Thủy Thiên Nhu hai mắt nhìn thẳng, ngạo nghễ nói: "Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, thiên hạ đại nghiệp chính là chuyện phân hợp, thắng làm vua thua làm giặc, sao có thể nói dễ như vậy? Phụ thân Lăng Khiếu của ngươi thân là nguyên soái, nửa đời cầm quân, chinh chiến trên lưng ngựa, Vốn là sớm nên chuẩn bị da ngựa bọc thây, chết trận sa trường. Hai quân giao chiến, ai vì chủ nấy, tất nhiên không có thủ đoạn nào là không dùng, ngươi còn gì để nói đây?"
Lăng Thiên hừ một tiếng, nói: "Đối với các ngươi mà nói thì như vậy có thể là đúng. Thế nhưng, nếu đứng ở lập trường của ta thì sao?" Hắn lại cười lạnh lùng, nói tiếp: "Ai vì chủ này, không từ thủ đoạn; thiên hạ đại nghiệp, thắng làm vua thua làm giặc! Đúng vậy, dưới một lớp ngụy trạng, vô luận là làm gì cũng không thể nói là sai. Thủy cô nương, có phải vậy hay không? Ngươi không phải cũng vậy sao? Làm như vậy mới là chuyện mà người quân tử nên làm!"
Thủy Thiên Nhu cười trào phúng: "Không ngờ Lăng Thiên công tử cũng thông suốt rồi: "
Lăng Thiên không thèm để ý đến nàng, tiếp tục nói: "Song phương đã là đối địch, với cách nói của Thủy cô nương, có phải là muốn làm chuyện gì cũng được có phải không? Đã lựa chọn đối đích, có phải là bắt buộc phải nhận tất cả hậu quả không? Đây là ý tứ mà Thủy cô nương muốn biểu đạt ư?"
Thủy Thiên Nhu lạnh lùng cười, nói: "Nói chung ngươi cũng không phải là quá ngốc! Ta nói rồi, thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, đây là chuyện quân tử nên làm!"
Lăng Thiên cười ha ha rồi đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, sắc mắt cũng biến thành bình tĩnh: "Hay, hay cho một câu thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, hay cho một việc mà quân tử nên làm! Vậy thì, đã là như vậy, dám hỏi Thủy cô nương một câu, chúng ta có phải là đang ở vị trí đối địch hay không?"
Thủy Thiên Nhu mặt đanh lại, lạnh lùng noi: "Không phải là ở vị trí đối địch thì hôm nay bản cô nương sao lại có mặt ở đây?
Lăng Thiên vỗ tay một cái, chậm rãi nói: "Ta đây muốn hỏi Thủy cô nương, nếu chúng ta đã là địch nhân, vậy sao ta không thể mắng ngươi? Ngươi đã muốn giết ta, vậy chẳng lẽ ta mắng ngươi còn cần lý do. Các ngươi hành sự như thế nào cũng vẫn là quân tử, còn ta chỉ chửi ngươi vài câu là thành ngụy quân tử sao?"
Thủy Thiên Nhu ngây người.
Trên mặt Lăng Thiên hiện ra một nụ cười tàn khốc: "Với lập luận của Thủy cô nương, phải chăng là hiện tại ta làm chuyện gì đối với ngươi cũng đều được? Ngươi đều đã sớm có chuẩn bị hết rồi? Phải chăng ta có thể sung ngươi làm nô đãi của ta? Có thể tùy ý lăng nhục ngươi? Phải chăng ta có thể tùy tiện ném ngươi vào trong quân doanh làm doanh kỹ, để làm dịu cơn 'đói khát' lâu ngày của binh sĩ? Ngươi đều sớm đã có chuẩn bị với những điều này rồi đúng không?"
Khuôn mặt tươi cười của Thủy Thiên Nhu lập tức trắng bệch như tuyết! Không còn chút huyết sắc nào! Không biết là vì tức giận hày là vì... sợ hãi! Nhưng có lẽ, trong tâm hồn thiếu nữ đã triệt để hoảng sợ rồi.
Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, hung ác nói: "Ngươi đã chuẩn bị chu đáo, vậy thì nếu như không thuận theo tâm ý của ngươi, chẳng phải chứng tỏ là chúng ta quá mất hòa khí ư? Ta không thể để mất khí độ quân tử như vậy được!"
Lăng Thiên bỗng nhiên xoay người lại, hét lớn: "Người đâu!"
Mấy tên hộ vệ ở bên ngoài đồng thanh dạ ran! Lăng Thiên phẫn nộ quát: "Cởi hết quần áo của vị tiểu thư Thủy gia này ra, ném vào trong quân doanh! Để các huynh đệ vui đùa cho tận hứng, bảo với các huynh đệ, cố gắng thành toàn cho nàng ta, dù sao thì nàng ta cũng đã chuẩn bị phong độ quân tử rất tốt rồi. Ngàn vạn lần không được phụ lòng người ta!"
Mấy người bên ngoài dạ một tiếng, lập tức bốn đại hán như lang như hổ tiến vào.
"Đừng!" Thủy Thiên Nhu hét lên một tiếng rất thê lương như tiếng chim quyên, vô cùng bi thương. Huyết sắc trên mặt lập tức mất sạch, trong hai đôi mắt long lanh, nước mắt trào ra như suối!
"Lăng Thiên! À không, Lăng công tử, cầu xin ngài, bỏ qua cho tiểu công chúa nhà ta đi." quỳ trên mặt đất, dập đầu bịch bịch. "Tiểu công chúa nhà ta dẫu sao cũng là thân thể ngàn vàng, sao có thể chà đạp như vậy? Xin nể mối tình thâm mà tiểu công chúa đối với ngài, xin ngài bỏ qua cho nàng ta. Van xin ngài! Van xin ngài! Van xin ngài...." Điệp Nhi không ngừng dập đầu, trên trán đã đầm đìa máu mà dường như nàng không hề phát hiện ra.
"Thân thể ngàn vàng?" Lăng Thiên lạnh lùng cười: "Hai bên đã là đối địch, đối với địch nhân, sao có thể nhắc tới cái gì là thân thể ngàn vàng? Còn không mau lôi ra ngoài!" Thủy Thiên Nhu mặt xám như tro tàn. Với thân phận của nàng, nếu bị những hán tử thô lỗ này bôi nhọ sự thanh bạch, nếu thực sự bị Lăng Thiên thưởng cho quân sĩ phía dưới, vậy thì chẳng thà Thủy Thiên Nhu chết đi cho xong! Lập tức trong lòng hạ quyết tâm tự sát.
Lăng Thần dẫu sao thì cũng vẫn là nữ hài tử, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng, khẽ kéo tay áo Lăng Thiên, thấp giọng nói: "Công tử..."
Lăng Thiên trợn mắt lên quát: "Câm miệng! Nam nhân làm việc, nào có chỗ cho hạng nữ tử các ngươi chõ miệng vào! Đứng sang một bên cho ta!" Giọng nói của hắn lạnh lùng và nghiêm nghị, tuyệt đối không có chỗ nào cho phép điều đình.
Lăng Thần thoáng chốc vành mắt đỏ au, nước mắt rơi lã chã, ủy khuất đứng sang một bên, không dám nói thêm câu nào! Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên to tiếng với Lăng Thần, hỏi sao người ngọc không ủy khuất.
Bốn gã đại hán ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, việc khó xử như vậy, ai cũng đều có chút do dự.
Lăng Thiên giận tím mặt, một cước đá vào người một gã đại hán, quát: "Các ngươi điếc à, mệnh lệnh vừa rồi của bản công tử các ngươi có nghe thấy không? Còn không mau đi chiêu đãi Thủy tiểu thư, còn muốn bản công tử tự mình động thủ chắc?"
Tên đại hán kia bị một cước của hắn đá bay ra ngoài, nặng nề nện lên tường đá, rồi dội ra, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn vô cùng, nhưng không dám phát ra một tiếng rên nào, mặc cho mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán tí tách rơi xuống!
Mắt thấy bốn gã đại hán lục tục bước tới gần, Điệp Nhi thất kinh, đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, chắn trước mặt Thủy Thiên Nhu, thấp giọng van cầu: "Tiểu thư, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Người cầu xin Lăng công tử đi, nếu là chính miệng người cầu xin hắn, có thể sẽ thay đổi chủ ý đó."
Thủy Thiên Nhu sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng: "Không! Thà ta chết đi còn hơn!"
Lăng Thiên dồn ép: "Chết? Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể chết ư? Ngươi cho rằng có thể chạy trốn khỏi những điều này ư? Thủy Thiên Nhu, ngươi quá ngây thơ rồi!"
"Keng!" Lăng Thiên rút bội đao từ hông của một gã đại hán ở bên cạnh ra, ném xuống trước mặt Thủy Thiên Nhu: "Thủy Thiên Nhu, ta cho ngươi thanh đao này, ngươi có dám cầm lên để tự sát hay không? Hà?"
Thủy Thiên Nhu đưa tay ra, cầm lấy thanh đao, đặt lên cần cổ trắng nõn đẫy đà, giọng nói thê lương: "Lăng Thiên! Ta sẽ chết cho ngươi xem!" Nói xong liền vung đao chém xuống.
Lăng Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi cứ chết đi! Sau khi ngươi chết, ta sẽ vận lột trần thi thể của ngươi! Nhân lúc vẫn còn hơi ấm, đưa cho binh sĩ đang 'đói khát' của ta phát tiết! Đợi sau khi bọn chúng phát tiết xong, ta sẽ đóng băng thi thể của ngươi lại, đưa về Thiên Phong đại lục cho mọi người tham quan, để người trong thiên hạ đều được no mắt, cũng để cho thiên niên thế gia Thiên Phong chi Thủy được đẹp mặt! Ta tin rằng, Thiên Phong chi Thủy và Thủy cô nương tất nhiên sẽ lưu danh sử sách!"
"Keng!" Cương đao rơi xuống đất. Thủy Thiên Nhu điên cuồng lao tới, túm lấy chéo áo của Lăng Thiên: "Lăng Thiên! Ngươi không phải người! Ngươi là một tên ngụy quân tử, ngươi vì sao phải đối đãi với ta như vậy? Ngươi là đồ ma quỷ! Ngươi là một tên hỗn trướng không bằng cầm thú!"
Lăng Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nói: "Đây chẳng phải là nhân sinh tín điều của Thủy cô nương sao? Bản công tử chỉ đang quán triệt tư tưởng của ngươi mà thôi. Nếu đã là địch, tất nhiên phải không từ thủ đoạn! Đây cũng là điều mà hôm nay ta vừa học được từ Thủy cô nương thôi."
Thủy Thiên Nhu hai tay chầm chậm buông vạt áo của Lăng Thiên ra, cả người từ từ quỵ xuống đất, khóc lên thất thanh. Thủ đoạn tàn khốc như vậy, một thiếu nữ hoàng hoa sao có thể chịu được? Nhất thời không khỏi khóc lóc một cách bi thương tuyệt vọng.
" Lăng công tử, xin hỏi phải thế nào thì ngài mới chịu buông tha cho tiểu thư nhà ta?" Điệp Nhi khóc quỳ trên mặt đất, trên khuônđầy nước mắt, đầu đầm đìa máu, trông như lệ quỷ.
Lăng Thiên hừ một tiếng, nói: "Ngươi là gì mà dám hỏi ta! Tiểu thư nhà ngươi tự biết phải làm thế nào! Cũng biết rõ là ta muốn gì!" Lăng Thiên quay đầu lại nói với ả, thanh âm đột nhiên biến thành ôn nhu: "Thủy cô nương, ngươi đã muốn Thủy gia phải mang tiếng xấu vạn năm giống như họ Tây Môn, hay là định nói cho ta biết kế hoạch cụ thể của các ngươi? Các ngươi rốt cuộc muốn đối phó với phụ thân ta như thế nào? Âm mưu bắt đầu từ đâu? Những người nào, những thế lực nào tham dự? Ngươi nói cho ta biết đi. Nếu ta có thể cứu phụ thân của ta trở về, Thủy gia các ngươi có thể tránh khỏi nỗi nhục này, mọi người ai cũng được thứ mình cần. Cho dù kế hoạch của các ngươi không thành, người của các ngươi cũng không nhất định bị thua thiệt! Hắc hắc, còn nếu như ngươi không nói thì sẽ không tránh khỏi tất cả những việc này đâu, còn phụ thân ta thì chưa chắc sẽ phải chết! Ta không tiếc giết chết hai gã Ngọc gia trưởng lão mới đoạt được ngươi về, không có thời gian để dây dưa với ngươi đâu. Tính nhẫn nại của ta hiện tại thật sự sắp hết rồi, ta đếm tới ba. Thủy Thiên Nhu! Nếu như ta không nhận được câu trả lời thuyết phục mà ta cần, ta sẽ lập tức đem binh Bắc thượng, ngay đêm đi tới tiền tuyến để cứu viện phụ thân ta. Còn ngươi, ta sẽ an bài vận mệnh thật tốt cho ngươi.
Lăng Thiên không chút do dự, trầm giọng quát: "Một!"
Thủy Thiên Nhu thân thể run rẩy kịch liệt, thần sắc trong nháy mắt biến hóa nhiều lần, cuối cùng môi run run, ánh mắt hoảng hốt và mê loạn.
"Hai?" Lăng Thiên không dừng lại một chút nào, lập tức đếm tới số hai. Nguồn: http://Trà Truyện
Thủy Thiên Nhu cắn chặt môi đến bật máu. Thân thể run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
"Ha ha!" Lăng Thiên mỉm cười: "Xem ra Thủy cô nương không định nói rồi, vậy thì ta đây cũng không phí sức để đếm số nữa. Người đâu, mang nàng ta ra ngoài!"
"Đừng!" Thủy Thiên Nhu thất kinh ngẩng đầu lên, tâm hồn thiếu nữ cuối cùng cũng sụp đổ! Thanh âm như muỗi kêu: "Ta...nói...." Rồi đột nhiên thân hình yêu kiều rung lên, mềm oặt ngã xuống ngất xỉu. Nàng ta vốn đã thân mang trọng thương, sinh mạng sắp suy tàn, lúc này sự kiên trì lớn nhất trong lòng đã bị Lăng Thiên tàn nhẫn công phá, nội ngoại giao liên cho nên không thể chịu nổi. Lần ngã xuống này, khí tức chỉ còn thoi thóp, bộ dạng như sắp đoạn khí
Sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống, tiến lên trước nắm lấy cổ tay nàng ta, nội lực vận hành một vòng, không khỏi thở dài, không ngờ thương thế của nha đầu này lại trầm trọng đến như vậy. Hắn phân phó: "Gọi thầy thuốc đến chữa trị thật tốt cho ả, chỉ cần ả tỉnh lại, bất kể là lúc nào cũng phải thông tri ngay cho ta." Nói xong liền xoay người bỏ đi, bốn gã đại hán theo ra ngoài, đứng thẳng ở trước cửa. Lăng Thiên đột nhiên đứng lại, vỗ lên vai đại hán đã bị hắn đá cho một cước lúc này, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, giọng nói có chút áy náy: "Huynh đệ, ủy khuất cho ngươi rồi. Để có tin tức mà chúng ta cần, ta đành phải làm vậy, ha ha, còn đau không?"
Một cỗ chân khí ôn hòa theo hai cú vỗ của hắn, trong nháy mắt truyền vào thân thể của đại hán, chỉ trong một thoáng đã giống như linh đan diệu dược từ từ đi qua chỗ đau, tất cả những chỗ khó chịu lập tức trở lại như bình thường.