Ngoài dự đoán, da thịt dưới môi non mềm, Lạc Gia nhịn không được nhẹ nhàng cắn một cái. Trong lúc ngủ mơ, thiếu niên thấy không thoải mái lẩm bẩm một tiếng, đưa tay gãi chỗ ngứa, trở mình tiếp tục ngủ.
Trong nội tâm Lạc Gia mềm mại, nghiêng thân thể không chút do dự hôn lên môi thiếu niên. Sợ kinh động đối phương, không dám hôn sâu chỉ dám hôn nhẹ một chút rồi ngừng lại.
Lưu luyến đưa tay sờ dọc theo hàng lông mày của tiểu tử kia, sờ nhẹ chóp mũi, cuối cùng là cặp môi đầy đặn……
Lạc Gia nắm chặt tay lại, cực lực nhịn xuống dục vọng mãnh liệt muốn đem tiểu tử này một ngụm nuốt vào bụng. Lấy chăn, đắp lên người Lăng Hề. Loại chuyện này từ từ sẽ đến. Trước tiên phải gỡ bỏ hàng phòng ngự của đối phương. Không thể liều lĩnh.
Mà ngay cả Lạc Gia cũng không rõ hắn rốt cuộc có cảm giác gì đối với Lăng Hề, từ đầu là bị vẻ bề ngoài của Lăng Hề hấp dẫn, sau đó vào lần gặp gỡ ngẫu nhiên kia khiến hắn nổi lên một trận xúc động, muốn giữ Lăng Hề lại bên người.
Mặc kệ là thực sự có tình cảm hay chỉ là mong muốn thỏa mãn dục vọng, hiện tại hắn cũng không nghĩ sẽ buông cái người vô cùng ngon miệng này ra.
Lạc Gia có rất nhiều cách để làm cho người này chỉ thuộc về hắn, ở cái thế giới này hắn có tiền, có quyền, vậy mà hắn lại lựa chọn cách gian nan nhất và chậm nhất. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng là sẽ có hiệu quả tốt nhất.
…..
Lăng Hề ngủ khoảng ba giờ đồng hồ, tỉnh lại lấy tay vuốt mái tóc có chút lộn xộn, động động thân thể. Sau đó nhìn cách bài trí trong phòng, thoáng có chút kinh ngạc. Cậu sao lại nằm ngủ trong phòng của Lạc tiên sinh?
Đem giường sửa sang lại, Lăng Hề đang định đi ra ngoài, trong phòng có một tấm kính để trên mặt đất, liếc qua, nghiêng đầu, nhìn chính mình trong kính thấy phần cổ có một mảnh màu đỏ.
Lăng Hề vô thức đưa tay lên sờ, không đau cũng không ngứa. Hử? Bị cái gì cắn sao?
Không có suy nghĩ gì thêm, nghi hoặc kéo cổ áo lại, bước vào thư phòng đọc sách, phát hiện Lạc tiên sinh không có ở bên trong, cũng không nghĩ nhiều. Lại chỗ giá sách tìm một quyển sách, tiếp tục vùi đầu xem. Lăng Hề xem quá chăm chú, đến nỗi có người đi đến, đứng ở phía sau thật lâu, cũng không phản ứng.
Không biết đọc sách trong bao lâu, duỗi người, ngẩng đầu lên thì vừa vặn trông thấy bên cạnh có người, Lăng Hề giật mình, quyển sách trên tay rơi xuống đất.
Bình tĩnh lại mới nhìn rõ khuôn mặt của người nọ. Rất lạ lẫm, cậu hoàn toàn không biết người này a. Biểu tình trên mặt người nọ cũng vô cùng kỳ quái.
Nam nhân biểu tình rõ ràng kinh ngạc: “Cậu không biết tôi?”
Lăng Hề kỳ quái liếc hắn một cái, tại sao tôi phải biết anh a?
Nam nhân xoay người, cười ra tiếng: “Tôi là Khải Sắt Lạc Mã Tư. Chưa từng nghe qua?”
Lăng Hề lắc đầu.
Lúc này Lạc Gia cũng vừa vặn đi đến, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
“Thì ra là em ở đây.”
Khải Sắt lập tức đứng thẳng dậy, mặt không biểu tình đứng cách xa Lăng Hề một chút.
Lăng Hề nhanh chóng đứng lên.
“Chào Lạc tiên sinh.”
Lạc Gia đến gần, cúi đầu yêu thương xoa nhẹ tóc Lăng Hề: “Đi ra ngoài một chút được không? Tôi có chuyện cần nói cùng Khải Sắt.”
Lăng Hề ừ một tiếng, nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên, cúi đầu, xoay người rời đi.
Cửa vừa đóng.
“Sủng vật mới sao? Rất đẹp” Khải Sắt thiệt tình khen.
“Cậu ấy không phải sủng vật.”
Khải Sắt kinh ngạc, nhếch mi nhìn nam nhân bên cạnh, định thần nói: “Nghiêm túc?”
Lạc Gia nhếch môi: “Tôi không biết.”
Khải Sắt cũng học bộ dáng của Lạc Gia, nhếch môi một cái: “Mặc kệ như thế nào, cậu có thể đối xử với một người chăm chút cùng hao tâm tổn trí như vậy, trước nay chưa từng có.”
…..
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện không bao lâu thì Khải Sắt ra về. Ăn xong cơm tối, Lạc Gia sợ Lăng Hề nhàm chán, liền cho người hầu cầm đến một chồng CD.
Vừa có ý định muốn giúp đỡ rửa chén lại bị đại thúc trong phòng bếp khoát khoát tay mỉm cười, đẩy Lăng Hề ra ngoài. Lạc Gia mỉm cười, cầm trong tay thứ gì đó quơ quơ về phía Lăng Hề: “Ở đây có bộ phim kinh dị mới nhất, muốn xem không?”
Lăng Hề đến gần, tò mò nhìn cái vỏ tinh xảo màu sắc sinh động, dường như rất thú vị.
“Tôi có thể xem sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Thật tốt a.”
…..
Vì vậy mặt Lạc Gia không chút biểu tình đuổi tất cả mọi người đi, lôi kéo Lăng Hề ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách…. Nhìn biểu tình Lăng Hề như chưa bao giờ xem phim kinh dị…. Nếu như có thể dọa tiểu gia hỏa này hoảng sợ rồi ôm lấy hắn thì thật sự là quá hoàn mỹ rồi.
Lạc Gia còn cẩn thận sai người làm cho Lăng Hề một chút đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh tay cậu.
Phim bắt đầu phát, Lăng Hề một mực mở to đôi mắt, mắt không chuyển, nhìn chằm chằm vào TV, tuy trước đây ở nhà ông nội của Địch Nam cậu cũng đã được xem qua TV, nhưng mà ông nội của Địch Nam chỉ xem những thể loại phim lãng mạn, phim nghệ thuật, có chút kì kì quái quái, chính cậu cũng không thể nào hiểu nội dung của những bộ phim đó.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu xem thể loại phim kinh dị này, Lăng Hề trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy những cảnh đặc biệt khủng bố, sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt. Thỉnh thoảng thở hổn hển, không biết có phải bị hù sợ hay không, thậm chí cậu còn vô thức nhét thứ gì đó vào trong miệng. Động tác sợ hãi kia so với diễn viên trên TV còn thật hơn nhiều.
Từ đầu, Lạc Gia hoàn toàn không có nhìn TV, chỉ nhìn chằm chằm biểu tình khuôn mặt vô cùng phong phú của tiểu tử kia, hắn cảm thấy biểu tình trên mặt tiểu tử kia so với phim còn đặc sắc hơn mấy lần. Thật là cực kì thú vị. Càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, tiểu gia hỏa này từ khi sinh ra chưa có xem phim kinh dị sao.
Trên thực tế đây thật sự là lần đầu tiên Lăng Hề xem loại phim này nha.
Bộ phim chiếu hết, Lạc Gia đang chờ tiểu tử kia có thể có phản ứng kinh người gì không, kết quả phản ứng của tiểu gia hỏa kia là không có phản ứng. Sắc mặt khôi phục bình thường, vẻ mặt cũng như không có chuyện gì xoay đầu lại dùng đôi mắt đen sì nhìn Lạc Gia.
Lạc Gia chống đầu cười cười, vỗ vỗ đầu Lăng Hề, kéo cậu từ trên ghế salon đứng dậy: “Xem xong rồi, vậy đi tắm rửa trước.”
Lăng Hề gật gật đầu, cùng Lạc Gia đi vào phòng ngủ.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Lạc Gia nhíu mày: “Đúng rồi, em bình thường ở trường học là tắm rửa trong phòng tắm công cộng sao?” Bốn chữ ‘Phòng tắm công cộng’ này làm hắn lập tức tưởng tượng đến việc thân thể trắng nõn mảnh khảnh của tiểu tử kia lộ ra ở trước mặt bọn sắc lang trong đó……
Một cổ tức giận đột nhiên dâng lên.
Lăng Hề nghi hoặc, liếc hắn một cái, cũng không có nghi ngờ gì.
Lăng Hề nhàn nhạt trả lời: “Không có.” Tuy đều là nam nhân, nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không có thói quen để lộ thân thể ở trước mặt người khác. Bình thường lúc mặc quần áo cậu cũng kĩ lưỡng che cơ thể lại.
Nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lạc Gia thật sự không biết tại sao mình lại tức giận. Nhìn theo bóng lưng thiếu niên cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, hắn mới thu hồi ánh nhìn, chuyển qua nhìn laptop một mặt xử lý công việc, một mặt chờ người nọ tắm rửa đi ra.
Không tới hai phút. Một tiếng răng rắc vang lên, cửa phòng tắm mở ra, thân thể thiếu niên thò ra, biểu lộ có chút chật vật. Con ngươi linh động nhìn quanh.
“Cái kia….. Lạc tiên sinh, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không?” Dù sao cũng không phải nhà mình, Lăng Hề có chút lo lắng.
Lạc Gia nhìn cánh tay Lăng Hề, đôi mắt nhìn vào xương quai xanh khéo léo tinh xảo, đồng tử co rụt lại, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, đứng dậy: “Đi vào trong trước đi, bằng không sẽ bị cảm lạnh, chờ một chút tôi cho người tìm rồi sẽ mang đến cho em.”
Lăng Hề a một tiếng, đóng cửa lại.
Lạc Gia trực tiếp cầm áo choàng tắm của mình, mở cửa phòng tắm đem vào…..
Ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng thân thể mảnh khảnh mờ mờ ảo ảo trong sương mù. Một hình ảnh vô cùng mập mờ cùng hấp dẫn. Nghe thấy tiếng động, thiếu niên quay đầu lại, con ngươi đen ẩm hơi nước trở nên vô cùng trong trẻo. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hơi nước nóng mà ửng đỏ, bộ dáng đáng yêu dị thường.
Thanh âm trong vắt vang lên: “Cám ơn anh, đặt nó ở đó a.”
Lạc Gia liếc nhìn thật sâu một cái, cũng không có làm chuyện gì, bỏ quần áo xuống, liền rời khỏi…. Đưa lưng về phía Lăng Hề, khóe môi dần dần cong lên.
Cái này vẫn chỉ là bắt đầu, người này….. sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn.
Hắn sẽ làm cho người này thích hắn, ỷ lại vào hắn đến nỗi không có cách nào thoát khỏi……