Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 258: Kinh thiên tuyệt thế

Lăng Thiên mỉm cười, không để ý đến hắn, nhìn Tiền Thủy Nhu, nói: "Đã như vậy, tiểu đệ sẽ sửa lại bài thơ hôm đó đã làm cùng Tiền huynh." Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm tư một hồi, sau đó chầm chậm ngâm:

"Tế vũ khinh vụ nhất tiếu lâu

Hoa tự tinh thành liễn phương nhu

Mạc đạo vô tình kỳ vô ý

Xuân phong truyền ý thủy truyền sầu!"


Tiền Thủy Nhu trong mắt lộ ra một tia quẫn ý, khẽ ngả đầu sang một bên. Bỗng nhiên có mấy tiến hừ lạnh truyền tới, tám vị cao thủ ở bên cạnh ai ai trong mắt cũng lộ ra vẻ cuồng nộ, biểu tình nhìn về phía Lăng Thiên tựa như muốn xé vụn hắn. Lăng Thiên cười ha ha, không thèm để ý.

"Hay! Hay cho câu xuân phong truyền ý thủy truyền sầu!" Một lão nho sinh vuốt chòm râu hoa râm, gật đầu lia lịa. Bài thơ này của Lăng Thiên nhẹ nhàng uyển chuyển, rất khác với phong cách của hắn, không ngờ lại là một bài thơ tự tình, nhất kiến chung tình.

Sáu vị bình thẩm cẩn thận đánh giá hai bài thơ của Lăng Thiên và Tây Môn Thanh, nhưng ai ai cũng nhíu mày, thơ của hai người này nếu chỉ luận tài hoa, ýì thực sự là sàn sàn nhau, cho nên nhất thời khó có thể chọn lựa, bất đắc dĩ đành tuyên bố hai người bình thủ.

Lăng Thiên lắc đầu cười khẽ, mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: "Câu thơ Lăng Thiên ngâm vừa rồi là dành tặng cho Tiền huynh, không những không có liên can gì với Tây Môn công tử, mà càng không dính dáng gì đến hội thơ ngày hôm nay. Sao có thể được tham gia bình chọn, càng đừng nói đến là bình cục (thế hòa). Ha ha, nếu tùy tiện phun bừa ra mấy câu thơ như vậy mà đã được phán định là bình cục, vậy thì khó tránh khỏi quá ưu đãi Lăng Thiên rồi, ha ha..."

Lời nói vừa được nói ra, mặt các vị bình thẩm đều không khỏi đỏ rực, ai cũng không ngờ rằng, bài thơ ưu mỹ như vậy lại không phải tài hoa chân chính của Lăng Thiên muốn dùng để đấu với Tây Môn Thanh! Vậy tài hoa chân chính của vị Lăng Thiên công tử này rốt cuộc cao cỡ nào? Hơn nữa, Lăng Thiên quả thật cũng quá cuồng vọng, bài thơ hay như vậy mà lại nói là tùy tiện phun bừa ra, đây nào có phải là tự khiêm tốn, căn bản chính là cuồng vọng, không coi ai ra gì!

Trong mắt những người đang ngồi, bài thơ của Lăng Thiên đã có thể được coi là tác phẩm thượng thừa, cơ hồ như là quan áp toàn trường, sự tài hoa trong bài thơ của Tây Môn Thanh tuy hơn xa người bình thường, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn Lăng Thiên! Vừa rồi miễn cưỡng phán định là hai bên hòa nhau đã là rất nể mặt mũi Tây Môn thế gia lắm rồi! Phải biết tác phẩm của Tây Môn Thanh tuy thuộc về thượng phẩm, nhưng dẫu sao vẫn có giới hạn, chưa có phong phạm của đại sư chân chính, chỉ vài ba hôm nữa là sẽ chôn vùi trong gió bụi. Nhưng thơ mà Lăng Thiên làm, đặc biệt là hai câu cuối "mạc đạo vô tình kỳ vô ý, xuân phong truyền ý thủy truyền sầu" đã nói lên được mối tình thầm kín của thanh niên nam nữ, nhưng lại ngại lễ nghi nên không thể nói ra. Chỉ bằng hai câu này thôi đã đủ để lưu truyền hậu thế, trở thành danh ngôn thiên cổ rồi!

Hơn nữa, trong lời nói của Lăng Thiên còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'bình cục'. Càng khiến cho các vị bình thẩm đỏ mặt tía tai, đặc biệt là ba vị do Tây Môn Thanh mời tới, tự nhiên có chút ý tứ thiên vị Tây Môn Thanh, gắng gượng phán định bình cục. Mà Tần đại tiên sinh và Mạnh Ly Ca rõ ràng là người của Lăng Thiên, tính tình trước giờ luôn chính trực, dưới tình huống này nếu như tranh luận với đối phương, rõ ràng là không đẹp. Hơn nữa Lăng Thiên đã thắng một ván, ván này phán hòa cũng không phải là không được, vả lại bài thơ tống biệt của Tây Môn Thanh cũng có chỗ độc đáo, thế là hai người lại không lên tiếng, ngầm thừa nhận là cũng phán hòa.

Lại nói, sư huynh đệ hai người cũng đều có ý định muốn x tất cả những bản sự khác của Lăng Thiên. Nếu hiện tại Lăng Thiên lại thắng Tây Môn Thanh với ưu thế áp đảo, ngược lại hai người lo lắng rằng Lăng Thiên sẽ ngừng công kích, không thể hiện tài năng nữa. Chỉ với sự hiểu biết của Tần đại tiên sinh về Lăng Thiên, biết rằng tiểu tử này luôn ẩn nhân, thích nhất là giả trư ăn thịt hổ, nếu ngừng lại ở đây, đó cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Mà Tây Môn Thanh trong lòng lại không cho là đúng, hắn quả thực rất nóng lòng vãn hồi danh dự, hi vọng lấy lại được uy danh, thầm nghĩ tên tiểu tử này bỏ đi một bài thơ hay như vậy, chẳng phải là tự chuốc lấy thiệt thòi sao?

Kỳ thật với tài hoa của hắn, chưa hằn là không nhìn ra bài thơ này của Lăng Thiên cao hơn bài của mình mấy phần, nhưng vừa rồi Tây Môn Thanh trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ lại bị phán thua, vậy thì thanh danh của mình sẽ mất sạch! Vừa nghe thấy phán hòa, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lúc này không ngờ lại nghe thấy Lăng Thiên muốn bỏ bài thơ này, trong lòng không khỏi càng nhẹ nhõm hơn. Thầm nghĩ: trong một bài thơ có hai câu có thể truyền thế, đã là một thượng phẩm ngẫu hứng trước giờ hiếm có. Có những nho sinh cả đời nghiên cứu học vấn, đại danh truyền khắp thiên hạ, nhưng cũng không làm ra nổi một câu thơ có thể truyền thế! Chẳng lẽ tên Lăng Thiên này cho rằng những câu thơ truyền thế có thể tùy tiện đưa tay ra là vớ được cả nắm như đá vụn sao. Bài thơ "Tống biệt" của mình cũng là lúc trước linh quang nhất thiểm mà có, nhưng không tin Lăng Thiên lâm trường phát huy liền có thể thắng mình ba bốn bận.

Nghĩ tới đây, Tây Môn Thanh không khỏi hừ lạnh nói: "Lăng công tử quả nhiên tài cao, Tây Môn Thanh bội phục! Nếu Lăng công tử có thể làm ra những câu thơ truyền thế nữa, vậy thì Tây Môn Thanh sẽ lập thệ ngay tại đây, cả đời này vĩnh viễn không đàm thi luận từ nữa!"

Lăng Thiên cười ha ha, thong dong rót một chén rượu đầy cho mình, ánh mắt chăm chú nhìn rượu bên trong, dường như lòng chứa đầy thâm tình, khoan thai ngâm: "Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu; Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu!"

Chỉ mới hai câu đầu này, gần ngàn người trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ! Tây Môn Thanh mặt xám xịt, chỉ hai câu mở đầu này thôi đã đủ để truyền tụng thiên cổ rồi!

Tần đại tiên sinh và Mạnh Ly Ca hai mắt bắn ra kỳ quang, nhìn chăm chú vào Lăng Thiên ở trong trường, giống như nhặt được ch. Trong miệng thì khe khẽ ngâm lại hai câu vừa rồi, không khỏi đều cảm thấy như được uống rượu ngon ngâm trăm năm, vô cùng hồi vị, hương thơm đầy miệng!

Đám nữ tử như Tiền Thủy Nhu, Tiêu Nhạn Tuyết mặt lộ vẻ xúc động, bọn họ đều là đại hành gia về môn này, cũng là người biết hàng, lúc trước nghe Lăng Thiên nói, trong lòng không hẳn là không cho rằng Lăng Thiên cuồng vọng, nhưng lúc này nghe xong hai câu này, ánh mắt dán chặt lên người Lăng Thiên, lộ ra thần sắc không dám tin! Câu "xuân phong truyền ý thủy truyền sầu" mà Lăng Thiên buột miệng ngâm ra lúc nãy đã khiến mấy thiếu nữ này ai cũng vô cùng bất ngờ rồi, mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, không ngờ lại có thể làm thêm một đại tác truyền thế! Nhìn lại cổ kim, có mấy người có thể đạt tới mức này. Nếu quả thực là như vậy, văn tài của người này đã là không tiền khoáng hậu, tuyệt đối đủ để ngạo thị đương đại, hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất. Lăng Thiên chầm chậm đi mấy bước ở trước cửa Thiên Nguyệt các, tựa hồ như đang suy nghĩ một cách khổ sở. Mọi người đều không khỏi nín thở, chỉ sợ mình thở ra một hơi là sẽ quầy rầy luồng suy nghĩ của Lăng Thiên, dẫn tới một đại tác truyền thế sẽ chết yểu, vậy thì mình sẽ thực sự trở thành tội nhân thiên cổ của văn đàn.

Lăng Thiên lại bước hai bước, đột nhiên ngẩng đầu lên trời, thần sắc trên mặt rất thoải mái, giống như một ẩn sĩ đang đi trong lâm tuyền, vào lúc này, trong mắt mọi người, Lăng Thiên đã không còn là tên ăn chơi, được gọi là "Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố" nữa rồi, cũng không còn là một cậu ấm con nhà giàu có, mà là một trí giả hung hoài thiên hạ! Cao nhân nhã sĩ thấu hiểu tình đời!

Chính vào lúc này, thanh âm réo rắt của Lăng Thiên lại vang lên, không ngờ đã hăng hái làm nốt cả bài thơ!

"Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu

Câu hoài đật hưng tráng tư phi, dục thương thanh thiên lãm minh nguyệt

Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu

Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triều tán phát lộng biển chu!"
(*)

Bài thơ đã được đọc ra, lâu sau, đại sảnh chứa gần ngàn người vẫn lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, không biết là ai vỗ tay khe khẽ, mọi người đều như tỉnh mộng, trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang như sấm, tiếng khen hay làm rung chuyển trời đất.

Đây là bài thơ ưu mỹ như biết bao! Đây là bái thơ trí tuệ biết bao! Đây là lòng dạ cởi mở biết bao! Đây là sự nhìn xa trông rộng cỡ nào!

Đây là đại tài cỡ nào! Phải dùng từ kinh tài tuyệt diễm để hình dung!

Loại thơ hay như thế này, tất nhiên sẽ lưu truyền thiên cổ! Mà đại danh của Lăng Thiên, chỉ bằng vào bài thơ này liền có thể lưu truyền thiên thu vạn đại, đời đời bất diệt

Tiếng vỗ tay vừa dứt, một lão nho sinh đầu bạc trắng run rẩy bước tới, mọi người vừa nhìn đều nhận ra, người này chính là thái sơn bắc đẩu được đương kim văn đàn công nhận, Tây Hàn - Dung Chi Vu! Tây Môn Thanh chính là đệ tử quan môn đắc ý nhất của lão, không ngờ lão cũng đến đây. Người này tính tình ngay thẳng, tài học hơn người, văn nhân trong thiên hạ không ai là không khâm phục! Thấy lão sư bước lên trước, Tây Môn Thanh vội vàng chạy tới đỡ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Dung Chi Vu thở dài một tiếng, gắng sức gạt hai tay của Tây Môn Thnh đang đỡ mình ra, mặt hướng về mọi người, nói: "Đây là địa giới của Thừa Thiên, không khiến lão phu phải nhiều lời! Nhưng lão phu thật sự là nhịn không được nên phải nói hai câu. Lão phu xin hỏi các bác học đại nho, văn nhân nhã sĩ của Thừa Thiên một câu."

Dung Chi Vu tóc bạc phất phơ, thò một cánh tay khô gầy ra chỉ vào Lăng Thiên, ngón tay không ngừng run rẩy, thanh âm cũng vì kích động mà biết thành khàn khàn, hét lên cơ hồ như rát cổ bỏng họng: "Tuyệt thế đại tài cỡ này, cho dùng từ tài hoa hoành dật cũng khó có thể hình dung hết được tài hoa của hắn. Thật sự là một khoáng thế kỳ tài trăm năm khó gặp của văn đàn. Tại sao trong miệng các ngươi lại bị chà đạp thành đệ nhất hoàn khố! Chẳng lẽ nhân tài ở địa giới Thừa Thiên lại cao như vậy ư?"

"Cái hạng giống như các ngươi, không ngờ cũng dám xưng là văn nhân!" Dung Chi Vu rít lên: "Lão phu khi đến đây thấy rằng, nhắc tới hai chữ Lăng Thiên, không ai là không xem thường, không ai là không khinh rẻ. Thậm chí có những phụ mẫu trẻ tuổi còn giáo dục con cái của mình, cho dù vô tài vô đức, cũng không nên trở thành hạng nhân vật như Thừa Thiên Lăng gia Lăng đại công tử." Dung Chi Vu cười bi thương, đôi mắt già nua đã đẫm lệ: "Lão phu còn cho rằng vị Lăng Thiên công tử này là hạng nhân vật bất kham! Hôm nay biết dược chân tướng sự tình, thật sự là đáng cười vô cùng buồn vô cùng! Quả thực đúng là đốt đàn nấu hạc! Chà đạp văn hóa! Sự cao thâm của Lăng Thiên, thế nhân ngu muội liệu thấy được bao nhiêu!"

"Lăng công tử, lão phu trước ngày hôm nay đã có thiên kiến đối với ngài, xin được gửi lời xin lỗi tới Lăng công tử!" Nói xong, Dung Chi Vu không ngờ lại hành một lễ rất sâu với Lăng Thiên. Không đợi Lăng Thiên trả lời, Dung Chi Vu đã đứng thẳng dậy, đột nhiên giận dữ hét lớn: "Hôm nay, lão phu mặt dày, đại biểu cho văn nhân trong thiên hạ, trước mặt mọi người chính danh cho Lăng Thiên công tử. Với niên kỷ, tài học của Lăng Thiên công tử, theo lão phu thấy, cho dù không phải là sau này sẽ không có, nhưng nhất định là trước đây chưa từng có! Đủ để xưng là đương kim thi đàn đệ nhất nhân! Có ai có ý kiến gì không?"

(*): Đạo thơ Lý Bạch:

Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân

Khí ngã khứ giả

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu

Loạn ngã tâm giả

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu

Trường phong vạn lý tống thu nhạn

Đối thử khả dĩ hàm cao lâu

Bồng lai văn chương Kiến An cốt

Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát

Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi

Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt

Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu

Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu

Nhân sinh tại thế bất xứng ý

Minh triêu tản phát lộng biên ch

Lý Bạch

Dịch nghĩa:

Bỏ ta mà đi

Ngày qua ngày không giữ lại được

Bối rối lòng ta

Ngày của ngày nay biết bao chuyện buồn phiền

Gió dài vạn dặm tiễn đưa cánh nhạn thu bay đi

Trước cảnh ấy chỉ có thể say trên lầu cao

Văn chương Bồng Lai mang cốt cách Kiến An

Trung gian lại có ông Tiểu Tạ phong cách tuyệt vời

Mang đầy hứng khởi, ý tứ hùng tráng bay bổng lên cao

Muốn lên đến trời xanh để nắm bắt vầng trăng sáng

Rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh

Nâng chén tiêu sầu lại càng sầu thêm

Người ta ở nơi trần thế nếu chưa thoả ý nguyện

Sớm mai buông xoã tóc luớt thuyền nhỏ rong chơi.

Dịch thơ:

Tuyên Châu trên lầu Tạ Diễu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân

Sao người đã bỏ ta đi

Ngày qua tháng lại còn gì níu đâu

Lòng đau dạ rối tơ nhàu

Ngày thêm chất chứa mối sầu nặng m

Én thu bay với gió ngàn

Lầu cao say khướt cảnh buồn mênh mang

Thơ Bồng cốt cách Kiến An

Thế gian Ông Tạ phong văn tuyệt vời

Ý hùng hứng khởi chơi vơi

Muốn bay bổng mãi lên trời bắt trăng

Rút đao chém nước chảy cuồng

Tiêu sầu cạn chén lại buồn thêm thôi

Trần gian chưa thỏa ý người

Sớm mai rũ tóc rong chơi với thuyền

Hải Đà phỏng dịch

Quyển 3