Trong hốc cây tất nhiên hơi ẩm ướt, không gian cũng không quá lớn, nhưng cũng miễn cưỡng có thể đủ cho một người ngồi khoanh chân, có thể có một nơi ẩn thân an toàn như thế này, vốn đã là may mắn lắm rồi, nhưng điều còn thiếu để hoàn mỹ chính là bên trong có một mùi rất khó ngửi, khiến người ta buồn nôn! Lăng Thiên thở dài một hơi, nhân chóng nghịch chuyển Kinh Long thần công, lập tức một nội tức cực nóng ngập tràn không gian bé nhỏ này, trong thoáng chốc, trong động huyệt biến thành khô ráo, cái mùi khó ngửi đó cũng theo cỗ nội lực cực nóng này mà bị bốc hơi ra ngoài.
Lăng Thiên khôi phục lại thân hình của mình, lại một lần nữa về động khẩu, đơn chưởng nhất dẫn, nội lực phun ra. Một khối vỏ cây đã được chuẩn bị trước trong bụi cỏ đối diện sớm đã dưới sự dẫn dắt của trọng lực, lăng không bay lên, bốp một tiếng gắn lên hốc cây, kín khít, tựa hồ như cây đại thụ này là do thiên nhiên sinh ra như vậy, chưa từng có một cái hốc nào.
Trong bóng tối, Lăng Thiên cười hắc hắc, trong lòng không nén được mà cảm thấy thương xót không thôi, nếu mình không có nhiều chuyện quan trọng phải làm, tin rằng chỉ cần có đủ nước và lương thực, cho dù sống trong hốc cây này một năm, tin rằng Thiên Lý có làm cách nào cũng không tìm thấy mình.
Thiên Lý, ngươi cho rằng thực sự có thể thay thế cho thiên lý ư? Lăng Thiên hơi lắc đầu, cười khổ một tiếng, ngồi khoanh chân. Bất kể là thế nào, tiến hành khôi phục thân thể của mình, chuyên tâm trị khỏi nội thương mới là chuyện quan trong đầu tiên trước mắt.
Qua hốc mắt, lỗ mũi, một cỗ nội lực tinh thuần từ đan điền chầm chậm trào lên, sau khi vòng một vòng quanh thân thể, Lăng Thiên lại một lần nữa rơi vào trong điều tức thâm trầm. Không lâu sau, trên đầu liền bốc lên một làn khói nhàn nhạt, ngưng đọng không tan, mà trong mũi của Lăng Thiên, tiếng hô hấp cũng lập tức biến mất, chỉ có ngực là hơi hơi nhấp nhô, không ngờ đã tiến vào tiên thiên thai tức chi cảnh thần bí đ
Vô nhân vô ngã, vật ngã lưỡng vong!
Cũng không biết là qua bao nhiêu lâu, trong đầu lòng đột nhiên có báo hiệu, nội lực đang lưu chuyển đột nhiên dừng lại, sau đó bừng tỉnh, dưới sự vận khí nội thị, chỉ cảm thấy nội lực toàn thân trở nên hoạt bát, khôi phục lưu chuyển tự nhiên như trước, cả người nhẹ nhàng như muốn bay lên, cảm giác tưng tức trước ngực cũng biến mất hoàn toàn, biết rằng nội thương cơ bản đã khỏi hẳn, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nhưng đúng vào lúc này, một loạt bước chân khe khẽ từ xa tiến đến gần, hướng về phía mình. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng lộn xộn, rõ ràng không chỉ có một người, mà là của một đám người dường như có võ công, hơn nữa lại có cao có thấp. Một thanh âm thô hào nói: "Đại ca, ta thực sự không hiểu, chúng ta cứ như một con ruồi bay loạn khắp thiên hạ, sao có thể trùng hợp gặp được tên tiểu tặc Lăng Thiên đó? Thế này chẳng phải là lãng phí thời gian một cách vô ích sao?"
Tìm ta ư? Lăng Thiên trong lòng ngẩn ra, đây là thế lực của phương nào vậy? Tìm ta làm gì? Không ngờ còn gọi ta là tiểu tặc? To gan thật!
Một giọng nói trầm ổn vang lên: "Ngươi gấp cái gì? Tin tức truyền ra là hắn đang ở cảnh nội Tây Hàn, sao có thể nói là không có mục tiêu? Hơn nữa, gia chủ chỉ là muốn có thể xác định tin tức Lăng Thiên đã chết mà thôi, chứ không có nói là chúng ta phải tự tay giết hắn. Bất kể là thế nào, chỉ cần biết được tin tức Lăng Thiên đã chết, chúng ta liền có thể về báo cáo. Mà Lăng Thiên dưới sự truy sát của Giang Sơn Lệnh Chủ, cho dù hắn thủ đoạn thông thiên thì cũng liệu có thể sống được bao lâu? Trong thiên hạ, từ cổ chí kim, có ai có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Giang Sơn Lệnh Chủ đâu. Không chừng hắn hiện tại đã mất mạng rồi cũng nên."
Thanh âm thô hào đó oán giận nói: "Mấy ngày này cứ bôn ba trên lưng ngựa, mông lão tử đau lắm rồi, tiếp theo lại phải tìm khắp núi đồi, mệt chết ta mất! Đại ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, đã chỉ cần xác định một tin tức, chúng ta tội gì phải liều mạng như vậy." Nói xong liền nghe thấy keng một tiếng, rõ ràng là đã ném binh khí lên đất, giọng nói rất gần, tiếp theo lại nghe thấy một tiếng "ài", một người dựa mạnh vào đại thụ mà Lăng Thiên đang ẩn thân, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Mấy người khác cũng nhao nhao ngồi xuống, Lăng Thiên trong lòng thầm tính toán nhân số, ừm, tổng cộng có sáu người, vô cùng trùng vây quanh cây đại thủ mà Lăng Thiên đang giấu mình.
Sáu người ai cũng không ngờ rằng, Lăng Thiên mà bọn chúng đang lao tâm khổ tứ đi tìm đang bị chúng vây ở giữa như ngàn sao quanh trăng. Thanh âm ổn trọng nhất đó lại nói: "Ài, các ngươi đó, lão ngũ, không phải là ta muốn nói ngươi đâu, ngươi tự mình nghĩ lại đi, với tính khí này của ngươi, ngươi đã bao nhiêu lần phải chịu khổ rồi, vẫn không biết thay đổi ư? Bộp chộp như vậy, chẳng trách chủ thượng chưa bao giờ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng nào. Cứ thế mãi, tương lai đại sự nếu thành công, chủ thượng luận công ban tưởng, ngũ đệ ngươi liệu được đứng ở chỗ nào?"
Giọng nói thô hào cười hắc hắc hai tiếng, tiếp theo lại nghe thấy một tiếng ca thán buồn bực, phỏng chực là đã nằm xoài trên đất, ồm ồm nói: "Chỉ giao cho ta nhiệm vụ quan trọng thì có ích lợi gì chứ, vẫn không thống khoái bằng cả đám cùng nhau ra ngoài làm việc, lão ngũ ta chỉ cần có rượu uống, có cơm ăn là đủ rồi, quản nhiều như vậy làm gì? Thăng quan phát tài ư, tiểu đệ tự hiểu lấy mình, tự thấy không có bản sự, việc gì phải nghĩ xa. Nếu tới lúc đó có thể giữ lại một mạng, đợi các vị ca ca có ngày nở mặt, tiểu đệ tùy tiện chọn một nhà rồi đến ăn nhờ sống nhờ là được rồi."
Mấy người còn lại giễu cợt, nhao nhao nói: "Đúng rồi đúng rồi, con người của lão ngũ, sống khoái hoạt như thần tiên, chuyện người không biết, làm việc không làm, có tiền đồ hay không cũng chẳng thèm quan tâm. Ha ha, ha ha."
Lại có một người nói: "Lão ngũ muốn ăn chùa uống chùa, xem ra chỉ có theo đại ca. Không chỉ là lão ngũ, mấy người chúng ta cũng không có số được phong quang đâu, hơn nữa muốn làm một chức quan nho nhỏ cũng đâu có khó đâu? Tới lúc đó làm một chức quan đánh rắm, rồi cùng nhau tụ tập ở phủ của đại ca, sáu huynh đệ cùng nhau ca hát uống rượu, được thế là thỏa mãn lắm rồi!"
"Được thế là thỏa mãn lắm rồi ư? Đúng là một đám không có chí khí!" Vị đại ca đó cười mắng mọi người một câu, mấy huynh đệ là cười một trận, một lát sau mới nghe thấy một người trong đó trầm giọng nói: "Đại ca, có điều tiểu đệ cảm thấy việc này hơi kỳ lạ. Giang Sơn Lệnh Chủ đó truy sát Lăng Thiên của Lăng gia, nhưng trong gia tộc lại muốn mấy người chúng ta ra ngoài nghe ngóng tin tức, ở đâu lại có đạo lý đó? Thật ra, chuyện này này cứ nhẫn nại đợi một đoạn thời gian là ắt sẽ có tin tức truyền ra. Chủ thượng phái chúng ta ra ngoài, hơn nữa chọn lọc còn rất nghiêm khắc, không biết là muốn để làm gì? Nếu nói để chúng ta đối phó với Giang Sơn Lệnh Chủ, chúng ta có khác nào pháo hôi? Huynh đệ chúng ta tcho mình là cao, nhưng mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng thì vẫn có thể tự biết. Nếu chỉ là thám thính tin tức, một là vẽ vời thêm chuyện, hai là cũng thực sự có chút đại tài tiểu dụng."
"Tất nhiên sẽ không phải là thám thính tin tức một cách đơn thuần. Còn việc phái chúng ta ra ngoài, chủ yếu là ý tứ của nhị gia." Vị đại ca đó nói: "Không biết vì sao, nhị gia vẫn luôn cho rằng, Giang Sơn Lệnh Chủ vị tất đã có thể giết chết được Lăng Thiên! Cho nên nhị gia luôn kiên trì, nhất định phải phái mấy người chúng ta ra ngoài, ừ, kỳ thực trừ chúng ta ra, nhị gia còn bí mật phái thêm một nhóm nhân thủ nữa, thậm chí là bản thân nhị gia cũng rất có khả năng sẽ tự mình xuất động. Mục đích chỉ có một, vạn nhất Giang Sơn Lệnh chủ không thể giết chết Lăng Thiên. Vậy thì, chúng ta cho dù phải liều mạng cũng tuyệt không thể để Lăng Thiên sống sót trở về.
Lăng Thiên ở bên trong hốc cây cười khổ, biết rằng vị nhị gia này thực sự rất coi trọng mình, chỉ là không biết rốt cuộc đó là vị nhị gia nào? Là nhị gia của Tiêu gia hay là của Ngọc gia, Nam Cung gia? Hay là nhị gia nào đó khác? Nghĩ tới đây, Lăng Thiên mỉm cười, cho dù không biết, nhưng chỉ tính thử một chút đã phát hiện ra thế giới này thực sự có không ít nhị gia.
"Giang Sơn Lệnh Chủ không giết được Lăng Thiên? Ha ha ha..." Một người nghe thấy vậy liền bật cười: "Nhị gia lần này thực sự quá cẩn thận rồi. Cho dù Lăng Thiên chính là thiên tiên hạ phàm, bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ, luyện tới hiện tại thì chẳng qua cũng chỉ được mười sáu năm mà thôi. Người khác có lẽ không biết, nhưng ta đã từng nghe nói. Vô Thượng Thiên đương kim Giang Sơn Lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý từ lâu đã được công nhận là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tựa hồ như ít nhất đã hơn sáu mươi năm rồi, ha ha, ai có thể bằng được hắn ta chứ? Nhị gia thật là... ha ha ha!" Nói tới đây, lại cười ha ha hai tiếng không nói tiếp, nhưng trong lời nói của hắn, mọi người sớm đã hiểu được rất rõ ý tứ bên trong. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Cười cái gì?" Đại ca đó trừng mắt lườm hắn: "Nhị gia luôn cẩn thận như vậy đó, ông ấy đã một mực chắc chắn rằng Giang Sơn Lệnh Chủ vị tất đã có thể giết chết được Lăng Thiên, tất nhiên là có đạo lý của mình. Cẩn thận luôn là đức tính tốt, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta thà rằng tin là có chứ đừng tin là không! Huống chi trước khi ra ngoài, ta còn nghe nói tới một chuyện khác, chính là vì chuyện này mới khiến ta cảm thấy rằng, khả năng Giang Sơn Lệnh Chủ giết được Lăng Thiên là không lớn."
"Chuyện gì vậy?" Năm người còn lại đồng thanh hỏi.
"Là chuyện Giang Sơn Lệnh Chủ cùng Lăng Thiên tử vong truy sát, nhị gia từng liên hệ với tổ chức tình báo đệ nhất Thủy Tinh lâu trong truyền thuyết, chi ra giá trên trời trăm vạn lượng bạc mua một tin tức chính xác, nhưng Thủy Tinh lâu lại khước từ không tiếp nhận giá này, bọn họ trực tiếp đưa ra mới cái giá cao hơn nữa, nói là nếu muốn thực sự có được tin tức về chuyện này, ít nhất cùng cần một trăm vạn hoàng kim, tương đương với hai ngàn vạn lượng bạc đó!" Vị đại ca đó khi nói câu này, cũng không biết là có tâm tình gì mà ngữ khí có chút quái dị.
"Một trăm vạn lượng hoàng kim! Hai ngàn vạn lượng bạc! Bọn họ sao không đi cướp quốc khố đi, con mẹ nó, cho dù là Tiêu gia giàu ngang thiên hạ cũng không mua được loại tin tức này! Thủy Tinh lâu thực sự đúng là bị điên mà!" Năm người còn lại nhao nhao, bất bình thốt lên: "Lão tử khổ sở cả đời tới cuối đời cũng không biết là có kiếm được vạn lượng hoàng kim hay không. Thủy Tinh lâu này không ngờ lại bán một tin tức với già một trăm vạn lượng hoàn kim. Quả thực là điên rồi."
Lăng Thiên ở trong hốc cây trong lòng khng khỏi cười thầm một tiếng, nếu Thủy Tinh lâu bán tin tức này ra ngoài một cách đơn giản thì mới là thực sự bị điên đó.
Giọng nói trầm ổn của vị đại ca đó lại vang lên: "Chính bởi vì chuyện này nhị gia mới càng kiên định ý nghĩ của mình hơn. Phải biết Thủy Tinh lâu đã ra một cái giá trên trời như vậy thì chính là muốn trực tiếp cự tuyệt cuộc mua bán này. Mà Thủy Tinh lâu vì sao lại lựa trọn trực tiếp cự tuyệt? Ly do không ngoài hai điều, hoặc là Thủy Tinh lâu không nắm chắc tìm được hành tung của Giang Sơn Lệnh Chủ và Lăng Thiên, cho nên không dám bảo đảm có thể nhận được tin tức cụ thể về chuyện này đầu tiên; hoặc là Thủy Tinh lâu không thể xác định giữa Giang Sơn Lệnh Chủ và Lăng Thiên rốt cuộc là ai thắng ai bại, ai mạnh ai yếu. Ngươi nói xem, cái này chứng tỏ điều gì?"