Lăng Độ Vũ

Chương 42: Sắp thành lại bại



Lăng Độ Vũ đặt tay lên cườm tay Meav bắt mạch, quay đầu hướng về George nói: "Không nên lo lắng, cô ấy không sao, chỉ trong tình trạng ngủ say, tốt hơn hết không nên đánh thức cô ta dậy".



George rất cảm kích: "Lăng tiên sinh, thật cảm ơn anh, lúc nãy... lúc nãy...".



Lăng Độ Vũ đứng lên, vỗ vai gã nói: "Bạn bè không nên khách khí, có đúng không?".



Trác Sở Viên đến bên chàng, uất ức nói: "Anh làm người ta lo đến chết đi thôi".



Lăng Độ Vũ ôm chặt vai Trác Sở Viên dìu đi.



Edwards đến trước mặt chàng, nói: "Người bình thường bị tên xuyên qua tim, Sớm đã đi đời rồi, đằng này hắn không tó ra chút đau đớn, ngược lại nhịp tim đập vẫn bình thường...".



Một nhân viên điều dưỡng kêu lên: "Cảnh sát viên Edvvards, có cần tháo bỏ lưới săn, rồi mới khiêng lên trực thăng?"



Edwards do dự khó nói, nếu là trong trường hợp bình thường thì đã lo cấp cứu, nhưng đây là trường hợp phức tạp.



Lăng Độ Vũ thay lời gã đáp: "Mấy lưỡi câu ấy cũng đã cắm sâu vào thịt rồi, nếu nhổ ra sợ máu lại chảy nhiều, đợi về đến bệnh viện rồi mới ra tay vậy!".



Người điều dưỡng viên đó nhìn về phía Edwards, chỉ có gã mới đủ thẩm quyền định đoạt.



Edwards không chút do dự, nói: "Đem hắn đi rồi hãy nói!"



Lăng Độ Vũ đến chỗ băng ca cột chặt ]ack lại, cuối xuống xem xét. Mũi tên xuyên qua ngực cũng đă bẽ gãy, chỉ còn phần còn lại cắm vào trong thịt.



Trong ánh mắt Jack vần còn nét ngỡ ngàng, như không biết mình đang ở nơi nào, và cũng không biết cảnh sát cùng với điều dưỡng viên xung quanh đây đang làm gì.




Nhưng khi hắn chạm phải ánh mắt của Lăng Độ Vũ, mắt như muôn nổ tung lên.



Đôi mắt Jack như thiêu đốt hận thù.



Lăng Độ Vũ hoảng sợ trong lòng, dâng lên một thứ hiểu biết, chợt hiểu được chỉ có thù hận và thú tính với phụ nữ, như thế mới làm cho Jack tập trung được tinh thần trong thế giới này, kỳ dư cùng không thể nào gây sự chú ý cho hắn, dúng như hắn đã viết: "Chỉ có thỏa mãn thú tính, mới tạo được sự thỏa mãn cho tính mệnh".



Jack như con thú rừng, hoàn toàn chịu sự sắp đặt theo "bản năng nguyên thủy", chỉ có lúc sát hại và giao phối mới đạt tới sinh mệnh tối cao, còn các thứ khác không cần



Lăng Độ Vũ trầm giọng nói: "Ngươi đầ tự ý giết người, sao lại không cho người khác giết lại ngươi?".



Jack không mở lời, cặp mắt căm thù dán vào người Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ có thứ cảm giác kỳ lạ, trong ánh mắt của Jack không chỉ tồn tại một thứ thù hận không thể rứa sạch được, mà còn có một thứ kiêu ngạo khinh thường.



Đôi mắt của Jack nhìn khát khao và đầy lửa dục về phía sau của Lăng Độ Vũ, chuyển biến này quá lộ liễu, làm cho Lăng Độ Vũ giật nẩy người, nhìn ngang qua, thì ra Trác Sở Viên đã đến phía sau chàng.



Trác Sở Viên vừa chạm phái ánh mát của hắn, toàn thân run bần bật, vừa may vịn vào đầu vai của Lăng Độ Vũ, giọng run run nói: "Ôi! Ánh mắt của hắn như là con ác thú



Ánh mắt Jack lại thay đổi, mang đầy lứa ghen tị.



Lúc đó điều dưỡng viên đến khiêng hắn lên máy trực thăng.



Edwards nói: "Các người cùng George và Meav ngồi chung một chiếc, còn tôi phụ trách đưa Jack đi".



Lăng Độ Vũ nhíu mày.



Edwards nói: "Yên tâm đi! Bệnh viện đã chuẩn bị phòng bệnh chu đáo, đang có một nhóm cảnh sát viên đang đợi, bảo đảm hắn chắp cánh cũng không bay thoát".



Lăng Độ Vũ thở dài hỏi: "Thật không còn cách nào khác để đem hắn đi hay sao?".



Edwards đáp: "Khi chưa được định tội trước tòa án, thì hắn chỉ là người bị tình nghi, tôi có trách nhiệm phải nhanh chóng đưa hắn đi vào bệnh viện cấp cứu".



Lăng Độ Vũ nói: "Phải cẩn thận!".



Edwards nói: "Tôi biết!".



Hai chiếc trực thầng từ trong màn đêm rời khỏi vùng rừng núi, bay về hướng Tọa Ngư trấn.



Còn chừng hai tiếng đồng hồ nữa thì trời sẽ sáng.



Chiếc trực thăng chở ]ack đang ở phía trước, còn chiếc chở bọn người Lăng Độ Vũ nối đuôi theo sau, men theo vùng núi cao mà bay đi, mắt nhìn thây rời khỏi khu núi cao, tiến vào vùng bình nguyên.



Trong lòng Lăng Độ Vũ cảm thấy bất an.



Bồng gã phi công đột nhiên kêu lên: "Các người xem, đã xảy ra chuyên gì vậy?".



Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về chiếc trực thăng ở phía trước, chỉ trong phút chốc sửng sốt đến ngẩn người.



Chiếc trực thăng phía trước chuyển đầu thẳng lên quay ngược trở lại.



Lăng Độ Vũ vội bốc máy gọi, reo lên: "Chuyên gì! Đã xảy ra chuyện gì? Mau trả lời, hình như máy móc có vấn đề? Over!".



Chuyện xảy ra tiếp đó khiến cho ai ai cũng không kịp nghĩ.




Thân chiếc trực thăng phía trước nghiêng một bên, với tốc độ kinh người, lao thẳng vào vách núi bên trái.



Một trái cầu lứa nổ tung, trực thăng như món đồ chơi văng tứ tán, biến thành vô sô quả cầu lứa, rời rạc rơi xuống cánh rừng thăm thẳm dưới vách núi.



Toàn thân mọi người cảm thấy tê tái, và tuyệt vọng.



Ba tuần sau, trong văn phòng Kemptons, bọn họ mở cuộc hội họp. Roberts trước tiên báo cáo, nói: "Về việc tai nạn trực thăng, đã có báo cáo sơ khới. Nguyên do là sự điều khiển sai lầm khiến cho trực thăng đâm vào vách núi nổ tung, không một ai sống sót, kể cá người bạn thân yêu của chúng ta, cảnh sát Edwards. Chúng ta rất hối tiếc".



"Sau dó công việc tìm kiếm rất là khó khăn, sau khi nhặt lại tất cả các hài cốt lại, không tìm thấy người nào sống sót cả".



Kemptons xen vào: "Có tìm thấy xác của Jack không?".



Roberts đáp: "Không! Nhưng đây không có nghĩa là hắn không chết, có thể đại bộ phận cơ thể đã bị thiêu cháy đi, và những phần nhó còn lại rơi xuống chồ nào đó rất khó tìm, giống như là một cục đá to bể nát vậy. Chớ nên nhìn tôi như vậy, cứ theo những người mục kích ở hiện trường báo cáo, kể cả Lăng tiên sinh và Trác chủ nhiệm ngồi đây cũng đầ tận mắt nhìn thấy, không có ai trong trường hợp nổ tung như vậy, và từ ở độ cao hai ngàn thước hơn rơi xuống mà không chết".



Trác Sở Viên lạnh lùng nói: "Thế anh có nghĩ qua lời của Alfonso nói hay không? Jack không phải là người bình thường, mà là một con quái vật giết không chết, luôn cả tên bắn xuyên qua ngực hắn mà còn không thể giết chết được hắn".



Roberts nói: "Lời nói của Alfonso mang đầy sắc thái dị đoan của người da đỏ, sao có thể chứng thực được, còn về tên xuyên qua ngực, chúng ta từng thỉnh giáo qua những nhà thẩm quyền về phương viện này, họ đưa ra có nhiều nguyên do có thể sống, tỉ dụ như tim vẫn đập, hay là trong tình trạng mất máu không nghiêm trọng, đều vẫn không thể chết ngay".



Kemptons nói: "Thôi đủ rồi! Tôi biết nên đứng vào lập trường công sự, anh cho là không thể nào Jack vẫn chưa chết, làm như vậy đối với công tác của anh sẽ ảnh hưởng không tốt, tuy vậy tôi vần muốn biết cảm nghĩ cá nhân của anh".



Roberts thở hắt ra, toàn thân như giải tởa được gánh nặng trên vai, dang đôi tay như dáng vẻ đành chịu, nói: "Kemptons! Anh vẫn không hiểu ý tôi sao? Chúng ta là nhân viên chính phủ, không thể để tư tưởng cá nhân xen vào, tất cả đều làm theo thủ tục, nếu không sẽ bị đưa ra tòa vì gây trở ngại cho công pháp chân chính. Còn tý như Jack không bị nạn rơi máy bay, cũng sẽ bị giam vào ngục lao, hắn chỉ có thể múa tay bằng cách viết về phần đời tư của hắn, tùy tiện có thể bán ra khoáng một triệu quyển, nói không chừng có cô gái xinh dẹp nào đó bày tỏ với hắn, trước khi xứ tử sẽ cùng hắn cứ hành hôn lễ, giá thành của hắn so với tôi và anh còn cao hơn rất nhiều".



Kemptons gật đầu nói: "Cũng có đôi chút nghiêng lệch".



Roberts đứng lên, dường như là lớn tiếng la lên: "Nghiêng lệch? Đây là sự thật! Có ai biết được hắn là tên cuồng ma sát nhân! Anh nên biết tôi đã tốn biết bao công sức, mới được Lăng huynh đây bất thình lình bắn đại một mũi tên đi". Tiếp đó hướng về Lăng Độ Vũ nói: "Anh bạn! tôi thật bội phục dũng khí của anh, đổi lại tôi là anh, cũng sẽ làm như vậy; nhưng mà... vụ án này tới đây tạm nói là kết thúc, tôi không muốn mang thêm phiền hà nữa".



Lăng Độ Vũ trầm giọng nói: "Phiền hà như thế nào?".



Roberts nói: "Được! Các anh cũng là người hiểu lý lẽ, để tôi nói trắng ra, Tôi thật không tin hắn đã chết. Mấy năm gần đây, tôi đều làm việc bằng logic, kinh nghiệm cho tôi biết, tuyệt không chuyên quá xảo hợp nhưng vậy. Mỗi một sự việc, kể cả tuối tác của Jack, chuyên kể của Alfonso, sự thần thông quảng đại của Jack, qua nhiều lần thương thế mà hắn vẫn không chết, không thể khám phá ra hắn là quái vật hay ma quỷ, nhưng khi đem ý kiến này nói với thượng cấp, bọn họ đều cho rằng thần kinh tôi thất thường; với chuyên quan trọng như vậy, bọn họ không muốn dấy lên nỗi hoang mang, con người quen lối sống an nhàn hiện tại, nếu bị phá vỡ, thật khó có thể tướng tượng nổi, có thể so với mười tên ]ack cùng một lúc giết người còn gay go hơn".



Kemptons thở dài sườn sượt đứng lên, vỗ mạnh vào vai Roberts, nói: "Dù sao đi nữa, tôi thấy anh đúng là một con người bằng xương bằng thịt". Quay lại nói với Lăng Trác: "Tối nay tôi mời hai vị đi dùng cơm tối, thế nào?".



oOo



Xuyên qua kiếng thủy tinh của nhà hàng, Kemptons nhìn thấy ánh đèn neon muôn màu rọi vào người đi như đàn cá tung tăng trên phố, gã thở dài ra, quay người lại nói với Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên: "Thế giới này thật đầy nhựa sống, sao lại nghĩ đến còn có chỗ xâu xa đen tối?".



Trác Sở Viên mỉm cười, nói: "Từ ngày anh quen biết Lăng Độ Vũ người bạn tổn hại này, nói chuyên cũng mang theo ba phần triết lý bề ngoài".



Lăng Độ Vũ chỉ biết gượng cười, không đưa ra ý kiến.



Kemptons thấy lạ hỏi: "Này tiểu Lăng! Anh sao vậy? Như là mang nặng một bầu tâm sự vậy".



Trác Sở Viên cũng thớ dài ra, nói: "Này ông xếp của tôi, đừng có tự dối mình nữa, chúng ta kể cả Roberts đều làm ra vẻ mỉm cười, chuyện của Jack thật khiến cho người ta khó mà yên tâm".



Kemptons gật đầu nói: "Cô nói ra cũng đúng lắm, miễn phải trốn tránh chuyện đó". Quay lại Lăng Độ Vũ khiêm tốn nói: "Tiểu Lăng! Tôi có vài sự việc không hiểu, muốn xin được chỉ giáo. Theo những người tôi biết, không có ai có sức tưởng tượng như anh".



Trác Sở Viên cười khúc khích nói: "Đừng có quá tâng bốc anh ta, con người của anh, ngay cả việc nịnh nọt cũng không chút thành thạo, giống như châm biếm người ta không bằng vậy".



Kemptons nói: "Rất có nhiều việc đều do bẩm sinh mà ra, thôi được! Tiểu Lăng, câu hỏi thứ nhất là: dường như có thần linh ngự trị thế giới này?".



Đôi lông mày của Lăng Độ Vũ chau lại, cười khổ nói: "Anh hói tôi, tôi đi hỏi ai?".




Trác Sở Viên cười nhẹ xen vào, nói: "Tôi đề nghị anh nên đi lật quyển Great Britain Encyclopedia...". Kemptons mắng nhẹ: "Ladies and gentlemen! Tôi không nói giỡn đâu".



Lăng Độ Vũ nói: "Tôi thực không biết, nhưng tôi có thể cho anh một tham khảo, là ở Trung Quốc đã từ lâu bí mật lưu truyền về thuật Mao Sơn và Thần Đá, đều lợi dụng năng lực thần linh nhập vào cơ thể, làm ra những chuyện siêu việt lạ thường".



Kemptons nói: "Tôi cũng đã từng đọc qua lịch sứ của quý quốc Nghĩa Hòa Đoàn cuối đời Thanh, lại được Từ Hi tính nhiệm bí thuật dó, từ đám loạn dân biến thành vệ sĩ anh hùng, nhưng đáng tiếc bọn họ tan rã dưới miệng súng của người Tây phương, cho nên tôi chỉ coi chuyện lúc đó là trò huyền thuật hay ảo thuật".



Lăng Độ Vũ nói: "Không! Đó không phái là ảo thuật, mà là sự thật, nhưng chỗ làm cho người ta đau đầu là loại bí pháp, thường khiến cho người ta tan vỡ, cảm giác như lúc thứ lại không dám thử, giếng như... giống như truyền hình hư vậy, có lúc có hình rất rõ, có lúc lại không rõ, hoặc không nhận được gì cả".



Trác Sở Viên nói: "Nó cũng giống như tầng số vậy, chỉ có loại người cùng với trạng thái đó mới thu nhận được".



Kemptons nói: "Nói có lý! Nhưng cái loại antenna nhân tạo này lại quá hư đốn".



Ba người cười ầm lên, bầu không khí bớt đi căng thẳng. Từ khi vụ trực thăng rơi đến giờ, tâm thần bọn họ đều căng thẳng, chưa có chút thoái mái như thế này.



Lăng Độ Vũ nói: "Cái cây antenna nhân tạo này nhiều khi cần phải tập hợp một lực lượng lớn quần chúng, như Điệp Tiên là một thí dụ điển hình, thông thường cần phải có ba người trở lên mới có hiệu quẩ".



Kemptons chợt bừng tính, nói: "Tôi hiểu rồi, Vu sư Temazu cử hành đại điển Thông Thần, đúng là đã tâp hợp lực lượng của đám tộc nhân, cho nên... cho nên...".



Trác Sở Viên than dài, tiếp lời: "Cho nên gây ra tai họa ngút trời, không lẽ thật sự có linh giới tồn tại? Linh giới là gì? Dường như trải qua một phương thức khác, con người có thể tiếp cận được với tầng cấp cõi hư vô".



Lăng Độ Vũ lắc đầu cười khổ, thế giới này thật huyền diệu khó nói. Trên thực tế, chuyên lạ thật không thể giái thích mỗi ngày đều xảy ra chung quanh mình, chỉ là nhân loại đã quen không màng đến chúng, cho nên tiếp tục an phận lối sống nhàn hạ bình đạm.



Kemptons nói: "Tôi cùng biết đòi hỏi một đáp án chỉ là mộng tưởng, linh giới hình như là vẫn tồn tại, hơn trăm ngàn năm nay là đề tài tranh luận nóng bóng...".



Hai hàng mi Lăng Độ Vũ chau lại, nói: "Nhưng cũng nên biết, những người không tin đại đa số đều chưa từng tiếp xúc hay thử nghiệm qua, những nhà thông thái như tiến sĩ Halley phát hiện ra sao chổi Halley, nhà khoa học đại tài Newton rất mê môn thiên văn học, ngài đáp rằng: Xin lỗi, chuyện liên quan đến thiên văn học, tôi tin, anh không tin".



Kemptons nói: "Tôi cũng không hiểu, cho nên muốn thỉnh giáo vấn đề thứ hai".



Trác Sở Viên nói: "Xin cho em hỏi vậy, về việc Jack bị giết sáu mươi năm trước đây, sao lại phải đợi đến sáu mươi năm hơn mới quay trở về kiếm Alfonso để báo thù?".



Lăng Độ Vũ nói: "Đây vĩnh viễn chỉ là cơn mê".



Kemptons nói: "Hy vọng có cơ hội để hỏi khẩu cung Jack!".



Trác Sở Viên nói: "Có thể nào Jack bị bằm thành tương, và từng bị lửa đốt thiêu, chỉ để lại một chút tế bào nho nhỏ thì sống trớ thành người, cần đến mười mấy năm, cho nên đến bốn mươi năm sau tức năm 1966, mới gây ra án giết người đầu tiên?".



Kemptons nói: "Sao phải đợi đến năm 1966 mới báo thù, và còn tới ngày hôm nay hai mươi năm sau đó?".



Trác Sở Viên hỏi ngược: "Tôi không phái Jack thì làm sao mà biết?".



Bỗng sắc mặt Lăng Độ Vũ đột biến, vội la lên: "Mau tránh"



Trác Sở Viên và Kemptons hoảng hốt nhìn theo ánh mắt của hắn về phía đường phố qua khung cứa kiếng của nhà hàng, mặt liền biếc sắc.