"Con cả ngày hôm nay đã đi đâu hả? Không chịu học hành chăm chỉ mà chạy loạn đi đâu?" Sở Đình Nhi cầm trong tay một cây chổi lông gà, hùng hổ hỏi.
"Ồ.... Con đi ra ngoài chơi một lúc rồi sẽ trở về mà!" Lăng Thiên gãi gãi đầu, nét mặt đầy vẻ vô tội.
"Ô? Hì hì, chơi một ngày rồi trở về sao?" Sở Đình Nhi vừa bực mình lại vừa buồn cười nói. Nàng nhìn vẻ mặt chẳng sao cả của thằng con trai mà có chút giận quá mà muốn cười.
Đưa tay nhẹ nhàng véo hai má mềm mại nhẵn bóng mà mình yêu thích không nỡ buông tay rồi lại một tay kéo hắn vào lòng nói: "Đi chuẩn bị cho tốt với cả mai đừng có đi ra ngoài. Vợ của con mai sẽ tới đây."
"Vợ của con?" Dù cho có được trí nhớ của hai kiếp nhưng đại não Lăng Thiên trong nhất thời cũng không theo kịp. Vợ mình từ chỗ nào mà ra vậy? Ta đây liên tục hai kiếp đều là đồng tử kê vô cùng thuần khiết mà!
Khẳng định mà gật đầu, Sở Đình Nhi lại véo mặt hắn một cái; "Đúng vậy! Vợ của con. Ha ha... Thiên Nhi của ta khi trưởng thành không có vợ sao được."
"..." Lăng Thiên một hồi không nói gì, ra vẻ mình không phải là nhân vật trong câu chuyện. Cơ thể mình giờ mới chỉ có năm tuổi mà thôi. Chẳng lẻ thời cổ đại lại tảo hôn sớm tới mức này sao?
Dưới sự giải thích của Sở Đình Nhi, Lăng Thiên mới dần dần hiểu. Thì ra, khi mà mình vẫn còn ở trong bụng mẹ đã có Lăng lão thái gia làm chủ của nàng dâu gia chủ Tiêu gia, gia tộc hiện là đệ nhất đại tài phiệt của vương quốc, chỉ phúc vi hôn. Song phương ước định, nếu là cùng là nam thì sẽ cho kết làm huynh đệ, nếu là nữ thì kết làm tỷ muội. còn nếu là một nam một nữ sẽ cho kết làm vợ chồng.
Lăng Thiên một trận buồn bực! Chủ nghĩa phong kiến hại chết người mà! Ôi cái thời kỳ gì thể này, tiểu nam hài năm tuổi không ngờ đã hoàn thành việc chung thân đại sự...
Trong lòng Lăng Thiên có chút khó chịu. Lão bà tương lai của mình là phải là người hắn tự thân nghĩ cách theo đuổi. Có lẽ, cái tốt đẹp nhất mà trí nhớ kiếp trước lưu cho cho Lăng Thiên chính là chưa bao giờ được nhấm nháp qua hương vị của tình yêu. Trong lòng Lăng Thiên, tình yêu là một thứ tràn ngập những điều thần bí cùng sự khát khao và lòng chờ mong.
Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm của Lăng Thiên, hôn nhân chính trị cùng hôn nhân vì ích lợi trong các gia tộc đối lập nhau mà gượng ép kết hợp lại làm hắn thực sự chán ghét, chỉ vì cái gọi là phương pháp hy sinh một thế hệ của gia tộc.
Thực tế, trên thế giới này cường giả vi tôn nhưng mà điều này tuyệt đối không bao gồm cả tình yêu. Có lẽ, cường quyền có thể tìm được thân thể của một nữ nhân nào đó nhưng lại không thể chiếm được trái tim cùng tình yêu của nữ nhân ấy! Mà Lăng Thiên muốn là một người yêu mình chứ không phải là một thê tử trên danh nghĩa hay là một thân thể dùng làm công cụ để phát tiết, ngay cả nàng ta có đẹp như thiên tiên.
"Mẫu thân, con không muồn có vợ, người cho con từ hôn đi! " Lăng Thiên ôm cánh tay Sở Đình Nhi lắc lắc làm nũng. Muốn ói! Trong lòng Lăng Thiên thật muốn ói nhưng cũng cahwngr còn biện pháp. Vị mẫu thân này đối với mình mềm rắn cũng không ăn nên chỉ có duy nhất một chiêu này là có thể đối phó được. Vì vậy Lăng Thiên không thể không diễn được.
"Không được!" Sở Đình Nhi ra vẻ hung dữ như trảm đinh tiệt thiết, không hề có nửa phần điều đình cho hắn tìm đường sống cả: "Gia gia của con đã quyết định rồi! Còn nữa, nàng ta sao có có thể kém chứ, chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nhân đó!"
Lăng Thiên không tình nguyện nhíu mày: "Có xinh đẹp khẳng định cũng không bằng mẫu thân. Mẫu thân là xinh đẹp nhất! " Cấp cho mẫu thân một đòn vỗ mông ngựa vô cùng lợi hại. Lời như vậy đoán chừng cũng không có mấy nữ nhân là không vừa ý khi nghe được. Huống hồ những lời đó lại được nói từ chính con trai mình nữa chứ. Nó bao hàm trong đó tình cảm yêu mến cùng cảm giác ỷ lại vô cùng của con trai đối với bản thân mình.
Quả nhiên, Sở Đình Nhi nghe được thì mừng rỡ, trên mặt cười nở cả hoa rồi thơm lên khuôn mặt Lăng Thiên nói: "Thiên Nhi thực ngoan!"
Thân thiết hồi lâu Sở Đình Nhi mới lại nói: "Đúng rồi Thiên Nhi, hôm nay con sau khi ra ngoài, Tần đại tiên sinh rất bất mãn đó, sắc mặt của ông ấy thật sự rất khó coi. Con chốc nữa cũng nên cẩn thận, ngoan ngoan một chút nếu không lão sư sẽ đánh đó. Lúc ấy thì chúng ta không quản đâu."
Lăng Thiên trong lòng cười thầm. Tâm tình Tần đại tiên sinh sở dĩ bất hảo khẳng định là có quan hệ tới mình. Chỉ có điều cũng không tới mức hệ trọng như mẫu thân nói mà là do lão phu tử kia luôn tự phụ nhưng bất tri bất giác lại bị mình, một đệ tử có năm tuổi, bài bố nên trong lòng khó chịu mà thôi.
"Con đi xem!" Lăng Thiên xoay người muốn đi: "Đúng rồi mẫu thân, hôm nay con từ bên ngoài mang về một tiểu khất cái. Vậy để hắn đi theo con nhé!" Sở Đình Nhi còn chưa kịp trả lời thì Lăng Thiên đã mất bóng.
Sở Đình Nhi dở khóc dở cười mắng một câu, tiểu gia hỏa này cái gì mà xin ý kiến chứ, căn bản chỉ là tới thông báo một tiếng mà thôi.
Mà Lăng Thiên làm như vậy cũng là để Sở Đình Nhi hiểu được ý của mình. ' Cái tên tiểu khất cái kia con đã quyết định rồi. Các người chớ có nghĩ tới chuyện để hắn đi làm việc khác'. Quên đi! Cứ tùy nó đi! Sở Đình Nhi nghĩ vậy liền gọi nha hoàn bên người mà dặn dò vài câu.
Tần đại tiên sinh vẻ mặt hắc tuyến mà ngồi trong thư phòng, hắn đối với một vố chẳng hiểu tại sao hồi sáng cảm thấy buồn bực không thôi. Đang lúc rầu rĩ không vui, Tần đại tiên sinh lại thấy Lăng Thiên ở cửa dáo dác nhìn quanh, không khỏi mắng: "Đã về rồi còn không vào đi. Nhìn loạn ở ngoài đó làm gì?"
Lăng Thiên cười hắc hắc rồi đi tới trước mặt Tần đại tiên sinh. Nguồn: http://Trà Truyện
Tần đại tiên sinh hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác. Đối với tên đệ tử này, Tần đại tiên sinh vừa yêu vừa hận, bất luận là mình dạy cái gì thì chỉ cần giảng một lần là xong. Hơn nữa, Lăng Thiên hắn còn tiếp lời đưa ra quan điểm của bản thân, thường thường còn có thể dẫn dắt cả Tần đại tiên sinh vào trong đó nữa. Tần đại tiên sinh đưa ra kết luận, Lăng Thiên về sau chắc chắn sẽ kế thừa y bát của mình, hơn nữa còn có thể phát dương quang đại, danh dương thiên hạ!
Nhưng Tần đại tiên sinh thật không biết phải làm sao, bởi vì tên đệ tử này thực sự là... quá thông minh... Hơn nữa rõ ràng tâm trí hắn không hề hoàn toàn đặt trên sách vở, rồi cả trước đó, thủ đoạn lừa gạt tiểu hài tử hoàn toàn không hề có tác dụng với hắn, thậm chí mới vừa nói với hắn một câu dốc lòng mình thì hắn đã chụp lấy đó mà nói ra cả một thiên, hơn nữa lại còn thao thao bất tuyệt, từng chữ từng chữ tựa như châu ngọc vậy. Thường thường những lời đó còn khiến Tần đại tiên sinh nghe tới say sưa: "A! Thì ra lời này còn có thể nói như vậy!" Cuối cùng khi tỉnh ngộ thì có lúc tự hỏi, quả thực hai người rốt cuộc ai là sư phụ, ai là đồ nhi đây?
Lăng Thiên nhìn trộm sắc mặt Tần đại tiên sinh, tự nhiên là có thể nhìn ra tâm tình tiên sinh không tốt nên không thể không liếm lưỡi nói: "Tiên sinh, đệ tử có một việc cần người giải thích" Khi nói, giọng cùng vẻ mặt đều biểu hiện rất đứng đắn.
Tần đại tiên sinh nghe xong cảm thấy vì đó mà đắc ý, quay đầu lại nói: "Ha ha Ha ha ha ha! Trò ngoan, có gì nghi hoặc con cứ nói. Vi sư biết thì sẽ nói, mà đã nói là nói hết" Hừ hừ, tiểu quỷ đầu, dẫu sao những điều ngươi không biết trên thế giớ này còn nhiều lắm!
Lăng Thiên dạ một tiếng, mày ủ mặt ê nói: "Vừa rồi mẫu thân nói cho con biết, người vợ được chỉ phúc vi hôn của con sẽ tới".
Tần đại tiên sinh ngạc nhiên! Sau nửa ngày mới tức giận nói: "Đây là vấn đề mà ngươi thỉnh giáo lão phu chỉ điểm sao?" Tức giận qua đi mà trong lòng cũng có chút buồn cười. Một tiểu thí hài mới có bao nhiêu tuổi mà không ngờ đã có hôn thê.
Lăng Thiên thở dài: "Việc nhỏ này con tự mình xử lý là tốt rồi, sao có thể làm phiền tới đại giá của sư phụ" Tần đại tiên sinh khẽ gật đầu mà đắc ý rồi lại nghe Lăng Thiên nói tiếp: "Huống chi tiên sinh người căn bản cũng là không giúp được con!"
Tần đại tiên sinh ngay lập tức liền nổi trận lôi đình: "Thúi lắm! Lời này là ý gì hả?"