Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 236: Hoàng cung kinh sợ

[

"Dù sao cũng là ngôi vị hoàng đế của Long gia mà không phải là của Lăng Gia! Hắn dù sao cũng là họ Long! Lăng Gia tử tôn hậu đại chúng ta đều phải bị Long gia sai sử. Ai biết về sau như thế nào, có lẽ trong vòng hai đời hoàng gia vẫn còn muốn dựa vào Lăng Gia nên không gặp phải biến cố gì. Nhưng địa vị Lăng Gia chúng ta bây giờ đã tới mức chỉ có thể lên mà không thể xuống. Một khi thực lực hoàng gia gia tăng thêm thì không có bất cứ một vị quân chủ có dã tâm nào có thể cho phép trong quốc gia mình lại có một quái vật như Lăng Gia, hơi một tí là đòi uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế! Mặc kệ quá khứ như thế nào, chuyện Lăng Gia bị diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn! Nãi nãi ngươi có cho là phải không? Xin mời nãi nãi nói ra lời không trái với lương tâm!"

Lăng Lão phu nhân trầm mặc một trận, làn gió khẽ thổi mấy sợi tóc bạc bay bay, một lúc lâu sau mới thở dài nói:" Không sai, ngày nào còn có Thiên Nhi ngươi thì địa vị Lăng Gia chưa người nào có thể rung chuyển, nhưng là người tất phải chết, đợi đến trăm năm sau, con cháu đời sau Lăng Gia nếu vô năng thì tất bị hoàng thất tàn sát! Tối thị vô tình đế vương gia, điểm này, quả thật là có thể đoán được!"

Lăng Thiên ánh mắt thâm trầm nói:" Cho nên, chỉ có thành lập quốc gia của riêng mình, đem vận mệnh gia tộc mình nắm trong tay thì mới là khả hành chi đạo! Mặc dù tương lai hậu nhân thật sự mất nước, chỉ có thể trách bọn nó vô năng không giữ được tổ nghiệp mà thôi, không trách được người khác! Nhưng tuyệt sẽ không bị chim hết bẻ cung mà chết oan khuất". "Lão thân cùng gia gia ngươi đã già, sau này chuyện tình Lăng Gia, Thiên Nhi ngươi cứ làm chủ, không cần băn khoăn gì." Lăng Lão phu nhân thở dài không thôi, một lúc lâu không nói gì.

Lăng Thiên trong lòng vui vẻ, biết nãi nãi cuối cùng lựa chọn ủng hộ chính mình! Kể từ đó, chính mình làm việc đã có thể càng thêm phương tiện!

"Bất quá có một việc nãi nãi phải tự thân xuất mã mới được. Tin tưởng nãi nãi sẽ rất nguyện ý." Lăng Thiên lấy từ trong lòng ra danh sách của Nam Cung Thiên Long đưa tới. " Đây là gian tế do Nam Cung Gia tộc mất mười mấy năm qua an bài tại Lăng Gia, cùng Lăng Không âm thầm cấu kết, ta đã tìm hiểu rõ ràng. Xác minh không có lầm!"

Lăng Lão phu nhân cẩn thận xem danh sách, trong ánh mắt dĩ nhiên hiện lên một tia sát khí lợi hại:" Hảo, việc này sẽ do ta xử lý, coi như là hoàn thành một cái tâm nguyện của lão thân.

"
Ân, Lăng Không thì có khác, dù sao hắn cũng là nghĩa tử gia gia thu nhận, xử lý hắn cần cẩn thận một chút để tránh làm gia gia thương tâm. Ta sẽ ra mặt để ý đến hắn. Dù sao chúng ta sẽ làm một mẻ thu thập tất cả" Lăng Thiên trầm tư nói:" Nhưng nếu là do nãi nãi ra mặt thanh lý gia tộc thì lại là một chuyện khác. Về phần những người này ta đã an bài nhân thủ từng bước từng bước khống chế trong phạm vi nhất định, chỉ cần nãi nãi ra lệnh một tiếng, lập tức có thể áp giải toàn bộ lại đây!"

Lăng Thiên tàn nhẫn cười cười nhắc nhở nói:"
Những người này chấp mê bất ngộ, nãi nãi tuyệt đối không thể có cái gì lòng dạ đàn bà đấy."

"
Cút đi! Đồ ranh con!" Lăng Lão phu nhân cười mắng một câu: " Lão thân sống từng này tuổi đầu, điểm ấy so với ngươi rõ ràng hơn nhiều lắm, còn phải để ngươi nhắc nhở?" Dừng một chút, đột nhiên ha ha cười nói:" Ngươi lo lắng về Lăng Chân ư? Ngươi cho rằng nãi nãi không biết tiểu tử hắn là ai sao?"

Lăng Thiên gật đầu:"
Gần mười năm qua, nãi nãi đem Lăng Chân giữ ở bên người mà tận tâm tài bồi. Thời gian mười năm nằm vùng Lăng Chân dĩ nhiên không có chút vọng động! Về phần tâm kế này, trong đám tuổi trẻ đã là nhân vật đứng đầu. Vô luận chuyện gì giao cho, hắn cùng có thể làm ổn thỏa! Nếu như hắn không phải là con Lăng Không thì người này có thể đảm đương trọng trách! Nhưng hắn đã nhất định cùng Lăng Gia ta đối địch thì lưu lại một người như vậy là hậu hoạn rất lớn! Ta biết nãi nãi là người quả quyết nhưng là người chứ không phải cây cỏ, tình cảm mười năm há có thể dễ dàng dứt bỏ!"

Lăng Lão phu nhân trong mắt chợt lóe lên một tia tàn khốc:"
Thiên Nhi còn phải dò xét nãi nãi. Nãi nãi đã chờ đợi ngày này lâu rồi. Ta cùng tiểu tặc kia nào có tình thân. Phụ tử hắn đều là đại cừu nhân hại lão thân suýt không thể hưởng phúc có tôn nhi"

Lăng Thiên cười to nói:"
Nếu nãi nãi đã hạ quyết tâm thì lập tức hạ lệnh, lấy gia chủ lệnh phù đem tất cả liên can tới trong phủ! Ta bên kia sẽ để cho bọn họ phối hợp. Không để chạy thoát một người nào! Việc này nên sớm không nên trì hoãn!"

Lăng Lão phu nhân ừ một tiếng nói:"
Ta sẽ lập tức truyền lệnh xuống. Lăng Gia cũng tới lúc thanh tẩy rồi. Ta chỉ oán là ngày hôm nay tới đã quá muộn!"

Lăng Thiên trở lại tiểu viện. Lăng Thần đón nói:"
Công tử. Cuồng Phong có tin tức đã phát hiện ra tung tích Tô Hoài Nhân cùng Tiểu Cúc. Hai kẻ này đã bị chúng ta khống chế!"

Lăng Thiên ồ một tiếng nói:"
Nếu cho tới bây giờ mà vẫn không tìm ra hạ lạc của hai người kia thì đám Lăng Lục cùng Cuồng Phong thật đáng đánh vào mông!" Dưới chân không ngừng một đường đi vào thư phòng rồi nhanh chóng viết ra vài đạo mệnh lệnh giao cho Lăng Thần phát đi.

Lúc này mới hỏi:"
Hai người này đang ở nơi nào? Chỉ bắt được hai người này, còn những người khác đâu?"

Lăng Thần nói: "
Tại một thôn xóm nhỏ ở ngoại ô đồng thời bắt được thê tử cùng hai con trai của Tô Hoài Nhân. Thủ hạ của các huynh đệ e rằng công tử muốn đích thân thẩm vấn nên chỉ bắt giữ bọn họ. Công tử có muốn đi xem một chút hay không?" Vừa nói Lăng Thần vừa nở nụ cười: "Bất quá thằng nhãi Tô Hoài Nhân này hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, dưới phòng ở nơi thôn xóm kia có đào một cái hầm thật lớn, bên trong tích trữ không ít thực vật, đủ dùng ít nhất nửa năm! Trong đó cũng chất đống vàng bạc tài vật đủ cho hắn tiêu xài đến ba đời! Hơn nữa chỗ này không chỉ phi thường bí mật mà bên cạnh đó còn có một cái giếng nước nhỏ. Thậm chí dưới hầm được bố trí sắp xếp an bài rất thỏa đáng, hiển nhiên là chuẩn bị để sống lâu dài ở đây" vừa nói, trên mặt nàng không khỏi đỏ lên.

Lăng Thiên ha ha cười nói:"
Như vậy mới hợp lý! Nếu Tô Hoài Nhân không có phương pháp bảo vệ tánh mạng thì sao có dũng khí làm hành động đại nghịch bất đạo này. Lăng Thiên lầm bầm, tưởng ngon hả, tưởng tính toán tốt sao? Muốn ẩn núp dưới đất dăm ba tháng, chờ đến lúc phong thanh trôi qua thong dong thoát khỏi Thừa Thiên. Từ đó về sau hắn tiêu dao trở thành phú ông sung sướng! Ha ha ha". Lăng Thiên thần sắc lạnh lẽo "Đáng tiếc, hắn không còn có cái mệnh kia! Bây giờ để cho hắn sung sướng một chút!"

Lăng Thiên đứng dậy, chậm rãi đi hai bước nói:"
Việc này không cần ta tự mình ra mặt, chuyện bức cung giao cho Lăng Kiếm là được! Sau khi xong chuyện, một người cũng không để lại, toàn bộ giết chết! Bảo Lăng Kiếm đem theo đầu người cùng khẩu cung tới gặp ta! Không quản hắn dùng biện pháp gì, phải đem khẩu cung hoàn hoàn chỉnh đến cho ta! Nhưng diện mục đầu người nên lành lặn một chút!"

Lăng Thần đáp ứng một tiếng rồi lập tức đi truyền tin tức. Trong lòng biết kết cục chuyện này đã định

Thủ pháp bức cung của Lăng Kiếm được truyền từ Lăng Thiên, cũng đã đến trình độ 'thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam'! Thủ đoạn tàn khốc mà hữu hiệu, kẻ khác nhìn thấy phải cứng lưỡi! Người nào hễ thấy qua cảnh Lăng Kiếm bức cung thì tối thiểu cũng sẽ như điên khùng mất năm ba ngày. Trong một tuần mười ngày tiếp theo nhất định là trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, thân thể gầy đi một vài vòng, nhưng thật ra là biện pháp giảm béo thật là tốt!

Ngay lúc Lăng Thiên nói việc này giao cho Lăng Kiếm thì Tô Hoài Nhân đã nhất định bước trên một con đường sống không bằng chết! Nếu trước khi Lăng Kiếm tới mà Tô Hoài Nhân có đủ dũng khí tự sát thì ít nhất còn có thể giảm bớt chín mươi phần trăm sự hành hạ! Nhưng nếu chờ Lăng Kiếm tới rồi thì chỉ sợ ngay cả tự sát cũng không có cơ hội, bởi vì sanh tử của hắn đã không hề do chính hắn nắm giữ nữa!

Ban đêm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Mây đen dày đặc, mưa phùn bắt đầu rơi xuống. Cả thiên địa trong lúc này tràn ngập màu đen năm ngón tay cũng không thấy rõ!

Hoàng hậu Dương Tuyết vài đêm nay ngủ không yên, ác mộng liên tiếp nhất là chuyện mưu hại Lăng Nhiên vốn có thể đại công cáo thành thì đột nhiên lại ở đâu nhảy ra một Lăng Thiên làm đảo lộn thế cục, làm cho một cái kế hoạch thiên y vô phùng cuối cùng sắp thành lại bại. Trong lòng lại càng hận đến ngứa răng! Lăng Nhiên bây giờ ở tại Lăng Gia, Dương Tuyết có muốn xuống tay cũng không có cơ hội! Chỉ có thể đau khổ chờ đợi Lăng Nhiên sinh hạ thành công hài nhi rồi mới có thể trở về trong cung. Nhưng khi đó nhất định phòng bị càng thêm sâm nghiêm, cơ hội tất nhiên sẽ không có nhiều!

Nếu Lăng Nhiên thật sự sinh nam hài…

Nghĩ đến chuyện phiền lòng như vậy, Dương Tuyết trăn trở không thấy buồn ngủ, việc duy nhất bây giờ có thể làm tựa hồ là chỉ có thể khẩn cầu thai nhi trong bụng Lăng Nhiên chính là một nữ oa. Trừ cách đó ra thì cũng không có biện pháp gì khác. Suy nghĩ đến nửa đêm thì thật sự là không chịu nổi, dần dần thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ nàng lờ mờ cảm giác được bầu trời như đang mưa nhỏ, giọt giọt nước mưa nhỏ lên trên mặt mình mà cảm giác thấm lạnh! Trong lòng nhớ lại mình đang ở trong hoàng cung tẩm điện sao có thể có mưa lọt vào. Vì thế đột nhiên cả kinh mà

"Tí tách..." Thanh âm giọt mưa rơi vẫn không ngừng vang lên, tựa hồ mỗi giọt đều rơi vào người mình, trong mũi lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Dương Tuyết trong lòng cực kỳ sợ hãi, tựa hồ trong bóng tối mơ hồ có vô số lệ quỷ ác ma đang lẳng lặng chờ đợi, tùy thời sẽ giương nanh múa vuốt điên cuồng nhào tới mình.

Dương Tuyết đưa tay sờ trên mặt mình cảm giác thấy một lớp sền sệt dinh dính, đủ để chứng minh lúc trước không phải là ảo giác.

Bốn phía không có nửa điểm thanh âm, tựa hồ cả hoàng cung chỉ còn lại có một mình nàng. Dương Tuyết hoảng sợ đến cực điểm, không khỏi há mồm kêu to nhưng thanh âm thê lương trong bầu trời đêm vang khắp tẩm cung cũng không thấy có bất kỳ cung nữ, thái giám nào lên tiếng. Đây vốn là chuyện không có khả năng nhưng chuyện không có khả năng này lại hết lần này tới lần khác xảy ra. Tiếng vọng thanh âm của nàng một lần rồi một lần truyền lại làm cho không khí càng thêm âm u kinh khủng.

Trái tim Dương Tuyết một chút như chìm xuống, sự sợ hãi khôn cùng trong nháy mắt vây quanh nàng. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hai hàm răng đang đánh vào nhau run lên không ngừng lách cách cùng với thanh âm giọt máu không ngừng nhỏ xuống "tí tách…", hai thanh âm hòa lẫn vào nhau.

Quyển 3