Mà giờ phút này Dương Không Quần lại cũng đang có chủ ý giống vậy. Lão già này tính toán, Nam Cung gia hiểu lầm đã sâu, mặc dù người căn bản không phải do Dương Gia giết nhưng Nam Cung thế gia lại hiển nhiên đã nhận định là do Dương Gia hạ thủ, thật không thể nói rõ ràng. Nam Cung thế gia bây giờ đang sắp động thủ, muốn toàn lực đối phó Dương Gia. Dương Không Quần lão mưu thâm toán, sao không biết. Đáng tiếc biết là một chuyện, nhưng sắp xếp giải quyết như thế nào lại là một chuyện khác. Khiến cho hắn đau đầu nhất chính là Nam Cung gia vì sao lại khăng khăng cho rằng Dương Gia chính là hung thủ, việc này thật sự không thể nào điều tra ra, cũng càng không thể tới giải thích.
Từ khi Nam Cung gia tiến vào Thừa Thiên, mình từng nhiều lần phái người đi bái hội nhưng lần nào cũng bị không chút khách khí đánh đuổi ra. Ngay cả chính mình tới thăm dĩ nhiên cũng bị đóng cửa không tiếp.
Hảo. Ngươi bất nhân, ta cũng bất nghĩa. Nam Cung Thiên Long, ngươi có thể làm một, ta đây Dương Không Quần liền có thể làm được mười lăm, xem cuối cùng hươu chết về tay ai.
Kết quả là, khi các đại thế gia và thế lực khắp nơi lục tục tiến vào Thừa Thiên, Dương Không Quần liền phân công tâm phúc là Dương Lôi, Dương Chấn từng bước thăm viếng, đăng môn bái kiến, dâng tặng hậu lễ, hết sức xu nịnh những thế lực mạnh. Hơn nữa, Dương Không Quần khi thấy nhân vật thứ ba của Ngọc Gia là Ngọc Mãn Thiên Ngọc lão Tam đột nhiên giá lâm Thừa Thiên, lập tức liền cảm giác được cơ hội giúp Dương Gia mình có thể thoát khỏi khốn cảnh. Nam Cung thế gia thực lực kém đương kim đệ nhất gia tộc Ngọc Gia không phải một điểm hoặc nửa điểm. Chỉ cần chính mình có thể đem Ngọc Mãn Thiên kéo về phía mình, thậm chí cũng không cần kéo hẳn về mà chỉ cần có một tư thái mơ hồ, vậy là đ rồi. Khi đó, cho dù có người cho Nam Cung thế gia mượn thêm một trăm lá gan cũng tuyệt đối không dám động đến một sợi lông của Dương Gia.
Dương Không Quần nguyên vốn đã từng vài lần gặp gỡ Ngọc Mãn Thiên, cũng minh bạch Ngọc Mãn Thiên nọ là một gã mãng phu. Chỉ thích mềm không thích cứng, hơn nữa tính tính lúc nào cũng như thuốc nổ gần lửa là một điểm có thể lợi dụng. Trước tiên hắn liền tự mình thăm viếng bái phỏng, càng thịnh tình mời Ngọc Mãn Thiên đến Dương Gia làm khách. Trong lời nói càng cấp cho Ngọc Mãn Thiên mặt mũi, mơ hồ trực tiếp đem Ngọc Mãn Thiên thổi phồng thành Thừa Thiên thành đệ nhất cao thủ.
Ngọc Mãn Thiên nhất thời đầu nóng lên, liền đắc ý dào dạt theo Dương Không Quần vào Dương Gia làm khách một phen. Về phần sau khi tới đó hắn liên tưởng đến một việc khác. Ngọc Mãn Thiên lần này từ phía nam đến, mặc dù đại ca và nhị ca cũng không dặn dò cụ thể nhưng Ngọc Mãn Thiên cũng biết, trước mắt việc chiếu cố cháu gái hảo hảo chính là việc quan trọng nhất. Nguồn: http://Trà Truyện
Hơn nữa, Ngọc Mãn Thiên mặc dù tự cao tự đại, thần kinh cũng có chút không bình thường nhưng cũng không phải một điểm tâm kế cũng không có. Nói thật ra, hắn chưa từng đem một cái tiểu gia tộc mới bộc phát như Dương Gia để vào mắt. Uống chén nước trà, hàn huyên một phen, Ngọc Mãn Thiên nhớ đến chất nữ thì lập tức cáo từ. Dương Không Quần khổ sở lưu lại mà không được, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời mà tiễn ra cửa, bất quá nói mãi cuối cùng cũng định ra lần gặp mặt lần sau. Chứng kiến Ngọc Mãn Thiên gật đầu đáp ứng, Dương Không Quần cũng không khỏi thở phào một ngụm khí trong ngực.
Ngọc Mãn Thiên vội vã trở lại Vệ gia nhưng lại không phát hiện ra tăm hơi Ngọc Băng Nhan đâu, sau khi hỏi thăm mới biết được Ngọc Băng Nhan trong khoảng thời gian này có hơn phân nửa là ở tại Lăng Gia. Chính là do cái gã tiểu bạch kiểm kia. Thật là ngoài ý muốn, Ngọc Mãn Thiên đột nhiên giận dữ. Có lẽ nào chất nữ như hoa như ngọc nhà mình lại đến ở nhà cái gã vang danh thiên hạ là hoàn khố kia. Điều này quả thực là bại hoại môn phong, là chuyện không thể tha thứ. Hắn lập tức không quản việc đang ở nhờ nhà người ta, đem vợ chồng Vệ Chánh Phong mắng cho một trận rồi bắt Vệ Huyên Huyên dẫn đường, khí thế hung hung nhằm Lăng Gia mà đến.
Dù sao cũng đang không có việc gì. Vừa lúc đem cái gã hoàn khố ngay cả đại ca mình cũng khen ngợi không dứt cho một trận đòn, giáo huấn một chút, hảo hảo xem tiểu súc sanh này rốt cuộc là như thế nào. Dĩ nhiên đại ca lại nói chính mình cùng Nhị ca không bằng hắn. Quả thực là chuyện cười mà. Xem Ngọc Tam Gia ta một quyền đánh cho tên tiểu bạch kiểlăn lông lốc biến đi. Ít nhất cho hắn chừa cái thói câu dẫn lương gia khuê nữ đi.
Nếu Lăng Thiên biết được ý nghĩ của Ngọc Mãn Thiên, sợ rằng liền buồn bực đến đụng đầu vào tường, thật là oan uổng mà, bổn công tử như thế nào lại là tiểu bạch kiểm, lão tử thị trăm phần trăm là xử nam tại cả hai thế giới, đã có lúc nào đụng chạm tới lương gia nữ tử, chỉ có đụng tới tâm can bảo bối Lăng Thần của ta một chút mà thôi, cái này a…
Nhìn Ngọc Tam Gia đằng đằng sát khí khí thế hung hung, long hành hổ bộ mang theo một số nhân thủ Ngọc Gia nhắm thẳng Lăng phủ đi tới, song mục cơ hồ trợn trừng, thần thái hung ác. Tất cả các nhân vật trong Thừa Thiên thành biết được việc này đều không nhịn được lên tiếng nghị luận.
Nhân vật thứ ba Ngọc Gia vs đệ nhất hoàn khố ở Thừa Thiên.
Thấy Ngọc Tam Gia mới bước chân từ Dương Gia ra, sau đó vẻ mặt giận dữ như lưu tinh chạy tới Lăng Gia. Một ít người tâm tư linh hoạt sớm đã cảm giác được, tất nhiên là do Dương Gia dùng thủ đoạn gì đó gây xích mích khiến Ngọc Tam Gia tức giận bừng bừng như thế, đến mức không thể chờ đợi được mà lập tức tìm tới Lăng Gia gây phiền toái.
Mấy thế gia tới Thừa Thiên trước vốn cũng đã chuẩn bị lễ vật, chuẩn bị bái phỏng Lăng Gia cùng Dương Gia một chút. Cũng không phải thật sự đem hai gia tộc mới bộc phát này xem trọng mà là đi tới địa bàn của người ta, chung quy phải đi bái sơn môn một chút. Đạo lý mãnh long không thắng được địa đầu xà tất cả mọi người đều hiểu. Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Tam Gia bộ dáng như hung thần ác sát thì nhất thời cũng bỏ đi chủ ý này. Nếu như con rồng này quả thực là cường đại thì cũng có thể áp chế được địa đầu xà..
Ngọc Tam Gia nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, hiển nhiên là muốn tìm Lăng Gia trút giận, có khả năng là do bị Dương Gia chia rẽ. Cổ nhân có nói, việc không liên quan tới mình, chớ có thò mũi vào. Nơi nguy hiểm như thế, chính mình mà đi xem náo nhiệt. Vạn nhất bị cái vị Ngọc Tam Gia kia để ý đến, rồi tới gia tộc của chính mình bị cuốn vào, như vậy có thể trở thành đi ăn trộm gà không được, ngược lại còn mất nắm thóc. Tốt nhất là tránh xa a.
Vì vậy, đại biểu của các thế lực lớn nguyên bổn có ý định đi tới Lăng Gia trước, sau mới đến Dương Gia, nay đều chuyển hướng trực tiếp chạy tới Dương Gia. Vô hình chung, nhân khí của Dương Gia tại Thừa Thiên thành lại tăng vọt. Đúng vậy, có thể tác động đến Ngọc Tam Gia, quan hệ hai nhà như thế nào còn phải hỏi sao. Xu cát tị hung, chính là thượng thượng chi sách.
Vốn đang cầm bao lớn bao nhỏ lễ vật hướng Lăng Gia đi tới, Nam Cung Thiên Hổ và Nam Cung Ngọc khi đi được nửa đường thì lại đột nhiên nhận được tin tức này, không thể làm gì hơn, chú cháu hai người đành quay đầu ngựa chạy về khách sạn.
Nam Cung Thiên Long nghe hai người hồi báo xong không khỏi oán hận mắng một tiếng:" Hay cho Dương Không Quần, lão thất phu nọ đoạt tiên cơ nhất chiêu. Mà Ngọc Mãn Thiên này thật sự là một đầu man ngưu. Ôi." Sau khi nói xong, rốt cục lại không nhịn được thở dài một hơi. Vô cùng buồn bực.
Mà lúc này, Lăng Thiên lại đang ỷ dựa hồng ôi thúy, thích ý đến cực điểm. Một hồi xem Ngọc Băng Nhan đang toàn bộ tinh thần chăm chú vẽ tranh, một hồi lại tới bên Lăng Thần chỉ điểm một chút về âm luật, hết sức bận rộn.
Huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đang ngồi dưới một giàn nho đối diện với tiểu viện của Lăng Thiên, trên khuôn mặt giống nhau như đúc đều nổi lên vẻ đỏ ửng, đầu lưỡi có chút phồng lên không ngớt khen ngợi Lăng Thiên công tử không tệ, đủ chủ ý, đủ ý tứ, đủ hào phóng, gia môn hiển hách. Thuần gia môn. Hồn nhiên quên mất huynh đệ hai người mấy ngày hôm trước còn khinh bỉ dị thường mắng chửi người ta là hoàn khố.
Kỳ thật cũng không phải " cứ có sữa thì chính là mẹ". Cái này là do nhược điểm của hai huynh đệ bị Lăng Thiên nắm được.
Nguyên lai hôm nay Lăng Thiên vừa mới đột phá, toàn bộ thể xác và tinh thần cũng tiến vào tiên thiên cảnh giới, nhìn hoa cỏ cũng phá lệ cảm thấy thuận mắt, ngay cả hai người kia cũng thấy thuận mắt nên đem hảo tửu cất kỹ bày ra vài bình lớn. Đương nhiên không phải cái loại thiên phẩm mỹ tửu chiêu đãi Diệp Khinh Trần kia nhưng tại thế giới này cũng đã được cho là có một không hai. Rượu này Lăng Thiên gọi là "xuyên tràng hỏa" vì tính chất mạnh vô cùng, thật sự là được vũ giả yêu thích nhất. Nhìn thấy vẻ mặt của song bào thai huynh đệ lúc này, Lăng Thiên trong lòng cười thầm không thôi, sớm biết như thế, ngày đầu tiên bọn họ đến đã ném cho bọn hắn mỗi người một vò rượu, không phải đã sớm ổn thỏa.
Mà huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi tại Ngọc Gia thân phận cũng xem như không thấp, cũng đã thưởng thức qua rất nhiều hảo tửu, nhưng lâu lắm chưa từng thấy qua rượu ngon như thế. Sau khi Lăng Thiên phả bỏ lớp bùn bịt miệng bình, trong tích tắc đã bị mùi rượu nồng nặ thơm mát chinh phục. Lăng Thiên đơn giản là cho bọn hắn một ít "cực phẩm hạ tửu thái " là mấy củ lạc, sau liền đem huynh đệ hai người ném tới dưới giàn nho, để cho bọn họ tự cố túy sinh mộng tử.
Sau khi uống rượu, đã có bảy tám phần say sưa, hai người không biết như thế nào lại nổi lên đề tài, dĩ nhiên lại tranh chấp xem ai lớn ai nhỏ. Chỉ một thoáng tranh chấp mà đã gân cổ đỏ mặt, hai mắt đỏ ngầu, bộ dáng như hai con gà chọi chuẩn bị hung hăng chiến đấu, mắt thấy hai người này sẽ huynh đệ tương tàn.
Âm thanh huynh đệ hai người cãi nhau càng lúc càng lớn, mấy câu nói trong lúc đó đã cơ hồ lên tới mức chửi má nó làm cho Lăng Thiên, Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan một bên vừa bực mình lại vừa buồn cười. Chẳng lẽ song bào thai hai người các ngươi còn có mẹ khác. Nghe thanh âm hai người càng ngày càng cao thì đều cau mày bực mình.
Rốt cuộc là do Lăng Thiên nghĩ ra biện pháp, ngay lúc hai người chuẩn bị vung quyền cước, trong thời khắc như chỉ mành treo chuông tiến ra ngăn cản huynh đệ hai người, cuối cùng tránh được một hồi nhân luân thảm kịch trước mắt. Mà cái giá Lăng Thiên phải trả làm cho hắn đau lòng không thôi: đó là lại phải bỏ ra thêm hai vò rượu.
Phương pháp rất đơn giản: Lăng Thiên nói rất thấm thía:" Các ngươi là hai huynh đệ, đồng nguyệt đồng sinh nhưng luôn luôn có một lớn một nhỏ, cho dù là đẻ trước một canh giờ hay là một khắc thì tửu lượng cũng có thể hơn người ra sau"
Một phen diễn thuyết khiến huynh đệ hai người không ngừng gật đầu, hô to hữu lý.
Vì vậy Lăng Thiên lại nói tiếp:" Rượu nơi này ta có đủ, dùng rượu để luận lớn nhỏ. Người nào say rượu ngã trước chính là đệ đệ, người nào trụ đến cuối cùng, như vậy đương nhiên chính là ca ca. Sau này dùng chuyện này để nói về lớn nhỏ, đánh cuộc mà chịu thua thì sau này cũng không được có chuyện gút mắt phát sinh nữa. Mà ba người Lăng Thiên sẽ là công chứng nhân, công bình công chánh"
Hai người đồng thời khen hay, sau đó đồng thời giơ vò rượu lên, đồng thời hướng vào trong miệng như điên cuồng đổ xuống, sau đó lại đồng thời lảo đảo ngã xuống đất, đồng thời nổi lên trận ngáy khò khò.