(*) Ví với tình hình bệnh tật nghiêm trọng, không thể cứu chữa, sắp...chết!
Lăng Kiếm đứng bật dậy: "Vâng! Công tử! Thuộc hạ sẽ nghiêm cẩn chấp hành mệnh lệnh!"
Lăng Thiên gật đầu, tỏ ý bảo hắn ngồi xuống rồi nói tiếp: "Các vị có mặt ở đây cũng phải như vậy! Bất kể là ai, bất kể là thế lực của phe nào. Nếu người chủ sự đột nhiên gặp chuyện bất trắc hoặc là bị giết, hoặc là rơi vào tay địch nhân, hoặc là thất tung quá ba ngày mà không báo trước, như vậy chức vụ của người đó sẽ do phó thủ thứ nhất đảm nhiệm! Bất kỳ ai cũng không được làm trái! Nếu không bất luận là đúng hay sai cũng đều giết chết không tha!"
Ánh mắt lạnh lẽo chuyển hướng sang Phùng Mặc và Vương Hàn: "Binh mã tinh nhuệ của biệt viện cũng vậy! Trên chiến trường, nếu chủ tướng chết trận thì phó tướng thống binh! Phó tướng chết trận, thiên tướng thống binh! Cứ thế mà suy ra cho đến tiểu đội trưởng ở tầng thấp nhất! Bất kể lúc nào, bất kể tình hình chiến đấu có thảm liệt cỡ nào. Nhất định phải bảo đảm rằng quân đội của Lăng Thiên ta cho dù chiến đấu tới người cuối cùng, quân tâm cũng không thể có chút dao động! Rõ chưa?"
"Dạ rõ!" Mọi người đều đồng thanh hét lên. Mọi người từ trong lời nói của Lăng Thiên mơ hồ nghe ra rằng, trong tương lại không xa sẽ phải toàn diện khai chiến. Tin tức này lập tức khiến cho toàn bộ máu trong người những phần tử hiếu chiến lập tức trở nên sôi trào.
Lăng Thiên 'ừm' một tiếng, giọng nói không mang theo một chút cảm tình nào: "Mặt khác, cứ cách mỗi nửa năm, sẽ bí mật điều tra một lần đối với những người có chức quyền, nếu phát hiện có người có ác ý hại cấp trên của mình để vụ lợi được thăng chức. Một khi phát hiện, cả nhà bị xử tử, liên lụy đến cả cửu tộc. Tất cả những người có liên quan đều luận tội mà xử. Ta không hi vọng phải lấy tội danh này để xử tử bất kỳ một vị huynh đệ nào, nhưng một khi phát hiện, quyết không lưu tình!"
"Rõ!" Lưng ai cũng đẫm mồ hôi lạnh.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn sắc mặt của tất cả mọi người, cuối cùng cũng hạ lệnh: "Thủ lĩnh bắc ngoại toàn bộ lưu lại, những người khác giải tán!"
Ở ngoài cửa mật thất, một lão già râu hoa râm đang đi đi lại lại, thần sắc bất an. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn vào cửa đá đang đóng chặt, thấy sắc mặt lạnh băng của binh sĩ gác cửa, cuối cùng cũng không dám đi tới. Đôi tay gầy khô như vỏ quýt của lão không ngừng vuốt bộ râu dê chỉ còn lại lác đác vài sợi ở dưới cằm, dưới tâm tình khẩn trương, không ngờ lại không phát hiện ra rằng đã vê đứt mất mấy sợi.
Cửa đá mở ra, một đám người sắc mặt hoặc trầm trọng, hoặc hưng phấn, hoặc xấu hổ đi ra, chỉ dám chào hỏi nhau nho nhỏ rồi đường ai nấy đi. Một lát sau, mỗi một phương hướng đều vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, xa dần xa đần rồi không nghe thấy nữa.
Những người này đều ở các nơi khác nhau, lần này tới đây đã tốn mất ngày thời gian, ở địa phương của mình không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ họ quay về xử lý, một khi hội nghị đã kết thúc, dĩ nhiên một khắc cũng không dám nấn ná ở lại, vội vàng lên ngựa rời đi ngay.
Trong lòng mỗi người đều tự suy nghĩ một vấn đề: Thiên hạ này, sắp có biến động bất ngờ rồi, sự an tĩnh hiện tại chỉ là thời khắc chuẩn bị cuối cùng mà thôi. Thế lực khắp nơi đều đang chuẩn bị, mình ngàn vạn lần không thể tụt sau người khác mới được.
Một lát sau, lại có mười mấy người đồng thời bước ra, có điều dáng đi của mấy người này lại khác hắn với những người trước, ai ai cũng bước đi vội vàng, cơ hồ như là đang chạy chậm. Thần sắc trên mặt giống như có lửa đốt đít vậy, có nén sự lo nghĩ trong lòng, sau khi rời khỏi cửa sơn động không ngờ lại không ai chào ai, cũng không kịp thu thập hành lý của mình. Chuyện đầu tiên họ làm chính là mỗi người lấy một con ngựa, miệng hô lớn một tiếng rồi trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thấy Lăng Thiên rốt cục cũng đi ra. Lão già râu hoa râm gần như là mừng rơi nước mắt, ba chân bốn cẳng chạy lên trước, nói: " Công tử, không ổn rồi, Thủy gia tiểu công chúa sinh mệnh nguy kịch. E rằng..."
Lăng Thiên chấn động, nắm lấy vạt áo trước của lão, gần như là nhấc bổng thân thể gầy guộc của lão lên: "E rằng cái gì?"
Tiểu lão đầu này chính là đại phu của biệt viện. Y thuật rất cao minh. Chỉ là lúc này bị Lăng Thiên túm lấy, lập tức hô hấp khó khăn, mặt đỏ bừng, vùng vẫy nói: "E rằng... là hồi quang phản chiếu rồi!"
"Hả!" Lăng Thiên kinh hãi, nhất thời lòng nóng như lửa đốt: "Mau dẫn ta tới đó!"
Lăng Thiên vội vã chạy đi, trong lòng không ngừng tính toán, Thủy Thiên Nhu hiện tại tuyệt đối không thể chết được! Thứ nhất, âm mưu của Bắc Nguỵ, Thừa Thiên, Thiên Phong chi Thủy ba nhà đối phó với Lăng Khiếu vẫn chưa lộ ra, nàng ta một khi chết đi là sẽ hết sạch manh mối. Thứ hai, vì chuyện này, Lăng Thiên đã giết chết hai trưởng lão của Ngọc gia. Nếu Thủy Thiên Nhu bị thương nặng không thể trị, vậy thì chẳng khác nào đồng thời đắc tội với hai lực lượng lớn nhất trong thiên hạ hiện giờ. Như thế thực sự là rất không khôn ngoan. Cho dù lúc trước đã đẩy mồi lửa sang người áo xanh kia, cũng vẫn là lợi bất cấp hại. Nhưng nếu Thủy Thiên Nhu không chết, như vậy nắm được một tù binh có thân phận đặc thù như thế này trong tay, tương lai chống lại Thiên Phong chi Thủy, bất kể là nói gì thì cũng có một chút lợi t
Lăng Thiên làm việc gì cũng có mục tiêu rõ ràng. Luôn luôn theo phương châm chuyện gì không có lợi thì tuyệt đối không làm; liều mạng chiếm tiện nghi, nhất quyết không chịu thiệt. Nhưng lần này nếu Thủy Thiên Nhu thực sự mạng ô hô ai tai, Lăng Thiên sẽ cảm thấy toàn bộ nỗ lực của mình trong khoảng thời gian này đều uổng phí.
Thủy Thiên Nhu ngẩng mặt nằm trên giường tại mật thất, mái tóc rối tung rải trên chiếc giường trắng tinh, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt lờ mờ còn lưu lại vết tích của nước mắt, môi thơm khô nứt trắng bệch, cả người giống như không còn tới nửa điểm khí tức sinh mệnh. Tay chân đều lạnh ngắt, duy có ngực là còn hơi phập phồng nhấp nhô, điều này chứng tỏ nàng vẫn còn là một người sống.
Thị nữ Điệp Nhi ở bên cạnh nàng, đã khóc đến không còn nổi một chút khí lực.
Lăng Thiên bước vào, nhíu mày, thân hình đột nhiên lao tới trước người Thủy Thiên Nhu, một tay đặt ổn định lên cổ tay nàng ta, vận hành nội lực để kiểm tra, lông mày Lăng Thiên càng lúc càng nhíu chặt.
Kinh mạch trong cơ thể Thủy Thiên Nhu đã ứ đọng, gần như tiếp cận tình cảnh đèn khô cạn dầu, không còn chút sức sống nào. Cứ tiếp tục thế này, e rằng không quá mấy tiếng nữa là sẽ ngọc nát hương tan. Phải làm sao bây giờ?
Lăng Thiên sắc mặt trầm xuống, quát lên: "Mọi người toàn bộ đi ra ngoài hết, Lăng Thần đứng canh ở ngoài cửa, bất kể là ai cũng không cho phép tiến vào!" Rồi lại bổ sung một câu: "Nếu như nhận được tin tức về chiến cục ở bắc phương, Lăng Thần có thể tự mình quyết định an bài nhân mã!"
Lăng Thần biết rằng chuyện đã rất nghiêm trọng, vẻ mặt cứng lại, dạ một tiếng. Mọi người nhao nhao lui ra ngoài.
Điệp nhi điên cuồng xông tới, túm lấy Lăng Thiên, ra sức lắc người hắn, nói: "Là ngươi! Là ngươi đã hại chết tiểu công chúa! Ta liều mạng với tên súc sinh nhà ngươi!"
Lăng Thiên mặt không chút biểu cảm nhìn ả, sau đó vung tay tát cho tiểu nha đầu đang ở trong tình trạng sắp sụp đổ này bay ra, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi còn muốn tiểu công chúa nhà ngươi sống sót, vậy thì ngoan ngoãn ra ngoài cửa đứng chờ, một câu cũng không được phép nói ra! Đương nhiên, nếu như ngươi muốn nàng ta chết nhanh hơn thì c ở đây mà làm loạn, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt của Điệp nhi hiện giờ có thêm năm dấu ngón tay đỏ tươi, nhưng ả rõ ràng không ý thức được những điều này, nhưng khi nghe thấy câu nói của Lăng Thiên, thân thể ả lập tức chấn động, ngu ngơ thối lui mấy bước rồi đột nhiên mắt sáng lên, quỳ xuống dập đầu binh binh liên tục, nói: "Câu xin ngài hãy cứu tiểu công chúa, chỉ cần ngài cứu được tiểu công chúa, tùy ngài muốn làm gì ta cũng được!" Rồi đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.
Lăng Thiên lắc đầu, nhấc thân thể đang nằm thẳng đơ của Thủy Thiên Nhu dậy. Thở dài trong lòng, Thủy Thiên Nhu nội thương rất nặng, xương sườn đã gãy, ngoại thương cũng khá nghiêm trọng, nhưng với nội lực cao thâm của nàng, quyết không thể thê thảm tới mức này. Sở dĩ hiện tại hấp hối, có lẽ là vì hai lần bị Lăng Thiên đả kích tâm hồn quá mạnh. Có danh y và thuốc tốt mặc dù cũng là nhân tố chủ yếu của một phương diện, nhưng bệnh nhân có phối hợp trị liệu hay không cũng là một nhân tố quan trọng. Một người đã không nguyện ý sống tiếp, một lòng muốn chết thì cho dù là Hoa Đà tái thế, Biển Thước đến đây cũng bó tay.
Thủy Thiên Nhu hiện tại đang ở trong tình huống này, nàng ta trong lòng đã không còn kỳ vọng muốn sống tiếp! Sinh cơ trong cơ thể đã tận, tự mình rõ ràng có thể vận dụng công lực của bản thân để phối hợp liệu thương, nhưng lại mặc cho thương thế tiếp tục lan ra, kinh mạch cũng theo đó mà tắc nghẽn, không có bất kỳ phản ứng tích cực nào. Cứ tiếp tục như vậy, không chết mới là chuyện lạ. Cũng may mà y thuật của lang trung quả thực rất giỏi, trước tiên dùng nhân sâm thái mỏng để giữ một ít chân khí của Thủy Thiên Nhu, sau đó dùng kim châm để cường hành đâm vào huyệt vị khắp người, hi vọng bảo trụ được chút nguyên khí còn sót lại.
Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt thân thể của nàng ngay ngắn lại, sau đó ngồi nghiêng ở bên cạnh. Khẽ thở dài một hơi, sau đó không do dự nữa, một thay nhanh chóng đặt lên trọng huyệt ở hạ thân của nàng, tay kia đặt lên đại chùy huyệt ở lưng nàng, song chưởng đồng thời phát lực, Kinh Long công hóa thành hai loại nội lực tinh thuần một âm một dương, liên tục và chậm rãi đưa vào trong cơ thể Thủy Thiên Nhu, tu dưỡng những kinh mạch đã dần dần có xu hướng tử khí trầm trầm của nàng, và lôi kéo công lực còn sót lại trong cơ thể nàng ta tự động vận hành.
Sau khi tiếp tục phát lực, Lăng Thiên nhận thấy rõ ràng quyết tâm muốn chết của Thủy Thiên Nhu! Kinh mạch trong cơ thể nàng ta đã ứ đọng tới mức gần như hoàn toàn tắc nghẽn, với công lực thâm hậu của Lăng Thiên không ngờ vẫn không thể vận hành, nếu tiếp tục áp dụng phương pháp cường hành trùng phá, e rằng kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn hết, lúc đó cho dù là đại la kim tiên tới thì cũng chẳng có cách nào cứu chữa nổi.
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên bỗng nhiên thu hồi lại đại bộ phận nội lực, chỉ để lại một ngón tay để phát ra nội lực, hiện tại, trong cơ thể hắn đã đem chân khí đó nhanh chóng vận hành một vòng, sau đó lại lại cố gắng nén nhỏ tới mức chỉ còn bằng một cái kim châm, lại dùng nội lực thâm hậu phát ra, liền giống như một cương châm sắc nhọn thuận theo kinh mạc của Thủy Thiên Nhu cứ thế đâm vào,
Đạo khí châm nội lực này tuy nhỏ, nhưng lại sắc bén vô cùng, dễ dàng đi xuyên qua kinh mạch đã ứ đọng của Thủy Thiên Nhu một vòng, tuy rằng khó tránh khỏi tạo thành thương tổn nhất định, nhưng có thể làm sống lại kinh mạch toàn thân của nàng, không còn tử khí âm trầm như trước kia nữa. Lăng Thiên vẻ mặt vẫn ngưng trọng, lại tiếp tục phát ra một đoạn kình khí xoáy tròn khác, sau khi xuyên qua toàn thân một vòng liên hợp với đạo kình khí đầu tiên thành một thể, sau khi vận hành tiếp một vòng, kinh mạch bị tắc càng thêm thông thoáng hơn. Đạo kình khí thứ ba của Lăng Thiên tiếp tục được phát ra, sau đó là đạo thứ tư...thứ năm...