"Ngươi dám? Lão già kia! Hôm nay ngươi thử đụng đến Thiên nhi một cái xem? Trừ khi ngươi đem lão thân cùng xử theo gia pháp đi!" Lăng lão phu nhân ôm chặt Lăng Thiên không dám buông tay: "Hài tử tinh nghịch, các ngươi muốn đánh cũng không được. Muốn động đến gia pháp trước tiên phải đánh chết lão thân đi."
Lăng Thiên âm thầm le lưỡi, lần này hắn chơi hơi quá tay rồi. Thậm chí cả gia gia cũng muốn xử trí mình! Xem ra hôm nay muốn yên ổn cũng không thể nữa rồi. Đôi mắt to như chuồn chuồn khẽ chuyển nhưng cũng không tìm được biện pháp yên ổn nào.
Tiêu Phong Hàn đang trầm mặc bổng nhiên đứng lên: "Đại ca bớt giận. Muốn dạy dỗ tiểu hài tử thì cũng phải chờ cho tiểu đệ rời đi đã. Hôm nay tiểu đệ đến đây vốn có một việc mong đại ca đáp ứng."
Tất cả mọi người Lăng gia đều cảm thấy không ổn. Lăng Chiến cười ngượng nói: "Mời hiền đệ cứ nói. Vô luận là chuyện gì vi huynh cũng đồng ý." Hắn đã mơ hồ biết được Tiêu Phong Hàn nói điều gì. Trách không được hôm nay đến Lăng Phủ lại dùng bái thiếp.
Tiêu Phong Hàn chậm rãi nói: "Ta cùng với đại ca đại tẩu quen nhau đã hơn ba mươi năm rồi! Đại ca đại tẩu tình thâm ý trọng, đối với tiểu đệ có ân cứu mạng nhiều lần tiểu đệ không dám quên. Mỗi lần nhớ đến thời gian hành tẩu giang hồ cùng đại ca đại tẩu. Tung hoành thiên hạ. Cả đời này có thể quen biết đại ca đại tẩu thì tiểu đệ không còn gì để hối tiếc nữa. Chuyện tiểu đệ sắp nói đây cùng với tình cảm huynh đệ chúng ta không hề liên quan chút nào. Vô luận là xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của ta đối với đại ca đại tẩu."
Cả người Lăng Chiến nhất thời run rẩy, trong lúc nhất thời rơi lệ: "Phong Hàn, có việc gì thì ngươi cứ nói đã. Dù gì thì đại ca ngươi cũng là gia chủ Lăng Gia. Vô luận là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng muốn cái mạng này của ta thì đại ca này tuyệt đối không hề nhíu mày."
Tiêu Phong Hàn chậm rãi quỳ xuống hướng đến Lăng Chiến lạy một cái sau đó liền đứng lên. Mọi người vì khí thế ngưng trọng của hắn nên không ai dám đứng ra ngăn cản. Tiêu Phong Hàn dùng âm thanh bình tĩnh nói: "Năm năm trước. Hai nhà chúng ta đều sắp có tôn tử nên đã có ước định nếu cả hai đều là nam thì kết bái làm huynh đệ sinh tử. Nếu là nữ thì kết làm tỷ muội. Một nam một nữ thì kết thành phu thê. Lúc ấy lão phu chủ động đưa ra yêu cầu nên đại ca liền đáp ứng. Hôm nay nhắc đến chuyện xưa thì tiểu đệ cảm thấy khi đó không suy nghĩ kỹ nên nói bậy bạ đến đây xin đại ca đại tẩu tạ tội."
Đến đây thôi thì tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn.
Lăng Chiến ngẩn mặt lên trời thở dài. Chỉ trong chốc lát này thôi có vẻ già nua hơn rất nhiều, những nếp nhăn trên mặt dường như càng sâu thêm. Thân ảnh cao lớn đứng đó run rẩy. Trong nháy mắt mọi người từ hắn cảm giác được sự thê lương vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trong lòng Lăng Thiên lại càng áy náy hơn: "Xin lỗi gia gia. Tôn nhi hôm nay khiến ngươi thương tâm nhưng tôn nhi đành phải phải làm vậy. Mặc dù không thể giải thích cho gia gia nhưng vì tương lai sau này của Lăng Gia nên sẽ có một ngày gia gia hiểu được nỗi khổ tâm của Thiên nhi."
Tiêu Phong Hàn nói tiếp: "Lần này tiểu đệ đi đến kinh thành đã nghe được những truyền ngôn không tốt về tiểu thiếu gia. Tiểu đệ vốn cho rằng đây là do người ngoài cố ý tạo dựng ra. Trong lòng cũng hiểu được một tiểu hài tử năm tuổi cho dù hư hỏng như thế nào đi nữa thì cũng có sao? Nhưng hôm nay lão phu tận mắt nhìn thấy thì đâu thể nào dùng hai từ 'ngang ngược' đề hình dung tiểu tử này?"
Tất cả mọi người Lăng Gia đều cảm thấy xấu hổ vô cùng không dám ngẩn mặt lên. Bị người khác chỉ trích nhưng lại không dám phản bác. Tư vị này trước đây chưa hề có.
Chỉ có hai phụ tử Lăng Không Lăng Chân mặc dù biểu hiện ra ngoài rất là xấu hổ nhưng trong lòng lại mừng như điên. Chỉ muốn mở miệng hoan hô.
"Bởi vậy nên Phong Hàn cho rằng tiểu công chúa của Tiêu gia - một viên minh châu được cả gia tộc sủng ái vô cùng và lệnh tôn không thích hợp để tổ chức hôn sự. Lão phu không muốn cuộc sống của tôn nữ mình vì Lăng Thiên mà thay đổi. Lão phu muốn hủy hôn sự này đi. Mong rằng đại ca đồng ý!" Tiêu Phogn Hàn đứng thẳng người nói ra những lời hủy hôn này.
Mọi người trong Lăng Gia sớm đã biết được ý đồ của Tiêu Phong Hàn nhưng đến khi nghe được tự miệng hắn nói ra đều có cảm giác 'ngũ lôi oanh đỉnh'. Lăng lão phu nhân cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể lung lay muốn ngã. Lăng Thiên đang được lão phu nhân ôm vào trong lòng thầm kêu không tốt. Cánh tay đang ôm sau lưng nãi nãi khẽ truyền một cổ tiên thiên khí tinh thuần qua. Một lúc lâu sau Lăng lão phu nhân khẽ rên một tiếng hồi tỉnh trở lại.
mọi người đều tập trung vào Tiêu Phong hàn nên cũng không chú ý đến dị trạng của Lăng lão phu nhân. Lúc này thân thể của lão phu nhân đã khôi phục lại rồi nên lão phu nhân biết được trên sống lưng mình hiện đang có một lực lượng tinh thuần không ngừng cuồn cuồn truyền vào thân thể. Cổ lực lượng này tràn đầy sinh cơ! Những ám thương còn lưu lại khi còn trẻ đến giờ dưới lực lượng này đã được điều trị biết mất vô ảnh vô tung. Nàng chỉ cảm thấy cả thân thể mình kiện tráng vô cùng, tinh thần chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Lăng lão phu nhân không khỏi khiếp sợ nhìn Lăng Thiên trong lòng mình một cái liền gặp phải khuôn mặt nhỏ hắn của Lăng Thiên rất ngưng trọng. Một tay nhỏ bé đang gắt gao ấn lên lưng mình.
Khẽ vỗ nhẹ nhẹ lên bàn tay của tôn tử mình, trong lòng Lăng lão phu nhân đã cảm giác được cháu mình không hề bình thường vậy. Ít nhất thì tâm tư của hắn không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Có lẽ chuyện hôm nay là do hắn cố ý cũng phải. Bất quá chuyện đã như thế này thật sự khiến cho kẻ khác tiếc hận mà. Ôi! Cứ làm theo hắn đi thôi. Sau khi biết được tôn tử mình không đơn giản như biểu hiện bên ngoài thì trong lòng cảm thấy rất vui, thỏa mãn vô cùng. Hừ! Tiêu lão hồ ly ngươi hôm nay đến đây hủy hôn sau này sẽ hối hận không kịp.
Lăng Thiên biết được cứ như vậy nãi nãi sẽ biết được một ít bí mật của hắn nên hắn muốn tiếp tục dấu diếm cũng không được nữa đành phải nhỏ giọng nói bên tai Lăng lão phu nhân: "Nãi nãi yên tâm. Nếu nãi nãi thật sự thích tiểu nha đầu này thì chờ sau khi tôn nhi trưởng thành lại đem nàng về là được!"
Trong lòng Lăng lão phu nhân nhất thời vui vẻ trở lại. Trong lòng hoàn toàn tin rằng chuyện hôm nay là cho tôn tử mình cố ý gây ra. Mặc dù không biết được bên trong đó nguyên nhân nào nhưng lão phu tuyệt đối tin rằng tôn nhi sẽ không làm cho mình thất vọng. Nghĩ như vậy nên trong lòng vui vẻ hẳn lên nhịn không được mở miệng cười ha ha: "Hảo hảo. Hảo Thiên nhi. Ha ha... Ách!" Tiếng cười đột nhiên dừng lại khi Lăng lão phu nhân cảm giác được có chút không đúng liền vội vàng dùng tay che miệng lại. Nhưng mà đã quá muộn, mọi người trong đại sảnh đều nghe được câu nói khích lệ này! Lúc này Lăng Thiên cũng lo lắng vô cùng, cánh tay khẽ đụng đụng vào thân thể lão phu nhân khiến cho Lăng lão phu nhân bừng tỉnh trở lại. Vội vàng mắng lớn vài câu chữa cháy: "Thật làm tức chết lão nhân mà."
Tiêu Phong Hàn nghe được câu khích lệ của đại tẩu nhất thời khiến cho hai mắt trừng to ra, tức giận muốn bùng nỗ.
Nghiệt chướng như vậy nếu là mình sớm đã đánh chết rồi. Thế mà khích lệ "Hảo Thiên nhi!" Như vậy không phải là tát một cái lên mặt mình sao? Nhưng sau khi nghe được câu giận dữ của Lăng lão phu thân mới thả lỏng người. Âm thầm nghĩ: Thì ra là do giận quá hóa cười.