Vốn ra Diệp Khinh Trần cao thủ bậc này là tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm mà nói thì Dương Không Quần không phải muốn trêu chọc liền trêu chọc. Tạm thời không nói phía sau hắn có hay không thế lực mạnh mẽ ủng hộ, riêng là bản thân võ công mạnh mẽ liền đủ để cho Dương Không Quần nhượng bộ lui binh.
Nhưng Dương Không Quần bây giờ lại là không còn biện pháp, nhân mã của Nam Cung thế gia sắp đến nơi. Mà rõ ràng đối với Dương gia nghi ngờ quá sâu, một khi Nam Cung thế gia đến mà mình vẫn không thể lấy ra một lời giải thích tất phải hai nhà trở mặt; Mà Lăng Gia sẽ không đứng nhìn bàng quan, tất nhiên sẽ trợ giúp, hoàng gia cũng có thể bỏ đá xuống giếng! Đến lúc Dương gia ba mặt thụ địch, vậy là lớn chuyện rồi!
Diệp Khinh Trần đột nhiên xuất hiện, đã có một cái cơ hội đem Lăng Gia kéo vào nước đục. Dưới thời điểm này mặc dù biết rõ là uống rượu độc giải khát nhưng Dương Không Quần cũng là không có lựa chọn nào khác. Bất kể như thế nào, đem cửa ải này vượt qua đã rồi hãy nói!
Lăng lão gia tử tức giận âm thanh vang lên: "Lão tặc kia! Dương Không Quần lão thất phu này thật to gan, lại dám tung binh bao vây Lăng phủ ta! Đợi lão phu đi cùng hắn lý luận! Nếu như là dám làm càn, lão tử sẽ đánh tên lão tiểu tử này." vừa mở miệng đã thay đổi ngay ba cái xưng hô, quả nhiên xứng đáng là gia gia của Lăng Thiên hắn!
Đám người Lăng Thiên cùng Diệp Khinh Trần, Ngọc Băng Nhan vừa mới ra tiểu viện liền gặp ngay Lăng lão phu nhân mang vài nha hoàn vội vã đang hướng chính mình bên này chạy qua đây. Dương Không Quần quy mô mang binh tới bắt hung thủ, Lăng lão phu nhân lại là sớm biết Nam Cung Nhạc quả thật liền là Lăng Thiên phái người giết chết đương nhiên là có tật giật mình, điềm tĩnh như Lăng lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Chuyện thứ nhất chính là vội vã hướng Lăng Thiên bên này hỏi xem đến tột cùng là chuyện gì. Hai bên vừa thấy mặt, Lăng lão phu nhân mắt đã chú ý tới trên người Diệp Khinh Trần, một bộ áo vải xanh, cầm trong tay trúc trượng, bảng hiệu. Quả nhiên là một thầy tướng số phiêu bạt giang hồ xem tướng. Tuy nhiên vị thầy tướng này cũng quả thực là quá... bình tĩnh. Biết rõ ngoài cửa phủ mấy ngàn tinh binh chờ đuổi bắt người vẫn không vội không hoảng hốt, sắc mặt không thay đổi, đi lại ung dung, nói cười tự nhiên!
Người này không tầm thường! Lăng lão phu nhân đầu tiên nhìn đã phán đoán như vậy! Người này cũng không phải giang hồ thuật sĩ thông thường, rất có khả năng là phong trần hiệp ẩn, thế ngoại cao nhân! Cháu trai của chính mình có thể tự thân mời tới, có thể không là cao nhân sao?
Lăng lão phu nhân cũng không để ý tới Lăng Thiên, lại trực tiếp đối với Diệp Khinh Trần đánh cái chắp tay, gật đầu mỉm cười nói: "Tiên sinh mạnh khỏe."
Diệp Khinh Trần ha ha cười. Đang muốn nói chuyện, đột nhiên cứng họng. Một mặt xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.
Nên biết thầy tướng áo xanh thân phận vô cùng cách biệt. Nhưng đối mặt Lăng lão phu nhân, bản thân mình cũng vẫn cao hơn bà một bậc, là một siêu cấp tồn tại, bây giờ lại không hiểu ra sao cùng cháu của người ta kết bái huynh đệ! Giờ...... nên xưng hô như thế nào cho phải?
Nghĩ tới đây, không tránh khỏi quay đầu, ra sức trừng mắt lườm Lăng Thiên một cái. Lăng Thiên còn không rõ nguyên nhân, không tránh khỏi giật mình; lập tức trong nháy mắt đã nghĩ tới hắn băn khoăn là cái gì liền cười ha ha, đi qua thấp giọng nói: "Luận bàn tương ứng là được. Xét về tuổi của lão ca ca chắc nãi nãi cúi đầu cũng không phải là quá. Ha ha ha......" Lại là một trận cười to.
Diệp Khinh Trần lòng tràn đầy buồn bực. Thiếu chút nữa liền muốn hành hung tiểu tử này một trận nhưng Lăng lão phu nhân đang hướng hắn hành lễ lại không thể bỏ mặc, chỉ hàm hồ trả lời: "Ách,... Lão phu nhân, Diệp mỗ hồi lễ." Lăng lão phu nhân mỉm cười, thấy mình cháu trai một mặt nụ cười giả tạo không tránh khỏi mắng: "Tiểu ranh con kia, quý khách tới nhà cũng không thông báo một tiếng."
Lăng Thiên ngừng cười, nói: "Nãi nãi, vị chính là......" Nói nhìn về phía Diệp Khinh Trần. Diệp Khinh Trần trừng mắt ra sức nhìn vào hắn. Ý tứ trong mắt ý rất rõ ràng: Tiểu tử ngươi nếu như nói ra là anh em kết nghĩa, thì cứ đợi lão phu như thế nào trừng trị ngươi!
"Ôi, vị…này chính là thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần, Diệp tiên sinh, chính là lão ca ca của tôn nhi... là... huynh đệ kết nghĩa!" Lăng Thiên nói ra, cùng với hắn và Diệp Khinh Trần ánh mắt trao đổi qua lại, ngay lập tức khiến cho Lăng lão phu nhân hiểu sai ý. Nguyên nhân vì Lăng lão phu nhân vẫn cho là Lăng Thiên thuở nhỏ liền có một vị sư phụ thần bí "Cao nhân", người kia thực là có khả năng thông thiên triệt địa. Nếu không có vị sư phụ thần bí của Lăng Thiên, có lẽ Lăng Phủ bây giờ sớm đã là thiên hạ của Lăng Không! Đối với Lăng Phủ cả nhà trên dưới mà nói thực là có ơn lớn! Nhưng mãi mà không thấy được người khiến Lăng lão phu nhân luôn luôn canh cánh trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Giờ phút này thấy hai người thần sắc kì lạ, Lăng lão phu nhân đương nhiên liền nghĩ tới điều đó. Ngay lập tức thái độ càng thấy cung kính, lại cười nói: "Hóa ra đúng là Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh xin yên tâm. Chỉ cần Diệp tiên sinh người ở Lăng Phủ thì Lăng Phủ liền nhất định phải bảo hộ Diệp tiên sinh chu toàn! Diệp tiên sinh đối với Lăng phủ ta có đại ân, nếu như là ở Lăng phủ ta còn xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta Lăng Gia còn có mặt mũi nào tồn tại ở trên đời?"
Đại ân? Đây là từ đâu ra? Diệp Khinh Trần hoàn toàn hồ đồ. Ta khi nào thì đối với Lăng Phủ các ngươi có đại ân? Quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên đang lén lút cười, lại hướng chính mình đưa mắt ra hiệu mình không cần phủ nhận, đây là như thế nào?
"Ha ha...... Lão phu nhân lại là quá khách sáo rồi, nhấc tay làm mà thôi, không đáng nhắc đến." Diệp Khinh Trần không biết nên nói sao. Đáng ghét! Chút nữa nhất định phải tìm tiểu tử này để hỏi cho rõ!
"Đối với tiên sinh chỉ là nhấc tay làm, đối với ta Lăng Gia lại là ân huệ trời cao đất rộng, là công tái tạo. Hơn nữa còn chăm sóc dạy bảo tốt đứa cháu này, lão thân xin đa tạ lần nữa." Lăng lão phu nhân trang trọng nghiêm túc nói. Thấy Diệp Khinh Trần cũng không có phủ nhận, đối với hắn liền lại gia tăng ý kính trọng vài phần.
Ngoài cửa tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Lăng Chiến lão gia tử giọng càng ngày càng vang lên, dường như mắt thấy đã muốn thực sự động thủ. Diệp Khinh Trần cười xấu hổ cười, nói: "Trước hết hãy đem sự tình trước cửa xử lý đã.", rồi dẫn đầu bước đ
Đoàn người đi vào Lăng phủ đại môn, lại càng hoảng sợ. Chỉ thấy hai lão gia đầu bạc đối diện nhau mà đứng, bên trong cửa Lăng phủ đầy tớ và vệ binh đều đã đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, mỗi người mặt đều lạnh lùng nghiêm nghị, sát khí đằng đằng. Những người này tất cả đều là Lăng Khiếu từ trong ngàn vạn quân tuyển chọn ra, đâu phải người thường?
Ngoài cửa, Thiên Đao Thần Binh là binh lính tinh nhuệ của Dương gia toàn thân mặc giáp trụ, sát khí rét căm căm, khoảng chừng hơn một ngàn người. Đứng phía sau Dương Không Quần là hai lão già mặc đồ trắng mặt không chút thay đổi. Ngẫu nhiên vừa mở mắt thì thần quang trong mắt bạo xạ, hiển nhiên có nội lực tu vi cực cao thâm! Phía sau Lăng lão gia tử cũng có hai gã áo đen có khí thế tao nhã, rất có phong phạm cao thủ.
Lăng Thiên nhìn buồn bực khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Nãi nãi, hai gã mặc đồ đen sau lưng gia gia kia là người nào? Trước kia như thế nào chưa từng thấy?"
Lăng lão phu nhân vỗ nhẹ đầu của hắn, nói: "Hai người này là cận vệ của gia gia ngươi, mấy năm trước phụ thân ngươi mấy năm liên tục chinh chiến sa trường, gia gia ngươi liền đem hai người bọn hắn phái đến bên cạnh phụ thân ngươi; bây giờ không có chiến sự hai người bọn hắn tự nhiên trở về. Đội hình lần này của Dương gia đến không thể khinh thường. Kỵ binh này rõ ràng là tinh duệ trong tinh duệ. Chẳng lẽ Dương Không Quần thực sự muốn làm lớn chuyện cùng Lăng phủ ta dùng binh đao hay sao?"
Lăng Thiên cẩn thận nhìn thoáng qua, ha ha cười nói: "Lão già lần này tiến đến vẫn còn là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu như mục tiêu của hắn là Lăng Phủ của chúng ta sợ rằng đã sớm giết vào đây. Chỉ nhìn hắn vẫn còn cùng gia gia của ta cãi cọ thấy mục tiêu của hắn chỉ là Diệp tiên sinh một người mà thôi." Trong giọng nói không có chút ý lo lắng.
"Nếu muốn từ Lăng Gia ta đem người bắt đi, Dương Không Quần hắn còn không có bản lĩnh này!" Lăng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Xem cái long đầu quải trượng này của ta sẽ đem cái.. đầu dê của lão dê con này đánh vỡ!"
"Lão phu nhân chậm đã!" Diệp Khinh Trần chậm rãi đi đến, trên mặt thoải mái, tươi cười: "Nếu Dương Không Quần đã hướng về Diệp mỗ mà đến thì Diệp mỗ liền tiến lên đuổi hắn đi."
Cũng không đợi Lăng lão phu nhân trảDiệp Khinh Trần đã một bước bước ra ngoài.
Lăng lão phu nhân giật mình, liền muốn đi theo tiến lên nhưng Lăng Thiên một tay giữ chặt bà, khẽ lắc đầu, nói: "Nãi nãi an tâm xem trò hay, xem Dương Không Quần lần này như thế nào kết thúc!" Lăng lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng, lấy âm thanh cực thấp nói: "Lần này tìm người ra tay không phải Diệp Khinh Trần sao? Chỉ nhìn bộ dáng của lão thất phu kia làm như có chứng cứ rất rõ ràng vậy. Diệp tiên sinh cùng ta Lăng Gia có đại đức, dù cho thân thủ giỏi giang nhưng song quyền nan địch tứ thủ, cần phải cẩn thận mới được!"
Lăng Thiên mặt lộ vẻ tiếu ý cười nói: "Nãi nãi đừng lo lắng. Diệp tiên sinh quả thật không phải ra tay. Tôn nhi cam đoan Dương lão đầu lần này đến quấy rối, tự nhiên sẽ thê thảm, chán nản mà về quyết không chiếm được tiên sinh chút xíu lợi nào! Ha ha, nói không chừng. Lăng Gia ta còn có thể dựa thế đứng lên, trở thành thế lực mà trong Thừa Thiên thành ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám dễ dàng trêu chọc."
Lăng lão phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ nhìn nhưng Lăng Thiên lại là mỉm cười không nói.
Bên kia, Diệp Khinh Trần đã mở miệng: "Nghe nói Dương gia chủ yếu muốn bắt lão phu? Lại không biết lão phu đây phạm tội gì, phạm pháp điều gì?"
Hắn vừa cất tiếng mọi người đều tĩnh lặng lại, ánh mắt nhìn vào nhân vật thân ở nơi đầu sóng ngọn gió. Lại không nghĩ tới hắn lại cứ như vậy nhẹ nhàng dễ dàng đứng ra như vậy!
Dương Không Quần nheo mắt lại nhìn vào hắn, cười hắc hắc: "Võ công của tiên sinh tất nhiên là giỏi giang. Lấy một địch trăm, trong nháy mắt chém giết gần một trăm tên hộ vệ, ung dung giết chết Nam Cung thế gia tam công tử Nam Cung Nhạc. Sau khi sự tình phát sinh lại không thèm chạy trốn, vẫn thoải mái lộ diện, phần dũng khí này, trái lại thật là làm Dương mỗ rất bái phục!"
Quay mắt về phía Diệp Khinh Trần, Dương Không Quần biểu hiện ra mặc dù giống như vẻ mặt tự nhiên, bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng cũng là khẩn trương không thôi. Tiếng huýt dài đêm qua làm cho các cao thủ Dương gia đều bị kinh sợ! Công lực như thế nhìn quanh đương kim thế gian có thể có mấy người? Ít nhất Dương gia không có cao thủ như thế!
Biết được hôm nay muốn tới bắt người này, mỗi người đều là một bộ dáng hào hiệp chịu chết nhưng mà cao thủ như thế không trả giá thì sao có thể bắt? Huống chi, còn rất có khả năng là sau khi chính mình bên này trả giá rất cao mà người ta vẫn như cũ có bản lãnh nghênh ngang mà đi! Mưu đồ bí mật nửa đêm, cuối cùng quyết định có hai gã võ công tối cao cùng đi ở bên cạnh Dương Không Quần. Bảo đảm cho Dương Không Quần không đến mức ở trong lúc nhất thời rơi vào trong tay địch thủ trở thành con tin; Thành ra các cao thủ cũng đều dốc toàn bộ lực lượng, đều cải trang cách ăn mặc hòa lẫn vào trong đội ngũ Thiên Đao Thần Binh. Một khi xảy ra hỗn chiến, xuất kỳ bất ý ra tay, đây là một chi kì binh!
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần thần sắc bình tĩnh, chỉ là trong mắt thỉnh thoảng vừa hiện thần quang lộ ra vẻ vài tia khinh thường."Dương lão gia chủ, Diệp mỗ chỉ là một người phiêu bạt giang hồ thuật sĩ đi kiếm miếng cơm, vô tình vào kinh thành, lại bị Dương gia chủ nhận định trở thành hung thủ giết người, quả nhiên là chuyện nực cười trong thiên hạ! Bắt kẻ trộm bắt tang vật, có một số việc cũng không phải lời trẻ con răng trắng nói cái gì liền thành sự thật! Ngươi nói Diệp mỗ là hung thủ giết người, có thể! Chỉ không biết vật chứng là gì, ai làm nhân chứng!"