Lăng Thiên treo lên một nụ cười thần bí.
"Then chốt quyết định thắng bại của song phương?" Tiêu Nhạn Tuyết nháy nháy mắt: "Điều này có gì phải nói ư? Thiên thời địa lợi nhân hòa, năng lực của tướng lĩnh, tố chất của binh sĩ. Những thứ này đều rất trọng yếu, cũng là quan hệ đến thắng bại mà. Đâu có điểm nào là không quan trọng?
"Nếu binh lực với năng lực chỉ huy chiến trận của song phương đều ngang nhau thì sao?" Lăng Thiên cười hỏi.
"Cái này... Tất nhiên sẽ tiếp tục đánh dài lâu." Tiêu Nhạn Tuyết cắn môi, có chút không xác địnhnói.
"Ha ha. Không sai." Lăng Thiên cười lớn: "Một khi đánh lâu dài, như vậy, tính cả hai bên kỳ thực cũng chỉ như nhau, đó chính là, tiền!"
"Tiền?" Tiêu Nhạn Tuyết quay đầu nhìn hắn.
"Không sai! Vì tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần. Chiến tranh kỳ thực chính là tiêu tiền! Cấp dưỡng, cung cấp; một khi song phương bắt đầu tác chiến lâu dài, vào lúc binh lực dự trữ của song phương xấp xỉ nhau, cuối cùng chính là xem bên nào sẽ tiêu hao không thể gượng dậy được trước! Mà quần áo, quân lương, đao thương kiếm kích, cung tên của binh sĩ thậm chí ngay cả nước uống lẫn cỏ khô của chiến mã, tất cả đều cần bạc! Tiêu hao một ngày một đêm của hơn mười vạn đại quân, chính là hơn mười vạn lượng bạc! Đây vẫn chưa phải là thời gian chiến tranh. Nếu như đại chiến bắt đầu, trợ cấp binh sĩ, hao tổn binh khí còn lớn hơn nữa... Mỗi một ngày hầu như cần hơn trăm vạn lượng bạc để chống đỡ, mới có thể tiếp tục duy trì chiến tranh." Lăng Thiên cười ngạo nghễ: "Cho nên, chiến tranh chính là dùng bạc! Không có bạc thì đừng nghĩ đến chiến tranh!"
Tiêu Nhạn Tuyết dần dần hiểu ra một chút: "Ý của huynh là...
Lăng Thiên cười ấm áp: "Cho nên, một khi chiến tranh bước đến giai đoạn giằng co, có một quản gia tốt, thật sự trọng yếu hơn tất cả! Thế lực song phương cân bằng, cuối cùng, trên thực tế chính là hợp lại ở điểm ấy! Chỉ cần trong một ngày đêm không tiêu hao bất cứ thứ gì, đều có thể dẫn đến cảnh chiến tranh tan tác toàn diện. Mà một tổng quản nắm trong tay tài vụ toàn cục, đó chính là một nhân vật trọng yếu là nhân tố quyết định." Nói đến đây, Lăng Thiên nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, khẳng định nói: "Muội, tại phương diện này chính là một nhân tài đỉnh cao! Tiểu Tuyết Nhi, sau khi muội đến Thừa Thiên, nhiệm vụ của muội, chính là giúp huynh cai quản gia tộc thật tốt, dùng hết khả năng tối đa hóa toàn bộ lợi ích."