Tất cả động tác đã ngừng lại! Trường kiếm của Tây Môn Bất Hối đã cắm sâu vào lồng ngực của Khổng Viễn Dương mà tại vị trí đó ở trên ngực hắn cũng đã được trường kiếm của Khổng Viễn Dương đâm vào. Hô hấp của hai người hoàn toàn không còn nữa mà tay phải cầm kiếm vẫn nắm chặt như cũ. Người đã chết đi nhưng hai thi chống đỡ lẫn nhau đứng yên tại chỗ. Chết mà không ngã xuống.
Lăng Thiên thở dài một tiếng đi đến gần hai thi thể kia cúi người thi lễ: "Hai vị không hổ là hảo hán! Lăng Thiên bội phục! Nhất định sẽ đưa hai vị nhập thổ!" Đứng thẳng lên xoay người đi chỗ khác mới nói tiếp: "Nguyện kiếp sau chúng ta tiếp tục là địch nhân!"
Thản nhiên đối phó khó khăn, mỉm cười đối mặt sinh tử. Vẻ mặt lạnh nhạt như vậy thì trong thiên hạ có được mấy người? Trong đôi mắt của Lăng Kiếm và đám người Lăng Phong Lăng Trì đều xuất hiện sự kính nể từ tận đáy lòng! Tất cả đều khom người xuống thi lễ với hai cỗ thi thể.
Lăng Thiên cất bước rời đi nhưng trong miệng vẫn nói: "Tuy là địch nhân nhưng cũng đáng kính. Truyền lệnh cho Cuồng Phong hậu táng hai người không được chậm trể!"
Sau khi mọi người rời đi thì dưới một gốc cây to lớn một người ôm không tại nơi ba phương thế lực chém giết nhau kịch liệt có một bóng người chớp lên rồi biến mất không còn tung tích.
Dĩ nhiên có người ở bên cạnh quan sát tất cả mà với công lực và khả năng nhạy cảm của Lăng Thiên và Lăng Thần lại không phát hiện ra. Người này có công phu gì đây? Thế gian hiện tại còn có bao nhiêu người có công lực như vậy?
Lúc này đã là nữa đêm rồi, trong Mính Yên Lâu yên tĩnh vô cùng. Lâu lâu vang ra âm thanh ngáy ngủ của Ngọc Tam Gia lúc ngắn lúc dài như một bản nhạc không có vận luật gì vang lên không ngừng.
Các nhân vật đầu lĩnh của Tây Môn Thế Gia đang ở trong Cực Lạc Các! Nhân vật thứ hai của Tây Môn Thế Gia Tây Môn Bất Nhược đang ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt trầm ngâm như nước. Chén trà trước mặt đã không còn nóng chút nào cả. Hiển nhiên vị Tây Môn Thế Gia nhị gia này căn bản không có tâm tư uống trà.
Đối diện hắn là Tây Môn Thanh đang nóng lòng đi tới đi lui mà trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sao còn chưa trở về? Thời gian dài như vậy cũng phải hoàn thành rồi chứ?"
Lục Tử đang sợ hãi ngồi bên cạnh nhìn theo thân ảnh của Tây Môn Thanh cười lấy lòng: "Chắc cũng đang trên đường quay về. Bất Hối đại gia luôn làm việc ổn thỏa nên không có chuyện gì đâu. Công tử nên suy nghĩ phải đùa giỡn mấy món đồ chơi kia như thế nào đi?"
Tây Môn Thanh gật gật đầu cố gắng bình tĩnh ngồi xuống nhìn Lục Tử một cái: "Ta biết ngươi có rất nhiều điều cổ quái. Có gì tốt thì đưa ra đi!"
Lục Tử cười quỷ dị: "Công tử nói vậy thì ta đành tuân mệnh vậy. Hai vị cô nương kia chẳng những có tài hoa xuất chúng mà còn rất xinh đẹp nên không thể nào đi vào khuôn khổ dễ dàng được. Nếu ép buộc quá sẽ đi tìm cái chết nên không còn thú vị nữa. Nhưng nếu..."
Tây Môn Thanh nghe vậy liền hăng hái hơn nhiều: "Ngươi có ý tốt gì mau mau nói ra. Nếu hay thì thiếu gia sẽ trọng thưởng..."
Lục Tử kia cười dâm một tiếng cầm một chiếc bình ngọc: "Công tử. Ở trong bình này chính là một loại dược tên là 'Dâm tiện bất năng di', đây chính là loại dược thuộc hạ tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được. Tất cả có ba mươi hai viên. Đây chính là cực phẩm đó, nam tử chỉ cần dùng một viên là có thể long tinh hổ mãnh, đại trướng duệ mà nữ tử dùng khiến cho dục hỏa tăng mạnh. Cho dù cửu thế trinh nữ cũng muốn cầu hoan. Đợi khi bắt được hai vị cô nương kia công tử dùng diệu dược này đại phát thần uy."
Vẻ mặt của Tây Môn Thanh rất vui mừng: "Quả nhiên là hàng tốt mà. Chờ thiếu gia ăn xong sẽ cho ngươi ké!"
Lục Tử mừng rỡ khom người: "Cảm ơn tặng phẩm của thiếu gia. Hôm nay thiếu gia nhất định sẽ..."
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng cười nhẹ rồi một âm thanh chế nhạo: "Thiếu gia ngươi nhất định sẽ vui vẻ. Vui vẻ đến nỗi không ba giờ dừng lại nữa..."
Tây Môn Bất Nhược đứng lên: "Người nào?" Từ âm thanh này hắn đã biết được đối phương là người có công lực thâm hậm nhưng không phải là người nhà của mình.
Tấm màn che chậm rãi nâng lên rồi một bóng người bận đồ đen đầu đội kim quan đang tươi cười xuất hiện. Đây chính là mục tiêu của lần hành động này của Tây Môn Thế Gia.
"Nghe nói Tây Môn Thế Gia muốn tìm bổn công tử báo thù..." Lăng Thiên cười cười nói: "Bổn công tử thật sự không đành lòng cho các ngươi thất vọng nhưng mà những người các ngươi phái đi không làm được gì hết nên bổn công tử phải tự đưa lên cửa..." Vừa nói vừa kéo một cái ghế ngồi xuống bắt chéo chân. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Ách. Nào có việc này?" Vẻ mặt của Tây Môn Bất Nhược rất ngạc nhiên: "Chắc Lăng công tử hiểu lầm rồi. Công tử là người như thế nào? Chúng ta sao dám trêu chọc chứ? Công tử nói đùa?" Tây Môn Bất Nhược là nhân vật đứng thứ hai của Tây Môn Thế Gia thì đâu phải là kẻ ngu ngốc. Vừa thấy Lăng Thiên xuất hiện ở chỗ này thì hắn đã biết hành động lần này đã thất bại hoàn toàn. Hơn nữa nhất định Lăng Thiên sẽ an bài cao thủ ở bên ngoài đối phó chính mình. Dưới thời khắc quan trọng như vậy thì hắn có thể thừa nhận sao? Bây giờ hắn chỉ hi vọng Lăng Thiên e ngại nơi này nhiều thế gia cao thủ tụ tập lại nên không dám động thủ. Chỉ cần thoát khỏi khốn cảnh này là nhất định có cơ hội xoay chuyển cục diện.
"Ồ? Chắc là một hiểu lầm!" Nói xong liền yên lặng như đang suy nghĩ điều gì nhưng đột nhiên quay đầu nhìn Tây Môn Thanh, ánh mắt sắc bén như đao: "Nhưng không biết Tây Môn công tử nói bắt hai vị hồng nhan tri kỷ của ta có phải là hiểu lầm hay không? Là bản công tử ta nói sai hay là ta nghe lầm đây?"
Gương mặt vốn tuấn tú của Tây Môn Thanh đột nhiên trắng bệch, cố gắng đề caotinh thần nhưng âm thanh lại càng run rẩy hơn: "Không...không thể... nào. Ngươi... ngươi... không được ngậm... máu phun người... Cách cách." Nhưng dưới sự sợ hãi vô cùng kia hắn không thể khống chế được hai hàm răng đang va chạm với nhau phát ra âm thanh 'cách cách' không ngừng kia.
Lăng Thiên cười lạnh một trận đi đến bên cạnh dùng tay chỉ hắn: "Tây Môn công tử đã có nhã hứng này rồi thì Lăng Thiên sao không thể hoàn thành giúp công tử đây? Nếu không thì uổng tình công tử đi ngàn dặm đến đây." Vừa nói xong thì gương mặt phát lạnh: "Còn không đưa người vào để công tử vui vẻ!"
Bên ngoài vang lên một âm thanh vâng rồi sáu tên bận đồ đen mang theo sáu tên bận đồ đỏ không còn chút sức lực nào tiến vào phòng quăng xuống đất như sáu bao cát. Huyệt đạo của bọn họ bị điểm nên không thể động đậy cũng không thể nói chuyện được. Tuy bọn họ là tử sĩ nhưng tinh thần không bao giờ trụy lạc cả. Đôi mắt vẫn chuyển động xung quanh được, khi nhìn thấy Tây Môn Thanh và Tây Môn Bất Nhược thì sắc mặt cả hai đều thảm biến.
Tây Môn Bất Nhược còn có thể bảo trì tỉnh táo nhưng sắc mặt của Tây Môn Thanh không còn giọt máu nào. Còn Lục Tử đang ngồi gần cửa thấy tình thế không ổn, lợi dụng ánh mắt mọi người tập trung lên sáu đại hán bận đồ đỏ giữalặng lẽ ra khỏi phòng...
"Cheng!" Trường kiếm của Lăng Trì đặt lên cổ Lục Tử phát ra kiếm khí lạnh như băng làm cho làn da cổ hắn nổi một tầng da gà. Nhất thời ngây ngẩn cả người, không dám cử động chút nào.
"Tiểu tử. Ngươi không phải đưa lên thứ tốt muốn cùng vui vẻ với thiếu gia ngươi sao? Sao lại rời đi sớm vậy?" Âm thanh của Lăng Trì lạnh lùng vô cùng.
"Tây Môn nhị gia..." Lăng Thiên chậm rãi đi lại hai bước: "Chúc mừng ngài có nhãn phúc không cạn. Tối nay ngài sẽ thưởng thức một trò hay trước nay chưa có mà sau này cũng không có luôn. Ngài sẽ cảm giác lần này đến Thừa Thiên không tệ chút nào!"
Tây Môn Bất Nhược cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Không biết là trò hay gì?"
Lăng Thiên cười lớn nhưng trong tiếng cười lại quỷ dị vô cùng: "Hầu hạ nhị gia xem trò. Yên tâm đi, diễn viên đạo cụ đều đã được Tây Môn Thế Gia cung cấp!"
Năm người Lăng Kiếm rút năm thanh trường kiếm ra đứng xung quanh Tây Môn Bất Nhược! Mũi kiếm đâm rách quần áo nhưng không ảnh hưởng đến làn da nên cũng có thể thấy được lực lượng đã được khống chế tinh diệu như thế nào?"
Mặc dù Tây Môn Bất Nhược cũng có công phu không tầm thường nhưng sao có thể so với năm đại cao thủ cùng xuất kiếm chứ? Một chiêu liền bị khống chế nên chỉ biết thở dài chịu trói.
Ngón tay Lăng Thiên điểm vào huyệt đạo trên người hắn nhanh như gió khiến cho Tây Môn Bất Nhược mềm nhũn cả người ngã xuống ghế, ngay cả ngón tay cũng không thể di chuyện được, có miệng nhưng lại không thể nói. Chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn thấy được thôi. Cả thân thể như hóa thành một khối cương thi.
Lăng Thiên lấy bình ngọc từ trong tay Lục Tử cười lớn: "Tây Môn đại công tử. Khi nãy nghe thấy nguyện vọng của ngươi cũng khiến cho tiểu đệ đây vắt hết cả óc cũng không thể suy nghĩ ra một cách để tên tuổi công tử vĩnh viễn lưu truyền. Ha ha, tên thuộc hạ này của ngươi đã cho ta một phần tình rồi. Tiểu đệ có thể cam đoan tên tuổi công tử lưu truyền sử sách. Tuyệt đối không nuốt lời!"
Vẻ mặt của Tây Môn Thanh không còn chút máu nào, bước chânui về sau một bước. Âm thanh của hắn run rẩy vô cùng, hắn đã biết Lăng Thiên muốn làm điều gì vì đó chính là thủ đoạn hắn đối phó Lăng Thiên: "Ngươi... muốn làm gì?"
Lăng Thiên cười có vẻ hiền hòa: "Ánh mắt của Tây Môn công tử không tồi chút nào, coi trọng hai vị hồng nhan bên cạnh ta. Có lẽ thị thiếp của công tử không thể thỏa mãn niềm vui thú của công tử nên tiểu đệ cũng lo lắng thay. Nhưng không ngờ đi mòn giày tìm không thấy, bây giờ tìm thấy lại không tốn chút công phu nào. Tất cả đều có bên cạnh công tử rồi. Tối nay công tử cứ vui vẻ, tên tuổi nhất định sẽ lưu sử sách. Nhất cử lưỡng tiện mà."
Lăng Thiên cầm bình ngọc trong tay lung lay vài cái: "Thứ này theo lời nô bộc của công tử thì nó gọi là 'dâm tiện bất năng di' phải không? Một khi Tây Môn công tử ăn vào nhất định sẽ long tinh hoạt hổ, đại trướng khí khái nam nhi, muốn ngừng cũng không được. Người nói nếu bên cạnh không có phụ nữ thì sẽ ra sao đây? Ha ha..."
"Không! Ngươi không được làm như vậy." Tây Môn Thanh dưới sự sợ hãi quá độ nên nói năng lưu loát hơn: "Lăng công tử, Lăng huynh. Ngàn sai vạn sai đều là do tiểu đệ có mắt không thấy thái sơn đắc tội ngài. Lăng công tử chỉ cần tha cho ta thì Tây Môn Thanh ta..."
"Tây Môn Thanh ngươi làm gì?" Lăng Thiên cười lớn: "Dám có ý định vô lễ với nữ nhân của bổn công tử mà còn sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy nếu bổn công tử không làm cho ngươi lưu danh sử sách thì chẳng phải phụ lòng ngươi sao? Tối nay là thời gian báo đáp tấm lòng của Tây Môn công tử!"