"Điên rồi. Huynh điên rồi!" Ngọc Mãn Đường lắc đầu một cách bi ai, nhìn đại ca mà mình luôn sùng kính từ nhỏ. Đột nhiên một cảm giác xa lạ đến cực độ dâng lên, một cỗ bi thương nồng đậm từ sâu trong tim trào ra, nói: "Đại ca, trong lòng đệ, huynh luôn là một đại anh hùng. Một anh hùng chân chính đỉnh thiên lập địa. Nhưng hôm nay, đệ rất thất vọng, phi thường thất vọng."
Ngọc Mãn Lâu cười lạnh một tiếng: "Điên ư? Nhị đệ. Đệ mới là người sai đó. Ha ha... Nhìn tổng quan những lịch triều lịch đại khai quốc quân vương, lịch đại hùng chủ, có ai là không như vậy chứ? Lòng không độc, ý không tuyệt, sao có thể thành đại sự? Một người cổ hủ lưu luyến tình thân, làm sao có thể xây dựng được đại nghiệp! Anh hùng? Ha ha ha. Đây là hai chữ đáng cười nhất, từ cổ chí kim, có mấy nhân vật anh hùng có thể sống thọ mà chết tại nhà? Nhị đệ. Ta nói cho đệ hay, người được gọi là anh hùng, chỉ có sau khi chết mới trở thành anh hùng thôi? Có mấy người còn sống mà là anh hùng đâu? Thân là tử đệ Ngọc gia, nhị đệ ngươi không ngờ đã gần bốn mươi rồi mà vẫn có cách nghĩ cổ hủ không tưởng nổi này. Thật đúng là khiến ta phải giật mình đấy!"
Sau khi Ngọc Mãn Lâu nói những lời này, hắn lại không biết rằng, trước đây không lâu, đối thủ trẻ tuổi của hắn ở trong Mính Yên lâu cũng đã nói những điều tương tự. Chỉ có điều, quan điểm của Ngọc Mãn Lâu, sao với Lăng Thiên thì rõ ràng là cố chấp hơn nhiều, cũng điên cuồng hơn nhiều!
"Đại ca. Huynh sao lại nói vậy? Bá nghiệp của Ngọc gia có lẽ trong mắt đại ca là quan trong. Nhưng nếu như vậy, thanh danh ngàn năm của Ngọc gia sẽ như thế nào?" Một thanh âm thô hào, rõ ràng là đang cố gắng áp chế tức giận trong lòng. Chính là Ngọc tam gia Ngọc Mãn Thiên đã tới.
Đúng vào lúc hai người đang tranh chấp, Ngọc gia lão tam Ngọc Mãn Thiên mệt mỏi phong trần trở về, cũng xông vào Chỉ Điểm Giang Sơn Các. Thủ vệ vừa bị nhị gia trước giờ luôn ôn hòa đánh cho một trận, hiện tại vừa thấy vị tam gia tính khí so với nhị gia còn nóng nảy hơn ngàn lần đang nộ khí bừng bừng bước tới, nào còn dám có nửa ý nghĩ ngăn cản. Ngọc Mãn Thiên sải bước xông vào Chỉ Điểm Giang Sơn Các, vừa hay nghe thấy đoạn đối thoại giữa đại ca và nhị ca, hắn tính tình ngay thẳng nên mở miệng phản bác ngay.
"Tên hồ đồ như ngươi thì hiểu cái gì? Còn không mau lui xuống cho ta. Người đâu, sao lại không ngăn cản cái tên không hiểu quy củ này!" Ngọc Mãn Lâu trừng mắt, quát. Hôm nay chỉ có nhị đệ thì coi như bỏ qua, không ngờ tam đệ chả hiểu thế nào cũng quay về đúng vào lúc này.
"Đệ không hiểu gì ư? Đệ biết đệ là một tên hồ đồ. Nhưng, chính là tên hồ đã này đã trung thành chấp hành chỉ thị tới Lăng gia đề thân của huynh mấy ngày trước. Kết quả không ngờ lại hại một nhà người ta! Đệ không hiểu đây là đạo lý gì, nhưng đệ ít nhất cũng biết chữ "nhân" viết như thế nào!" Ngọc Mãn Thiên sau khi biết nội tình của việc đề thân, vốn đã giận dữ từ lâu. Hôm nay về nhà, câu đầu tiên không ngờ lại bị răn đe một trận, tính khí nỏng nảy nên không thể chịu nổi nữa, lập tức nổi trận lôi đình nhảy dựng lên: "Đệ muốn hỏi huynh! Hỏi một người thông minh như huynh! Loại chuyện xấu xa bất nhân bất nghĩa này, huynh làm sao có thể quyết định ra được? Trước tiên là hi sinh thanh danh ngàn năm của Ngọc gia, tiếp đến là hi sinh danh tiết của Ngọc Băng Nhan, càng quá đáng hơn là, huynh không ngờ còn chỉ thị cho Ngọc Trảm Thủy hạ thủ với Băng Nhan. Ngọc Mãn Lâu, ta hỏi huynh, Ngọc Băng Nhan có phải là thân chất nữ của huynh biết rõ trong người nó có bệnh, khó có thể sống lâu, không ngờ lại vẫn nhẫn tâm cắt đứt hạnh phúc cả đời của nó. Huynh sao có thể há miệng ra mà nói vậy?"
Tính khí cuồng bạo của Ngọc Mãn Thiên đã bạo phát thì không còn cố kỵ gì nữa. Ngay cả đại ca cũng không gọi, trực tiếp gọi là Ngọc Mãn Lâu, há miệng gào to, nước miếng bắn tứ tung, vô cùng kích động.
"Hỗn trướng! Ngươi nói gì vậy!" Ngọc Mãn Lâu tức giận đến nỗi cả người run rẩy. "Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ra ngoài được vài ngày, ngươi bị điên rồi sao? Quyết định của gia tộc. Lúc nào mới tới lượt ngươi tới hỏi?"
"Sao hả? Làm không đúng thì ta tới hỏi. Quyết định của gia tộc cái rắm chó. Chẳng phải là quyết định của gia chủ ngươi sao!" Ngọc Mãn Thiên đốp lại, bộ dạng không sợ trời không sợ đất. "Ngươi tuy là gia tộc của bản gia, nhưng chẳng lẽ có thể bịt miệng ta sao? Làm sai thì không thể để người ta nói à? Đây là quy củ gì vậy. Lão Tử chưa từng nghe thấy Ngọc gia có gia quy này!"
"Bốp!" Ngọc Mãn Lâu xuất thủ như điện, hung hăng tát cho Ngọc Mãn Thiên một cái, trầm giọng quát: "Ngươi phản rồi. Ngươi xưng Lão Tử với ai vậy? Khôn hồn thì ngậm miệng lại cho ta. Còn dám nói năng càn rỡ với ta nữa, Lão Tử sẽ lấy gia pháp để xử trí ngươi đó!" Ngọc Mãn Lâu dưới cơn kích động, không nhịn được cũng thuận miệng xưng là Lão Tử, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.
"Hiện tại là lúc nào rồi? Trong thiên hạ gió mưa ngất trời, Ngọc gia nguy tại sớm chiều! Các ngươi không ngờ còn có tâm tình để cãi vã với ta ư? Thật đúng là ngu hết thuốc chữa! Hai người các ngươi, lập tức tới từ đường của tổ tông quỳ xuống sám hối cho ta! Nếu còn chưa nghĩ thông thì đừng ra nữa. Mau cút đi, còn ngây người ở đó làm gì!"
"Không xong rồi, không xong rồi... Gia chủ, nhị gia, tam gia, ngoài cửa lớn xảy ra chuyện rồi. Người..." Một cao thủ Bạch Ngọc hoang mang chạy vào, giọng nói hoảng hốt vô cùng.
"Chuyện gì vậy? Hoang mang thế này thì còn ra thể thống gì!" Ngọc Mãn Lâu quát lớn một tiếng, giọng nói bạo nộ chấn cho cả Chỉ Đểm Giang Sơn Các rung rung. Nhưng huynh đệ ba người vẫn quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện không tầm thường. Lúc này, tiền viện lờ mờ truyền tới mùi máu tanh, cũng khiến ba người trong lòng trầm xuống. Đây là biến cố nhiều năm chưa từng gặp của Ngọc gia, thân tại đại bản doanh của Bắc Ngụy Ngọc gia tới vuốt râu hùm chứ?
Nhưng ba huynh đệ không hổ là nhân vật đã trải qua nhiều sóng gió. Thoáng chốc đã trấn định lại, vào thời khắc quan trọng như thế này, nếu thực sự phát sinh chuyện lớn, mình một khi hoảng loạn, vậy thì hậu quả thực sự là khó lường.
Nghe cao thủ Bạch Ngọc đó lắp ba lắp bắp kể lại, ba huynh đệ Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên đều cảm thấy trước mặt tối sầm. Đặc biệt là Ngọc Mãn Lâu, người trầm ổn như hắn mà cả người cũng lão đảo, cơ hồ sắp ngã xuống.
Trên khoảng đất trống ở tiền viện của Ngọc gia, hơn mười cỗ thi thể được đặt rất chỉnh tề. Xung quanh là những tiếng khóc rung trời, một phu nhân trung niên khoảng tứ tuần đã khóc đến ngất xỉu.
"Khóc cái gì! Không được khóc!" Ngọc Mãn Lâu quát lớn, từ từ bước về phía trước, không ai biết được rằng, vào lúc này, Ngọc Mãn Lâu đã phải dùng hết công lực toàn thân mới khống chế được thân thể của mình không run rẩy. Nhưng trước mặt hắn đã là một mảng mờ mịt, trong những thân thể trên mặt đất, có thi thể của một người trẻ tuổi, chính là nhi tử thân sinh Ngọc Lưu Vân của hắn.
Lúc Ngọc gia đại công tử Ngọc Lưu Vân ra ngoài du ngoạn mệt mỏi quá liền trở về, trước khi bước vào cửa lớn của Ngọc gia đột nhiên bị hai người che mặt áo lam lai lịch bất minh kích sát tại đương trường. Thi thể tứ phân ngũ liệt, chết thảm vô cùng. Thị vệ đi theo cũng không có ai thoát chết, bị tàn sát tại chỗ.
"Đại ca... huynh hãy cố nén bi thương..." Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên vào lúc này sớm đã quên đi ủy khuất mà mình phải chịu vừa rồi. Một trái một phải đỡ lấy đại ca của mình, cất tiếng an ủi. Nhưng trong mắt hai người, sớm đã nước mắt nhạt nhòa.
Ngọc Mãn Đường nhìn thi thể vẫn còn hơi ấm của đứa cháu. Một hàng lệ nóng không ngăn được mà tuôi rơi, vào lúc này hắn thậm chí quên cả mình với tới chỗ đại ca đòi công đạo cho nữ nhi của mình. Thân hình kiện tráng của Ngọc tam gia Ngọc Mãn Thiên cũng tự run rẩy không thôi. Đó chính là đứa cháu mà từ nhỏ mình đã xem như bảo bối, giờ đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Trong lòng hai người đau đớn đến tận xương tủy.
Hai tay Ngọc Mãn Lâu run run, giãy khỏi hai đệ đệ đang đỡ mình. Thân hình tuy vẫn thẳng như bút, mắt vẫn sáng quắc, nhưng trong mắt những người khác cảm thấy gia chủ của mình trong nháy mắt đã già nua đi nhiều.
"Thân ở loạn thế, không giết người thì bị người giết! Cách nói này còn có người hoài nghi ư? Hôm nay mất mạng chỉ trách mình học nghệ không tinh! Có gì mà đáng để bi thương đau khổ chứ? Điều phải làm hiện giờ là truy tìm hung thủ, tế vong hồn người mà đã mất mới là quan trọng nhất. Người đâu!"
Câu cuối cùng của Ngọc Mãn Lâu, hai từ giống như là được phun ra khỏi miệng, vang vọng khắp cả thành Minh Ngọc.
"Có!" Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên đồng thời bước lên trước, chắp tay nghe lệnh. Lúc trước tuy bất mãn đối với đại ca, nhưng hiện tại là tới khắc gia tộc lâm nguy, huynh đệ dẫu sao cũng vẫn là huynh đệ! Bất luận là chuyện lớn như thế nào đều đợi sau khi nguy cơ qua đi rồi hẵng nói. Ngọc Mãn Đường chỉ có một nữ nhi là Ngọc Băng Nhan. Ngọc Mãn Thiên thì càng không có niềm vui gia đình, sớm đã coi nhi tử của đại ca là nhi tử của mình. Ngọc Lưu Vân đột nhiên bị hại, cũng chẳng khác nào nhi tử của họ bị hại.
Ngọc Mãn Lâu nhìn hai vị đệ đệ, thấy khuôn mặt họ cũng đang đau xót, nội tâm đã bi thương tới cực điểm bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại ấm áp. Lúc này, dường như huyết mạch tương thông của huynh đệ ba người lại một lần nữa nối liền với nhau.
Đại công tử của Ngọc gia không ngờ lại bị người ta dùng thủ đoạn độc ác giết chết ngay tại địa bàn của Ngọc gia. Đây căn bản chính là động thổ trên đầu thái tuế. Ngọc Mãn Thiên dưới cơn bạo nộ đã hạ lệnh điều tra cả thành Minh Ngọc. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mệnh lệnh vừa xuống, tất cả cao thủ thuộc Ngọc gia đều xuất động. Nhưng mệnh lệnh vừa phát ra chưa được bao lâu thì khố phòng ở nội viện của Ngọc gia đột nhiên bốc cháy. Lửa cháy ngút tời. Lửa theo thế gió cơ hồ đã lan ra cả nửa Ngọc gia. Thế lửa cực mạnh, tới khi khó khăn lắm mới dập được thì khố phòng lớn nhất của Ngọc gia dã là cháy thành một đóng tro tàn.
Ngay sau tin tức hoàng thất Bắc Ngụy bị diệt tuyệt, chuyện của Ngọc gia cũng nhanh chóng được truyền khắp thiên hạ.
Hai chuyện xảy ra liên tiếp đã khiến cho các đại thế lực lập tức hiểu ra gì đó. Ừ, tựa hồ như là, địch nhân nhiều năm chưa từng xuất hiện của Ngọc gia cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Hơn nữa còn triển khai càn quét đối với Ngọc gia không chút lưu tình. Mà Ngọc gia trong đoạn thời gian này, thế lực vô cùng phân tán, đặt biệt là hơn một nửa số cao thủ tinh nhuệ đã được điều tới tận Thừa Thiên. Thực lực yếu đi nhiều, tất cả những điều này không nghi ngờ gì nữa đã cấp cho địch nhân cơ hội xuất thủ lớn nhất.
Tất cả mọi người đều biết rằng, Ngọc gia ngàn năm ở ẩn mới là địch thủ tranh bá thiên hạ lớn nhất của các dại thế lực. Một khi chiến loạn nổi lên, có lẽ Ngọc gia mới là phe có hi vọng lớn nhất có thể thống nhất thiên hạ! Các đại gia tộc xưa nay tuy ngoài mặt thì cung thuận, nhưng hiện tại một khi thấy Ngọc gia tựa hồ như lâm vào tính huống bấp bênh bốn bề thọ địch, các thế lực lập tức có phản ứng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Hùng chủ các phương đều là nhất đại bá tài, ai mà chịu dễ dàng khuất phục dưới người khác chứ.