Lòng tôi nặng nề cắt miếng thịt
bò nhỏ, Chu Mặc Sắc hồi phục lại từ bóng đen của chiếc nĩa, lại hướng
sang tôi, hoặc Trang Hôn Hiểu triển khai tấn công: "Chúc tiểu thư, cô và anh cả tôi thật là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh. Ước mơ tha
thiết của anh tôi chính là loại phụ nữ.... dịu dàng, lương thiện, ngọt
ngào, làm người ta hài lòng. Thế này xem ra, anh tôi cũng là hình mẫu cô thích rồi."
Tôi nhếch mép, nụ cười còn đắng hơn hoàng liên *(vị thuốc đông y).
"Không nói là ngầm thừa nhận nha." Chu Mặc Sắc cố ý thở dài: "Nói như vậy, nếu cô đồng thời cùng gặp anh cả tôi và ...... Trang Hôn Hiểu, nhất định sẽ chọn anh cả tôi rồi."
"Cái đó chắc chắn, nếu không cô ấy cũng
không thể là bạn gái của Bán Hạ. Có điều," Kiệt Tây Khả, đong đưa nhìn
Trang Hôn Hiểu: "Tôi lại thích hình mẫu trầm mặc hướng nội của nhị thiếu gia."
"A, vậy à? Cũng vừa vặn Trang Hôn Hiểu chưa có bạn gái,
cần anh giới thiệu em cho nó không?" Ông ngoại Trang Hôn Hiểu có chút
bất mãn.
Kiệt Tây Khả nhào vào trong lòng ông, nói dịu dàng:
"Ghen ư, thật là, người ta thích cậu ta chẳng phải vì cậu ta giống anh,
hơn nữa, nhị thiếu gia đâu có lợi hại bằng anh."
Ông già hài lòng, ưỡn ngực: "Anh thực sự lợi hại như vậy à?"
"Đương nhiên," Kiệt Tây Khả vuốt vuốt cánh tay ông, nói khẽ: "Cho dù không uống thuốc, cũng lợi hại như vậy."
Ông già ho một tiếng: "Việc uống thuốc chẳng phải kêu em đừng nói ra ư."
"Người ta không cẩn thận mà."
"Lần sau chú ý."
"Biết rồi."
Nghe xong, tất cả mọi người lại tiếp tục đầm đìa mồ hôi.
Trong bữa tiệc, Chu Mặc Sắc liên tục hỏi tôi, cuối cùng tôi chống đỡ không nổi, nhắm chặt mắt.
Đèn trên đỉnh đầu à, rớt xuống đập chết tôi đi.
Đang cầu nguyện, Liễu Bán Hạ làm rớt nĩa xuống đất, đồng thời ra hiệu cho tôi cúi xuống.
Tôi làm theo anh ta bảo, ở chân bàn, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Cô và Trang Hôn Hiểu là người yêu à?"
Cảm ơn trời đất, cuối cùng anh ta đã phát giác, tôi xém chút đổ lệ, vội vàng gật đầu.
"Chẳng trách." Anh ta nghĩ chút, an ủi: "Đừng lo, đợi chút tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu ta."
"Anh phải nói cho anh ấy biết anh chỉ thích đàn ông nhé?" Tôi tạm yên tâm.
Liễu Bán Hạ ngẩn một lúc: "Ưhm, tôi bằng... lấy lý do khác đi."
Tôi cúi đầu.
Lý do khác? Trang Hôn Hiểu sẽ tin mới lạ.
Lúc này, Chu Mặc Sắc ngồi đối diện nói: "Xem ra nĩa rất khó nhặt, em giúp
hai người." Sau đó khom người, nháy nháy mắt với tôi: "Cục cưng, lần này em chết chắc rồi."
Tôi hối hận không kịp, sớm biết lần trước nên cho thạch tín vào bát cơm của anh ta, tránh bị phá hoại.
"Mặc Sắc, đừng gây rối." Liễu Bán Hạ cảnh cáo.
"Anh cả, mặt Hôn Hiểu khó ngửi thế này, đúng là trăm năm không gặp, lần này em nhất định phải đùa cho đủ vốn."
Thấy Mặc Sắc không đáp ứng, mắt Liễu Bán Hạ sẫm lại, chậm rãi nói: "Hôm kia
hình như anh gặp em cùng với cô người mẫu tên Lương Tử đó sau tiệc
coctail cùng nhau trở về nhà em."
Chu Mặc Sắc bình tĩnh nói: "Đừng uy hiếp em, em sớm đã điều tra, cô ta chưa từng qua lại với ông ngoại."
"Em chỉ điều tra tình hình của cô ta, lại quên điều tra tuổi cô ta." Liễu
Bán Hạ thong thả nói: "Còn hai tháng nữa cô ta mới đủ 14 tuổi."
Chu Mặc Sắc bị dọa cho xanh mặt: "Rõ ràng cô ta nói mình đã 17 rồi."
"Chuyện này nói cho em, nhất định đừng nghe lời phụ nữ." Nghĩ tới hành vi vừa
nãy của anh ta, tôi cười trên sự đau khổ của người khác: "Hỏng bét, xảy
ra hành vi tình dục với em gái dưới 14 tuổi, cho dù tự nguyện hay không, đều phạm tội cưỡng hiếp, chịu hình phạt nặng.... xem ra người nào đó
sắp phải vào tù rồi."
Chu Mặc Sắc suýt chút khóc ròng: "Anh cả, anh phải giúp em."
"Vậy thì im mồm, nếu không đừng trách anh đại nghĩa diệt thân." Liễu Bán Hạ lạnh lùng nói.
Chu Mặc Sắc hai tay bịt mồm, cuống lên gật đầu.
Sắp xếp ổn, thỏa thuận đạt được, ba chúng tôi chuẩn bị đứng lên, lại thấy
trước mắt đôi chân đi giày cao gót 9cm đang từ từ vuốt ve chân nhỏ của
ông ngoại bọn họ, cực kỳ khiêu khích và mê hoặc.
Không cẩn thận, ống quần ông ngoại bị vén lên, lộ ra lông đen đầy chân.