Vì nán lại lâu như vậy, đợi tôi mua thức ăn về nhà, trời cũng đã tối.
Trên thang máy không nén nổi có chút bất an, tên tiểu tử đó liệu đã ăn
chưa, hỏng bét, chắc không cho rằng tôi cố ý chứ, không cẩn thận cậu ta
đã gọi điện mách mẹ rồi? Ôi, dì Lâm bình thường đối với tôi rất tốt, như thế này...... ôi.
Đang miên man bất định, thang máy tới nơi
rồi, tôi xách túi to túi nhỏ đi ra, ai ngờ nhìn thấy tình cảnh trước
mắt, ngay lập tức sững sờ.
Tiểu tử đó lại ngồi trước cửa nhà tôi, đặt laptop trên đầu gối, đang lặng lẽ chơi game.
Nghe thấy tiếng kêu, cậu ta ngẩng đầu, nhìn tôi.
Tôi vội vàng nói: "Ngại quá, hôm nay cửa hàng có việc, muộn chút rồi.... người kia, sao không đợi ở nhà?"
Cậu ta đứng dậy, bước tới cầm thức ăn trong tay tôi, chầm chậm nói: "Đợi ở đây, tiện hơn."
Ngồi xổm trên đất còn tiện? Đây là logic gì vậy? Tôi không hiểu, cũng không
kịp hỏi nữa, lập tức mở cửa vào phòng, vội vào bếp, chưng hấp chiên hầm
ninh, làm tới nỗi chân tay bận rộn, mùa đông còn vã mồ hôi.
Cuối cùng may mà không hổ thẹn, đồ ăn hôm qua cậu ta yêu cầu đều dọn ra bàn.
Vẫn như hôm qua, không đợi người kêu, tiểu tử đó liền ngồi xuống, cúi đầu ăn.
Tôi thì vừa ăn vừa nhìn trộm gương mặt tuấn tú kia, thật hết cách,
thực*(thức ăn) và sắc, tuy nói tuổi nhỏ, nhưng quả có xanh thì cũng là
quả.
Tôi gắp miếng đậu phụ, cho vào miệng, chỉ cảm thấy vừa cay
vừa trơn, giống như mặt cậu ta, làn da đẹp mịn màng, quả thật khiến
người ta không kìm nén được muốn giơ tay giày vò.
Không được
không được, tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế dục vọng muốn sờ cậu ta,
lặng lẽ niệm kinh, không thể tà dâm vị thành niên, không thể tà dâm vị
thành niên. (Jini:ha ha, buồn cười chết mất, háo sắc, háo sắc).
"Cô nói gì?" Cậu ta ngẩng đầu hỏi.
"Tôi đang hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị cậu không?"
"Rất ngon," Cậu ta gật gật đầu, nói tiếp: "Có điều canh hình như mặn, sau này bớt chút muối nhé."
"Thế à? Ha ha ha ha ha ha ha." Tôi miễn cưỡng cười, tiểu tử thối, làm cho mà ăn đã tốt lắm rồi, lại còn đòi kén cá chọn canh. Còn có sau này, nói
như thể phải chăm sóc cậu cả đời, mơ đấy!