Sau một kích này, trên không trung Lăng Thiên làm ra một tư thế kỳ quái, thắt lưng cong lại, hai chân cong lại hạ xuống, hai tay vẫn bảo trì tư thế kích xuống, cả người biến thành hình cung, tại không trung như một cái máy xay gió xoay tròn nhưng lại không rơi xuống đất mà lại vọt lên. Độ cao lần này so với lúc mới nhảy lên còn cao hơn một trượng!
Trong mắt Ngọc Băng Nhan, trong nháy mắt hai thủ chưởng cùng hai mũi chân Lăng Thiên đồng một chỉ về một hướng, cả người tựa hồ biến thành một cái hình tròn bất quy tắc. Sau lúc vọt lên thì lại như một mũi tên nhọn thẳng tắp bay lên. Tại không trung nhất chuyển rồi bỗng nhiên khôi phục lại tư thế lúc mới đánh ra một kích vừa rồi, mũi chân thẳng tắp chỉ thiên, song chưởng nhằm xuống mặt đất. Kình khí cương mãnh giống như từ phía chân trời chảy đến chợt lần nữa hướng Ngọc Mãn Thiên công kích xuống.
Một kích này về chiêu thức lại giống một kích trước nhưng kình lực tá lực thì trên không lại gia tăng thêm một thành!
Ngọc Mãn Thiên râu tóc dựng đứng, trong hai con ngươi như có lửa cháy phấn khởi hét lớn một tiếng, song chưởng như bay nghênh đón song chưởng cuồng mãnh kinh thiên động địa của Lăng Thiên. Tuy nhiên chưởng này cũng không có biến hóa gì, chiêu thức vẫn như cũ là Thác Thiên tam chưởng. Nguyên một chiêu này của Lăng Thiên vẫn như cũ không cho Ngọc Mãn Thiên đường lui. Trừ Thác Thiên tam chưởng lấy bất biến ứng vạn biến ra đón đỡ thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tuy nhiên nếu như không cố kỵ thân phận, trực tiếp dùng loại chiêu thức lăn lê chạy ra ngoài thì không cần liều mạng. Nhưng lấy bản tính của Ngọc Tam Gia, tôn nghiêm của Tiên thiên cao thủ thì sao có thể làm ra hành động mất thể diện như vậy.
"Ầm!" Một âm thanh long trời lở đất vang lên, mấy bức tường vây quanh tiểu viện của Lăng Thiên giống như cây cỏ trong cuồng phong lắc lư một chút rồi đổ ầm xuống vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mà bụi đất đã bị cuốn lên trời cao, trông như long quyển phong hình thành. Khí trời đang tươi đẹp bỗng nhiên bị bụi đất bao phủ chỉ thấy một mảnh hoàng phiến!
Thân thể to lớn của Ngọc Mãn Thiên so với lần trước càng nhanh hơn ngập vào đất, vẫn như cũ hai cước vẫn rơi vào cái hố trước, không lệch không dựa vào đâu! Phốc một tiếng, nửa thân thể Ngọc Tam Gia đã nhập thổ ngập tới thắt lưng. Hảo chưởng pháp bá đạo! Hảo lực đạo kinh người.
Phẫn nộ rống to một tiếng, Ngọc Mãn Thiên hai chưởng đột nhiên đập lên mặt đất bên cạnh, mượn lực phản chấn thân thể thoát thổ chui ra. Sau khi tiếp một kích này Ngọc Mãn Thiên tự biết chính mình đã rơi xuống hạ phong nhưng ngay lúc mới vừa nhảy ra ngoài, còn chưa lên đến mặt đất thì liền cảm giác được trên đỉnh đầu kình phong lại ép xuống. Chưởng thứ ba của Lăng Thiên đã áp xuống! Ngọc Mãn Thiên cảm giác cả bầu trời xanh như theo song chưởng của Lăng Thiên tàn nhẫn đập xuống đầu mình.
Lần này lại vẫn như cũ không có thay đổi gì hơn, cho dù không nghĩ đến thân phận mà muốn lăn đi trên mặt đất tránh đi thì cũng không kịp vì ngay lúc đó hắn vẫn chưa lên khỏi mặt đất. Ngọc Mãn Thiên kinh hãi thất sắc ngưng tụ toàn thân khí lực, trong yết hầu phát ra một tiếng hống quái dị, song chưởng lần thứ ba liều mạng nghênh đón.
Lần công kích này kình lực cùng thanh âm vẫn có thể so với hai lần trước! Hai người chưa tiếp xúc mà Ngọc Mãn Thiên đã cảm giác được trên mặt bị kình phong quét cứa vào mà sinh ra đau nhức! Sau ba lần công kích Lăng Thiên vẫn chưa từng hạ xuống! Thân như thương ưng triển khai hai cánh, tại không trung tự do lướt đi, tự do mà công kích!
Đây là do Lăng Thiên sau khi đột phá Kinh long cửu trọng tự nghĩ ra chiêu thức Cửu chuyển ưng bác! Ngưng tụ một khẩu chân khí, vọt người lên cao trên khoảng không mà công kích địch nhân. Mỗi một lần công kích đều lợi dụng tâm pháp thân pháp kỳ dị trong sát na liều mạng với địch nhân, mượn lực phản kích của địch nhân mà lấy lại độ cao và tiếp tục công kích! Do mỗi lần đều mượn lực lượng của địch nhân cho nên sau mỗi lần công kích lực đạo lại mạnh thêm nhiều! Nếu thẳng một lèo thi triển đến lần thứ chín thì lực đạo công kích có thể tăng gấp năm lần so với lần công kích đầu tiên!
Nhưng võ công này cũng có một khuyết điểm không lớn không nhỏ đó là chỉ sử dụng được nếu công lực của mình kém đối thủ không nhiều hoặc chính mình cao hơn địch nhân thì khi đối địch mới có thể dùng một chiêu này. Nếu công lực kém địch nhân quá lớn thì sau một chiêu liền căn bản không có cơ hội công kích lần thứ hai. Nguyên nhân là do chiêu thức mượn lực này quyết không thể phát ra toàn lực mà địch nhân công lực vốn đến vượt xa mình, nếu không xuất toàn lực thì sợ rằng một kích liền chịu thương, như thế thì sao có thể tá lực đả lực?
"Ầm!" tiếng nổ lại bạo vang! Lăng Thiên thân như bay như gió nhẹ nhàng hạ xuống. Ống tay áo phất lên bụi đất đầy trời đã bị hắn quét qua một bên. Nhìn xem thì thấy Ngọc Tam Gia đã biến mất tăm hơi.
Lăng Thiên có chút cười, tiêu sái vuốt mũi bước vào trong phòng mình.
"Tam thúc ta đâu rồi. Sao không thấy đâu". Ngọc Băng Nhan luống cuống, vừa rồi hai người giao đấu đâu có phải cái gì luận bàn mà rõ ràng như hai đầu man ngưu đụng độ! Còn chưa rõ ràng tại sao quay về mà Lăng Thiên lại đã cứng rắn đem Ngọc Mãn Thiên đánh cho vô tung! Không biết là có sao không.
"Oh, " Lăng Thiên cước bộ hơi dừng: " Ngọc Tam Gia thực sự làm kẻ khác bội phục, lại cư nhiên có bảy mười hai phép thần thông biến hóa! Lúc này đã biến thành Xuyên sơn giáp chui xuống lòng đất tiêu sái ngao du "
"Ngươi, tên tiểu hỗn đản ngươi mới là Xuyên sơn giáp!" Mà dưới mặt đất truyền lên thanh âm nổi giận, lờ mờ nghe như tiếng Ngọc Tam Gia, bất quá tựa hồ có chút trầm muộn.
Ngọc Băng Nhan lúc này mới phát hiện ở giữa sân không biết khi nào đã xuất hiện một cái động khẩu tròn, giống như là một cái miệng giếng vừa lại giống như một cái sơn động.
Chẳng lẽ tam thúc ở trong này. Nhưng hắn tại sao tự mình đào một cái động rồi chui vào. Chẳng lẽ lão nhân giaúc kịch chiến như thế mà vẫn có thể nhàn tình dật trí như vậy?
Trận chiến vừa rồi giữa Lăng Thiên cùng Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Băng Nhan cũng chỉ xem được đệ nhất kích, sau đó thì bụi đất đầy trời phô thiên cái địa, hơn nữa bị kình phong phong tỏa tai mắt nên hai người chỉ nghe thấy tiếng giao kích mà căn bản không rõ ràng gì. Lăng Thiên mỗi lần trùng thiên nhi khởi thì có thể nhìn thấy nhưng Ngọc Mãn Thiên lại không có nhảy lên nên trong tình huống bụi đất vây quanh, Ngọc Băng Nhan hiển nhiên là không thấy. Cho dù là Lăng Thần cũng chỉ thấy đại khái mà thôi.
Ngọc Băng Nhan bước nhanh đến cái miệng " giếng" này cúi đầu nhìn xuống. Bất ngờ phát hiện ra một đám tóc rối như cỏ dại đang nhúc nhích trồi lên trên, không nhịn được bị hù dọa nhảy dựng lên.
Phốc một, Ngọc Mãn Thiên một thân đầy đất vàng chật vật nhảy ra. Hắn mở miệng nhổ ra một đống đất vàng, mắt ngó nghiêng bốn phía tìm Lăng Thiên.
Ngọc Băng Nhan nhìn Ngọc Tam Gia chật vật bò ra từ hố sâu thì không khỏi hít một khẩu hàn khí! Cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to, đến nửa ngày mà vẫn không khép lại được.
Cái động dùng "người" để đào này lại sâu đến một trượng! Phía dưới mơ hồ có mùi ẩm ướt, tựa hồ có nước chảy ra! Nằm sấp tại động khẩu thì có thể mơ hồ ngửi thấy một luồng thổ tinh khí ẩm ướt đập vào mặt. Tin tưởng rằng chỉ cần đào sâu thêm xẻng nữa là nước giếng ào ạt chảy ra.
Hai người này lại đánh nhau đến mức đào ra một cái giếng.
Ngọc Băng Nhan vừa cả kinh vừa lại buồn cười!
Tình thật, Lăng Thiên đối với việc đào giếng này thật sự cảm thấy rất thú vị, nhất là khi hắn đã kinh qua chuyện xuyên việt thì càng cảm giác được việc đánh ra một cái giếng ở đây thật sự là tuyệt diệu. Vì vậy mà sau đó hắn gọi vài công tượng đến thực sự đào ra một cái giếng cũng lấy tên là "Giếng Tam gia". Việc này cũng làm cho Ngọc Mãn Thiên mỗi lần thấy cái giếng này đều nổi giận lôi đình.
Mọi người đều biết tầng đất khô táo nhiều nhất cũng chỉ sâu một thước, cho nên Ngọc Tam Gia lần đầu bị đập lún xuống chỉ đến đầu gối nhưng lần thứ hai đối chưởng đã đến thắt lưng. Hai lần đối chưởng này đã đem tầng đất cứng rắn nhất hủng cho nên lần thứ ba lực đạo càng gia tăng cuồng mãnh hợp lại, Ngọc Tam Gia dù có bị đánh lún xuống ngập đầu người nhưng ngược lại không có bị thương.
"Tiểu Bạch kiểm đâu" Ngọc Tam Gia vẫn trung khí mười phần giương mặt hỏi "Tiểu Bạch kiểm! Ngươi để tam gia đi ra, thắng bại chưa phân mà ngươi lại chạy đi đâu rồi".
Thắng bại chưa phân, Ngọc Băng Nhan cùng Lăng Thần hai một người cùng có chút nhẫn nại không nói. Ngài bị đập đến chui xuống đất mà cư nhiên còn nói thắng bại chưa phân?
Việc này thật cũng trách không được Ngọc Mãn Thiên. Nếu là so về võ kỹ Ngọc Mãn Thiên hiển nhiên rơi xuống bại chiêu, kích thứ ba của Lăng Thiên đã đạt đến thời cơ rất tốt vì khi đó Ngọc Tam Gia đang đem bản thân lực đạo chia làm hai, một dùng để thoát thân khỏi lòng đất, một dùng để đối kháng với Lăng Thiên nên hiển nhiên là không địch lại. Nếu như là chiến đấu sinh tử thì từ chiêu thứ hai lấy kinh nghiệm của Ngọc Mãn Thiên nhất định sẽ lựa chọn chiêu "Yến thanh thập bát phiên" mà lăn mình tránh né không ngạnh chạm, lúc đó hiển nhiên cũng sẽ không có đệ tam kích chật vật này. Lấy công lực và cảnh giới của Ngọc Mãn Thiên mà nói, mặc dù không bằng Lăng Thiên nhưng lại cũng không có lý nào trong tam chiêu đã bại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ngọc Mãn Thiên kêu to ầm ĩ náo loạn không thôi, hơn nữa mới vừa rồi mấy kích chấn động khiến cho Lăng lão phu nhân rất nhanh chạy sang mời Ngọc Tam Gia đi uống trà. Trước khi đi Ngọc Tam Gia còn rống lên một tiếng nói "Tiểu hỗn đản, có dũng khí đùa giỡn cháu gái Tam gia, Tam gia còn chưa tính đến! Mới vừa rồi là do ta sơ ý, lúc này Tam gia đã có chuẩn bị, hãy chờ đấy ta sẽ làm cho tiểu tử ngươi đẹp mắt!"
Hắn vất vả lắm mới tìm được một lý do đánh với Lăng Thiên, sao lại dễ dàng bỏ qua nhưng lại hồn nhiên không phát hiện ra chất nữ mình sớm đã vì mình mà xấu hổ không có chỗ chui vào.
Lăng Thiên thần thanh khí sảng tiêu sái tiến vào thư phòng, vừa rồi mới chiến đấu thật sự là thống khoái vô bì. Mặc dù chỉ có tam chưởng nhưng lại là phương pháp nam nhi chân chánh nhiệt huyết. Kể cả Ngọc Mãn Thiên cũng cảm giác được cực kỳ đã nghiện.
Mở cái hộp ngọc mà Đông Phương Kinh Lôi đưa đến Lăng Thiên vừa vui mừng lẫn sợ hãi. Trong hộp thực sự là một huyết hồng sắc đích nhân tham (nhân sâm), gốc rễ đầy đủ, tay chân đều có, mi mắt mềm mại tự nhiên. Chính là thiên niên huyết sâm đã thành nhân
Huyết sâm là thiên địa linh khí trân vật, nhiều nơi có nhân sâm sinh trưởng lại hiếm nơi có được Huyết tham trưởng thành. Trong vòng ngàn năm nhân sâm chỉ có bảy lá màu xanh sinh trưởng mà lại không có rễ. Mặc dù cũng có thể dùng làm dược liệu nhưng công hiệu bình bình. Sau ngàn năm thì lại khác hoàn toàn. Đến lúc đó bảy là héo đi mà rễ cây lại sinh thành, ban đầu có màu hơi đỏ, mười năm qua đi chuyển thành màu huyết hồng mới là Huyết tham! Lúc này Huyết tham mới được coi là Thiên địa linh dược. Mà trong hộp ngọc này là Huyết sâm đã thành nhân hình, theo đánh giá của Lăng Thiên sợ rằng ít ra đã tới ba bốn ngàn năm hỏa hầu, không thì căn bản không xuất hiện tình huống này! Lăng Thiên nguyên tính toán có thể đủ luyện chế ra một khối Đại hoàn đan tăng trưởng năm năm công lực là đã rất thỏa mãn nhưng ngay lúc này lại có Băng tinh hỏa liên cùng nhân hình Huyết sâm. Hai loại thiên địa kỳ trân này đã vào tay, nếu luyện chế Cực phẩm đại hoàn đan mà mỗi khối không thể tăng trường hai mươi năm công lực thì Lăng Thiên cũng cảm giác được chính mình thuần túy là phung phí của trời.
Đắc ý cười cười, Lăng Thiên tay cầm Huyết sâm gọi Lăng Thần vào phân phó, cho dù là ai cùng chuyện tình gì cùng không được quấy nhiễu. Sau khi trịnh trọng giao phó cho nàng thay mặt minh xử lý hết thảy, Lăng Thiên liền như làn khói chuồn vào mật thất.
Các sắc linh dược đều đã đầy đủ, Lăng Thiên một khắc cũng chờ không được. Đại hoàn đan sắp xuất lò một lô!