Tôi bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi qua nhà
Trang Hôn Hiểu, về tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa, mượn ánh sáng dìu
dịu, mở cửa trong phút chốc, bước nhanh vào.
Giống như ăn trộm.
Mấy ngày này, tôi giống như kẻ trộm.
Mượn cớ Chí Chí bị cuỗm đi, cửa hàng không có người trông, ngày ngày sáng
sớm liền đi, đêm muộn mới về nhà, tránh nói chuyện với Trang Hôn Hiểu.
Đồng thời, trước khi anh nói rõ tình hình cô gái đó, tôi định vẫn cứ làm như vậy.
Bước vào phòng ngủ, ném túi xuống, thừa dịp đêm tối, nhào vào giường, thở dài.
Trang Hôn Hiểu ơi, Trang Hôn Hiểu, sao anh cứ phải nhớ cô ta cả đời?
Đang thở ngắn than dài, đèn đột nhiên sáng, tôi mới ý thức ngẩng đầu, phát hiện Trang Hôn Hiểu nằm bên cạnh mình!
Chỉ thấy hai tay anh gối sau đầu, hai chân dài đan vào nhau. Ánh đèn vàng
rọi xuống đầu anh, gương mặt vùi vào trong bóng mờ. Cho dù như vậy, tôi
vẫn cảm nhận được, đôi mắt đó, đang nhìn tôi chăm chú.
"Sao muộn thế này mới về?" Anh hỏi, giọng nói trầm lắng như bình thường.
Tôi che gối lên đầu, buồn rầu nói: "Em cũng có bí mật."