Lang Gia Không Có Bảng

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhất cử nhất động kia ở trong mắt Tiêu Cảnh Vũ giống như dùng đao không bén cắt thịt, đau quá mức cho phép. Nếu không phải Lận Thần và Lâm Thù vẫn còn ở đây thì Tiêu Cảnh Vũ hận không được lập tức giống như thường ngày, đem ấu đệ của hắn ôm vào trong ngực, dùng lời nói ôn hòa an ủi.



Sau khi cùng Phi Lưu truy đuổi, đạp gãy vài nhánh mai của Lâm phủ, làm đổ chén thuốc của Tô Diễm, dặn dò Liệt Chiến Anh một chuỗi dài món ăn chiêu bài của các tửu lâu ở Kim Lăng, Lận Thần cuối cùng cũng an ổn ngồi xuống trước cái nhìn căm tức sắp sửa ném đi nóc phòng của Lâm Thù, tiếng ho giống như muốn đem tim phổi mang ra ngoài của Tô Diễm cùng tiếu dung càng ngày càng không nhịn được của đương kim bệ hạ. Hắn vẫn không quên nói bổ sung với Liệt Chiến Anh đã ra đến cửa, “Đừng quên vịt nướng bao ở Lục Liễu Cư và bánh quả phỉ ở Ngũ Đình Trai! Đây đều là món Tô đại phu thích ăn.”

Bóng lưng Liệt Chiến Anh dừng một chút, có lẽ trong lòng thầm mắng mấy câu gì đó, rồi mới rời đi.

Lâm Thù không kiềm chế được nữa, vừa vuốt lưng cho Tô Diễm, vừa nói, “Lận Thiếu các chủ xem ra đối với món ăn ngon của Kim Lăng rất là am hiểu, chắc hẳn đã ở Kim Lăng không ít thời gian.”

“Này, ngươi nói chuyện với ta không cần quanh co lòng vòng như vậy!” Thanh niên vận một bộ lụa trắng thượng hạng, nhưng có vẻ không hề xem trọng, tùy tiện đem vạt áo vung lên, hai tay đút vào trong y tụ, đào hoa nhãn quét qua mặt Tô Diễm, sau đó liếc xéo Lâm Thù, “Tới sớm không bằng tới đúng lúc nha! Hôm nay không chính thức gặp được Đại Lương Quân chủ ở đây, ta đỡ phải nói lời giống như vậy hai lần.”

“Khụ… Lận Thần… Huynh… Không được vô lễ…”

“Nói cũng không ra một câu hoàn chỉnh còn có tâm tư dạy dỗ ta?” Ngữ điệu Lận Thần châm chọc, nhưng vẫn đứng đắn hướng về phía Tiêu Cảnh Vũ bái môt cái, “Ta đã quen với tập quán sơn dã nơi Nam Sở, lễ phép không chu toàn, đừng trách!”

“Không sao!” Tiêu Cảnh Vũ ngược lại rất nể mặt, gật đầu nói, “Hôm nay ta tới chẳng qua với tư cách là huynh trưởng đến thăm ấu đệ. Tiên sinh lại là ân nhân cứu mạng của Thất đệ, ta làm lễ với tiên sinh mới phải.”

Tô Diễm bị lời nói của Tiêu Cảnh Vũ làm sững sờ, ngơ ngác nhìn nam tử với y mà nói chính là ‘xa lạ’. Khoan dung, ôn hòa, ẩn giấu tài năng sắc sảo, đối đáp với Lận Thần cẩn thận đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, đối với Tô Diễm khắp nơi bảo hộ. Tô Diễm cảm thấy nội tâm chua xót, nghĩ đến người này là huynh trưởng của y, huyết nhục cốt thân, nhưng y lại hoàn toàn không nhận ra.

Lận Thần bên kia nghe lời nói này của Tiêu Cảnh Vũ cũng bị nghẹn, bèn cười, “Bệ hạ đã xác định Tiểu Tô Diễm chính là Thất hoàng đệ của ngài, vậy còn vội vã tìm ta đến làm gì?”

Lận Thần vừa dứt lời, Lâm Thù liền đứng lên, Tô Diễm kéo hắn không được. Tiêu Cảnh Vũ ngược lại đưa tay vỗ vỗ lưng Lâm Thù, nói, “Ta tất nhiên muốn biết chân tướng gốc ngọn của sự tình mười hai năm trước, tuyệt đối không thể cho phép kẻ gia hại được sống tiêu dao, còn ấu đệ ta phải chịu cực khổ không công.”

“Tốt! Ta rất cảm động trước tình huynh đệ của bệ hạ.” Lận Thần cư nhiên ở ngay trước mặt vị Lương đế trẻ tuổi vỗ tay một cái, còn trưng vẻ mặt vô tội hướng về Lâm Thù nãy giờ vẫn một mực nhìn chằm chằm hắn, “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi còn đứng đó làm gì?”

“Ta đi lấy thuốc khác cho Cảnh Diễm!”

Một câu nói giống như từ trong cổ họng nặn ra. Tô Diễm không khỏi lo lắng nhìn Lâm Thù, liền nghe Lận Thần lại khôi phục ngữ khí châm chọc, “Thuốc kia không uống cũng được, dù sao chẳng hiệu quả gì đâu. Hay là Tiểu Tô Diễm đệ theo ta về Lang Gia Sơn là ổn thỏa.”

“Lận Thiếu các chủ nói cho cẩn thận!”

Lận Thần oán thầm, giờ phút này ngược lại lấy ra dáng vẻ của Hoàng đế bệ hạ. Hắn chế nhạo trong lòng, lại quay mặt nhìn Tô Diễm hiện tại ngay cả mắt cũng không chớp, cuối cùng nói ra câu đầu tiên mà hắn cho là hảo thoại kể từ lúc bước chân vào Lâm phủ:

“Thế nào? Đệ cũng không muốn cùng ta trở về? Hay là muốn chết ở nơi Kim Lăng phong thủy bảo địa này?”

Một tia sáng loáng lóe lên, Lâm Thù được Tiêu Cảnh Vũ ngầm ưng thuận, liền trực tiếp xuất kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm cách chóp mũi Lận Thần bất quá hơn một tấc. Nộ ý trong ánh mắt hắn như hiện thực, sợ rằng trong lòng thật sự muốn đâm kiếm xuyên qua Lận Thần. Tô Diễm vội vàng thò người ra, muốn ấn tay Lâm Thù xuống, nhưng tay hắn vẫn bất động trước lực ấn của y. Cuối cùng, Tô Diễm không thể làm gì khác hơn là nhìn sang Lận Thần, “Lận Thần! Huynh nói những lời này có tác dụng gì? Là mong đợi ta lập tức chết ở nơi đây phải không?”

“Còn học được mấy lời nói lẫy này nữa.” Lận Thần hừ lạnh một tiếng, giống như hoàn toàn không đem Lâm Thù để ở trong mắt, “Đệ cho rằng ta thật không có biện pháp đưa đệ trở về sao? Đệ nhìn một chút đi, mới đến Kim Lăng có mấy ngày mà lại biến mình thành bộ dạng này, nói ra là muốn đập nát chiêu bài Lang Gia Các ta mà!”

“Ta cãi không lại huynh! Nếu huynh thật sự tới đây chỉ để cãi nhau thì ta cho huynh mắng thống khoái!”

“Không cãi lại?”

“… Huynh chớ được voi đòi tiên!”

Mắt thấy mũi kiếm thật muốn đâm vào mặt mình, thần tình Lận Thần liền nghiêm túc. Lâm Thù thậm chí không chú ý được Lận Thần xuất thủ thế nào thì cổ tay Tô Diễm đã nằm trong tay hắn. Lận Thần lạnh mặt suy nghĩ trong chốc lát, thở dài nói, “May mà có Yến đại phu! Được rồi, không chọc đệ nữa, nằm xuống nghỉ đi! Với ta mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện xưa, còn với các ngươi chính là chuyện trọng đại. Nào, muốn hỏi cái gì cứ hỏi.”

Lận Thần vừa dứt lời, không khí trong phòng hơi đình trệ lại. Lâm Thù thuận khí mất nửa ngày, sau đó mới tra kiếm vào vỏ, đoan đoan chính chính ngồi xuống. Tiêu Cảnh Vũ trầm ngâm hồi lâu, đáy mắt mơ hồ nổi lên thủy quang. Lận Thần thấy bọn họ im lặng không nói gì, biết bọn họ trong một lúc lại muốn hỏi quá nhiều, cho nên ngược lại không thể mở lời. Vì vậy, hắn buộc lòng phải làm người tốt đến nơi đến chốn, lên tiếng nói trước:

“Thời gian là cuối hè mười hai năm trước, địa điểm chính là Đông Hải, cái này đều có thể đối chiếu thứ tự. Lúc ta cứu được người là ở ven đường sơn dã, có biểu hiện chìm dưới nước, hàn khí nhập phổi. Nhưng cơn sốt cao của đệ ấy khi đó hiển nhiên không phải vì nguyên nhân này, đây cũng là chỗ kỳ quái. Giờ đây nghĩ lại, nếu đệ ấy thật là Thất tử của Đại Lương Tiên đế, thiếu niên Tướng quân, lại được phái đi sứ Đông Hải, thân thể tự phải khang kiện, kỹ năng bơi cũng là không tệ, cho nên dù gặp phải bão táp dĩ nhiên cũng không dễ dàng chìm như vậy. Sau đó, ta đem người cứu lên thì phát hiện giữa lưng có vết thương, dao găm đâm vào sống lưng, suýt nữa tới tim. Lúc đó dựa theo bờ biển thì thời điểm bão táp mạnh nhất đã qua mấy ngày, có lẽ chỉ có một khả năng, đệ ấy đã được cứu lên nhưng lại bị truy sát, cho nên mới ngã ở trên đường hoang dã cách biển khá xa.”

“…”

“Ta cứu người đơn giản chỉ có hai nguyên tắc, ta muốn người mà Diêm Vương gia muốn. Huống chi, đệ ấy còn là một mỹ nhân!” Cảm nhận được ánh mắt giết người, Lận Thần liền chuyển mũi nhọn trong lời nói, “Khụ, tóm lại ta đã cứu người thì dĩ nhiên trước hết muốn bảo vệ đệ ấy không chết. Vì độc trong người đệ ấy tựa như ‘Thất Nhật Biến’, cuối cùng chỉ có thể lưu lại trong người, tìm giải pháp khác. Những năm này ta đi thăm hỏi non sông, tìm khắp thiên hạ chính là vì tìm kiếm biện pháp giải độc cho đệ. Như thế nào, có cảm động hay không?”

Dùng một tay đỡ trán, một tay khác nắm cổ tay Lâm Thù. Tô Diễm căn bản không muốn đáp lời. Lâm Thù giận đến không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ còn dư lại Tiêu Cảnh Vũ là người duy nhất không biết chuyện này.

“Cái gì độc?”

“Ai nha, ngài chưa từng nghe qua Thất Nhật Biến… À, ngài là bệ hạ, cũng đúng. Đó là một loại độc trì hoãn thời gian phát tác sau bảy ngày, trong vòng bảy ngày chẳng có dấu hiệu nào, bảy ngày sau không có giải dược thì chắc chắn phải chết. Dĩ nhiên ‘chắc chắn phải chết’ này ở Lang Gia Các ta không có hiệu quả. Ngài xem, Tiểu Tô Diễm chẳng phải vẫn sống thật tốt hay sao.”

Đây mà gọi là sống thật tốt? Bệ hạ cảm thấy đau lòng không dứt, bất đắc dĩ đè nén tính tình nghe trọn câu, không phản bác.

“Độc này bí ẩn như vậy, ngay cả cổ tịch của Lang Gia Các cũng không tìm được bóng dáng thì chỉ có thể là bí mật của các quốc gia tôn thất. Có đồ chơi mới, ta liền tìm khắp Bắc Yến, Đại Du, Nam Sở, cuối cùng chỉ còn dư lại nhà của bệ hạ ngài.”

“… Làm sao có thể!” Lâm Thù rốt cuộc lấy lại thanh âm của mình, “Ngươi đây là đang phỉ báng…”

“Tiểu Thù!” Thanh âm Tiêu Cảnh Vũ chua xót, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lại lạnh như băng, “Đệ cho rằng sự tình Lỵ Dương cô mẫu năm đó… Chỉ duy nhất có một chuyện của Đại Lương tôn thất hay sao? Bí dược đại nội… Lận Thiếu các chủ có biết độc này là thế nào…”

“Độc có thể tẩm trên chủy thủ.” Lận Thần lại bái một cái về phía Tiêu Cảnh Vũ, “Kính nhờ bệ hạ tra rõ.”

“Thật là… Ngầm đồng ý?”

“Coi như lão Hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt thôi, đối với ‘hảo hữu’ của ngươi mà nói có gì khác nhau đâu?”

“Lận Thiếu các chủ!” Tiêu Cảnh Vũ cuối cùng phẫn nộ nói, “Thỉnh bàn chính sự!”

Liếc về thần sắc cảnh cáo của Tô Diễm, Lận Thằng lặng lẽ nuốt ‘nhuyễn đao’ còn chưa xuất khỏi miệng trở vào, tiếp tục nói, “Có lẽ vì ảnh hưởng của độc này nên đệ ấy cái gì cũng không nhớ rõ, khi vừa mới tỉnh lại thì thần trí như anh hài, sau đó dần dần khôi phục, nhưng trí nhớ nửa điểm vẫn không có. Mà khoan, cũng không thể nói nửa điểm cũng không, nửa đêm trong giấc mộng vẫn nhớ một tí xíu. Về phần danh tự của Tiểu Tô Diễm…”

“…”

“Đệ ấy nửa mê nửa tỉnh kêu cái gì ‘tô’… Ta liền cho rằng đệ ấy họ Tô. Còn chữ ‘diễm’ thì… Họ Lâm kia, ngươi chớ trừng ta nữa! Ta không quan tâm chuyện của tôn thất các nước, ai biết Đại Lương Thất hoàng tử tên gì?”

“Vậy huynh…”

“Ngọc bích.” Lâm Thù và Tiêu Cảnh Vũ liếc nhau một cái, cắt đứt lời Tô Diễm, “Huynh trưởng cũng có. Kể từ khi tông thân có danh tự, do phụ tổ ban thưởng, dùng mãng văn điêu khắc…”

Tiêu Cảnh Vũ vừa nói vừa chậm rãi tháo xuống bội sức treo bên hông đưa đến trước mặt Tô Diễm, mục quang tha thiết, “Đệ nhìn có quen mắt?”

Phía trên rõ ràng là một chữ ‘Vũ’.

Tô Diễm nhìn chằm chằm miếng ngọc bích kia, ngực phát đau, nhưng y nhất thời lại không biết mình rốt cuộc phải đau vì cái gì, chỉ buồn bực cảm thấy có người nện y một quyền, lại bịt chặt mũi miệng của y. Tô Diễm cúi đầu, muốn nhận lấy miếng ngọc bích trong lòng bàn tay Tiêu Cảnh Vũ, nhưng lại giống như không dám, bàn tay chần chừ dừng giữa không trung, một chút cũng không thể chạm vào đầu ngón tay Tiêu Cảnh Vũ.

Nhất cử nhất động kia ở trong mắt Tiêu Cảnh Vũ giống như dùng đao không bén cắt thịt, đau quá mức cho phép. Nếu không phải Lận Thần và Lâm Thù vẫn còn ở đây thì Tiêu Cảnh Vũ hận không được lập tức giống như thường ngày, đem ấu đệ của hắn ôm vào trong ngực, dùng lời nói ôn hòa an ủi.

“Khụ, phải. Ngọc bích kia chính là có hình dạng này, khắc một chữ ‘Diễm’.”

“… Vậy ngọc bích của Cảnh Diễm đâu?”

“Ngọc bích vào tay ấm áp cũng coi là bảo vật, ta tất nhiên phải cất giấu ở Lang Gia Các, làm sao có thể mang theo bên mình… Dĩ nhiên là ta nói đùa, ta há có thể không chuẩn bị!”

Lận Thần mới vừa từ trong ngực lấy ra miếng ngọc bích thì liền bị Lâm Thù một tay đoạt đi. Lận Thần sờ sờ chóp mũi, bất mãn hừ hừ, rốt cuộc cũng không nói gì, trong phòng vì vậy lại yên ắng xuống. Ngoại trừ Lận Thần, nội tâm ba người còn lại đều không bình tĩnh. Toàn thân Tô Diễm ngẩn ngơ ở nơi nào, ánh mắt trì trệ, như có hơi nước tụ tập.

Lận Thần cảm thấy hình tượng này thật chướng mắt, lại không đành lòng lên tiếng điểm phá. Cũng may luôn có người cho hắn ‘cái gối’, Liệt Chiến Anh vừa vặn gõ cửa, “Những gì Thiếu các chủ ngài nói ta đều mua xong.”

“Này này này, ngươi mau vào đây! Cùng ai theo ai, bụng dạ chân thật, gõ cửa cái gì! Tới tới tới, đây là bánh quả phỉ mà Tiểu Tô Diễm đệ thích nhất, nếm thử một chút, mau nếm thử!”

Tô Diễm còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng bị lấp một miệng điểm tâm.

Lâm Thiếu soái rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chẳng chú ý hình tượng mà liếc mắt khinh thường, cùng đương kim bệ hạ không hẹn mà thầm nghĩ.

Cái rắm! Bánh quả phỉ Cảnh Diễm thích nhất rõ ràng là do Tĩnh di làm! Ngũ Đình Trai nhằm nhò gì!