Lăng Độ Vũ

Chương 49: Tiếp tục kiên trì



Máy bay từ từ hạ cánh, tất cả cửa sổ đều bị kéo xuống theo lệnh của bọn không tặc.



Một trăm sáu mươi hai hành khách im lặng không dám nói tiếng nào, chờ đợi sự an bài của số phận.



Sáu tên không tặc cầm súng máy tự động đứng gác ở những nơi quan trọng trong khoang hành khách.



Cô gái xinh đẹp kia và hai tên không tặc khác thì ở trong khoang lái.



Tất cả hành khách đều lộ vẻ lo lắng, thi thoảng lại vang lên tiếng trẻ con khóc, nhưng lập tức bị người lớn bịt miệng lại ngay.



Lăng Độ Vũ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao máy bay lại có thể dễ dàng tìm chỗ hạ cánh như vậy? Bình thường mà nói, đa số các nước đều không muốn chuốc lấy phiền phức, để cho máy bay bị cướp hạ cánh xuống sân bay nước mình, trừ phi trong máy bay đó có nhân vật mà bọn họ không thể không "ném chuột sợ vỡ đồ", nghĩ tới đây, Lăng Độ Vũ chợt thầm kêu khổ: "Trời hại ta rồi!".



Hắn đã nghĩ ra sân bay này thuộc về quốc gia nào.



Máy bay đã dần dần tiếp xúc với đường băng, bắt đầu hãm dần tốc độ, rồi cuối cùng cũng dừng lại.



Tiếng máy cũng dần im bặt.



Nhất thời, bên trong và bên ngoài máy bay im lặng như tờ.



Gã không tặc lùn lúc đầu đã dùng bang súng thúc vào bụng Lăng Độ Vũ bước ra từ khoang lái, lớn giọng quát:



- Tất cả đoàn vận động viên quốc gia Cuba đặt tay lên đầu, đứng dậy!



Hơn hai chục vận động viên đều biến sắc mặt, hoảng hồn không biết làm sao. Tay huấn luyện viên kia liền đứng vụt dậy, chưa kịp kháng cự gì thì đã bị một gã không tặc đứng phía sau dùng họng súc thúc mạnh, khiến ông ta bổ nhào ra chiếc ghế phía trước.



Một vận động viên bên cạnh tưởng rằng có thể thừa cơ khống chế tên không tặc, định chém tay xuống cướp súng, nào ngờ gã không tặc lùn thân thủ linh hoạt vô cùng, chuyển tay cầm súng, đoạn hất tay đánh mạnh vào be sườn tay vận động viên, khiến anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, gục xuống một bên.



Mọi người đều kinh hãi vô cùng.



Lăng Độ Vũ cũng thầm khen thân thủ của gã không tặc.



Gã lùn hung hãn trầm giọng nói:



- Nếu chuyện tương tự thế này xảy ra lần nữa, ta giết!



Khi gã nói đến chữ "giết" hai hàm răng nghiến chặt lại, tiếng nói rít qua từ khẽ răng tựa như tiếng ma quỷ dưới địa ngục kêu gào, khiến mấy người phụ nữ sợ đến bật khóc thành tiếng.



Không khí căng thẳng như dây đàn.



Đoàn vận động viên như đang sắp hàng bước ra pháp trường, chầm chậm lê bước, đám không tặc hung hãn máu lạnh đã làm cho họ sợ hãi.



Chẳng ai hoài nghi bọn chúng có thể giết người và mình có thể bị giết hay không?



Đám không tặc sắp xếp cho đoàn vận động viên ngồi những chỗ khác nhau trong khoang khách. Tay huấn luyện viên kia vừa hay được xếp ngồi ngay cạnh Lăng Độ Vũ, thay thế cho ông béo vừa nãy.



Lăng Độ Vũ thầm kêu khổ. Như vậy có nghĩa là lá chắn của chúng chính là đoàn vận động viên quốc gia Cuba, chúng phân tán họ ra như vậy, chính là để quản lý cho dễ dàng hơn, đồng thời công tác giải cứu con tin cũng càng thêm khó khăn.



Như vậy cũng có nghĩa là chỗ này đích thực là sân bay trong lãnh thổ Cuba, chỉ có chính phủ Cuba mới chịu nhượng bộ đám không tặc để bảo toàn cho tinh anh thể thao của nước mình, từ đây có thể thấy bọn không tặc này tuyệt đối không phải hạng thô lỗ mà làm việc gì cũng tính toán hết sức chu đáo. Giờ thì đến lượt hắn phải đau đầu rồi. Do một số chuyện xảy ra khi thực hiện nhiệm vụ của "Liên minh kháng bạo" mà hắn đã trở thành tội phạm bị truy nã hàng đầu của nước này, giả thiết đám không tặc này mà thất bại, con tin được cứu, vậy thì có tới 90% là hắn bị cảnh sát ngầm Cuba nhận ra, như vậy không phải là chết oan lắm hay sao?




Có điều, hiện giờ hắn đã cưỡi lên lưng hổ.



Đứng trên lập trường của một con tin, hắn hy vọng chính phủ Cuba có thể giải cứu thành công. Nhưng nghĩ đến thân phận tội phạm truy nã ở Cuba của mình, hắn lại muốn đứng cùng một phía với đám không tặc này, cùng thoát khỏi hiểm cảnh.



Đây là một mâu thuẫn khó mà giải quyết được. Chợt tiếng loa lại vang lên lần nữa.



- Lần cướp máy bay này là sự trả đũa của chúng tôi với việc chính phủ Cuba bắt giữ ngài Mokim. Bây giờ là ba giờ ba mươi phút, trong vòng bốn tiếng đồng hồ, nếu chính phủ Cuba vẫn không chịu trao trả ngài Mokim cho chúng tôi, thì mỗi phút sẽ có một vận động viên đoàn thể thao quốc gia Cuba bị sát hại.



Tất cả hành khách trên máy bay liền vang lên tiếng người xôn xao, tay huấn luyện viên bên cạnh Lăng Độ Vũ thì mặt xám ngoét như tờ giấy.



Mấy gã không tặc người Arab lạnh lùng huơ súng máy tự động đi lại, đám hành khách liền lập tức im bặt.



Lăng Độ Vũ thầm đoán định, những lời này chỉ cần nói cho người ở đài chỉ huy nói là được, nhưng lại phát đi cả trong khoang khách như vậy, mục đích chính là đánh vào lòng tự ti của con người, bởi vì ít nhất chỉ sau khi đoàn vận động viên Cuba bị giết hết, mới đến lượt những hành khách khác, vì vậy mà nguy cơ đối với họ cũng giảm bớt phần nào, gây phân hóa trong đám hành khách.



Phương pháp cao minh như vậy, rốt cuộc là ai đã nghĩ ra?



Chính phủ Cuba có thể là nơi quyết định có thả người hay không nhanh nhất trên thế giới, bởi vì quyết định chỉ do một người ở vị trí tối cao quyết định, nên đáp án sẽ có được rất nhanh.



Mặt khác, trong lòng Lăng Độ Vũ lại hiện lên hình ảnh của cô gái xinh đẹp người Arab kia.



Sáu giờ bốn mươi lăm phút.



Hai tiếng mười lăm phút căng thẳng đã trôi qua. Máy phát thanh vẫn chưa vang lên tiếng nào...



Đàm phán giữa đài chỉ huy và bọn không tặc trong khoang lái vẫn diễn ra hết sức kịch liệt.



Lăng Độ Vũ trong lòng nghĩ đi nghĩ lại nhiều biện pháp, nhưng vẫn không tìm ra được một biện pháp lưỡn toàn kỳ mỹ... vừa có thể thoát khỏi bọn không tặc, đồng thời cũng không lọt vào tay thượng tá Nico cục trưởng cục tình báo Cuba.



Giờ hắn chỉ có thể ngồi yên chờ biến động tiếp theo.



Hai tên không tặc bước tới cửa khoang khách, mở bật cửa ra.



Một tên khác lớn giọng nói:



- Trừ các vận động viên Cuba ra, tất cả phụ nữ và trẻ em đều có thể rời khỏi. Nhớ kỹ phải đặt tay lên đầu, không được sự đồng ý của chúng ta, không được cử động...



Các hành khách lộ vẻ vui mừng, tuy con tin vẫn chưa được giải thoát hết, nhưng xem ra cuộc đàm phán cũng có sự phát triển rất tốt.



Đương nhiên, chỉ có Lăng Độ Vũ là ngoại lệ.



Giả như hắn được phóng thích, vậy cũng chẳng khác gì nhảy từ miệng con hổ này sang miệng con hổ khác.



Bảy giờ hai mươi phút, phụ nữ mà trẻ nhỏ đều đã rời khỏi khoang hành khác... một chiếc xe khách nhỏ chạy đến bên cạnh máy bay.



Trên máy bay giờ còn lại chín mươi bảy con tin, bao gồm cả hai mươi bảy vận động viên Cuba.



Sắc trời bắt đầu tối dần.



Giờ chỉ còn mười phút nữa là đến thời hạn bọn không tặc bắt đầu giết người.



Các con tin vận động viên Cuba lại bị tập trung hết ra giữa máy bay.



Đám không tặc mặt lạnh lùng như đá tảng, khiến người ta khó mà đoán ra được chúng đang suy nghĩ gì, nhưng điều làm Lăng Độ Vũ khó chịu nhất chính là cảm giác phải chờ đợi mà không biết gì, không biết sự tình phát triển thế nào, cũng không biết tình hình bên ngoài máy bay ra sao, chỉ biết ngồi nhìn mấy họng súng đang chĩa vào mình.



Thời gian chầm chậm trôi đi.



Bảy giờ ba mươi phút.



Đã đến thời hạn cuối cùng mà bọn không tặc đưa ra.



Gã không tặc lùn người Arab mặt lạnh lùng, cầm súng bước tới, ánh mắt lạnh lùng quét lên mặt các con tin.



Hơn chín mươi con tin run lên cầm cập, quá nửa cúi gằm mặt xuống, tay huấn luyện viên bên cạnh Lăng Độ Vũ cũng run lên từng hồi.



Lúc đối diện với cái chết, những người bình thường vênh váo tự đắc cũng biến thành kẻ nhu nhược... Ánh mắt của gã lùn dừng lại trên người tay huấn luyện viên.



Tay huấn viên run rẩy, cánh tay gõ vào thành ghế "cách cách!".



Không khí trong khoang hành khách cơ hồ như muốn đông kết lại.



Lăng Độ Vũ thầm tính toán tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hắn đương nhiên không cam tâm khuất phục, cho dù chết, đối phương tuyệt đối cũng không dễ chịu gì.



Trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, dường như tên lùn đã kìm được cơn giận trong lòng, dịch ánh mắt rời khỏi hắn, chuyển đến một người da đen ngồi cách đó hai hàng ghế:



- Ngươi! Giơ tay lên đầu, đứng dậy!



Người da đen lộ vẻ sợ hãi, quay đầu nhìn bốn phía, phát giác những người xung quanh đều tập trung lên người mình, kinh hoảng chỉ tay vào ngực mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi:



- Tôi?



Tên lùn gật đầu khẳng định:



- Đúng! Chính là ngươi!



Một tên không tặc khác từ phía sau bước tới, thúc họng súng vào gáy anh ta, gắt lên:



- Đưa tay lên đầu, đứng dậy!



Người da đen lo lắng đứng dậy:



- Các người có nhầm không vậy, tôi là người Mỹ, cũng là người phản đối chính phủ Cuba, tuy tôi không biết ngài Mokim của các người là ai, nhưng chỉ cần là kẻ thù của Cuba, tôi sẽ đứng cùng một chiến tuyến với ông ta, tôi...



Tên lùn lạnh lùng nói:



- Nếu ngươi đã là người phản đối Cuba, thì sợ gì nữa? Lẽ nào không muốn rời khỏi chỗ này?



Các hành khách liền thở phào một hơi, nếu như đàm phám bị hỏng, người bọn không tặc muốn giết đầu tiên nhất định sẽ là các vận động viên Cuba, đâu cần phải ra tay với một người Mỹ da đen như vậy?



Lăng Độ Vũ thầm cảm thấy có gì không ổn, loại giao dịch này bình thường chỉ tiếng hành một lượt, thả tất cả mọi người ra một lần, không hề có lý do gì để chỉ thả một người ra một, hắn nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra được lý do mà bọn không tặc chọn người da đen này.




Đối với yêu cầu đòi thả Mokim của bọn không tặc lần này, hắn chưa từng nghe qua lần nào. Ngay cả nhân vật tên gọi là Mokim cũng không hề nổi bật, lao sư động chúng như thế này vì một nhân vật không có danh tiếng gì, rốt cục là vì nguyên nhân gì?



Đầu hắn như bị che phủ một lớp mây mờ.



Cửa khoang khách lại bật mở.



Người da đen bước ra ngoài.



Tất cả mọi người, ngoại trừ Lăng Độ Vũ ra, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, không ai hy vọng người vô tội bị sát hại.



- Bùm!



Tiếng súng vang lên.



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên ngoài khoang máy bay.



Mọi người cả kinh, hướng ra ngoài cửa khoang hành khách, khẩu súng máy tự động trong tay gã lùn không ngừng bắn như vãi đạn ra ngoài.



Nhất thời, tiếng kêu kinh hãi, tiếng khóc, và tiếng mắng chửi vang lên khắp trong khoang máy bay.



Đại bộ phận hành khách rú lên, thu người sát vào bên trong ghế, một số người khác can đảm hơn, phẫn nộ đứng dậy. Gã lùn chậm rãi quay nòng súng còn đang bốc khói lại, chầm chậm bước tới phía mấy người đang đứng.



Dưới sự uy hiếp của họng súng đen ngòm, cuối cùng những người này cũng ngồi xuống trở lại.



Những người kêu rú lên khi nãy cũng im bặt.



Nhất thời trong khoang máy bay im lặng như tờ, chỉ có tiếng hô hấp khẩn trương nhè nhẹ vang lên.



Không ai hiểu tại sao bọn không tặc lại vô duyên vô cớ giết chết người da đen, nếu muốn uy hiếp chính phủ Cuba, tự nhiên phải tìm người Cuba để ra tay trước mới đúng.



Sự tình không chỉ đơn giản như vậy.



Lăng Độ Vũ không đứng dậy phẫn nộ, cũng không rúc mình sợ hãi như những người khác, hắn chỉ bình tĩnh ngồi tại chỗ, phân tích tình hình một cách tổng thể.



Bọn không tặc đã bắt đầu giết người.



Một khi đã bắt đầu sát nhân, cuồng tính sát nhân bên trong kẻ giết người sẽ bị kích phát cho bùng nổ, khiến kẻ ấy hoàn toàn mất đi lý trí.



Người tiếp theo sẽ là ai?



Hắn nhất định phải ngăn lũ người điên cuồng này lại. Cứu người quan trọng, chuyện có lọt vào tay cục tình báo Cuba hay không, giờ hắn cũng mặc kệ.



Thời gian chầm chậm trôi đi.



Gã lùn cười gằn mấy tiếng, chầm chậm đi tuần giữa đám con tin đang run rẩy, ai nấy đều cố cúi gằm mặt xuống, có người do không kềm nén được nỗi sợ hãi đã bật khóc thành tiếng.



Lăng Độ Vũ đột nhiên đứng dậy.



Nhất thời, gần trăm con mắt trong khoang hành khách đều tập trung lên người hắn.



Lăng Độ Vũ kiêu ngạo nói:



- Không cần tìm nữa, để tôi đi!



Gã lùn thoáng ngạc nhiên, trầm ngâm mấy giây rồi cười lạnh lùng nói:



- Được lắm! Thích làm anh hùng hả? Vậy thì ta giúp ngươi một tay. Cút ra đây!



Nhớ kỹ, đặt tay lên đầu, không được có bất kỳ hành động nào!



Lăng Độ Vũ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, khi hắn đi ngang qua tay huấn luyện viên nọ, trong mắt tay này liền lộ ra vẻ kính phục và sùng bái.



Hành động của Lăng Độ Vũ đã kích động dũng khí trong lòng một ông lão ngồi gần đó, chỉ thấy ông ta đứng vụt đậy, cao giọng nói:



- Muốn giết thì giết hết cả chúng ta đi!



"Bằng!".



Cả người ông lão gục xuống ghế, giữa đầu đã có thêm một chiếc lỗ, máu chảy ra không ngừng.



Phát súng chuẩn xác đến kinh người.



Thủ đoạn tàn nhẫn đến kinh người.



Gã lùn tay phải cầm súng máy tự động, tay trái cầm một khẩu súng lục, họng súng vẫn còn bốc khói.



Hai tay Lăng Độ Vũ buông xuống khỏi đầu, đang định lao về phía trước, nhưng họng súng của gã lùn lại chỉ vào giữa hai chân mày hắn, khiến hắn khựng người lại, tựa như đang xem phim ấn nút pause vậy.



Tiếng súng vẫn còn ong ong trong tai mọi người.



Không ai dám hó hé tiếng nào.



Không ai dám hoài nghi hay thách thức quyết tâm giết người của bọn không tặc.



Gã lùn cười âm trầm:



- Đưa tay lên đầu, ngoan ngoãn bước ra ngoài.



Lăng Độ Vũ hít vào một hơi sâu, đặt tay lên đầu, chậm rãi bước về phía gã lùn đang đứng ở cửa khoang hành khách.



Cuối cùng hắn cũng đến được cửa.



Không khí trong lành bên ngoài ùa vào theo một cơn gió nhẹ, khiến tinh thần Lăng Độ Vũ phấn chấn.



Gã lùn dịch lại sau lưng hắn, thấp giọng nói:



- Cút ra!



Hắn biết đối phương muốn đạp mình lăn xuống cầu thang, sau đó mới vãi đạn.




Đây là cơ hội của hắn.



Hắn khẽ rùn người xuống, nhích nhẹ sang bên, cánh tay kẹp lại giữ chặt chân gã lùn, tiếp đó khẽ vặn eo lưng, gã lùn mất thăng bằng liền bổ ngửa về phía trước.



Lăng Độ Vũ một tay cướp lấy khẩu súng lục của hắn, một tay khác khóa cổ, không cho hắn lăn về phía khoang lái. Gã lùn cũng là cao thủ quyền thuật, liều mạng phản kích.



Những tên khác vội quát vang xông tới, nhưng không ai dám vọng động nổ súng.



Trong nháy mắt, Lăng Độ Vũ đã vung đầu gối lên thúc mạnh vào hạ bộ gã lùn. Chỉ thấy hắn ta hự lên một tiếng, toàn thân đau đớn co rút lại. Lăng Độ Vũ vươn tay cướp lấy khẩu súng tự động trên tay kia của gã, dí luôn vào dưới cằm.



Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ, khi đồng bọn của gã lùn chạy đến thì tình thế đã nghịch chuyển.



Lăng Độ Vũ lúc này mặt hướng về phía đuôi máy bay, hình thành thế đối mặt với năm tên không tặc đang chực lao tới.



Chỉ nghe hắn quát lớn:



- Không được động đậy...



Lời còn chưa dứt thì cánh cửa khoang lái phía sau chợt vang lên tiếng động nhẹ.



Lăng Độ Vũ thầm kêu không hay, vội ấn gã lùn xuống, để ứng phó với kẻ địch phía sau.



Chợt thấy nơi cổ thít lại.



Một sợi roi da đen dài, quấn chặt cổ hắn như một con rắn độc, thít chặt lại.



Lăng Độ Vũ ngay cả thời gian tự mắng mình ngu ngốc cũng không có, hai mắt đã hoa lên, hô hấp nhất thời bị ngưng lại.



Hắn lại nghĩ đến đôi mắt đẹp mê người kia.



Một cỗ sức mạnh vô tình kéo hắn thật mạnh, Lăng Độ Vũ mất thăng bằng ngã huỵch xuống.



Tiếp đó eo hông của hắn đau nhói lên, khẩu súng lục liền rơi khỏi tay.



Bởi sợi roi làm hắn mất thăng bằng nên gã lùn đã có cơ hội phản kích.



Một họng súng lạnh tanh chĩa vào thái dương hắn.



Cô gái kia bình tĩnh nói:



- Không nên sinh sự nữa, Mokim sắp được thả ra rồi.



Sau đó ngưng lại gây lát rồi quay sang gã lùn nói:



- Duma, anh giết người lỗ mãng quá!



Lăng Độ Vũ nhận thêm một đá như trời giáng vào bụng, lăn lông lốc tới tận chỗ mấy chiếc ghế ngồi mới dừng lại. Đây đương nhiên là đòn thù tiết hận của gã lùn kia.



Hắn vừa mở mắt, đã thấy cô gái Arab xinh đẹp kia dùng đôi tay nhỏ nhắn quấn sợi dây đen vào vòng eo quyến rũ mê người.



Nàng vẫn đứng ở cửa khoang lái, khuôn mặt giấu đằng sau tấm mạng che mặt, không biết có vì gã hành khách đã hai lần thất bại dưới tay mình mà động dung chút nào hay không.



Trong lòng Lăng Độ Vũ chợt nảy ra ham muốn mãnh liệt muốn lật tấm khăn che mạng của nàng ra xem biểu tình bên dưới thế nào. Hắn không thể nào tưởng tượng được, một cô gái có vẻ yếu đuối như vậy không ngờ lại có kỹ thuật sử dụng roi điệu nghệ cùng với sức mạnh kinh hồn nhường ấy.



Gã lùn trầm mặt đứng bên cạnh, sắc mặt có vẻ không phục.



Cô gái nhẹ nhàng nói:



- Thả hết những người khác ra, chỉ cần giữ lại đội bay và các vận động viên.



Xem ra nàng ta có vẻ không hài lòng với thủ đoạn của gã lùn Duma.



Quả tim Lăng Độ Vũ như trầm xuống, chỉ mong phía Cuba không có ai nhận ra hắn. Nếu như cầu nguyện mà có hiệu quả, vậy thì mỗi lời cầu nguyện của hắn đều có liên quan đến hy vọng này.



Gã lùn Duma thấp giọng quát:



- Đứng dậy! Có nghe không! Ta nói đứng dậy!



Lăng Độ Vũ giả vẻ rất đau đớn, đứng dậy một cách khó nhọc vô cùng.



Không ai biết rằng thể chất kinh người của hắn, cùng với khả năng chịu đòn đã được rèn luyện qua bao trận chiến kinh hiểm đủ để hắn phát động một đòn phản kích mạnh nhất.



Lần này, mục tiêu của hắn là giai nhân bí hiểm kia.



Gã lùn Duma gắt giọng quát:



- Đặt tay lên đầu, trở về chỗ ngồi. Ngươi là đứa được thả cuối cùng.



Lăng Độ Vũ mừng thầm, chỉ cần không đem hắn giao cho chính phủ Cuba, vậy thì hắn vẫn còn cơ hội chạy trốn. Hắn liền tạm thời dẹp ý định phản kháng sang một bên, thầm nhủ tên lùn đã nảy ý định giết hắn, nên cố ý nói vậy, kỳ thực chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với hắn mà thôi.



Nhưng hắn là người nghệ cao gan lớn, chỉ cười nhạt, ngoan ngoãn bước về chỗ ngồi.



Cô gái dùng đôi mắt sâu đẹp long lanh nhìn chăm chăm vào hắn, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.