Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 375: Lăng Thần làm chủ!

Công tử hiện giờ đang gặp nguy hiểm! Công tử cần có ta giúp một tay! Ta lúc này lại vừa có đột phá, ta nguyện dùng sinh mệnh mình khiến cho người áo xanh bị thương, giúp công tử tranh thủ một cơ hội. Trong lòng Lăng Kiếm đang nghĩ như vậy, thân pháp triển khai tốc độ cao nhất, giống như một luồng khói xanh, nháy mắt đã rời xa khỏi sơn động!

"Ngươi muốn đi đâu?" Bên tai hắn đột nhiên vang lên một lạnh như băng. Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng lại khiến thân ảnh đang lao đi như điện của Lăng Kiếm dừng lại!

"Thần nha đầu!" Lăng Kiếm xoay người. "Ngươi đến rất đúng lúc! Ta muốn đi giúp công tử! Có thêm ngươi, chúng ta càng có thêm cơ hội càng nhiều!"

"Ngươi muốn đi cứu công tử? Ta thấy ngươi đi chỉ có làm hại công tử!" Lăng Thần hừ lạnh một tiếng, trong mắt phượng bắn ra hàn mang:"Ngươi đi có ý nghĩa gì sao? Chỉ bằng công phu hiện tại của ngươi, cho dù tìm được công tử, liệu có tác dụng gì? Ngươi đến chỉ làm trói chân trói tay công tử! Đứng lại đây cho ta, không có lệnh của ta không được phép đi đâu hết!"

"Ngươi nói cái quái gì thế!" Lăng Kiếm lần đầu tiên mắng Lăng Thần. Hắn hét vang như sấm:"Thần nha đầu, ngươi nói thế là ý gì? Chẳng lẽ công tử nuôi dưỡng bọn ta phí công bao năm nay sao? Giờ là lúc sống chết của công tử, bọn ta chẳng lẽ chỉ đứng xem thôi sao? Cả ngươi nữa! Ngươi là người phụ nữ mà công tử yêu nhất, giờ công tử gặp nguy nan, ngươi còn muốn ta không được để ý! Ngươi định rắp tâm gì hả?"

"Bốp!" Lăng Thần vung ngọc thủ lên, một bạt tai nhanh như thiểm điện xuất ra. Lăng Kiếm không ngờ không kịp phản ứng gì! Chỉ nghe tiếng Lăng Thần lạnh lùng nói chầm chậm:"Lăng Kiếm, ngươi vẫn còn biết ta là người phụ nữ mà công tử yêu nhất sao? Công tử chẳng lẽ không phải người ta yêu nhất chắc?! Nhưng sự việc này trước mắt không thể lỗ mãng giải quyết được. Nếu như tập hợp sức tất cả mọi người mà có cơ hội chiến thắng được Thiên Lý nọ, ngươi nghĩ công tử lại chọn mạo hiểm rời khỏi Thừa Thiên sao? Ngươi mà có ý một mình đi tìm, sẽ làm hỏng đại sự của công tử! Ta hỏi ngươi, công tử từng nói qua, nếu không có người ở đó, trong biệt viện này ai sẽ làm chủ?!"

Lăng Kiếm một tay ôm bên mặt bị đánh, ánh mắt tỏ vẻ khó tin được: "Đây là Lăng Thần ôn nhu bình thường sao? Đây là tiểu nha đầu ngày thường thấy máu là phát run sao? Nàng…Không ngờ ở chốn đông người lại có dũng khí bạt tai ta!" Trong đầu Lăng Kiếm đang vang lên mấy lời nói này, bất giác không để ý đến lời Lăng Thần hỏi.

"Ngươi điếc à?" Lăng Thần quát lên một tiếng:"Ta hỏi ngươi, công tử không ở biệt viện, ai làm chủ?"

"Ngươi làm chủ! Nhưng giờ công tử…" Lăng Kiếm hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói.

"Nếu có kẻ dám làm trái lệnh, sẽ thế nào?" Lăng Thần lạnh như băng hỏi.

"Giết không tha!" Lăng Kiếm cúi đầu ủ rũ.

Thấy bộ dáng này của hắn, lửa giận của Lăng Thần cũng tiêu bớt. "Ít ra ngươi cũng còn nhớ được! Nhưng ngươi còn không biết vì sao công tử lại chịu mạo hiểm một mình dẫn Tống Quân Thiên Lý kia đi xa. Ngươi không biết rằng giờ này Lăng gia, Lăng phủ biệt viện chúng ta đang đứng trước nguy cơ lớn thế nào à? Ngưoi không biết công tử trước khi đi dặn dò những gì à? Sao không nói gì nữa? Ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi chỉ kích động, chỉ biết lỗ mãng! Ngươi, quả là làm cho ta thất vọng! Làm ta thất vọng còn chưa tính, nhưng người thất vọng nhất là ai ngươi biết không, đó là công tử đó!"

"Ta…" Lăng Kiếm bỗng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Lăng Thần lạnh lẽo, đột nhiên lại cúi xuống. Giờ khắc này Lăng Kiếm đột nhiên phát hiện mình đúng là không biết gì! Chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, chỉ muốn lập tức đi giúp công tử. Nhưng mình làm sao mới có thể giúp được công tử đây?

Dùng tính mệnh sao? Muốn chết là được sao? Mạng của mình là thuộc về công tử! Chính mình lại muốn làm gì đây?

Đến lúc này, trên mặt hắn mới có cảm giác cay cay nóng nóng. Lăng Kiếm xoa xoa bên mặt bị đánh, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý niệm:"Lăng Thần, nha đầu này đã thay đổi rồi! Bất kể phong cách hành sự hay là phương thức nói chuyện, đều cùng một khuôn giống công tử! Nàng chính vì công tử rời đi mà đã hóa thân thành công tử. Quả nhiên là nữ tử mà công tử yêu nhất!" Trong lòng hắn bất giác nảy sinh ý niệm kính sợ!

Thấy Lăng Kiếm đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Lăng Thần bình tĩnh kể mọi chuyện phát sinh liên quan đến Thiên Lý lại một lượt rõ ràng. Cuối cùng Lăng Thần chậm rãi nói:"Công tử trước khi đi đã đặc biệt dặn dò, chúng ta lần này có thể gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ. Bất kể là bản thân người, hay là Lăng gia và Lăng phủ biệt viện cũng thế! Công tử đã tự mình ứng phó với nguy cơ khó khăn lớn nhất, cho nên về phần chúng ta, tuyệt đối không được phép có sai sót nào cả. Quyết không thể để cho công tử vì bọn ta mà phải phân tâm. Quyết không thể gia tăng thêm gánh nặng cho công tử. Tất cả mọi người phải nhất nhất tuân lệnh, bất kể ai cũng không được tự tiện manh động! Kẻ trái lệnh, nghiêm khắc trừng trị không tha!"

Vừa nói, Lăng Thần lại liếc nhìn Lăng Kiếm một cái:"Nếu nguyên nhân vì ngươi mà kế hoạch của công tử, vậy ngươi cũng biết hậu quả gì chờ ngươi sau đó rồi chứ!?"

Lăng Kiếm bất giác toát hết mồ hôi! Hắn có chút xấu hổ cười ha hả hai tiếng, đồng thời đưa tay xoa xoa chỗ bị đánh trên mặt, nói:"Nếu công tử đã lưu lại toàn bộ kế hoạch, ta đương nhiên phải nghe lệnh của ngươi. Ừm, chẳng qua Thần nha đầu, một chưởng này của ngươi đánh quả là nặng tay đấy!"

Lăng Thần trừng mắt một cái, lạnh giọng nói:"Nếu một bạt tai đó mà không nặng tay, liệu ngươi có chịu tỉnh lại không hả!" Nói rồi nàng khẽ cười, sau đó lại trầm tư:"Ngay lúc này việc chúng ta cần làm chính là tập trung thực lực lại. Nhân mã bên ngoài một số đội ngũ tạm thời bảo bọn hắn không nên liên lạc. Giờ đây Ngọc gia đột nhiên tiến vào Lăng phủ chúng ta, chăm chú thèm thuồng rình rập chúng ta. Bọn chúng đã để ý đến các công tác bình thường của chúng ta, giờ nếu để chúng phát hiện ngoại vi thực lực của chúng ta, sợ rằng sẽ lập tức ra tay…"

"Thứ hai, sau khi ổn định Thừa Thiên này, Đệ Nhất Lâu các ngươi sẽ được giao một nhiệm vụ lớn. Tin rằng đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ thấy vô cùng phấn chấn! Hình như Đệ Nhất Lâu đã lâu rồi không có hành động gì lớn?!" Nói đến đây, cặp mắt đẹp của Lăng Thần bất chợt xuất hiện sát khí lạnh lẽo dày đặc!

"Đúng là đã lâu rồi không có hành động gì lớn. Vậy đó là nhiệm vụ gì?" Lăng Kiếm nghe thấy lời nói này quả nhiên chú ý, đột nhiên cảm thấy hứng thú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Theo ta được biết, nguy cơ lần này của công tử hoàn toàn xuất phát từ việc Bắc Ngụy thái tử Ngụy Thừa Bình dùng Giang Sơn Lệnh của Vô Thượng Thiên mời Tống Quân Thiên Lý ra tay. Tất cả mọi chuyện cũng đều từ đó mà ra! Mà mọi nguy cơ trước mặt của Lăng gia, cũng bắt nguồn từ đó!" Lăng Thần cười lành lạnh:"Ngụy Thừa Bình đã có dũng khí làm ra chuyện này, vậy thì hãy chịu sự trả thù của Lăng gia chúng ta đi! Đến lúc đó, ngươi dẫn theo người của Đệ Nhất Lâu, đem đầu của mọi thành viên hoàng thất trong hoàng cung Bắc Ngụy về đây cho ta, một cái cũng không được thiếu!"

Đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Lăng Thần khẽ động, giọng nói vẫn lãnh đạm, giống như mệnh lệnh đồ sát bi thảm đó không phải xuất phát từ nàng:"Nếu như thiếu một người nào, thì Lăng Kiếm ngươi quá có lỗi với sự hết lòng tài bồi của công tử với Đệ Nhất Lâu các ngươi đó! Ta cũng không cần phải nói nhiều nữa!"

"Rõ!" Lăng Kiếm sắc trang nghiêm hẳn, sau đó vẻ tàn nhẫn độc ác xuất hiện:"Yên tâm đi! Bắc Ngụy hoàng cung lần này tuyệt đối sẽ không có một kẻ nào có thể sống sót hết!"

Tiếng vó ngựa bỗng vang lên, Lăng Nhị từ xa xa phóng ngựa chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ vội vàng nói:"Thần tỷ, Kiếm ca, thiếu phu nhân không biết vì sao bệnh cũ tái phát, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhiều vị đại phu cũng bó tay, phu nhân bèn bảo ta mời ngươi mau quay về!"

Lăng Thần khẽ cười, không ngờ ngọc băng nhan lại sốt ruột như vậy. Xem ra nàng ta thật sự không muốn nhìn đám người xấu Ngọc gia đó thêm một giây một phút nào nữa!

Phía trong đại sảnh Lăng gia, đám người Lăng lão phu nhân vẻ mặt đều lộ sự cấp bách sốt ruột. Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không vẻ mặt cũng vô cùng trầm trọng, ngồi ở ghế dành cho khách. Hai người này cũng có cảm giác lần phát bệnh của ngọc băng nhan này có vẻ hơi kỳ quặc. Còn chưa ra tay với nàng, sao đột nhiên lại bệnh cũ tái phát? Không lẽ bên trong còn có gì lạ??!

Phía ngoài có tiếng bước chân vang lên, một người vào bẩm báo nói:"Khởi bẩm lão phu nhân, Lăng Thần cô nương và Lăng Kiếm cầu kiến"

Lăng lão phu nhân vẻ mặt bỗng nhẹ nhõm xuống, cất tiếng nói:"Cho họ tiến vào đi!" Vừa nói bà vừa hướng về hai người Ngọc gia cười nói:"Hai người này, một là thị nữ của Thiên nhi, một là tùy tùng của Thiên nhi. Mặc dù cng không có bản lĩnh gì cao lắm, nhưng cũng tinh thông một chút y thuật. Quan trọng nhất là bọn họ một lòng trung thành đối với Thiên nhi"

Nghe vậy, Ngọc Trảm Thủy và Ngọc Trảm Không vẻ mặt đồng thời lộ ý cười. Trong lòng thầm nghĩ thì ra là hai đầy tớ trong nhà, nghĩ vậy bất giác trong lòng yên tâm hẳn.

Trước mắt mọi người, một thiếu niên và một thiếu nữ cúi đầu đi vào. Thấy có nhiều người trong đại sảnh đang nhìn mình, hai người dường như có chút bối rối, đồng thời quỳ xuống nói:"Tham kiến lão gia chủ, lão phu nhân. Lão gia, phu nhân vạn an!"

Trên mặt Lăng Thần dường như có chút lo lắng bất an:"Thiếu phu nhân dường như tâm tình không tốt, chịu sự hoảng sợ gì đó, thân thể lại suy nhược..Hiện giờ tốt nhất là tìm một chỗ thông thoáng mát mẻ nghỉ ngơi điều dưỡng sẽ khỏe"

"Ồ" Lăng lão phu nhân gật gật đầu, đi phân phó:"Nếu đã như vậy thì để cho Băng Nhan đi Lăng phủ biệt viện điều dưỡng một thời gian đi. Đợi đến khi thân thể khôi phục sẽ quay về phủ. Ngươi nói cho người ở biệt viện phải chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, nếu có gì sai sót, tất cả sẽ phải chết!" Lăng lão phu nhân nghiêm giọng nói!

"Rõ! Xin tuân theo sự phân phó của lão phu nhân" Lăng Thần lại cúi đầu, sau đó muốn rút lui ra bên ngoài.

"Ách.. Lão phu nhân, chuyện này dường như có gì đó không ổn lắm?" Ngọc Trảm Thủy đứng dậy "Tiểu công chúa nhà ta thân thể không được tốt, đó đã là căn bệnh trời sinh rồi. Bệnh này nếu ở lại đây điều dưỡng thì không sao, nhưng nếu đưa ra tận ngoài thành, sợ rằng nếu có chuyện gì sẽ khó mà ứng phó kịp…"

"Đại trưởng lão chưa biết rồi" Lăng lão phu nhân cười ha hả, hiền hòa nói:"Đệ nhất danh y của Thừa Thiên chúng ta Diệp Thiên Nam ở ngay gần biệt viện, Băng Nhan nếu đến đó, về phương diện chẩn bệnh lại càng không đáng lo" Nói xong bà dứt khoát phất tay về phía Lăng Thần và Lăng Kiếm:"Hai người các ngươi còn không qua hầu hạ thiếu phu nhân chuẩn bị qua biệt viện, còn đợi khi nào nữa hả?"

Quyển 4