Bóng đêm thâm trầm như nước. Cũng đã đến gần nửa đêm rồi. Gió lạnh gào thét tạo ra từng trận cát bụi. Không trung bao phủ một mảng sương mù.
Trên đường lớn yên tĩnh, mặt trăng đã lên cao rồi nhưng Mính Yên Lâu ở cách đó không xa vẫn còn sáng đèn. Mơ hồ có tiếng cười truyền đến khiến cho bên này có vẻ cô tịch.
Mùi rượu theo gió bay đến, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười nói của một đoàn người tụm năm tụm ba đang đến gần. Một đội ngũ trăm người đi theo sau tạo thành đội hình thật dài.
Sau khi cơm no rượu say, Nam Cung Nhạc cùng huynh đệ Dương gia dưới sự hộ vệ của hạ nhân đang ngồi lung lay trên lưng ngựa. Dọc đường đi vẫn luôn đàm luận điều gì đó. Trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười đầy dâm tục.
Gần, càng gần.
Cuối cùng con ngựa đi đầu tiên cũng đã tiến vào ngã tư đường yên tĩnh này.
Một bóng người xuất hiện như u linh. Từ bên mái nhà ven đường bay xuống. Vô thanh vô tức, như mộng ảo không có thật. Trường kiếm trong tay chợt lóe hàn quang hướng về Nam Cung Nhạc và ba huynh đệ Dương Vĩ đi trước.
Dương Vĩ và Nam Cung Nhạc đang phấn khỏi đàm luận điều gì thấy vậy hồn vía lên mây, vội vàng ngã người xuống ngựa. Hai gã hộ vệ phía sau vội vàng chạy lên cứu giá. Một người lại trực tiếp dùng thân thể của mình che chở cho Nam Cung Nhạc. Hiển nhiên hắn quyết định thà bỏ mạng cũng phải giúp Nam Cung Nhạc ngăn cản một kiếm này.
Bóng người như u linh ở trên không trung vặn vẹo một chút. Trường kiếm đâm ra nhanh như tia chớp xuyên qua người tên hộ vệ che trước người Nam Cung Nhạc rồi thuận thế đâm vào trong ngực Nam Cung Nhạc đang kinh hoảng thất thố.
Máu đỏ tươi văng tung tóe khắp nơi! Nam Cung Nhạc hét lên một tiếng bi thảm, máu trước ngực phun thẳng ra như suối dài đến ba mét. Thân thể ngã xuống phía sau, sống chết không rõ.
Người nọ thu kiếmề. 'Đương đương' hai tiếng đẩy hai kiếm của hai tên hộ vệ khác đang đâm đến. Trường kiếm thuận thế xẹt qua cổ hai người bọn họ. Hai ngã hộ vệ chỉ cảm thấy cổ mát lạnh rồi cả người yếu đuối ngã về phía sau như một bao cát. Mu tươi phun ra từ cổ ướt cả nền đất.
Người bận đồ đen cười lạnh lùng, một cước đá lên người tên hộ vệ che ở trước người Nam Cung Nhạc còn chưa kịp rút đao đã bị hắn đá một cước vào hông 'bay' thẳng lên trời. Trong miệng phát ra một tiếng rú cao vút. Ngũ quan đồng thời phun máu tươi, người còn chưa rơi xuống đất đã đoạn tuyệt hô hấp rồi. Một cước này của Người bận đồ đen đã phá vỡ toàn bộ kinh mạch trên cơ thể của hắn...
Con ngựa kia chấn kinh, ngẩng đầu hí dài.
Ba huynh đệ Dương gia bên cạnh Nam Cung Nhạc bị hù dọa đến ngây ngốc. Người bận đồ đen lại múa trường kiếm một vòng nữa, chặn lại tất cả những binh khí đang tấn công khắp bốn phía. Rồi lại giơ chân lên đá liên tục ba cước, 'phốc phốc phốc' ba tiếng vang lên đem ba huynh đệ Dương Vĩ đá bay qua một bên. Ba người ngã lên mặt đất liền kêu lên ba tiếng thảm thiết.
Hộ vệ của Dương gia nhất thời thở dài một hơi. Nghe thấy bọn họ còn có thể kêu như vậy cũng hiểu được tính mạng ba người họ vẫn còn dùng được. Nhưng tên Người bận đồ đen kia mặc cho ba huynh đệ Dương Vĩ nằm đó, hắn giương kiếm lên nhắm thẳng vào Nam Cung thiếu gia đang vô thanh vô tức nằm trên đất.
Hơn trăm tên hộ vệ đồng thời đỏ hai mắt, nổi điên nhắm thẳng vào Người bận đồ đen.
Thân ảnh Người bận đồ đen chợt lóe lên liền lướt qua mặt bọn họ. Một kiếm quang đẹp đẽ chợt lóe lên đã đưa bốn cái đầu rời khỏi cổ bay lên cao. Bốn vòi máu bắn thẳng lên không trung. Bốn cái đầu kia còn chưa hạ xuống thì đã có thêm sáu cổ họng trúng kiếm, thân thể lảo đảo ngã khắp nơi, máu tươi bắn đầy mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thân ảnh Người bận đồ đen di chuyển không ngừng. Như hổ nhập vào bầy dê, từ lúc xuất hiện đến giờ hắn vẫn không nói lời nào mà đã đoạt mười mấy mạng người rồi.
Trên người mỗi hộ vệ đều cảm thấy run sợ.
Người bận đồ đen kia quả thực là ma quỷ mà. Người này giết người không chút nương tay. Một kiếm đâm ra thì ít nhất cũng có một người ngã xuống. Chỉ cần trúng một kiếm của hắn thôi thì phải chết chứ không nghi ngờ gì. Trong nháy mắt, xung quanh Người bận đồ đen đã tràn đầy thi thể. Chúng hộ vệ đều nỗi lên một loại cảm giác sợ hãi cực độ! Lần đầu tiên cảm thấy tử vong đến gần bản thân mình như thế.
Vài tên hộ vệ của Nam Cung gia lại một lần nữa liều chết vọt lên, lại thêm ba người ngã xuống dưới kiếm của Người bận đồ đen nhưng có một người thành công cứu được Nam Cung Nhạc đang ngã trên mặt đất. Bàn tay vội vàng kiểm tra hơi thở, hắn chỉ cảm thấy được hơi thở yếu ớt cực kỳ. Tùy thời có thể tuyệt khí bỏ mình. Trong lòng cả kinh nhưng hắn cũng vui mừng la lên: "Thiếu gia còn chưa chết. Nhanh cuốn lấy hắn ta đưa thiếu gia đi trước!" Nhất thời tám chín mươi tên hộ vệ còn lại lập tức phân ra làm hai. Một nửa che chở Nam Cung Nhạc và ba huynh đệ Dương gia chạy đi. Một nữa còn lại như không cần đến mạng sống quây quanh Người bận đồ đen. Điều này cũng khó thể trách được bọn hắn. Sinh mệnh của chủ tử mới quý trọng, thị vệ tùy thời có thể hi sinh để bảo vệ chủ tử.
Đôi mắt của Người bận đồ đen lộ ra thần sắc trêu chọc. Trong miệng cười lớn một tiếng, thân thể như hồ điệp bay lượn giữa vườn hoa lao thẳng vào đám hộ vệ. Trường kiếm đột nhiên toát ra quang hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lại hơn mười thân thể phún máu ngã về phía sau. Mỗi người đều phun máu miệng ra, ngay cả cơ hội gào thét cũng không có. Chỉ trong nháy mắt đã đi điện Diêm La rồi.
Tất cả thị vệ còn lại đều không màng đến sinh mạng bản thân nữa. Một gã đại hán tự biết bản thân không tránh khỏi kiếp nạn này nên mang theo thần sắc dữ tợn đánh đến. Chỉ trong tích tắc Người bận đồ đen đâm kiếm vào cổ họng liền dùng hết lực lượng cuối cùng mở ra hai tay ôm lấy thân thể Người bận đồ đen. Hiển nhiên hắn muốn cùng đồng quy vu tận với Người bận đồ đen. Nếu thật sự có thể ôm lấy Người bận đồ đen thì những hộ vệ còn lại đang vây quanh có thể loạn đao phân thây hắn chỉ trong nháy mắt.
Đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ của Người bận đồ đen vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như cũ. Trường kiếm xoát xoát hai tiếng lập tức hai cánh tay của đại hán rời khỏi thân thể. Đồng thời hắn cũng đá ra một cước vào bụng của tên đại hán, đem thân thể khổng lồ của hắn đá bay ra một bên ngã vào đám người phía sau. Ba bốn gã hộ vệ đang đâm đao tiến lên không thể né tránh được tình huống bất ngờ này nên đành phải đâm vào thi thể đại hán kia rồi bị thi thể khổng lồ ấy đè ngã xuống đất. Còn chưa kịp bò đứng lên đã cảm thấy ở cổ mát lạnh. Không còn bất kỳ tri giác nào nữa.
Tố trường kiếm trong tay Người bận đồ đen càng lúc càng nhanh. Đối mặt với thế công như thủy triều khắp bốn phía nhưng thân thể hắn lại giống như bàn thạch ngàn năm, nguy nga bất động. Từng đạo kiếm quang thê lương hiện ra thì dưới đất lại thêm những thi thể còn ấm.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn thôi mà trên đường phố tối đen này giống như là tu la địa ngục vậy. Còn Người bận đồ đen kia chính là chúa tể của tu la địa ngục này - Tu La Vương.
Đám hộ vệ này bị giết đã không còn sống sót lại bao nhiêu tên. Mà nhóm hộ vệ đang bảo vệ cho ba huynh đệ Dương Vĩ và Nam Cung Nhạc còn chưa ra khỏi đầu phố. Có thể thấy được tốc độ giết người của Người bận đồ đen sắc bén ra sao. Mỗi người đều mang theo vẻ mặt kinh hoảng, thỉnh thoảng lại có người nhìn lại thấy tràng cảnh như địa ngục này thì da đầu liền tê dại, hai chân như nhũn ra.
Người bận đồ đen huýt sáo một tiếng dài. Trường kiếm chém quanh thân thể, nhất thời lại có thêm tám người chết dưới kiếm hắn. Bàn tay cụt bay lên, tàn thi đầy đất. Những người còn sống cũng biết được bản thân không may mắn, đôi mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tất cả đều cố gắng huy kiếm xông lên, mỗi người đều dùng đấu pháp đồng quy vu tận. Thân thể Người bận đồ đen phiêu khởi, trường kiếm trong nháy mắt đã phóng ra ngân quang. Tiếp theo mũi kiếm đâm xuống đất, cả người mượn lực này bay lên không. Sau đó từ trên không trung chuyển phương hướng bay xuống đất như chim ưng, đánh về đám người đang chạy ra đầu phố nhanh như lưu tinh.
Mười một hộ vệ phía sau hắn đứng ngây cả người. Yết hầu phát ra tiếng 'ặc ặc'. Hai mắt trợn trắng lên. Đao kiếm trong tay từ từ buông xuống đất. Mười một người ngã ngửa ra phía sau. Ở giữa cổ họng mười một người này đều có một vết máu tươi.
Từ lúc khai chiến đến giờ Người bận đồ đen đã đoạt đi sáu bảy mươi sinh mạng, máu tươi chảy như suối. Không một người nào có thể tránh thoát trường kiếm của hắn. Đây là tốc độ gì? Sát khí gì? Bá đạo cực kỳ.
Thân thể Người bận đồ đen lên xuống ba lần đã đuổi theo đám người đang liều mạng bỏ chạy ở phía trước. Gã hộ vệ đi cuối cùng dừng bước lại hét lớn một tiếng chém ra một đao liều mạng. Đao phong vù vù tràn ngập lực lượng.
Xu thế vốn đang yếu bớt khi bay về trước của Người bận đồ đen chợt trầm xuống, trường kiếm điểm tại lưng đao khiến cho hỏa tinh bắn khắp nơi! Thân thể của Người bận đồ đen mượn lực chấn động này bay vút qua đầu hộ vệ. Trong nháy mắt bay qua đỉnh đầu của hắn thì mũi chân phải của Người bận đồ đen điểm trên đầu hắn một cái rất nhanh. Tiếp theo lại bay về phía trước.