Đèn trong khách sạn khá tối, đặt trên mộc án toả ra ánh sáng yếu ớt, chiếu không tới giường gỗ ở góc tường, huống hồ màn trên giường còn kéo xuống. Trong phòng, có tiếng thở gấp thật thấp, giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, một cái tay từ trên giường thò ra, túm chặt lấy màn, lại bị một cái tay khác gỡ ra, nắm lấy, siết thật chặt. Ngoài ra, cơ hồ là lặng yên không một tiếng động, từ từ vượt qua đêm dài.
Sáng sớm, Triệu Khải Mô lay tỉnh Lý Quả, rồi đi dặn dò nữ chủ quán chuẩn bị rượu thịt để mang theo, sau đó hai người đi tới long trì cá chép.
Hai người hai ngựa đem theo đồ ăn lên đường, bởi vì sáng sớm trời còn lạnh, Lý Quả cùng Triệu Khải Mô đều mặc phong bào. Bọn họ cưỡi ngựa hành tẩu trên con đê cạnh ruộng, mấy nông dân đang cấy mạ ở cửa thôn đều quan sát đánh giá hai nam tử trẻ tuổi này, trong mắt họ đầy vẻ không hiểu nổi. Một vị nhìn như thế gia tử, một vị như con cái của thương gia, hai người mặc trang phục xa xỉ cưỡi ngựa trắng, du lịch ruộng đồng, chỉ có hai người bọn họ chứ không không có gia bộc nào theo cùng.
Lần ra khỏi thành nam này, Lý Quả không mang người hầu tới, Lý Quả từ trước đến giờ quen tự làm, có người hầu hay không đều không khác biệt. Ngược lại Triệu Khải Mô từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nô tỳ thành đàn, bên người ít nhất cũng sẽ có A Lý đi theo, lần này xuất hành, lại một mình đến đây. A Lý đương nhiên biết rõ chuyện hai người bọn họ, Triệu Khải Mô không mang hắn tới không phải bởi vì kiêng kỵ, mà chẳng qua là hắn chỉ muốn hai người được ở riêng với nhau, không thích người khác theo cùng.
Hai ngày trước ở đây mưa to, trên đê đất bùn tơi xốp, nước suối dâng lên, đường không dễ đi lại, ngựa chậm rãi từng bước tiến lên. Có điều hai người đều cưỡi ngựa nên cũng không bị dính bùn đất, thản nhiên thưởng thức phong cảnh ruộng đồng. Đi qua mấy mẫu ruộng, trước mắt xuất hiện một gò núi cây cối rậm rạp, Triệu Khải Mô cầm roi chỉ về phía trước. Lúc này đất bùn nhão dưới móng ngựa đã thay đổi thành đường toàn đá cục, hai người giục ngựa, lộc cộc lộc cộc leo lên sườn núi.
Đường sườn núi hẹp, cao chót vót, ngựa không lên được, Triệu Khải Mô và Lý Quả buộc ngựa ở dưới một gốc cây già, hai người đi bộ lên. Nơi đây quả nhiên ít người biết, trên đường ngoại trừ bọn họ, không còn du khách nào khác.
Còn chưa nhìn thấy long trì cá chép, từ xa xa đã nghe thấy tiếng nước đổ ào ào. Được Triệu Khải Mô dẫn đi, Lý Quả đến một chỗ dưới vách núi, ngẩng đầu, kinh hỉ phát hiện một con thác từ trên trời đổ xuống, bọt nước tung lên vẩy vào mặt. Nhờ hai ngày trước trời đổ mưa to, nước trong thác dồi dào, lúc trút xuống hồ sâu bên dưới, khiến xung quanh mịt mờ hơi nước.
Quan sát xung quanh, hình ảnh người đứng cạnh hồ sâu, ở dưới thác nước, quả là nguy hiểm, xong cũng là cảnh kỳ vĩ đặc sắc.
Núi vắng không người, tiếng nước đổ thật hào hùng.
Hai người đứng ở trước màn nước, nắm tay nhìn nhau, hơi nước làm vạt áo cùng mái tóc ướt nhẹp.
“Thích không?”
“Thích.”
Lý Quả dựa vào vai Triệu Khải Mô, cậu từ lúc sinh ra đã nghèo hèn, khi xưa suốt ngày phải bôn ba vì ba bữa cơm, chẳng có điều kiện mà quan tâm đến vẻ đẹp của sơn thủy. Lý Quả nghĩ, nơi này là nơi Triệu Khải Mô yêu thích, cố ý muốn chia sẻ với cậu.
Lý Quả ngẩng đầu nhìn thác nước, cúi đầu nhìn bàn tay của Triệu Khải Mô nắm trong tay mình. Bàn tay của Triệu Khải Mô trơn nhẵn, rắn chắc, ngón tay rất dài, đầu ngón tay thuôn tròn, thật đẹp. Lý Quả kéo nó lên, đặt lên ngực của mình.
“Ta nghe nói người phiên ở hải ngoại dùng nhẫn để nguyện thề khi kết hôn.”
Triệu Khải Mô rút tay bản thân ra, ngược lại cầm tay Lý Quả lên, đặt bên môi hôn một cái.
“Rất khác với chúng ta.”
“Ừm.”
Lý Quả tựa cằm lên vai Triệu Khải Mô, cả người cậu dựa vào người Triệu Khải Mô, một cánh tay khác của Triệu Khải Mô ôm lấy eo cậu.
Biết ngọn núi này không có người, lần này có động tác thân mật, cũng không sợ bị người khác phát hiện.
“Ngươi ta đều là nam tử, tức là làm trái lễ giáo, không bằng dùng tục lệ của người phiên đi.”
Cánh tay đang ôm Lý Quả của Triệu Khải Mô đã thả ra, chẳng biết từ lúc nào, hắn nhấc một tay lên, trong tay có hai cái nhẫn tròn.
“Ngươi, không phải đã nói ta và ngươi làm chuyện cẩu thả…”
Viền mắt Lý Quả đỏ lên, nhớ tới những lời này mà trong lòng chua xót, lời nói cậu còn chưa dứt, đã bị Triệu Khải Mô hôn, Triệu Khải Mô không muốn nghe.
Rõ ràng là lời hắn chính mồm nói, hắn lại không muốn nghe, người này lúc nào cũng tuôn lời nói tàn nhẫn ra khỏi miệng, cũng làm chính mình thương tổn.
Lý Quả nâng đầu hôn đáp lại Triệu Khải Mô, trong lòng không biết là tư vị gì, bọt nước từ con thác bắn lên khuôn mặt bọn họ, mặt hai người ướt đầy nước. Hôn xong, hai người tựa trán mà hô hấp, Lý Quả nghe thấy Triệu Khải Mô dùng chất giọng khàn khàn nói: “Quả tặc nhi, ngươi ta, mỗi người một cái.”
Lý Quả vươn ngón tay, Triệu Khải Mô giúp cậu đeo nhẫn, vì là nhẫn của người phiên nên nó rất lớn, đeo vào ngón tay trỏ của Lý Quả là thích hợp.
Đây là chiếc nhẫn tinh xảo, trên nhẫn có khắc cây hoa nhài, lượn quanh cả vòng nhẫn, trông rất đẹp. Lý Quả lấy một cái trong lòng bàn tay Triệu Khải Mô, cậu đeo nhẫn vào ngón áp út của hắn, rất vừa vặn. Hai tay nắm chặt nhau, nhẫn vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời lấp lánh sắc màu.
Mặt mày Lý Quả hớn hở, cậu hôn Triệu Khải Mô một cái, thật vui vẻ.
Triệu Khải Mô bình tĩnh đẩy Lý Quả ra, bàn tay khoác trên Lý Quả cũng ngay sau đó buông xuống, Lý Quả vốn không hiểu, rồi chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Trên sơn đạo, ba, bốn nam tử trang phục nho sinh, đang giẫm trên đường đá, muốn leo lên long trì cá chép.
“Khải Mô, chúng ta xuống núi đi.”
Lý Quả kéo ống tay áo Triệu Khải Mô, cậu lo lắng sẽ gặp phải người quen của Triệu Khải Mô.
Triệu Khải Mô không chút hoang mang, cùng Lý Quả theo một đường mòn khác xuống núi.
Con đường mòn này hẻo lánh khó đi, mặt trời chói mắt, trong rừng oi bức, Lý Quả đi được lát thì đầu đổ đầy mồ hôi. Lý quá gỡ cổ áo, kéo ống tay áo cao lên, hận không thể cởi bỏ ngoại bào vướng víu. Nghĩ đến Triệu Khải Mô mặc còn nhiều hơn cậu, Lý Quả nhìn sang, thì thấy trên mặt hắn một giọt mồ hôi cũng không có, dáng vẻ bình tĩnh, rõ ràng trên cổ hắn lộ ra ba tầng cổ áo, mặc nhiều áo như vậy, sao hắn có thể không thấy nóng chứ.
Lý Quả lau đi mồ hôi trên trán, mặt cậu đỏ gay.
“Là chỗ đó, Nam Quất, ngươi đi hóng gió trước đi, ta đi tìm nước.”
Triệu Khải Mô chỉ vào một chỗ bên sườn núi, dưới gốc cây già có hai con ngựa, đó là điểm xuất phát của họ ban nãy.
“Mình có mang theo rượu, ngươi đừng đi.”
Lý Quả sợ trên núi có rắn, huống hồ đường núi gập ghềnh, khiến cậu lo lắng.
Thấy Triệu Khải Mô quay người đã biến mất trong rừng cây, Lý Quả vội vàng đuổi theo, đâu còn thấy nóng bức, khó chịu nữa.
Cách chỗ bọn họ không xa, có một dòng suối.
Lý Quả vui mừng, ngồi xổm ở bên dòng suối, tát nước lên vỗ mặt, cảm giác lạnh lẽo thật khoan khoái. Triệu Khải Mô đưa khăn tay cho Lý Quả, để Lý Quả lau mặt. Đó là một cái khăn bông màu trắng, sạch tinh tươm, xếp chỉnh tề. Lý Quả cầm khăn tay lau mặt, sau đó nhúng khăn vào suối, giặt sạch. Cậu cầm khăn tay ẩm ướt, đứng ở trước mặt Triệu Khải Mô, giúp Triệu Khải Mô lau mặt, vừa lau vừa hỏi: “Ngươi không nóng à?” Lúc lau đến cổ, mặt Lý Quả tiến gần. Triệu Khải Mô dán bên tai Lý Quả nói. Khuôn mặt Lý Quả nhất thời đỏ như cua luộc, vội vã lui lại hai bước, cậu trợn to mắt nhìn Triệu Khải Mô. Thì thấy người này vẫn mang cái dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, hắn chỉnh lý cổ áo, ống tay áo, thong dong chỉnh trang xong, nói: “Đi thôi.”
Lý Quả còn đang hồi tưởng lại câu Triệu Khải Mô vừa mới nói: Lúc trước không nóng, sát bên ngươi cái liền thấy hơi nóng rồi.
Đại khái chính là ý trên mặt chữ, Khải Mô không nói lời thô tục, Lý Quả cố tình nghĩ vậy.
Hai người trở về chỗ buộc ngựa, ngồi dưới bóng cây uống rượu. Nghỉ ngơi một chút, tới gần buổi chiều, hai người mới cưỡi ngựa trở về điếm xá.
Đường về, Lý Quả nói muốn cưỡi thử ngựa của Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô cười đổi ngựa với Lý Quả. Lý Quả vui vẻ nhảy lên danh mã của Khải Mô, còn lấy cái phong bào làm mình nóng muốn chết kia ra quấn lên thân ngựa.
“Giá!” Lý Quả quát to một tiếng, tuấn mã phi nhanh, làm Lý Quả ở trên ngựa sợ đến mức gào to.
Triệu Khải Mô hoang mang truy cản, lúc đuổi đến, Lý Quả vậy mà đã có thể điều động con tuấn mã này, chỉ thấy cậu một người một ngựa, đang đứng chờ trên sườn núi.
Buổi trưa, hai người trở về điếm xá, tắm rửa thay y phục, để nữ chủ quán đưa thức uống mát mẻ tới.
Lý Quả lau mồ hôi trên tóc, nằm bò ra chỗ ngồi nghỉ ngơi, sau đó thấy Triệu Khải Mô mặc sấn bào đi tới.
“Lúc này trời đang nóng quá, chiều tối hẵng trở về thành đi.”
Lý Quả nhảy xuống giường, đến chỗ chậu rửa mặt lấy khăn bố, giúp Triệu Khải Mô lau tóc.
“Ở đây nghỉ một lát.”
Triệu Khải Mô nhận khăn bố, tự mình lau.
Lý Quả nâng bát, ục ục uống cạn bát nước mát, hai cái chân còn đung đưa ở cạnh giường.
Tóc cậu rối tung, trên người chỉ mặc quần áo sát người, cổ áo phanh rộng, tiện tay nới lỏng vạt áo, chỉ cần kéo một cái liền tuột ra. Triệu Khải Mô cưỡng bách dời ánh mắt chính mình, rõ ràng là ban ngày, lại như bị cảm.
“Khải Mô, uống ngon lắm, ngươi cũng uống đi.”
Lý Quả cười đến mặt mày cong cong, đưa bát nước mát tới bên miệng Triệu Khải Mô.
Triệu Khải Mô nếm thử một miếng, quá ngọt.
Ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại đôi môi lấp lánh ánh nước của Lý Quả, Triệu Khải Mô đến gần hôn Lý Quả.
Chén nước mát rớt văng xuống đất, màn thả xuống, ở ngoài cửa sổ đóng chặt, lá cây vang lên sàn sạt.
Buổi chiều, Lý Quả mặc quần áo chỉnh tề, kéo màn lên, cảm thấy oi bức, cả người ẩm ướt dấp dính. Cậu xuống giường, mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh thổi tới, nhất thời sảng khoái cực kì.
“Khải Mô, ta đi về trước, chúng ta tách ra đi.”
Lý Quả ngồi trở lại trên giường, hai tay túm mái tóc rối rồi buộc lại.
Triệu Khải Mô từ trên giường ngồi dậy, hắn dùng ngón tay thay lược, giúp Lý Quả chỉnh tóc tai. Hắn lấy dây buộc ra giúp Lý Quả quấn tóc, thành một búi tóc thấp nghiêng nghiêng.
“Ta thi xong, sẽ bảo A Lý báo ngươi biết.”
Triệu Khải Mô nói tới chuyện kỳ thi xuân.
Lý Quả nhìn ánh mặt trời nhu hòa ngoài cửa sổ, cậu cảm thấy chính mình phải đi rồi.
“Khải Mô, ngươi phải thi đậu, không uổng công vất vả đọc sách hơn mười năm.”
Lý Quả quay người, nói với Triệu Khải Mô. Lời nói của cậu chân thành, cậu sẽ không toan tính vì bản thân, cậu lại càng không nhẫn tâm để Triệu Khải Mô vì mình mà hoang phế sự nghiệp học tập.
“Ta tất nhiên có thể thi đậu.”
Lý Quả mỉm cười, nghĩ đến bộ dáng Triệu Khải Mô sau này mặc vào quan phục trang trọng, vị quan nhân này không đến nhược quán (20 tuổi), thiếu niên tuấn kiệt, thật đẹp. Mà một người như vậy, đã từng làm tất cả vì cậu.
“Vậy ta chẳng phải đã ngủ với quan nhân rồi à.”
Lý Quả vốn nghĩ lung tung, không cẩn thận nói ra.
“Hửm, ai ngủ với ai?”
Âm thanh Triệu Khải Mô rất nhẹ.
Mặt Lý Quả đỏ lên, giãy dụa khỏi cái ôm.
Cậu đi trước ra mở cửa, quay đầu lại nhìn Triệu Khải Mô, thấy hắn đoan chính ngồi ở trên giường, đang ung dung mặc quần áo, vẫn là một bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng như thế. Lý Quả giơ tay lên nhìn nhẫn, cậu nhếch miệng lên, nghĩ, ít nhất thứ này, người này đã thuộc về cậu.
Ra khỏi điếm xá, Lý Quả đến chuồng ngựa, thì thấy một vị thế gia tử đang khoanh tay đánh giá bạch mã của Triệu Khải Mô. Lý Quả cảnh giác, cậu nhìn thế gia tử, thế gia tử cũng đang quan sát cậu. Lý Quả chột dạ, cúi đầu qua cởi cương ngựa, ngựa của cậu cùng bạch mã của Triệu Khải Mô buộc cùng nhau, mà vị nam tử này, lại đứng ngay cạnh bạch mã của Triệu Khải Mô, một bước cũng không muốn di chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Quả.
Lý Quả hoảng hốt, nghĩ hay là người này nhận ra ngựa của Triệu Khải Mô. Ngựa của Khải Mô, yên và dây cương xa hoa đặc biệt, lại là ngựa nổi tiếng, không khó để phân biệt.
Hoảng loạn cởi cương ngựa, Lý Quả vốn định dắt ngựa của bản thân đi, lúc giơ roi chuẩn bị đi, lại liếc mắt thấy phong bào đang quấn trên bạch mã của Triệu Khải Mô, đó là phong bào của cậu. Bình tĩnh, Lý Quả trong lòng động viên chính mình, không được lấy phong bào, không thể lấy.
Lý Quả dắt ngựa đi, cố gắng làm cho cử chỉ hành vi của mình trông thản nhiên, cậu sải bước lên lưng ngựa, giơ roi rời đi.
“Người kia là ai?”
Thế gia tử dõi mắt nhìn Lý Quả rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay, hỏi mã dịch chăm chuồng ngựa.
“Hồi viên nha nội, chỉ biết người đó họ Lý, cùng một quan nhân đến đây.”
“Quan nhân? Có phải là họ Triệu?”
Đôi mày rậm của Ngô Bá Tĩnh dựng thẳng lên, thần sắc nhìn rất hung ác.
“Dạ phải” mã dịch gật đầu.
Không chỉ bởi ngựa của người này buộc chung chỗ với ngựa của Triệu Khải Mô, mà hơn nữa chính là trên người nam tử thanh tú này có mùi Long Tiên Hương. Người bình thường ngửi không ra sự khác biệt của Long Tiên Hương, nhưng Ngô Bá Tĩnh có thể, Long Tiên Hương Triệu Khải Mô dùng gần đây là hắn tự tay tặng, là loại thượng đẳng nhất, kinh thành cũng không mấy người có.
“A Hợp, đuổi theo hắn.”
Ngô Bá Tĩnh dặn dò người hầu bên cạnh.
“Vâng.” Người hầu dắt một con ngựa, không nói hai lời, liền đuổi theo