"Không cần sốt ruột." Tây Môn Vô Ý cười ha ha nói: "Trùng Thiên ngươi thân có quân chức nên sự tình này không nên tự thân ra tay. Lão phu sẽ ngồi tọa trấn tại gia, ân, việc này, Đại trưởng lão Tây Môn Thắng suất lĩnh hai mươi hảo thủ đi về hướng bắc mà tìm. Nhị trường lão Tây Môn Cuồng suất lĩnh hai mươi người đi về hướng đông tìm kiếm. Tạp nhi, ngươi mang người lục soát mặt tây, quân trướng của tam thúc ngươi cách cửa Tây thành không xa, ngươi tùy thời cùng tam thúc ngươi liên lạc, không nên tự tiện lỗ mãng hành động."
Bốn người đồng thời khom người hành lễ: "Cẩn tuân mệnh lệnh của gia chủ!"
Tây Môn Vô Ý trầm mặt, ánh mắt quét qua mặt ba người một lần rồi trầm giọng nói: "Một khi phát hiện ra Lăng Thiên, không tiếc trả giá chặn giết, không cầu giết chết mà chỉ cầu kéo dài thời gian! Cho dù như thế nào cũng phải làm cho Lăng Thiên chết trong tay Giang sơn lệnh chủ!"
Ngay lúc Tây Môn Thế Gia đang mật mưu bố trí chu mật thì mấy đại thế gia đồng thời nhận được tin tức kinh người này cũng đang khẩn trương mưu tính kế hoạch.
Dù sao không có Lăng Thiên thì Lăng Gia cơ hồ là không có lực phòng ngự, có thể nói là khối thịt béo không có sức chống cự. Hơn nữa ngay lúc đó lời đồn trước kia về việc Lăng Thiên có thể là đệ tử đích truyền của Vô Thượng Thiên đã hoàn toàn bị tiêu trừ.
Thời gian trước đây cơ hồ không có dấu hiệu báo trước, chiến tranh đột nhiên bộc phát giữa Bắc Ngụy, Thừa Thiên và Tây Hàn. Tình hình chiến đấu cố nhiên là bi thảm vô bì nhưng thời gian lại cực kỳ ngắn ngủi, bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, cũng chỉ ngắn ngủi vài ngày công phu làm cho các đại thế gia chưa kịp phản ứng, thậm chí là không đủ thời gian bố trí để tham gia hành động thì trận chiến bi thảm này đã lại hạ màn.
Nhưng ngắn ngủi vài ngày thời gian đó lại có tới hơn mười vạn người chết cùng gần hai mươi vạn binh lính biến thành tù binh, tuyên bố hai đại đế quốc hoàn toàn kết thúc! Cuộc chiến này tuy ngắn nhưng đối với thế cục của cả thiên hạ thì lại có tác dụng trọng yếu!
Bắc Ngụy cố nhiên đã xong. Huy động toàn bộ quốc lực, hơn bốn mươi vạn đại quân toàn lực chinh phạt bảy vạn nhân mã của Lăng Khiếu, cuối cùng lại thảm bại quay về rồi lại bị Tây Hàn thừa dịp truy kích, bỏ đá xuống giếng. Lúc này Bắc Ngụy đã hoàn toàn không có khả năng hồi phục! Vô luận là ai sáng mắt đều có thể thấy hôm nay Bắc Ngụy đã suy bại đến mức cho dù bị người bắt nạt thì cũng không có một điểm lực phản kháng!
Một đại đế quốc khác là Thừa Thiên hoàng thất vốn là một phương đắc lợi nhưng đáng tiếc kẻ đứng đầu Thừa Thiên là Long Tường tiến hành âm mưu diệt trừ Lăng Gia nhưng lại bị Lăng Gia phản kích. Thừa Thiên hoàng thất nay danh thì tồn nhưng thật ra thì đã vong! Toàn bộ quyền lợi đều bị Lăng Gia cầm giữ, mặc dù vẫn giữ lại Thừa Thiên quốc hào, trên danh nghĩa Long Tường vẫn là quốc chủ nhưng trong lòng mọi người đều sang tỏ như gương, cái này chẳng qua là kế quyền nghi mà thôi. Việc thay đổi quốc tính của Thừa Thiên thay đổi đã định, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn hay thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hai đại đế quốc đồng thời kết thúc, kẻ có lợi lại chính là Lăng Gia, kẻ mà tam quốc nguyên bản muốn diệt trừ. Thế sự biến ảo quả nhiên vô thường. Không phải thường nhân có thể dự đoán được!
Nhưng có một điểm mà mọi người đều có chung nhận thức, cũng làm cho các đại thế gia cảm giác sợ hãi lại không phải chuyện Lăng Gia quật khởi mà chính là biểu hiện kinh người của Lăng Thiên trong chiến trận! Ngàn dặm bôn trì, năm người ngựa xông vào trận doanh đối mặt với bốn mươi vạn đại quân mà lại chém giết như vào chỗ không người! Hơn thế nữa về phương diện bày mưu nghĩ kế lại càng thể hiện trí kế siêu quần. Lấy không đến năm vạn nhân mã đánh với bốn mươi vạn đại quân Bắc Ngụy một trận là thắng, bắt làm tù binh gần hai mươi vạn người! Cái này không nghi ngờ gì nữa đã phi thường thành công trong việc tạo ra hình tượng một vị sát thần vô địch chiến trường - Lăng Thiên!
Nếu như nói tại Thừa Thiên diệt Tây Môn là Lăng Thiên mới lộ diện một chút thì sau trận chiến này hai chữ " Lăng Thiên " này chân chánh làm chấn động thiên hạ! Trở thành nhân vật khiến cho các quân chủ, gia chủ các đại thế gia, các đại thế lực cố kỵ nhất. Tuyệt thế cao thủ, thiên tài Thống soái như thế là người mà các quân chủ đều mơ tưởng cầu nhân tài nhưng nếu là địch thì lại là kẻ phải nhanh chóng tiêu diệt! Mà thế gian có thể bồi dưỡng ra nhân vật tuyệt đại như thế, tròng lòng mọi người đều cho là ngoài Vô Thượng Thiên thì còn ai? Cho nên đối với truyền ngôn Lăng Thiên xuất từ Vô Thượng Thiên cơ hồ đã trở thành định luận!
Cơ hồ tất cả người đều nhận định Lăng Gia, Lăng Thiên nhất định sẽ nhân sự tình này mà thừa dịp quật khởi. Cùng với việc Lăng Thiên uy chấn thiên hạ thì tất cả mọi người đều mắng chửi Long Tường đáng chết. Nếu như hắn không âm mưu đối phó với Lăng Gia thì gã " hoàn khố " Lăng Thiên sẽ tuyệt đối không ra tay trước, đủ cho các phương vài ngày chuẩn bị. Cơ hồ tất cả mọi người đều có chủ ý tuyệt đối không thể để cho nhân vật như Lăng Thiên này chân chánh quật khởi! Nếu hắn một khi đã vững căn cơ thì sợ rằng mọi người không ai may mắn nhưng trong lòng ai cũng nghĩ Lăng Thiên chính là môn nhân của Vô Thượng Thiên. Tất cả mọi người cũng không ai muốn trở thành kẻ đầu tiên gây khó dễ. Đây cũng là nguyên nhân trong một đoạn thời gian ngắn cơ hồ không có thế lực nào dám chân chánh nhúng tay vào Thừa Thiên!
Tuy nhiên các phương đều ở trong tối bày đặt kế hoạch nham hiểm, yên lặng mưu tính. Đột nhiên Thừa Thiên đất bằng nổi phong vân ngoài ý muốn truyền ra tin tức kinh người là Vô Thượng Thiên, lệnh chủ Giang sơn lệnh truy sát Lăng Thiên. Tin tức này khiến quân chủ các phương đều thở phào một hơi đồng thời đều tự lặng lẽ nổi chủ ý, Lăng Thiên ngươi không phải là môn nhân của Vô Thượng Thiên. Như vậy sẽ không phải cố kỵ gì nữa!
Mặc dù không cần lo lắng gì về bối cảnh sau lưng của Lăng Thiên nhưng có thể thấy Lăng Thiên với quyền thế thực lực, tài lực hùng hậu, mưu lược siêu quần thì một khi đủ lông cánh thì nhất định là một mối uy hiếp cực lớn! Hơn nữa không bị môn quy của Vô Thượng Thiên ước thúc thì lại càng trở nên đáng sợ!
Cho nên vô luận như thế nào, nhân vật nguy hiểm như Lăng Thiên tuyệt đối không thể để hắn tồn tại trên thế giới này. Mặc dù Giang sơn lệnh chủ ngay lúc này đang truy sát Lăng Thiên, Lăng Thiên nhất định phải chết không nghi ngờ gì nữa nhưng dù sao chỉ là đang "truy sát " mà thôi. Chưa có xác định được nhân vật cực kỳ nguy hiểm này đã chết hay chưa. Để cho hắn sống thêm một ngày là thêm nguy hiểm. Để phòng vạn nhất cũng chỉ có... Vì vậy các quốc gia đều có hành động.
Đông Nam Tiêu Gia.
Đêm lạnh như nước, bầu trời đầy sao. Đêm nay không khí tựa hồ lạnh hơn, thiên hạ đệ nhất cự cổ chi gia gia chủ Tiêu Phong Hàn một mình đứng trước Bích ba tiên uyển Lâm Phong các, ngửa mặt nhìn trời, ắc mặt trầm trọng dị thường. Hắn đột nhiên nghĩ tới mười năm trước tại Lăng Gia thối thân đã cùng Lăng lão phu nhân đánh cuộc, vừa lại nghĩ tới Lăng Thiên kinh tài tuyệt diễm thì không khỏi buồn bã thở dài. Trong lòng tự nghĩ trận đánh cuộc này thật sự ta đã sớm bại từ mười năm trước, ta đã thua trận đánh cuộc này! Mặc dù cuối cùng kiên quyết không nhận thua nhưng bất quá cũng chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi. Vô luận là dùng lý do gì để che đậy thì thua cuối cùng vẫn là thua! Nghĩ muốn nghị sự buổi trưa, lúc gia tộc quyết định càng không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù nói người muốn thành đại nghiệp nhất định không được câu nệ tiểu tiết nhưng chẳng lẽ chính mình thực sự phải trở thành kẻ vong ân phụ tình, quay lưng với tín nghĩa sao? Tiêu Phong Hàn ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, tâm loạn như ma.
Phía sau có tiếng chân vang lên, nhân vật thứ hai của Tiêu Gia Tiêu Phong Dương nhẹ nhàng đi đến: "Đại ca, ngài lại đau khổ suy nghĩ về chuyện Lăng Thiên ư?"
"Không sai." Tiêu Phong Hàn nhăn mặt nói "Nghị sự trưa nay. Cơ hồ tất cả mọi người đều muốn lão phu phát lệnh truy sát Lăng Thiên, chỉ có Tuyết Nhi mạnh mẽ phản đối. Ôi, các ngươi, các ngươi nào biết giao tình giữa ta cùng Lăng đại ca! Ta hôm nay mà phát ra lệnh này thì ta nào còn mặt mũi mà đi gặp đại ca cùng đại tẩu? Ta thực sự khó lựa chọn mà!"
Tiêu Phong Dương trầm mặc một hồi rồi nói "Đại ca, thứ cho đệ nói câu khó nghe. Ngươi xem trọng tư tình mà cái chúng ta đang xem xét lại là việc công, thuộc về việc công của tử tôn Tiêu Gia chúng ta. Tiêu Gia chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm, mục tiêu duy nhất là muốn tranh giành thiên hạ, chúng ta không phải là một võ lâm thế gia, càng không phải đơn thuần là thế gia làm thương mại. Tất cả chướng ngại chặn phía trước phải không chút lưu tình diệt trừ ngay. Việc này không cho phép bất kỳ ai để vấn đề cảm tình chen vào. Cho dù là gia chủ tư tình cũng không ngoại lệ, như vậy căn bản mới không khiến cho người khác bất phục. Ngay lúc này chúng ta có hai chướng ngại rất lớn. Một là Ngọc Gia, hai là Lăng Thiên. Ngọc Gia đang có chủ ý như chúng ta, cũng muốn tại thời khắc tối hậu nhất cử định càn khôn, hiện đang chờ đợi thời cơ, mưu đồ từ từ nhưng Lăng Thiên niên kỷ còn trẻ lại đã lộ ra khí thế quét ngang thiên hạ, càng kiêm tài lực, nhân lực, thế lực cùng nhiều phương diện ưu thế khác. Không nói Bắc Ngụy xuất phát từ mục đích gì mà phát ra Giang sơn lệnh truy sát Lăng Thiên, đối cùng chúng ta mà nói cũng là một cơ hội trời cho ngàn năm khó gặp. Nếu không thừa dịp này, mượn tay Giang sơn lệnh chủ trừ bỏ thì sớm muộn sẽ gặp đại họa hoạn a. Hơn nữa Giang sơn lệnh chưa từng thất thủ, chúng ta cũng bất quá là thuận thủy trợ giúp mà thôi"
Nói xong, Tiêu Phong Dương bước lên một bước, đặc biệt thấp tiếng nói "Đại ca, trướchết không nói tới Lăng Thiên, chỉ nói Giang sơn lệnh chủ, cái này cũng là một lưỡng đắc hảo sự a."... Câu nói sau cùng này của Tiêu Phong Dương mang ý tứ hàm xúc thâm trường.
Tiêu Phong Hàn ánh mắt phát sáng dừng chân lại nói: "Không sai, đây chính là một cơ hội tốt! Nếu không được nhị đệ nhắc nhở, ta vì tư tình mà làm hỏng đại sự!" sau đó trầm ngâm nói: " Quả nhiên là như thế, sự tình không nên chậm trễ. Đêm nay truyền tin cho Quách huynh, chấp hành kế hoạch này phải cầu vạn vô nhất thất!"
Tiêu Phong Dương cười ha ha nói: "Xin đại ca cứ yên tâm, Quách huynh võ công sớm đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nay cho thêm một số đồng môn tương trợ. Thực lực rất mạnh sợ rằng đương thế cũng không có ai là đối thủ. Việc này nhất định là sẽ viên mãn thành công! Đại ca cứ yên tâm chờ tin tức tốt lành."
Lát sau thấy Tiêu Phong Dương vẫn không có ý muốn đi, ngược lại cúi đầu suy tư, bộ dáng do dự thì Tiêu Phong Hàn cũng có chút kỳ quái. Nhị đệ của mình vốn trầm ổn quả quyết, có sự tình gì mà ngay cả hắn cũng không có chủ ý nên hỏi "Nhị đệ, có chuyện gì mà ngay cả ngươi cũng do dự không quyết!"
Tiêu Phong Dương do dự một lúc rồi cuối cùng nói: "Đại ca, ngươi có phát hiện ra Tuyết Nhi nha đầu này gần đây thần thái có chút không đúng không. Trong buổi nghị sự hôm nay phản ứng cũng tựa hồ quá mức kích động ".
Tiêu Phong Hàn nhớ tới bộ dáng của Tiêu Nhạn Tuyết trong buổi nghị sự hôm nay thì không do dự điểm điểm đầu nói: " Tuyết Nhi gần đây tinh thần không tốt, xác thực có chút khác thường. Ta cũng có tâm sự khó quyết, nếu như không được nhị đệ nhắc nhở thì ta cũng không để ý tới."
Tiêu Phong Dương lo lắng nói: " Đúng vậy. Đại ca, lần trước tiểu đệ cùng Tuyết Nhi đến Thừa Thiên. Lăng Thiên không những tướng mạo tuấn nhã, phong độ phiêu nhiên, càng kiêm văn thải phong lưu, võ công siêu nhân, hành sự cũng cực kỳ tiêu sái quả quyết mà hắn nguyên bổn cùng Tuyết Nhi có hôn ước. Lúc mới vừa đến Thừa Thiên, cơ duyên xảo hợp cứu Tuyết Nhi một mệnh nên sợ rằng, sợ rằng Tuyết Nhi đã có chút động tâm tư. Việc này vốn cũng khó trách, Lăng Thiên tuyệt thế tài hoa như thế có thiếu nữ nào có thể không si mê!"
Tiêu Phong Hàn trong tâm nhất động bỗng nhiên nhớ lại trận đổ ước năm nào không khỏi cười khổ. Chẳng lẽ chính mình đã thua hoàn toàn? Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: " Tuyết Nhi năm nay cũng không còn nhỏ, hay là …."