Dương Gia gia chủ Dương Không Quần Dương lão gia tử đắc ý dào dạt cưỡi ngựa đi đầu. Cùng Lăng Chiến, một cái oan gia này đối đầu bao nhiêu năm nay, hôm nay cuối cùng cũng phân thắng bại. Vào lúc tối hậu quan đầu Hoàng thất cuối cùng đã lựa chọn việc khai đao đối với Lăng Gia. Một khắc này, Dương Không Quần bỗng nhiên cảm giác được chính mình đã đại thắng! Thừa Thiên quốc không có Lăng Gia, Long Tường có thực lực thoát ra khỏi tay mình sao? Đáp án rất rõ ràng, đương nhiên là không thể!
Trong đại sảnh Lăng Phủ.
Lăng lão gia tử, Lăng lão phu nhân ngồi trên chế thủ tọa, thần sắc ngưng trọng tới cực điểm, trên mặt như thế có một lớp băng sương lạnh lẽo bao phủ. Mẫu thân Lăng Thiên là Sở Đình Nhi ngồi ở một bên, hai mắt ửng đỏ, thần sắc thê lương tựa hồ muốn khóc. Rõ ràng là đang lo lắng về sinh tử của trượng phu cùng con trai ngoài ngàn dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Phía dưới đều là nhân mã tinh nhuệ của Lăng Gia cùng Lăng Phủ, các vị thủ lĩnh vẻ mặt cũng nghiêm túc ngồi trên. Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan nhị nữ cùng mặc bạch y trắng như tuyết, lẳng lặng đứng ở một bên, trên mặt hai trang quốc sắc thiên hương cũng không hề có biểu tình gì.
Đám người trong phòng mang nhiều vẻ mặt khác nhau nhưng không hề tỏ ra bối rối, sợ hãi.
Đầu tóc Lăng Chiến vốn điểm bạc thì cơ hồ một ngày hôm nay đột nhiên trở nên trắng như tuyết! Lão Nguyên soái lão tướng quân này một đời vì Thừa Thiên cúc cung tận tụy, bình sinh tất cả tinh lực thể lực không hề giữ lại, đều dâng hiến cho quốc gia này! Có thể nói cả Thừa Thiên quốc này cơ hồ là kết tinh tâm huyết của Lăng lão gia tử nhưng vị Thừa Thiên đệ nhất công công cao cái thế này lúc tuổi già con thì bị bán đứng, sinh tử chưa rõ. Tiếp theo là vị hoàng đế mà mình thuần phục trung tâm vài chục năm qua, chưa từng cải biến lại lệnh cho Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất huy động đại quy mô vây quanh. Họa diệt môn bi thảm trước mắt này há không phải là trọng kích khiến hắn thương tâm muốn chết! Lão gia tử cảm giác đến chính mình thật sự rất mệt mỏi!
Tựa hồ có thể nói rằng ngay sau khi Long Tường phát ra tuyệt sát lệnh, thậm chí lệnh còn chưa đến tai Trầm Như Hổ thì trong tay Lăng Thần đã cầm được tin tức chính xác! Nhưng ứng phó như thế nào thì mọi người lại đều có ý riêng, tranh luận không ngớt! Hơn nữa các vị thủ lãnh trong Lăng Phủ đều có ý kiến khác nhau càng lớn!
Người nào mới là đúng đây!
Nếu như quay lại mười năm, thậm chí năm năm, không nói Lăng lão phu nhân, Lăng lão gia tử cũng không phó thác trách nhiệm, nhưng tuế nguyệt không tha cho người! Sở Đình Nhi phu nhân thì sao? Nàng tuy đối với kinh thương tuyệt đối là hảo thủ nhưng nói về loại sự tình này thì lại không rành!
Tựa hồ không có nhân tuyển!
Mọi người tranh chấp một hồi nhưng cuối cùng cũng không có quyết định gì. Lăng lão phu nhân đầu tóc bạc trắng cuối cùng thiếu kiên nhẫn nhướng mi hỏi nói: " Công tử các ngươi trước khi đi có chỉ định ai đứng ra phụ trách hay không?"
Thân hình cao gầy của Lăng Lôi tiến lên trước một bước khom người thi lễ rồi dõng dạc nói: "Khởi bẩm lão phu nhân, công tử từng nói nếu người không có mặt thì tất cả mọi sự tình tại biệt viện sẽ do Thần cô nương phụ trách! Cho dù ai cũng không được vi phạm! Vi phạm giết không tha!"
"Vi phạm giết không tha!? Chỉ bằng vào một nha hoàn, nàng có thể làm chủ sao? Ha ha." Lăng Phủ phó quản gia tên là Vũ Dũng hắc hắc cười lên, trong tiếng cười tràn ngập ý giễu cợt. Vũ Dũng này đi theo Lăng Lão thái gia đã lâu, tự nhận là nhân vật cấp nguyên lão ở Lăng Gia, luôn tỏ ra tự cao tự đại. Nói gì cũng không cố kỵ, cho dù là trước mặt Lăng Khiếu hoặc Sở Đình Nhi cũng như thế. Người trong Lăng Phủ vì thế mà cũng có phần kính sợ hắn, bình thường cũng không dám động chạm đến trọng cựu lão binh như hắn. Nghĩ không ra lúc này hắn cư nhiên là người thứ nhất đứng ra nói lời phản đối. Bỗng nhiên khi có có vài người ngo ngoe muốn động mà phụ họa theo.
Đột nhiên kiếm quang chợt hiện, một tiếng kêu bi thảm phát ra! Lăng Điện chậm rãi đem trường kiếm từ ngực hắn rút ra, trên mặt thần sắc không động, lạnh lùng nói: "Công tử có nói. Nếu có bất kỳ ai có gan nghi vấn Lăng Thần cô nương. Không nói về đúng sai, giết không tha. Ta mới vừa rồi nói không rõ ràng sao?"
Vũ Dũng hai tay ôm chặt ngực, hai mắt trợn trừng tràn đầy thần sắc không thể tin được, trong yết hầu mơ hồ có tiếng nhưng một chữ cũng nói không ra được. Thân thể chậm rãi gục xuống, hai chân khẽ giật lên hai cái rồi liền bất động. Máu tươi chậm rãi từ hạ thân hắn chảy ra.
Mọi người hoảng sợ biến sắc! Vạn vạn lần không nghĩ đến thiếu niên này lại tàn nhẫn như thế! Mới một câu không hợp tâm ý liền rút kiếm giết người!
Lăng lão gia tử cơ mặt kịch liệt quất súc nhìn Lăng Điện, trong mắt đột nhiên ngay lúc đó tựa hồ xuất ra hai đạo hàn quang! Trước mặt lão nhân hùng phong, một con thỏ nhỏ cư nhiên có dũng khí trước mặt mình giết chết lão nhân tâm phúc của mình, cái này quả là rất quá phận!
Lăng Điện không hề sợ hãi ngang nhiên nói: "Tiểu nhân tự biết bỗng nhiên động thủ là cực kỳ vô lễ nhưng sự việc đã hết sức cấp bách, địch nhân đã sắp đến, chúng ta thật sự không có nhiều thời gian, càng không có thời gian giải thích gì! Cái chúng ta cần nhất hiện nay là phải có một người chủ sự. Hôm nay cũng chỉ có ấn theo phân phó của công tử trước khi đi mà quán triệt chấp hành! Nếu có ai nghi vấn gì, không nói về đúng sai, giết chết không tha. Cho dù có sự tình trọng đại gì cũng trước tiên vượt qua khó khăn này rồi hẵng nói! Nếu lão gia chủ cho rằng Lăng Điện sai thì là Lăng Điện sai. Sự tình sau khi xong xuôi thì sẽ chủ động hướng đến lão gia chủ tạ tội! Có chém chết cũng không oán trách!"
"Bộp bộp." Lăng lão phu nhân đột nhiên vỗ tay "Hay cho một Thiên Nhi, quả nhiên có đại quyết định! Trước khi đi không ngờ có lưu lại hậu thủ mạnh mẽ tuyệt diệu như thế! Không thẹn là cháu tốt của lão thân! Đã như thế, Thần Nhi ngươi còn chờ gì nữa? Hạ lệnh đi. Kẻ nào không phục tùng, lão thân là người thứ nhất không tha cho hắn! Không, cũng không cần lão thân phải động thủ, cứ theo lời Thiên Nhi nói, giết không tha!"
Nên biết Lăng lão phu nhân là người chân chính chấp chưởng đại quyền Lăng Gia này mấy chục năm nay, há có thể không biết chỗ lợi hại. Mặc dù đối với việc Lăng Điện tự tiện ra tay giết người trong tâm cũng có chút bất mãn nhưng không thể không công nhận một chiêu này của Lăng Điện cực kỳ lợi hại! Chính mình cùng trượng phu đã già nua, tinh lực là một vấn đề lớn cho nên trong tình huống đặc thù này, thủ hạ của Lăng Thiên theo mệnh lệnh, lúc có sự dị nghị liền lấy thủ đoạn lôi đình mạnh mẽ đè ép xuống. Vào thời khắc này nếu trong gia tộc bộ hơi có dị tâm thì nhất định sẽ làm hỏng toàn cục, việc này thật sự không phải tầm thường! Nếu không dùng thủ đoạn thiết huyết há có thể phục chúng. Lão phu nhân lại vừa nhìn Lăng Điện thêm một lần, đối với thiếu niên có thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán này cũng có cái nhìn khác! Thủ hạ của Thiên Nhi quả nhiên không tầm thường a. Lăng lão phu nhân trong tâm tự thán nói.
Lăng Thần khẽ cười, lại tỏ ra khí định thần nhàn khom người nói: "Lão phu nhân, tạm xin ngài cứ yên tâm. Người trong phủ chúng ta cũng bất tất phải kinh hoảng, những người có nhiệm vụ thì cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Sớm nay khi Thần Nhi nhận được tin tức thì đã điều khiển tất cả! Bây giờ chỉ chờ bọn hắn lọt vào thế cục mà thôi!"
"Ồ?" Lăng lão phu nhân trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng "Ngươi điều khiển như thế nào? Là Thiên Nhi trước khi đi bố trí à!"
Lăng Thần khom người khẽ cười nói: "Công tử thường nói, sự tình cụ thể sẽ có giải pháp cụ thể há có thể nói rõ ràng được. Việc này sau khi xong Lão phu nhân sẽ biết ngay được kết quả, cần gì phải cấp bách nhất thời?"
"Ha ha, đã như thế, lão thân cũng an tâm chờ xem." Lăng lão phu nhân cũng không coi đó là ngỗ ngược mà cười nói. Cũng biết Lăng Thần vì giữ bí mật nên tuyệt không đồng ý trước nơi đông người lộ ra bố trí toàn cục của mình. Trong tâm không khỏi yên tâm hơn.
Một tiếng kêu kinh hoảng từ xa xa truyền đến: "Không tốt rồi, không tốt rồi! Mẫu phi ta.. bị ngất ngã rồi...". Theo tiếng gọi, Kiểu Nguyệt công chúa chạy như bay tiến vào, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoảng thất thố! Nguyên quý phi Lăng Nhiên nghe thấy việc trượng phu mình không ngờ âm mưu hãm hại ca ca mình, lại thừa dịp người ta gặp nguy mà muốn đối phó Lăng Gia, cùng cha mẹ của chính mình cuối cùng trở mặt thành thù, không còn chút đường lui nào nữa. Nàng đau thương vô bì, tâm ưu khó giải, trong khi thân thể vốn bạc nhược nên bỗng nhiên choáng váng ngất ngã trên mặt đất!
"Oan nghiệt!" Lăng lão phu nhân thở dài một tiếng, kéo tay Kiểu Nguyệt công chúa, nhìn Sở Đình Nhi liếc mắt một cái rồi đi ra khỏi phòng. Sở Đình Nhi sau khi hơi do dự thì liền tiếp theo đi ra ngoài. Lăng lão gia tử cũng đứng lên, ngẩng đầu lên trời thở dài nhìn Lăng Thần, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không i, lắc lắc đầu rồi tập tễnh đi ra ngoài. Bóng lưng có chút như gập xuống lộ vẻ tịch mịch cô đơn, lại tràn ngập tư vị anh hùng mạt lộ thê lương cùng tâm tình như lâm vào tử địa không lối thoát!
Tam đại cự đầu Lăng Gia ngay lúc đó đều trước sau ra khỏi đại sảnh, mục đích chỉ có một, đó chính là tin vào sự lựa chọn của Lăng Thiên, xác lập vị trí lãnh đạo của Lăng Thần, thực sự đem sinh tử tồn vong của cả Lăng Phủ giao trong tay Lăng Thần! Điều này cho thấy một thái độ, Lăng Thần cho dù không nói ra quyết sách, ba người cũng không nghe không hỏi mà chờ kết quả sau cùng! Cho dù không may dồn Lăng Gia vào tuyệt lộ cũng chấp nhận. Đây chính là đại gia phong phạm, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi!
Lăng Thần trong mắt nổi lên quầng nước. Nàng mặc dù sớm có tín tâm là có thể thuyết phục được nhị lão cùng Sở phu nhân nhưng lại không nghĩ đến lại thuận lợi như thế. Nhưng rồi lại nghĩ đến an nguy của cả Lăng Gia giờ khắc này đều đặt lên trên người mình thì mặc dù trong tâm sớm đã có lòng tin nhưng cũng vẫn không cầm được sự lo lắng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên thấu dãy thúy trúc trước thính tiền, nhìn về phương xa.
Tưởng cấm vệ quân sẽ rất nhanh đến đây chứ? Tại sao đến lúc này vẫn không nghe thấy động tĩnh gì? Chẳng lẽ sự an bài của ta lại có gì sơ hở không thành?
Trong Mính Yên Lâu!
"Đại ca, chúng ta nên làm sao bây giờ. Nên đánh hay rút lui? Ngươi có chủ ý gì chưa!" Nam Cung Thiên Hổ thở hồng hộc giống như một đầu sư tử đột nhiên bị nhốt vào trong lồng sắt, sốt ruột bất an đi tới đi lui "Nếu Lăng Gia thực sự bị diệt thì mục tiêu kế tiếp của lão cẩu Dương Không Quần nọ nhất định là chúng ta! Đại ca, không thể không đề phòng nha."
Nam Cung Thiên Long vẻ mặt trầm tĩnh, bưng một chén trà thơm mát khẽ nhấp một ngụm chậm rãi nói: "Cấp bách cái gì? Chờ xem đã cũng không muộn."
"Sao lại không muộn? Đại ca, Lăng Gia đang nguy cấp. Lão cẩu Dương Không Quần nọ xuất ra toàn bộ Thiên Đao Thần binh, xu thế như vậy ta có thể không cấp bách sao?" Nam Cung Thiên Hổ đi lại một vòng, trên trán gân xanh cũng nổi vồng lên: "Nếu như thực sự chờ đến lúc Lăng Gia chết hết thì tái cấp bách cũng vô dụng."
Nam Cung Thiên Long lãnh đạm cười nhìn về phía nữ nhi Nam Cung Ngọc: " Ngọc Nhi, ngươi nói xem
Nam Cung Ngọc cau mặt lưỡng lự một hồi rồi mới nói: "Cha, việc này ta cảm giác được rất là không tầm thường! Trước mắt khó mà phán định thắng bại, thật là khó dự đóan. Thật sự là một lựa chọn khó khăn!"