"Chỉ có nửa năm thôi sao?" Lê Tuyết trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng. Người khác có thể không biết khả năng của Lăng Thiên còn nàng há lại có thể không biết? Nghĩ lại năm đó gia tộc đã mất mấy tháng nghiên cứu tìm hiểu về Lăng Thiên, đối với mọi chuyện về Lăng Thiên cho dù là một cử động cũng được kể lại rõ ràng chi tiết. Lấy công phu ngoài kỹ năng trốn mệnh thần kỳ của hắn ra thì không muốn nói là nửa năm mà nếu hắn có chủ tâm muốn trốn tránh Thiên Lý thì sợ rằng chuyện trốn tránh là chuyện không phải quá khó.
Ở tiền thế có rất nhiều công cụ khoa học tiên tiến đến hắn cũng không biết hết càng huống chi là một người ở thế giới khác. Cho dù Thiên Lý có khả năng thông thiên triệt địa nhưng đối mặt với Lăng Thiên quá giảo hoạt thì cũng chỉ có thể cảm thấy vô lực thở dài
"Vậy sao huynh không nhanh đi trốn đi?" Lê Tuyết mơ hồ có một chút ý tứ trách cứ.
"Trốn đi? Tuyết Nhi. Lấy tu vi võ học của ngươi thì nên hiểu rõ võ công của ta đã đến trình độ gì. Nếu đơn độc chỉ dựa vào chính mình một người đau khổ tu luyện thì sợ rằng muốn đột phá bình cảnh này ít nhất cũng mất hơn mười năm công phu." Lăng Thiên ha ha cười to: " Trận truy sát này của Thiên Lý đối với người khác mà nói chính là tử vong thông điệp nhưng đối với ta lại là cơ hội cầu không được a!"
"Thực sự là quá giảo hoạt" Lê Tuyết đảo con ngươi rồi khẽ cười." Người khác gặp việc này chỉ e lo trốn không kịp mà huynh không ngờ lại coi loại chuyện cửu tử nhất sinh này là cơ hội để luyện công! Thật là quái dị."
"Ha ha." Lăng Thiên cười to một tiếng, đưa mắt nhìn phía trước rồi đột nhiên dừng lại. Trước mặt là một cái sơn đạo, cây cối hai bên có không ít dấu vết nhánh cây bị bẻ gẫy. Rõ ràng là có đại đội nhân mã từng đi qua chỗ này.
"Tuyết Nhi. Xem ra chúng ta lần này gặp một đại đầu rồi." Lăng Thiên mỉm cười nhìn phía trước.
"Đại đầu. Chẳng lẽ là Đông Phương Thế Gia?" Lê Tuyết bỗng nhiên chấn động hăng hái bừng bừng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Nói đến số lượng người thì trừ Đông Phương còn có Bắc Minh Thế Gia cũng có không ít người và trong đó cũng có không ít cao thủ. Lấy công phu khinh công nổi tiếng của bọn hắn thì hẳn không nên để lại dấu vết như thế. Chỉ có Đông Phương Thế Gia mặc dù có nhiều cao thủ nhưng số lượng thị vệ bình thường đồng dạng cũng không ít cho nên mới lưu lại dấu vết rõ ràng như thế. Hơn nữa số lượng mới đông đúc như thế."
"Cũng chỉ có Đông Phương Thế Gia ỷ vào tự thân thực lực hùng hậu mà lộ ra vẻ không kiêng nể gì như thế?" Lê Tuyết cười nhẹ một tiếng." Ta thực sự rất kỳ quái, đám người này sao lại có dũng khí làm phiền huynh. Chẳng lẽ trước kia huynh chưa từng cho bọn hắn thấy được sự lợi hại của huynh ư?"
"Nguyên nhân là vì ta để cho bọn hắn thấy ta lợi hại cho nên bọn hắn mới đối với ta 'tình cảm thâm sâu chân thành' khó quên như thế." Lăng Thiên cười cười: "Tranh phách thiên hạ là như thế. Tranh phách không giống như tranh phách giang hồ. Trên giang hồ ngươi vẫn có thể tìm được một góc an toàn mà chui vào nhưng trên ván cờ thiên hạ này lại không có chỗ cho ngươi thoái lui. Vô luận cuối cùng phương nào thắng lợi các phương khác cũng xui xẻo có một dạng kết cục chính là diệt vong. Hơn nữa toàn bộ thực lực của một gia tộc sẽ triệt để hoàn toàn trở thành khói mây! Cho nên một khi xuất hiện ra một kẻ dị loại như ta há có thể không tiến hành tiêu diệt".
"Oh? Ý của huynh là do huynh bại lộ thực lực quá sớm sao?" Lê Tuyết băng tuyết thông minh, từ một câu nói này của Lăng Thiên, trong đó hơi có chút vị tự thán liền đã thẩy được đại khái sự tình.
"Không sai! Như vậy thì xác thực là thiên hạ anh hùng xem ra rất khổ a." Lăng Thiên thở dài nhưng không có hối ý.
Lăng Thiên chưa từng hối hận!
Đã ẩn nhẫn được mười sáu năm tại sao không ẩn nhẫn thêm vài năm nữa. Tại sao. Đến lúc đó có Long Tường, vị Thừa Thiên hoàng đế này đứng ra ngăn cản mưa gió bên ngoài còn mình tiếp tục ẩn nhẫn đem thế lực bản thân phát triển thêm một điểm, thâm nhập sâu thêm vào các đại thế gia một điểm. Sau khi an bài thỏa đáng thì tình hình càng thêm thuận lợi.
Kết quả là một lúc nóng máu lên mà xuất hiện, khi xuất hiện thì như tiếng sấm giữa trời quang! Rung động thì thật là rung động nhưng lại rung động quá mức khiến cho cả thiên hạ hướng về chính mình mà nhìn. Từ lúc đó trở đi hắn cuối cùng đều trở thành cái gai trong mắt các lộ kiêu hùng. Minh đao ám tiễn không ngừng mà đến. Thật là thất sách nha!
Nhưng Lăng Thiên cũng không hối hận!
Vô luận là vì kẻ đã khinh nhờn Lăng Thần hay vì phụ thân ngàn dặm cứu viện, vì Lăng Gia bố trí một màn thiết huyết máu tanh. Những cái này cho dù có cấp cho Lăng Thiên thêm một lần lựa chọn thì hắn cũng không oán không hối một lần lựa chọn như vậy!
Kiếp này ta chỉ ở bên cạnh người thân. Bình an vui vẻ!
Ngay lúc này đột nhiên có thanh âm đối chưởng kinh thiên động địa vang đến. Đông Phương Kinh Lôi đang ở không xa sơn khẩu, ngồi trong lều vải, tay bưng một chén thanh trà đang muốn uống thì đột nhiên cự chấn truyền lại. Cái chén trà làm bằng ôn nhuận bạch ngọc hết sức tinh xảo " ba " một tiếng rơi xuống nát b
Mắt nhìn về phương hướng truyền đến thanh âm cự chấn này Đông Phương Kinh Lôi hít thật sâu một hơi hàn khí vẻ mặt đầy kinh hãi. Thần công như thế há nhân lực có thể tạo ra được. Thực sự là cử thế vô song! Chính mình nửa đời cần mẫn tu luyện, lấy thành tựu bây giờ mà tự hào công lực so với một kích kinh thế kia lại không bằng một thành. Lại nghĩ đến chuyện Giang sơn lệnh chủ chất vấn chính mình khi đó thì không khỏi giật mình. Nếu lúc đó Giang sơn lệnh chủ bảo mình đem người rút đi mà chính mình không nghe lệnh thì sợ rằng ngay lúc đó đã biến thành một khối thi thể a?
Đông Phương Kinh Lôi là thân đệ của gia chủ một nhà, bình thường sát phạt quả quyết không do dự, càng lại không biết đến hai từ sợ hãi, ngay cả từ ngày ở Thừa Thiên đối mặt với cường thế đến cực điểm của Lăng Thiên trong lòng cũng chưa nhất định thực sự có ý sợ hãi nhưng nay hắn lại vì sự chần trừ trong việc ra quyết định của mình mà cảm giác may mắn!
Mặc dù nhân mã bên người hắn có hơn một ngàn mà toàn bộ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Thực lực tuyệt đối không nhược nhưng số người này trong mắt Giang sơn lệnh chủ sợ rằng không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Nếu hắn có chủ tâm muốn lấy mạng mình thì không muốn nói từng này nhân mã mà sợ rằng cho dù là đang ẩn trong trăm vạn quân cũng khó thoát chết a.
"Thực sự là ghê gớm. May mắn mới vừa mới rồi mình không có lỗ mãng!" Đông Phương Kinh Lôi vẫn còn sợ hãi, trên trán chậm rãi chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh cùng sống lưng bất giác lạnh lẽo.
"Nhị gia. Trước khi chúng ta chuẩn bị khởi hành gia chủ đã từng bí mật dặn qua vài câu, ngài có còn nhớ không?" Bên cạnh có một người khẽ nói. Người này tên là Đông Phương Hóa Hổ là một trong những cao thủ hiếm có của Đông Phương Gia tộc. Trong Đông Phương Thế Gia võ công chỉ thấp hơn gia chủ Đông Phương Kinh Thiên cùng Đông Phương Kinh Lôi. Một thân tuyệt kỹ cũng hiếm có địch thủ và đã tiến vào tiên thiên cảnh giới được hơn mười năm, thậm chí còn không dưới Ngọc Tam Gia Ngọc Mãn Thiên....
"Đại ca nói gì? Việc này không nên nói lại nữa." Đông Phương Kinh Lôi thở dài một hơi." Hóa Hổ. Trong tình huống này còn hy vọng gì nữa? Căn bản là không còn hy vọng, nếu có cũng chỉ là một loại hy vọng xa vời! Đại ca lúc này không biết nghĩ gì còn lần này chúng ta đến nếu như có thể xác định Lăng Thiên đã chết thì cũng nên hài lòng rồi. Còn Giang sơn lệnh chủ thì ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ tới. Ngôn xuất pháp tùy chính là thay mặt đại biểu cho vô thượng quyền uy của Vô Thượng Thiên. Ngôn xuất mà thành pháp, pháp bất khả nghịch, quyền uy này đã được công nhận tại thế giới này. Hễ ai xúc phạm quyền uy này chỉ có một kết quả là chết"
Đông Phương Hóa Hổ trầm trọng thở dài một hơi khẩu khí nói: "Thuộc hạ trước đây cũng có hoài nghi, nhất là hôm nay thấy được thủ đoạn của Giang sơn lệnh chủ thực sự là thiên hạ đệ nhất nhân. Không thể chống cự. Cũng không biết gia chủ lúc đầu nghĩ ra sao mà dám ra lệnh cho chúng ta thừa dịp sau khi hai người chiến đấu liền đem một trong hai người này giết chết! Lăng Thiên thì không nói nhưng Vô Thượng Thiên há dễ chọc" Trong ngữ khí của Đông Phương Hóa Hổ đầy vẻ bất mãn "Đại ca làm sao không biết chuyện này! Đại ca chính là muốn mượn việc này để giết ta!" Đông Phương Kinh Lôi buồn bã gật gật đầu." Sự tồn tại của ta đã uy hiếp nghiêm trọng đến vị trí gia chủ của đại ca và tại triều đình. Lần này hạ một lệnh này chính là muốn đưa ta vào chỗ chết!"
"Hả?" Đông Phương Hóa Hổ cả kinh: "Nhị gia. Lời này là thực đấy chứ?"
Đông Phương Kinh Lôi cay đắng cười: "Làm gì mà thực với không thực? Đại ca tính diệt trừ ta. Chuyện này trong lòng mọi người sớm đã không có gì bí mật! Mượn ngươi mà nói, ngoại trừ ở trước mặt ta còn đối với đại ca thì ngươi nào có nửa phân kính ý? Lại có hai gã Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ vương Bát đản nọ lại càng trong mắt chỉ có ta mà thôi. Có lần đại ca gia chủ ra lệnh cho hắn thế mà hắn cư nhiên không thèm làm, ngang nhiên cãi lệnh! Ngay lúc đó các huynh đệ đại bộ phận đều có tâm tư giống nhau là chỉ biết Đông Phương Thế Gia có Kinh Lôi mà không biết có Kinh Thiên! Đơn độc một điểm này đã đủ để đại ca muốn ta ta phải chết. Công cao chấn chủ, thế đại chấn trường. Hai cái này về lý cũng không có gì bất đồng!"
"Hắn vốn không xứng ngồi ở vị trí gia chủ!" Đông Phương Hóa Hổ giễu cợt khịt mũi nói."Người này ngu xuẩn đâu xứng với vị trí gia chủ Đông Phương Thế Gia. Nhị gia nếu hắn đã động thủ với ngài thì chúng ta đơn giản là không khách khí với hắn nữa."
"Nói bậy!" Đông Phương Kinh Lôi nhăn mặt cau mày." Ngay lúc này thiên hạ rung chuyển. Chư cường ra tay. Đông Phương Thế Gia trong hoàn cảnh này làm sao có thể thêm một lần phân liệt? Ta này lần mang người đi ra ngoài chính là không muốn va chạm với hắn? Các ngươi không nghĩ giúp ta ổn định tình thế mà lại nghĩ muốn đẩy sóng trợ giúp ư?"
Đông Phương Hóa Hổ cúi đầu trên mặt vẫn lộ vẻ tức giận nghĩ đến lời Đông Phương Kinh Lôi vừa mới nói, không do dự ngẩng đầu lên kinh dị hỏi "Nhị gia. Ngài này lần xuất môn là vì đối phó với Lăng Thiên sao? Sao vậy?"
Đông Phương Kinh Lôi nói: "Lần này xuất môn. Đệ nhất mục tiêu hiển nhiên là Lăng Thiên. Chúng ta quyết không thể để cho người này còn sống quay về đến Thừa Thiên. Thứ hai cũng là vì trốn khỏi đại ca. Vị trí gia chủ ta không nhất định để ở trong lòng nhưng vấn đề này thì đại ca lại mười phần coi trọng a!" Nói xong hắn thở dài một hơi.
"Ta cuối cùng vẫn không rõ Lăng Thiên nọ có gì đáng sợ. Bị Giang sơn lệnh chủ truy sát cửu tử nhất sinh. Sao lại khiến nhị gia quan hoài như thế mà làm sao phải diệt trừ càng nhanh càng tốt?" Đông Phương Hóa Hổ gãi gãi da đầu buồn bực hỏi.
"Người này là một thiên tài trăm năm khó gặp" Đông Phương Kinh Lôi thần sắc thận trọng nói." Nếu không có lần đến Thừa Thiên ta hoàn toàn không có ý thức được điều này. Ngay lúc đó Thừa Thiên không ngờ lại tiềm ẩn một nhân vật kinh diễm như tiềm long. Tuyệt thế thiên tài như người này không ngờ lại biến thành Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố. Cái này là tại sao?".