Người cuối cùng còn chưa kịp chớp mắt đ thấy bảy đồng bạn ở trước mặt chết hết không còn một ai, lập tức sợ đến nỗi cơ hồ như mất hết ý thức, tiếng hét còn chưa kịp phát ra thì một thanh trường kiếm lạnh toát đã đặt lên cổ hắn, đồng thời, một giọng nói băng lãnh ghé vào tai hắn, hỏi: "Đông Phương Tinh Thần ở đâu?"
Người đó trợn tròn con mắt đang sợ hãi, run rẩy nói: "Thái... thái tử ở... lách cách... lách cách.." Vì sợ hãi quá độ, răng không ngờ lại va vào nhau lập cập, không ngờ lại nói không nên lời.
"Chỉ cho ta xem, là phương hướng nào? Ta đáp ứng tha cho ngươi không chết!" Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Người đó mặt trắng bệch, cuối cùng cũng run rẩy chỉ tới một phương hướng, đột nhiên dưới khố nóng lên, dưới cự sợ hãi cực đồ, trước sau đồng thời không nhịn nổi. Lăng Thiên nhíu mày khinh bỉ, thủ chưởng đặt trên cổ hắn nhẹ nhàng chặt một cái, người đó lập tức ngất đi, giống như một cái cột gỗ, mang theo phân và nước tiểu trong quần, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Vào sát na mà hắn ngã xuống, thân ảnh của Lăng Thiên đã rời khỏi với tốc độ cực nhanh, không biết đi theo hướng nào.
Đông Phương Tinh Thần cảm thấy vận khí của mình cực kỳ tốt.
Hắn gần đây nhàn rỗi buồn chán, thực sự là mât hết hứng thú với cuộc sống "chán chường" và "nhàm chán" cả ngày tán tỉnh ve ván với những thị nữ ở trong cung thái tử, sau khi trải qua ba bốn lần khẩn cầu, phụ hoàng của mình mới cho phép mình ra ngoài săn bắt giải sầu, còn ra quy định rằng mình trong hai ngày phải quay về, càng không cho phép chạy đi xa...
Tất nhiên, nhưng quy định này có thể thực sự chế ước một người đường đường là thái tử như mình ư? Vừa rồi khỏi hoàng thành, Đông Phương Tinh Thần liền giống như một con chim non được thả ra khỏi lồng, một đường tới mảng rừng núi này, nào ngờ lại gặp dị tượng thần kỳ như vậy?
Có duyên phận? Cái gì là có duyên phận, mình vừa ra ngoài đã gặp được dị tượng, mình còn không phải là người có duyên sao?
Khi nhìn thấy quang hoa màu thúy lục xộc thẳng lên trời một hồi lâu vẫn chưa tắt đó, hai trăm người theo thái tử ra ngoài săn bắt đồng thời mục trừng khẩu ngốc, một đám cao thủ hộ vệ kiến thức sâu rộng nhất trí rằng đây tất nhiên là một kiện thiên địa kỳ bảo sắp xuất thổ nên mới có thể xuất hiện dị trạng, nhao nhao tán thưởng thái tử quả nhiên là hồng phúc tề thiên, tùy tiện ra ngoài một chuyến cũng có thể thu được dạng bảo vật, thiên địa linh vật như thế này, duy có người có đức mới có thể có được, quả nhiên là chân long thiên tử, tiền đồ không thể hạn lượng...
Trong tiếng a dua nịnh hót trào dâng, trực tiếp vỗ mông ngựa cho Đông Phương Tinh Thần phải ngây ngây ngất ngất. Tất nhiên cũng không làm cản trở tới tâm tư tinh mật của hắn, Đông Phương Tinh Thần lập tức truyền mệnh lệnh, tất cả nhân mã chia làm mười tiểu đội, từ nhiều hướng khác nhau bao vây cả tòa núi rừng, sau đó cùng nhau tiến vào, không thể bỏ qua bất kỳ một nhân vật hay sự vật khả nghi nào, phải hết sức phong tỏa nghiêm mất tin tức có được kiện bảo vật này, không thể để cho bất kỳ một ai biết được...
Thủ lĩnh thị vệ lão luyện thành thục Đông Phương Hận cảm thấy sự tình khác thường, cố gắng khuyên ngăn nhưng bị thái tử gia mắng cho một trận, cũng chỉ đành ngậm miệng.
Sau cùng, vị thái tử gia này làm gương cho chiến sĩ, dưới sự bảo hộ của một đội nhân mã do tất cả cao thủ trong đội ngũ tụ thành thành, cuối cùng cũng không thể đợi nổi mà xông lên trước. Đông Phương Tinh Thần chỉ cảm thấy mình cách mục tiêu càng lúc càng gần, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
"Chậm lại!" Lão già đi trước tiên chính là thủ lĩnh thị vệ Đông Phương Hận, chỉ thấy lão phất tay, thần sắc biến thành vô cùng thận trọng: "Bảo hộ thái tử! Phụ cận có mùi máu tanh truyền ra! Tất nhiên đã xuất hiện tử thương."
Mấy cao thủ xung quanh xoạt một cái chia ra, mỗi người phụ trách một phương hướng, vây Đông Phương Tinh Thần ở giữa, cảnh giác nhìn xung quanh.
Quả thật là có mùi máu tanh nồng đậm.
Hơn nữa còn không chỉ có một cỗ, mùi máu tanh ban đầu còn rất nhạt, nhưng về sau càng lúc càng nồng. Tới sau cùng mùi máu tanh trong không khí đậm đặc như tiến vào một sân giết mổ vậy, nhưng từ đầu tới cuối lại không hề xuất hiện một tiếng hét nào, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Dạng tình hình này tựa hồ như quá quỷ dị rồi!
Mà chính lọai tĩnh lặng này lại khiến mọi người càng thêm căng thẳng.
"Đông Phương Hận... ặc, không, thế thúc, có phải là có người bị giết không?" Đông Phương Tinh Thần sắc mặt biến thành trắng bệch, thân hình co lại thành một khối, trong đôi mắt ban đầu vốn ngang ngược kiêu ngạo giờ ánh ra sự sợ hãi vô cùng, là thái tử một nước, ngay cả ngã rách cả một mảng da thịt cũng là một chuyện lớn, một kẻ luôn được chiều chuộng như hắn đã bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh đậm đặc như trên chiến trường giống thế này bao giờ đâu?
Hắn hỏi thủ lĩnh thị vệ của mình, cũng là thiếp thân thị vệ Đông Phương Hận của phụ hoàng, vốn còn muốn gọi thắng tên của lão, nhưng lại nghĩ lại, cái mạng nhỏ này của mình có lẽ còn phải dựa vào sự bảo hộ của lão cũng chưa biết chừng, cho nên vội vàng đổi cách xưng hô, chiếu theo bối phận trong gia tộc mà gọi là 'thế thúc', cũng coi như là có mấy phần cơ trí.
Đông Phương Hận sắc mặt vẫn không đổi, không hề có ý tử thụ sủng nhược kinh, đôi mắt thậm chí còn không hề nhìn về phía thái tử điện hạ, với trực giác của một cao thủ võ lâm, lão đã cảm giác được đám người bên mình đã rơi vào nguy hiểm cực lớn, tựa hồ mục tiêu của đối phương chính là vị thái tử diện hạ đang cười siểm nịnh với mình này.
"Hôm nay đúng là không nên ra ngoài!" Hắn thấp giọng thở dài một tiếng: "Thái tử điện hạ, nếu hôm nay có thể quay về, sau này đừng nên bốc đồng như vậy nữa."
Đông Phương Tinh Thần lập tức có chút không vui, nhíu mày nói: "Đông Phương Hận đại thống lĩnh, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta muốn dấn thân vào trong nguy hiểm lắm à?"
Đông Phương Hận lạnh lùng nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, nói: "Thái tử điện hạ, tòa núi này ta đã đi qua rất nhiều lần, từ trước đến giờ chưa từng có hiện tượng dị thường nào phát sinh, thậm chí thú trong núi cũng rất ít, nhưng duy có lần này thái tử điện hạ ra ngoài, khi đi qua tòa núi này lại xuất hiện hiện tượng kỳ dị này, cái này tựa hồ như quá trùng hợp rồi, tất cả những điều này không đáng để suy nghĩ ư? Cho nên thuộc hạ mới nhắc nhở điện hạ.
Đông Phương Tinh Thần giật mình, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, không dám xác định, hỏi: "Ý của ngươi là địch nhân này thiết kế bẫy là để nhắm vào ta sao?"
"Có lẽ cũng không nhất địnhĐông Phương Hận chậm rãi nói: "Thái tử điện hạ ra ngoài săn bắt, dẫu sao thì là lâm thời mới quyết định, người biết rất ít, ngoài một số ít những người của hoàng cung và phủ thái tử ra, căn bản là không có người ngoài nào biết, cho nên, dù cho lần này là bẫy nhắm vào thái tử cũng không nhất định là địch nhân, e rằng là người nhà mình."
"Phụ hoàng chỉ có một nhi tử là ta, chắc không thể có chuyện cướp đoạt ngôi vị gì đó chứ... Mà có thể là ai được đây?" Đông Phương Tinh Thần trầm tư một thoáng rồi đột nhiên bạo nộ, "bất kể là ai, đợi ta về tra ra được, nhất định sẽ chém cả nhà hắn, chu di cửu tộc."
"Ài" Đông Phương Hận thở dài một tiếng, có một câu không dám nói ra: Đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế để bố trí một cái bẫy như thế này, vậy tất nhiên là tình thế bắt buộc rồi, ngươi còn khẳng định là mình có thể quay về được ư?
Dựa vào gì chứ?
"Kinh Thiên gia chủ là ở cùng một trận tuyến với phụ hoàng của ta, có điều tình huống phân liệt mấy năm gần đây của Đông Phương thế gia càng lúc càng nghiêm trọng, thực lực của Đông Phương Kinh Lôi cũng ngày càng to lớn, một ngày tiến xa ngàn dặm, luôn có ý tứ muốn chiếm vị trí gia chủ. Mấy năm nay phụ hoàng và Kinh Thiên gia chủ đàn áp không lưu lại chút dư lực nào với hắn, trong lòng tất ôn hận, chẳng lẽ... chuyện lần này là Đông Phương Kinh Lôi làm ra ư? Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản?" Đông Phương Tinh Thần lẩm bẩm.
"Có phải là hắn hay không thì vẫn khó nói." Đông Phương Hận tất nhiên là trung thành với hoàng thất, trung thành với gia chủ Đông Phương Kinh Thiên, bất kể là vì mục đích gì, vị ẩn thể cao thủ của Đông Phương thế gia này vẫn nhân cơ hội ném đá xuống giếng, nói: "Có điều, nghe nói gần đây nhị gia sau khi từ Tây Hàn về, một mực không về nhà mà lại có loanh quanh ở đây, đương nhiên không thể vì thế mà nói do hắn làm, chuyện này vẫn phải điều tra đã."
"Điều tra cái rắm." Đông Phương Tinh Thần phẫn nộ chửi một câu: "Đây là Đông Triệu! Trừ Đông Phương Kinh Lôi ra, còn ai có thể làm lớn như vậy được nữa, lại có ai có thể bố trí nội tuyến ở trong hoàng cung và phủ thái tử, có thể nắm bắt hành tung của ta chính xác như vậy? Thậm chí ngay cả trong những người cùng ra ngoài với ta lần này, khẳng định có người âm thầm truyền tin tức cho Đông Phương Kinh Lôi, nếu không, hắn sao lại biết được lộ tuyến hành tung của ta như vậy? Đông Phương Kinh Lôi! Lần này nếu ta trở về được, nhất định sẽ chém cả nhà ngươi, băm thây thành vạn mảnh!"
Vô cùng trùng hợp là Lăng Thiên đang ở chỗ ẩn thân cách đó không xa, không nhịn được mà trong lòng rất kinh ngạc, không hề nghe thấy cả đoạn đối thoại mà chỉ nghe thấy đoạn cuối cùng mà Đông Phương Tinh Thần vừa nói, Lăng Thiên suýt chút nữa thì há miệng cười lớn. Mình còn đang phát sầu vì không biết làm thể nào để có thể đem chuyện này đổ lên người Đông Phương Kinh Lôi và Đông Phương thế gia, nào ngờ vị thái tử gia này lại tự nhiên nghĩ ra, căn bản không cần mình phải làm gì đã đổ cả chậu cứt lên đầu Đông Phương Kinh Lôi. Tin rằng Đông Phương Kinh Lôi muốn rửa sạch oan khuất là một chuyện vô cùng gian nan. Có điều, mình vẫn phải thổi thêm một chút lửa nữa, Lăng Thiên cúi người xuống, nhìn vị thái tử gia đang kinh hoàng thất thố này, lặng lẽ mỉm cười.
Vừa rồi Lăng Thiên lợi dụng tốc độ tuyệt cao càn quét mọt vòng, đã có hơn sáu tiểu đội táng mạng dưới Liệt Thiên Kiếm, ít nhất hơn một trăm người chết. Sở dĩ để đội có Đông Phương Tinh Thần lại sau cùng, chủ yếu cũng bởi vì người của đội này cẩn thận nhất, hơn nữa thực lực cũng mạnh nhất, để tránh đả thảo kinh xà, xuất hiện cá lọt lưới, Lăng Thiên tất nhiên muốn đễ bữa ăn ngon nhất lại sau cùng rồi.
Lần động thủ này, Lăng Thiên kinh hỉ phát hiện ra rằng tốc độ của mình lại đề thăng, cơ hồ đã đạt tới trình tới vô ảnh, đi vô tung rồi, so với trước khi bị thụ thương tuy không tăng được gấp bội nhưng cũng gia tăng không ít, thực lực đạt tới trình độ này của Lăng Thiên, muốn đề cao hơn được một chút thôi cũng vô cùng khó khăn, dạng thành tựu của Lăng Thiên tiến triển thần tốc như vậy, cho dù là sau này chưa chắc không có, nhưng chắc chắn trước đây chưa từng có. Đặc biệt là có thêm lợi khí Liệt Thiên Kiếm trong tay, đối với Lăng Thiên mà nói, càng như hổ thêm cánh, tăng thêm mấy phần chiến lực, tuy hiện giờ hắn chỉ khôi phục lại chưa tới tám phần nội lực, nhưng chiến lực phát huy ra không ngờ lại không dưới trạng thái mạnh nhất trước kia. Đây căn bản là thần tích khó có thể tượng tượng được.
Hiện tại, Lăng Thiên tuy không biết vì sao lại như vậy, nhưng cũng biết lực lượng thần bí ẩn tàng trong khối ngọc bọi đó đã sản sinh tác dụng rất lớn đối với thân thể của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ai? Ra đi!" Cách đó không xa, phía đầm nước truyền tới tiếng quát của một người.