Nàng trộm liếc mắt nhìn, người gọi là Lăng Kiếm này vẫn là không nhanh không chậm đi theo bên người mình nhưng không có chút ý tứ muốn đỡ mình. Tựa như là lần này hắn đi dạo phố vãn cảnh mà không phải hộ tống Vệ Đại tiểu thư. Bên người có tuyệt sắc thiếu nữ mà cũng không nhận thức được! Nhưng nàng lại quên, đừng nói tên " đầu gỗ " Lăng Kiếm này không đỡ nàng mà cho dù Lăng Kiếm thật sự muốn đỡ nàng, một hoàng hoa khuê nữ như nàng sao có thể để cho một gã Đại lão gia đụng tới!
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Kiếm, Vệ Huyên Huyên không khỏi cắn răng, trong lòng thầm nghĩ:" Thật sự là một tên đầu gỗ!"
Nàng giận dỗi dứt khoát đứng lại, Lăng Kiếm đương nhiên cũng ngừng lại nhưng vẫn không mở miệng, chỉ dùng một loại ánh mắt nghi hoặc thản nhiên nhìn Vệ Huyên Huyên, tựa hồ đợi nàng giải thích.
Vệ Huyên Huyên lại càng tức giận. Cũng không biết tại sao, từ khi nàng nhìn thấy Lăng Kiếm thì Vệ Huyên Huyên vốn luôn luôn tự giữ vẻ đoan trang nay trong lòng liền chung quy có một loại cảm giác hận đến nghiến răng. Loại cảm giác vi diệu, hậnem khuôn mặt kiên ngạnh lạnh lẽo như nham thạch này đập vỡ, xem bên trong rốt cuộc là vẻ mặt gì! Liệu có phải đầy sát khí như như bây giờ hay không?
Lăng Kiếm thấy Vệ Huyên Huyên mới đi được chưa tới một nửa lộ trình thì một bộ giận dỗi dừng lại. Chưa bao giờ tiếp xúc qua nữ hài tử nên Lăng Kiếm hiển nhiên là như hòa thượng không biết được ý nghĩ của nàng! Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại đứng bên Vệ Huyên Huyên, trong lòng không kêu khổ. Không nghĩ tới Lăng Kiếm ta cũng có hôm nay, theo một người đàn bà cùng nhau đứng ở trên đường lớn bị người vây xem!
Trong mắt Lăng Kiếm, trừ mấy người phụ nữ Lăng Gia, bất luận là cô gái hay là lão thái thái đều thống nhất xưng hô là đàn bà. Bởi vì Lăng Thiên từng nói qua, xưng hô như vậy mới có vẻ chính mình có khí phách nam tử hán!
Nào biết người nói vô tình mà người nghe lại cố ý, Lăng Thiên vốn ý chỉ đùa cợt một chút, nào biết lời hắn nói đối với Lăng Kiếm lại như là 'lời vàng ý ngọc' mà vững vàng ghi tạc trong lòng! Vì thượng bất chính hạ tất loạn, hắn nhất nhất kêu các tiểu huynh đệ há mồm ra đều gọi là đàn bà, ngậm miệng lại cũng gọi là đàn bà. Càng kỳ quái hơn chính là, mấy người này khi đang nói những lời này vẻ mặt đều rất trang nghiêm, ánh mắt lạnh như băng, một bộ sắc mặt sát thủ! Điều này từng làm cho Lăng Thiên lần đầu tiên nhìn thấy trận trượng này cũng lông tóc dựng đứng!
Trời đất, thái độ của nam nhân đối với phụ nữ lại có thể như vậy!
Nếu như là ngươi, chứng kiến trước mắt sáu bảy người không lớn không nhỏ đứng trước mặt mình một cái hô đàn bà, hai cái hô đàn bà với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, bộ dáng nghiêm trang thì phỏng chừng ngươi cũng như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Chứng kiến ánh mắt khó hiểu của Lăng Kiếm, Vệ Huyên Huyên không khỏi vừa tức vừa giận gắt giọng:" Chân đau đi không được."
Lăng Kiếm thở dài một tiếng. Trách không được công tử thường nói phụ nữ rất phiền toái. Quả nhiên như thế! Bất quá mới đi hơn trăm trượng mà vị Đại tiểu thư này đã đi không nổi!
Hắn phất tay lệnh cho một tên khất cái ven đường. Lăng Kiếm tung ra một thỏi bạc nói:" Đi tìm một cỗ kiệu đến. Còn lại thưởng cho ngươi."
Tên khất cái nọ mừng rỡ ô cơ hồ không thể tin được. Hắn dùng sức cắn một cái, thiếu chút nữa hàm răng cũng rớt xuống! Lúc này mới mừng như điên mà đi. Tìm một cỗ kiệu, ngay cả nửa lượng bạc cũng không dùng tới mà Lăng Kiếm vừa ra tay đã đưa ra mười lượng bạc. Tên khất cái nọ há có thể không nổi cơn điên? Thừa Thiên thành vật giá cực thấp. Có thỏi bạc này tên khất cái cũng không cần đi ăn xin nữa mà làm nghề mua bán vặt cũng có thừa. Tên khất cái sao có thể không điên? Chỉ sợ Lăng Kiếm hối hận ôm bạc chạy nhanh như chớp.
Chỉ một lúc sau tên khất cái nọ đã mang theo một cái kiệu nhỏ khoan thai đi đến. Vệ Huyên Huyên rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, trộm lén liếc mắt nhìn Lăng Kiếm một cái. Nguyên lai người nầy dĩ nhiên cũng cố gắng làm việc mà! Nghe nói là thư đồng của Lăng Thiên mà? Đáng tiếc.
Nhưng Vệ Đại tiểu thư lại quên mất. Một gã thư đồng mà dám đối với bổn quốc công chúa vô lý như vậy? Một gã thư đồng lại có thể tiện tay thưởng cho một tên khất cái mười lượng bạc?!
Lăng Kiếm làm thủ thế ý bảo Vệ Huyên Huyên lên kiệu. Trên mặt vẫn không có chút ba động, ngay cả ánh mắt tựa hồ cũng đọng lại. Vĩnh viễn đều là một cái thần sắc. Vệ Huyên Huyên vừa mới thay đổi thái độ đối với hắn nay lại nhất thời hừ lạnh một tiếng giận dỗi đi về phía kiệu nhỏ.
Còn chưa đi được hai bước nàng đột nhiên cảm giác cánh tay căng thẳng, dĩ nhiên là bị Lăng Kiếm nắm lấy cánh tay ngọc thần thánh không thể xâm phạm kéo lại! Nhất thời xấu hổ tức giận, người nầy thật vô lễ liền muốn mở miệng răn dạy! Nhưng bên người đột nhiên truyền tới từng đợt khí tức lạnh run khiến cho nàng không tự chủ được mà bỏ đi ý niệm này trong đầu!
Lăng Kiếm ánh mắt co rút lại, đem Vệ Huyên Huyên kéo lại phía sau mình. Đôi mắt nhất thời như biến thành mũi tên nhọn hướng về phía trước tiểu kiệu nhìn qua.
Phía trước tiểu kiệu là một người mặc trang phục quái dị đang chậm rãi đi đến. Khăn trùm đầu bằng vài bố trắng, quần áo bằng vài bố trắng, giày bằng vài bố trắng, vỏ kiếm bằng vài bố trắng, bên hông đeo một cái đai lưng màu đỏ. Trang phục như thế mà dĩ nhiên không coi ai ra gì, thản nhiên trên đường cái mà đi! Đúng là kim diệp sát thủ Diệp Bạch Phi! Lăng Kiếm mặc dù chưa bao giờ gặp qua hắn nhưng từ trang phục đặc dị của hắn mà nhận ra!
Đồng hành mà gặp! Nói là oan gia ngõ hẹp cũng không sai!
Cũng thật không ngờ, hai đại sát thủ nức tiếng thiên hạ dĩ nhiên dưới tình huống này đột nhiên chạm mặt! Mặc dù Diệp Bạch Phi cũng không biết hắc y thiếu niên trước mắt này chính là lâu chủ Đệ Nhất Lâu lừng lẫy nhưng lục thức nhạy cảm nên hắn đồng dạng cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm, không nhịn được nheo mắt nhìn về hướng Lăng Kiếm.
Quần áo trên người hai đại sát thủ lại càng đối lập. So sánh với trang phục như phục tang của Diệp Bạch Phi thì trang phục của Lăng Kiếm đơn giản hơn nhiều. Khăn trùm đầu màu đen, y bào màu đen, giày màu đen, vỏ kiếm màu đen, tuệ kiếm màu đen! Trừ khuôn mặt nhỏ nhắn màu trắng thì cơ hồ toàn thân đều màu đen!
Hai tròng mắt cả hai đồng dạng lãnh khốc vô tình! Đồng dạng mạc thị thiên hạ! Đồng dạng kiệt ngạo bất tuân nhưng lại vừa là cực kỳ kiêu ngạo! Hai người, ngoại trừ quần áo và tướng mạo bất đồng thì tại thần vận và khí chất thật sự có nhiều điểm giống nhau!
Hai người đối diện, ánh mắt tràn đầy sát khí trùng thiên đứng từ xa mà giao thủ! Tựa như hai thanh lợi kiếm, mũi kiếm với tốc độ cao nhất đánh vào nhau! Chốc lát có cảm giác như có hoa lửa văng ra khắp nơi. Chỉ cần một cái liếc mắt đối mục này hai người đều cảm giác trong lòng có chút chấn động!
Thật mạnh! Chỉ sợ đám người Lăng Trì còn chưa có được sát khí như thế!
Đây là ý niệm đầu tiên nổi lên trong đầu Lăng Kiếm! Quả nhiên không hổ là "Kim Diệp Bạch Phi ", danh bất hư truyền!
Người nọ là đồng hành!
Người này thật mạnh!
Đệ Nhất Lâu?!
Lúc này trong đầu Diệp Bạch Phi dâng lên ý nghĩ! Trong ánh mắt lạnh như băng nhất thời nổi lên chiến ý! Cùng người của Đệ Nhất Lâu giao đấu một hồi, chính là tâm nguyện lớn nhất của Diệp Bạch Phi, giờ phút này không nghĩ tới lại vô tình gặp được một người! Mặc dù cũng không thể xác định được thân phận của đối phương tại Đệ Nhất Lâu nhưng từ thân hình, khí độ của đối phương thì người này võ công tuyệt không yếu hơn mình. Thân phận tại Đệ Nhất Lâu tuyệt đối không thấp! Nếu không phải là Đệ Nhất Lâu lâu chủ thì cũng nhất định lnhân vật trọng yếu!
Có thể có đối thủ như thế sảng khoái đánh một trận, chẳng phải là một đại khoái sự trong nhân sinh sao!
Hai người cách xa nhau ba trượng, đối diện mà đứng! Khiến cho người ta cảm giác như hai kẻ săn báo, tùy thời bạo khởi đả thương người, vừa lại như hai thanh thần binh lợi khí đồng thời ra khỏi vỏ, khí thế mạnh mẽ!
Sát khí phóng lên cao! Tay hai người này cũng không biết đã kết thúc bao nhiêu nhân mệnh, sát khí dày đặc, tuyệt không kém bách chiến hùng sư tung hoành sa trường, thậm chí còn hơn!
Vệ Huyên Huyên đột nhiên cảm giác cả người cũng lạnh lên, lông tóc dựng đứng; một sự sợ hãi nhất thời như ngấm vào nội tâm của nàng. Nàng chỉ cảm thấy mình giống như đột nhiên từ một địa phương đầy ánh mặt trời ấm áp đột nhiên rơi xuống Cửu U địa ngục! Gặp hai loại cảm giác tương phản mãnh liệt này, trước mắt Vệ Huyên Huyên biến thành màu đen, cơ hồ hôn mê bất tỉnh!
Trong họng Vệ Huyên Huyên khẽ vang lên tiếng rên rỉ, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch, thân thể mềm oặt như muốn ngã, rồi sau đó thân thể mềm nhũn té xuống.
Lăng Kiếm song mục sắc bén bình tĩnh như thủy lạnh lùng nhìn Diệp Bạch Phi, một cái chớp mắt cũng không dám! Hắn đã phát hiện ra Vệ Huyên Huyên không chịu nổi sát khí của hai người xâm nhập, đã té xuống. Nhưng giờ phút này hắn lại tuyệt không thể động! Một khi hắn đưa tay đỡ lấy Vệ Huyên Huyên, nếu Diệp Bạch Phi nhân cơ hội ra tay, chính mình cho dù không đương tràng tống mệnh thì cũng nhất định rơi vào thế hạ phong!
Hơn nữa, Diệp Bạch Phi cũng không phải là quân tử gì, lại càng không là hiệp khách! Hắn cùng chính mình giống nhau, là một sát thủ! Hơn nữa là sát thủ hàng đầu! Giang hồ đạo nghĩa, võ lâm quy củ trong mắt Diệp Bạch Phi chỉ bất quá là chó má! Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, Lăng Kiếm tự hỏi chính mình cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy!
Không ít người đi đường đã chú ý tới hai người này. Hai nam nhân kỳ quái như hai con gà chọi dường như đứng đối diện không biết muốn làm cái gì? Không ít người vừa lắc đầu thở dài vừa trong miệng thì thào mắng hai gã thần kinh.
Lăng Kiếm ánh mắt một ngưng, đột nhiên nói:" Kiếm đoạn phong vân, kim
Một ít cơ nhục trên khuôn mặt như cương thi của Diệp Bạch Phi lộ ra ngoài, lộ ra vẻ lãnh tiếu so với khóc còn khó coi hơn:" Thế gian nhân mạng đều ở trong tay, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu? Hắc hắc hắc hắc, khẩu khí thật lớn"
Ánh mắt Lăng Kiếm nhất thời lạnh như băng:" Khẩu khí có lớn hay không, ngươi rất nhanh liền sẽ biết, bất quá, lúc này ở đây không phải là chỗ ngươi và ta đánh một trận"
Diệp Bạch Phi tiếc hận thở dài, việc này hắn làm sao không biết? Nơi này là ngã tư đường Thừa Thiên phồn hoa nên lạnh lạnh nhạt nói:" Tối nay canh ba thì sao?"
Lăng Kiếm hơi cân nhắc nói:" Tối nay canh ba, rừng phía nam thành, dám đến liền chiến, đến chậm không chờ".