"Cậu định làm thế nào?" Tôi hỏi: "Xem ra anh ta sẽ không dễ dàng buông tay."
Chí Chí vẫn vùi đầu trong gối, một lúc lâu, đột nhiên dậy, chạy nhanh thay
quần áo, lục tung, sắp xếp vali hành lý, nói ngắn gọn với tôi: "Mình
phải đi trốn." Sau đó liền bước nhanh ra ngoài.
Còn lại tôi ngơ ngẩn đứng trong phòng khách, im lặng hồi lâu.
Sợ Hoa Thành tới chỗ tôi tìm người, vội vàng cho em gái nghỉ nửa tháng, đóng cửa hàng. Vừa kịp đón năm mới, nghỉ một chút.
Không biết có phải do quen bận rộn, ở nhà lại không có việc, tâm trạng vô
cùng buồn chán, đành mua vài quyển sách nghiên cứu thực đơn, hành động
này lại lợi cho tên tiểu tử Lâm Hôn Hiểu, bây giờ ba bữa sáng trưa tối
đều giải quyết ở chỗ tôi, còn cậu ấm hơn cả thiếu gia.
Bực hơn
nữa là có hôm cậu ta đang ăn, đột nhiên nhìn tôi, hỏi: "Tôi phát hiện
mấy ngày này cô nấu cơm cho tôi, đều không đi làm."
Tôi >_<
Lâm Hôn Hiểu, cậu đóa thủy tiên lớn* (có độc) này! Lẫn lộn đầu đuôi rồi, có được không!
Vừa chớp mắt đã tới 30 tết, vốn dĩ định về nhà ăn cơm đoàn viên, nhưng mẹ
tôi bảo trước, về nhà cũng được, nhất định phải mang theo đàn ông.
Tôi nghi ngờ bà căn bản là bà mụ đầu thai trong linh hồn nữ, đợi tôi -
Nhiếp Tiểu Sảnh này mang thư sinh về Lan Nhã Tự* (xây từ đời Đường,
Nguyên) của bà.
Để không đầu độc người vô tội, tôi quyết định ngủ ngày 30 tết.
Đang muốn lên giường, có người gõ cửa, ai nhỉ, không biết điều, tôi lầu bầu mở cửa xem, phát hiện là Lâm Hôn Hiểu.
"Muốn ăn bữa khuya?" Tôi đoán cậu ta tìm tôi nhất định là muốn ăn, liền quay người vào nhà bếp, nhưng bị cậu ta giữ lại.
Cậu ta nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm, mắt cười: "Lượng chất béo dự trữ của cô thật không tệ mà."
Tôi liền tức giận, tôi đâu có béo, ngoài khuôn mặt tròn, eo hơi thô, chân hơi phù, đâu còn chỗ nào béo!
"Được rồi, đi thôi." Cậu ta kéo tay tôi, không để ý sự phản đối ngoan cường của tôi, lôi tôi ra khỏi cửa.
Tới ven hồ, nhìn ra xa, một đám người đông nghịt, đã chơi xong rồi.
Màn đêm tối như mực, rải đầy pháo hoa, vàng nhạt, trắng bạc, đỏ nhạt, đỏ
tía, màu đỏ, màu gạch cua, xanh tím than, xanh lơ, xanh ngọc, tím nhạt,
tím, hồng cánh sen, đỏ tươi, vàng tinh khiết......muôn hồng nghìn tía,
óng ánh rực rỡ, đầy trời đèn hoa rực rỡ, ánh sáng lung linh, phồn hoa vô hạn.
Tôi cũng là một người tới đây chơi đùa, lập tức cùng Lâm
Hôn Hiểu lấy pháo hoa ra tập hợp cho náo nhiệt, cái gì mà thời khắc
vàng, hoa nhị độ, vua hồ điệp, quạt lá cọ, bắt được cái gì thả cái đó,
chơi vui kinh khủng.
Cuối cùng mệt rồi, liền ngồi nghỉ ngơi.
Lâm Hôn Hiểu hỏi: "Bắt đầu là ai sống chết không đi, bây giờ lại chơi vui đến vậy."
Tôi liếc cậu ta một cái: "Chẳng phải vì đi cùng cậu."
Cậu ta phì cười: "Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi."
Tôi rộng lượng xua xua tay: "Không cần."
Cậu ta cười, không nói gì nữa.
Tôi lấy chai bia, mở ra, trút một ngụm, không nén được nuốt xuống, lạnh quá, quả thật đang uống nước lạnh!
Thời tiết này, chỉ có Chí Chí mới uống được.
Nghĩ tới cô ấy, tôi thở dài, người con gái này, cũng không biết trốn ở đâu
rồi, điện thoại cũng không gọi, chắc không bị tóm rồi chứ?! Tôi có cần
thư từ qua nhà cô ấy không? Nhưng, dựa vào thân thủ cô ấy, chắc không
vấn đề gì đâu.
Đang nghĩ linh tinh, Lâm Hôn Hiểu dùng tay đụng
đụng tôi, ý bảo tôi ngẩng đầu, tôi làm theo, vừa nhìn ngay lập tức trợn
tròn mắt, lúc này mới phát hiện xung quanh toàn bộ là tình nhân, thành
đôi thành cặp, ôm ôm ấp ấp, hận không thể hòa thành một thể.
Trong đó không ít người đang đếm to: "10, 9, 8......"
Tôi kinh ngạc, hừ, lẽ nào bọn họ muốn 12h toàn thể hôn nhau.