Tôi chê mệnh dài mới thích Hoa Thành. Nhưng.......
Cậu ta chẳng phải quá tò mò ư?
Tôi lật lại hành động vài ngày nay của Lâm Hôn Hiểu trong đầu, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Lẽ nào, cậu ta......
Lập tức tính toán, cho dù tôi là thủy tiên cũng được, nhưng có nhất định
phải nói rõ ràng, liền cố ý sa sầm, nói: "Tôi thích ai, không phải việc
cậu nên quan tâm, giữa bạn bè cũng nhất định phải có chút riêng tư."
Lời vừa nói ra, cửa thang máy mở, tôi bước vào, Lâm Hôn Hiểu dừng 2 giây, cũng bước vào theo.
Không chịu được quay người, phát hiện Lâm Hôn Hiểu đã đứng cạnh tôi, tôi giật mình, lùi vào trong góc, ai dè cậu ta bước tới, vây lấy tôi.
Mặt tôi chốc lát đỏ lên, trong lòng hoảng sợ, không biết Lâm Hôn Hiểu muốn
làm gì, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thẳng lên ngực cậu ta. Lúc này mới phát hiện, hóa ra, cậu ta cao hơn tôi nhiều đến vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên ý thức được, cậu ta là đàn ông.
Tôi bắt đầu dùng lực đẩy người cậu ta ra, nhưng hai tay lại bị cậu ta trói chặt, không cựa quậy được.
"Cô thích ai đối với tôi rất quan trọng, bởi vì......." Lâm Hôn Hiểu nâng
mặt tôi lên, chăm chú nhìn tôi, từng từ từng câu nói: "Chúc Thảo Nhĩ,
anh thích em."
Tôi như bị sét đánh, trong lòng hỗn loạn, cả
người bị dọa cho ngẩn ra, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cậu ta tiến sát gần tôi.
Quay lưng lại với ánh sáng, chỉ nhìn thấy
gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen như ngọc, vững chắc khóa lấy tôi, dòng
nước xoáy, đẹp đẽ rực rỡ nhưng tội ác......
Môi cậu ta phủ lên
môi tôi, ấm nóng, mềm mại như lông vũ, vuốt ve, xoa nhẹ. Dường như tri
giác trong chốc lát đều tập trung nơi da thịt được đụng chạm, loại cảm
giác đó, thật quá rõ ràng, khiến người ta run rẩy. Lưỡi cậu ta trực tiếp tiến vào, công thành đoạt đất, khiến tôi quân lính tan rã.
Tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, trong lờ mờ, tôi nhìn thấy hai người đứng ở cửa.