Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 356: Tình nguyện làm thiếp!

Lăng lão phu nhân chỉ nói được một câu:"Cứ thế, Đình nhi hãy cùng Ngọc Tam gia đi xem Thiên nhi đi" Sau đó hai lão nhân vội bưng trà tiễn khách. Chuyện này làm cho hai lão nhân cười mãi không thôi. Đến cả Lăng Chiến lão gia tử vốn đang buồn phiền chuyện Long Tường lần trước, giờ tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Sở Đình Nhi vất vả chạy theo Ngọc Mãn Thiên nhưng vẫn chậm hơn. Thế mà lúc đến tiểu viện của Lăng Thiên lại phát hiện Ngọc Mãn Thiên đang đứng ở bên cạnh một miệng giếng, trong miệng đang lẩm nhẩm gì đó, thỉnh thoảng lại gãi đầu, như triết nhân đang suy tư vậy.

Hai người Lăng Thiên và Lăng Thần đang ngồi dưới giàn nho nhìn Ngọc Tam gia đi lại bên miệng giếng, vẻ mặt nhìn rất đặc sắc. Sở Đình Nhi bỗng thấy buồn bực, chỉ là một miệng giếng có gì để nhìn nhỉ? Không do dự nữa, bà cũng đi lại gần xem.

Chỉ thấy bên cạnh giếng không biết từ lúc nào đã dựng một tấm bia đá nhỏ, trên ghi:"Ngọc Tam gia thần công cái thế, dùng thân mình đào đất làm giếng!"

Ngọc Mãn Thiên trong miệng lẩm nhẩm mấy câu này, dần dần thấy rất phấn khởi, có chút tự hào chỉ tấm bia nói với Sở Đình Nhi:"Phu nhân, xin mời xem. Đây là tấm bia mà lệnh công tử đặc biệt dựng lên do ngưỡng mộ thần công cái thế của ta. Bề ngoài mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không sao, quả là có ý tứ, ha ha ha…"

Đôi mắt đẹp của Sở Đình Nhi bỗng mở to đến mức không thể to hơn, miệng cũng há hốc, cuối cùng không nhịn được bật cười hi hi. Sau đó bà đi lên thêm hai ba bước, lảo đảo lại gần giàn nho, một tay khó khăn lắm chống lên mặt bàn hạ người ngồi xuống ghế trúc. Lăng Thần nhẹ nhàng giúp bà xoa lưng để dễ thở lại.

Xem ra hôm nay Ngọc Tam gia quyết tâm "làm loạn" cả Lăng phủ cả trên dưới một hồi rồi đây!

Lai lịch của cái giếng này, Sở Đình Nhi đương nhiên biết rất rõ! Nói đùa sao, trong sân con mình đột nhiên có một cái giếng, làm mẹ chẳng lẽ Sở Đình Nhi còn không biết? Vốn hiểu rõ sự tình nên giờ thấy Ngọc Mãn Thiên đang hí hửng đắc ý đứng bên giếng, Sở Đình Nhi chỉ còn nước che mặt mà cười lăn cười bò, cười đến mức đau cả bụng…

Ngọc Mãn Thiên có chút quyến luyến không nỡ rời cái giếng, đi lại gần. Trong lòng hắn đang thầm quyết định, đợi khi người của Ngọc gia tới đây sẽ chỉ cho bọn họ biết công tích vĩ đại của mình!

"Tiểu tử, ngươi định thế nào? Cứ nói đi, Tam gia ta sẽ giúp ngươi làm chủ" Ngọc Mãn Thiên đầy tự tin nói, rồi bồi thêm một câu:"Không cần phải ngại, trong lòng đang rất mừng đúng không? Đừng kìm nén, cao hứng thì cứ bộc lộ ra đi!"

Nghe lời nói này, Sở Đình Nhi không tự chủ được bỗng ngây ra chẳng biết nói gì thêm. Từ lời nói của Ngọc Tam gia thì hình như Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan vốn tâm đầu ý hợp, nhưng chắc đến với nhau không dễ, còn nhiều cản trở nên mới cần phải có Ngọc Tam gia ra tay "giúp đỡ".

Nhân cơ hội này, Sở Đình Nhi khéo léo hỏi:"Thiên nhi, ý mọi người là chuyện của con tự con làm chủ. Không quản là Ngọc tiểu thư hay là ai, chỉ cần con thích thì mọi người cũng không ai can thiệp chuyện hôn sự của con, miễn con tình nguyện là được. Dù sao lấy địa vị hiện tại của gia tộc chúng ta, cũng đủ để cho người khác phải nể trọng vài phần"

Lăng Thiên trầm ngâm một hồi rồi trịnh trọng nói:"Băng Nhan là một cô gái tốt, cũng sẽ là một người vợ tốt. Không cần Ngọc gia phải đến cầu hôn, Băng Nhan cũng vốn được coi là người phụ nữ của Lăng Thiên rồi, điều này là không phải nghi ngờ gì nữa! Chẳng qua, có một chút vấn đề cần Ngọc Tam gia phải ra mặt.."

Lúc Lăng Thiên nói mấy lời này, từ thái độ lẫn giọng nói đều rất nghiêm túc chưa từng thấy, ngay cả Ngọc Mãn Thiên cũng không tự chủ được phải ngồi thẳng lên chờ nghe.

"Băng Nhan hiện giờ ta có thể thừa nhận. Nàng khẳng định sẽ là nữ nhân của ta! Nhưng rất xin lỗi, ta không có khả năng cấp cho nàng danh phận" Lăng Thiên bình tĩnh nói nghiêm trang.

Quyết định này của Lăng Thiên là do nghĩ đến việc Ngọc gia chủ động cầu hôn chính là nhìn ngó vào vị trí chánh thất, sau đó muốn từng bước xâm chiếm thế lực của Lăng gia. Hiện giờ tuy nhận Ngọc Băng Nhan là người phụ nữ của mình, thậm chí có thể đính hôn, coi như đã đáp ứng thể diện cho Ngọc gia. Một mặt khác, nếu như Ngọc gia muốn để đoạt quyền, nếu không có vị trí chánh thất, có lẽ cũng không gây ra nổi sóng gió gì. Hơn nữa có bản thân hắn luôn để ý đề phòng, có lẽ sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đương nhiên nếu một lời cự tuyệt lời cầu hôn của Ngọc gia là hay nhất, vĩnh viễn không sợ có người đâm ngang lưng mình. Nhưng nếu làm vậy thì bản thân Lăng Thiên cũng không đành, lại có thể làm tổn thương đến Ngọc Băng Nhan, lại thêm Ngọc gia nhất định sẽ mượn cớ này gây chuyện. Vạn nhất hai nhà vì nguyên nhân này mà trở mặt, đó cũng không phải điều mà Lăng Thiên muốn thấy.

"Không vấn đề gì!" Ngọc Mãn Thiên cười to ha hả:"Lão Đại của chúng ta cũng có ý thành toàn cho mối tình si của Băng Nhan mà. Có thể trở thành vợ ngươi là tốt rồi, không quan trọng vợ lớn hay vợ nhỏ, không vấn đề!" Ngọc Mãn Thiên đắc ý cười:"Tiểu tử, lần sau thấy Tam gia ta thì ngoan ngoãn gọi là "Tam thúc" đi, hiểu chưa? Ha ha ha, Tam gia ta lần đầu tiên làm ông mối, quả là vui!"

Ngọc Mãn Thiên bỗng cảm thấy mình quả thực thông minh cực kỳ. Trách không được Lão Đại chỉ đích danh mình làm, quả nhiên có khả năng nhìn người! Nếu là người khác, với tính cách ngạo nghễ của tên Lăng Thiên kia sao có thể ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ? Hừ, trừ Ngọc Tam gia ta ra, còn ai có thể làm được chuyện này hoàn hảo như vậy chứ?

"Tam gia, vật định thân…" Tiết Lãnh vừa vội vã chạy đến nơi giờ phút này đã đứng bên cạnh, khẽ nhắc nhở bên tai Ngọc Mãn Thiên.

"Ừm, ta biết, ta biết rồi. Hiện giờ ta rất ổn định, vô cùng ổn định" Ngọc Mãn Thiên nghe từ "định thân" lại thành "ổn định". "Các ngươi đừng có sốt ruột, Tam gia đã ra tay thì vô cùng ổn định, không hề có sai sót…"

Tiết Lãnh lại càng cấp bách, cúi thấp xuống thì thào:"Vật định thân chính là tín vật mà nam nữ trao đổi với nhau để định tình…"

Ngọc Mãn Thiên lúc này mới giật mình phản ứng, sờ nắn trên người trống không chẳng có gì, mặt bỗng đỏ hồng lên, yết hầu phát ra tiếng gọi lớn:"Băng Nhan, Nhan nhi nhanh đến đây, tam thúc có chuyện gấp cần cháu giúp"

Ngọc Tam gia hò hét một hồi chẳng hề thấy bóng dáng cháu gái mình đâu, lại nghĩ mình là thông minh vuốt vuốt mũi nói:"Nha đầu này cứ thẹn thùng mãi nhìn Ngọc Mãn Thiên, không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ cũng tội cho Băng Nhan muội muội. Tâm nguyện đạt được cũng không phải dễ, thế nhưng lại do vị tam thúc này đến chủ trì việc cầu hôn, cho dù việc hôn sự không có gì trở ngại nhưng cuối cùng cũng sẽ lưu lại một chuyện cười giữa vợ chồng với nhau, ảnh hưởng đến một đoạn nhân duyên vốn là mỹ mãn…Với tâm tình thiếu nữ như Ngọc Băng Nhan, sợ rằng giờ này sớm đã muốn chui xuống đất luôn rồi. Đừng nói không nghe thấy Ngọc Mãn Thiên gọi, cho dù nghe thấy cũng chắc chắn không đến. Nghĩ đến đây, Lăng Thần bèn đứng dậy mỉm cười nói:"Tam gia để ta đi tìm Băng Nhan muội muội cho"

Sở Đình Nhi mỉm cười gật đầu, lấy từ trong lòng ra một cái hộp ngọc nhỏ, trịnh trọng đưa cho Ngọc Mãn Thiên:"
Ngọc Tam gia, đây là bảo vật gia truyền của Lăng gia chúng ta, năm xưa tổ tiên và phu nhân là một đôi vợ chồng nghèo, hai vị lão nhân gia lúc thành thân, tổ tiên quá nghèo không có gì để trao tặng cả…Không biết làm sao, tổ tiên đành phải lấy một chiếc vòng đồng buộc tóc xuống làm thành một cái Đồng Tâm Kết. Sau khi Lăng gia khởi sắc, tổ tiên đã muốn mua một khối cực phẩm ngọc bội để làm tín vật nhưng phu nhân lại sống chết không đồng ý! Cuối cùng, trừ chiếc Đồng Tâm Kết, không chịu mang thêm trang sức nào nữa. Hai vợ chồng người yêu thương nhau sống đến đầu bạc răng long. Phu nhân trước lúc qua đời mới chịu tháo cặp Đồng Tâm Kết đó giao cho người nhà và dặn dò cẩn thận: "Sau này hễ ai lấy người của Lăng gia ta, cần mang Đồng Tâm Kết, ý là vợ chồng cùng "đồng tâm". Chiếc vòng này sẽ lưu truyền về sau, chỉ duy nhất một chiếc này, sẽ vĩnh viễn là bảo vật gia truyền của Lăng gia!"

Nghe đến đây ngay cả người thô lỗ như Ngọc Mãn Thiên cũng tỏ ra trịnh trọng tiếp nhận chiếc hộp bạch ngọc đó. Ngọc Mãn Thiên lớn tiếng nói:" Thân gia mẫu xin yên tâm, nữ nhi của Ngọc gia ta sẽ không để người thất vọng"

Sở Đình Nhi yên tâm gật đầu, nhìn lại đã thấy Lăng Thần bước nhanh trở lại, cười hi hi:"Băng Nhan muội muội quá xấu hổ không dám gặp ai, trốn trong phòng rồi" Nói xong nàng giơ tay lên, trong đó đã có một khối ngọc trong suốt:"Đây là vật Băng Nhan muội muội gia cho muội để đưa cho công tử làm tín vật định tình"

Từ lúc Lăng Thần đưa khối ngọc ra, Lăng Thiên đã phát hiện ra một điều rất kỳ lạ. Đó chính là ngọc định tình của Ngọc Băng Nhan cũng là một khối hàn ngọc! Hơn nữa khối này lại giống y như khối của Thủy Thiên Nhu như cùng đúc một khuôn vậy! Vậy là sao nhỉ?

Lăng Thiên bèn đưa tay tiếp nhận, Lăng Thần bỗng nói thêm:"Tuy nhiên chuyện định thân làBăng Nhan muội muội còn có một điều kiện khác, nhưng điều này Thần nhi không tiện chuyển lời, vậy đợi Băng Nhan muội tự mình đến nói"

Trong lòng mọi người cũng ngạc nhiên, không ngờ rằng Ngọc Băng Nhan tiểu mỹ nhân vốn hay thẹn thùng giờ lại tự mình đưa ra điều kiện cầu hôn, quả là cực kỳ ít thấy. Mọi người không khỏi cùng quay đầu nhìn Ngọc Mãn Thiên, trong lòng cười thầm: "Quả nhiên không thẹn là cháu gái của Ngọc Tam gia!"

Trước cặp mắt của mọi người, giờ phút này Ngọc Băng Nhan lại ngượng ngùng bước ra, khuôn mặt xinh xắn như bạch ngọc giờ này vẫn đỏ bừng như nắng chiều vậy, đầu nàng cúi thấp xuống tận ngực, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê vạt áo mình. Xem ra Ngọc Băng Nhan đã phải dùng rất nhiều dũng khí mới có thể xuất hiện ở đây!

"Bá mẫu, Tam thúc!" Ngọc Băng Nhan hành lễ, thân thể khẽ run run:"Lúc này vốn Nhan nhi không nên nói ra, nhưng có một việc nếu không nói sớm thì trong lòng sẽ khó yên, mong hai vị lão nhân gia thứ tội!"

"Lần định thân này, Băng Nhan cầu xin hai vị lão nhân gia đáp ứng, cho phép Nhan nhi được làm thiếp của Thiên ca!" Đôi môi của Ngọc Băng Nhan khẽ run run, khuôn mặt đang ửng đỏ giờ bỗng tái nhợt.

"Sao lại vậy?" Sở Đình Nhi chấn kinh hỏi. Đây là lần đầu tiên thấy có cô gái rõ ràng có hi vọng leo lên vị trí cao nhất, nhưng ngay cả việc tranh thủ hay chút ý tứ muốn tranh thủ cũng không có, lại còn chủ động xin được làm tiểu thiếp! Phải biết rằng vị trí giữa thê và thiếp là cách biệt một trời! Hơn nữa cô gái này lại còn là Tiểu công chúa độc nhất của thiên hạ đệ nhất thế gia Ngọc gia! Yêu cầu này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

nếu thệt sự tam gia dấu với 3 người của lăng thiên ko biết có thăng hay ko

Quyển 4