Lăng Độ Vũ

Chương 25: Vân tán yên tiêu (mây tạnh khói tan)



Ba Cực đến bên cạnh hắn, lời Lăng Độ Vũ nói như ngọn núi bất chợt trồi lên, khiến cho cảm xúc của y dần dần mới trấn tĩnh được.



Lăng Độ Vũ than: “Mộng Hồ! Đây là một nơi đặc biệt vô cùng.”



Ba Cực trầm giọng nói: “Tôi đã nói với anh từ đầu rồi!”



Lăng Độ Vũ lại thở dài: “Nước là thứ kỳ diệu nhất, là căn nguyên của sinh mệnh, không có nước con người không sống nổi một giây.”



Ba Cực nói giọng sốt ruột: “Tôi hiểu, cơ thể người có có từ 60 tới 70% là do các phân tử nước cấu tạo thành. Điều này liên quan gì tới chuyện của Tình Tử chứ?”



Lăng Độ Vũ tựa hồ không nhận ra chút nào sự thiếu nhẫn nại của Ba Cực, vẫn tự mình nói tiếp: “Khi nước đóng rắn lại, còn nhẹ hơn cả nước ở thể lỏng, do đó mà băng có thể nổi trên nước. Vật chất như vậy trên Địa Cầu cũng hiếm gặp.”



Ba Cực nhíu mày nói: “Rốt cuộc anh định nói gì?”



Lăng Độ Vũ quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Ba Cực chăm chú. Hắn nói: “Điều tôi muốn nói vô cùng đơn giản: mỗi một phân tử nước trong Mộng Hồ đều có sức mạnh kỳ dị giống như Khốc Thạch, lưu trữ ký ức của con người, phát xạ năng lượng tới não trong tình huống bị kích động mạnh. Hàng trăm ngàn năm, có vô số người tới nơi này tự sát. Những người… tưởng niệm, lễ bái không lúc nào không ‘giao lưu’ cùng với nó.”



Sắc mặt Ba Cực hơi tái đi. Y nói: “Có phải anh định nói: Từng người tới Mộng Hồ, mỗi một chút ưu tư, một chút bi thương, đều bị Mộng Hồ hút vào như quỷ hút máu, trở thành đồ ăn của nó chăng?”



Mắt Lăng Độ Vũ như tỏa ra ánh sáng kỳ lạ. Hắn đáp: “Cái quỷ hút máu hút vào là máu tươi, duy trì tính mạng và sinh lực. Mộng Hồ còn trên cả một bậc, thu được năng lượng ‘chế tạo sinh mệnh’ mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, nó không chỉ đơn giản lưu trữ ký ức bi thương tư lự của nhân loại, mà còn làm ảnh hưởng tới tư tưởng của con người nữa. Cách thức làm tái hiện lại ấy chúng ta không thể giải thích được…”



Ba Cực nói: “Vậy còn Tình Tử…”



Lăng Độ Vũ nói: “Anh là người có tinh thần dị lực. Năng lực não bộ và tín hiệu tư duy anh so với người thường mạnh gấp trăm lần. Còn Mộng Hồ trong hàng trăm ngàn năm không ngừng hút lấy suy tư và bi thương của nhân loại, phân tử của nó sớm đã vượt qua cấp độ ‘ghi nhớ’ thuần túy rồi, sản sinh ra biến hóa mà con người không thể nào hiểu thấu…”



Sắc mặt Ba cực từ trắng chuyển sang xanh rồi xanh sang trắng. Y từng được trải qua đào tạo tư duy triết học, có tác dụng lớn nhất trong việc nắm bắt khái niệm trừu tượng như vậy.



Ba Cực rên lên: “Anh nói Mộng Hồ biến thành quái vật có sinh mệnh phải không?”



Sắc mặt Lăng Độ Vũ cũng không khỏi tái xanh đi. Hắn nói: “Không phải là ‘quái vật’, không phải sự vật mà ngôn ngữ của chúng ta có thể hình dung ra được. Nhân loại còn chưa biết cách coi các thứ khác trên Địa Cầu là có sinh mệnh. Chúng ta là người hiện đại, cười người cổ xưa sùng bái những hòn đá, cười khi họ tin rằng mỗi núi, mỗi biển đều có những tinh linh. Chúng ta chẳng phải đã từng nghĩ: sinh mệnh sinh ra chính là từ ‘thế giới vật chất’, một khi ‘nó’ đã có thể sản sinh ra hình thức sinh mệnh của chúng ta, tại sao không thể sản sinh ra hình thức sinh mệnh khác, ví như Mộng Hồ trước mặt chúng ta.”



Ba Cực nói giọng nặng nề: “Phải! Phải… Tôi luôn luôn cảm thấy Mộng Hồ là dị vật có sinh mệnh. Lẽ nào quả thực là như vậy?”



Lăng Độ Vũ nói: “Toàn bộ vũ tụ vốn do vô số vòng tuần hoàn lớn có nhỏ có kết hợp mà thành, đến rồi đi, đi rồi lại đến, chuyển động của mặt trời mặt trăng, sinh lão bệnh tử của con người, tồn tại và hủy diệt. Sự kết hợp tài tình của vật chất sản sinh ra sinh mệnh, sinh mệnh lại ảnh hưởng lại đến vật chất, sáng tạo ra một loại sinh mệnh khác, cũng là một tuần hoàn. Do vậy khi Mộng Hồ gặp anh vào lúc quá trình sáng tạo sinh mệnh mới bắt đầu, nó dùng sự tưởng niệm của anh dành cho Tình Tử, phục hồi lại hình tượng vật chất. Thêm vào cả tôi nữa, với sự liên thủ của chúng ta, tốc độ quá trình ‘hồi sinh’ của Tình Tử tăng lên hàng trăm ngàn lần… Do đó, đấy không phải là Tình Tử đã ra đi, hoặc có thể nói: Đó là một giấc mộng được làm sống lại…”



Ba Cực hét lớn: “Câm miệng!” gân xanh trên mặt y lộ rõ. Y không thể chấp nhận được cách nói Tình Tử này không phải là “Tình Tử” của y, cũng không chịu tin vào điều đó.



Lăng Độ Vũ không để ý tới y, tiếp tục nói: “Do đó hợp đồng không thể nào hoàn thành được…”



Ba Cực hét lên điên cuồng: “Cút đi!” lồng ngực y phập phồng lên xuống không ngừng.



Lăng Độ Vũ thở dài. Hắn hiểu cảm xúc của Ba Cực. Khi Tình Tử còn sống, bất kể hai người yêu nhau thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự phức tạp của ân oán giữa người với người, sự ích kỷ và nhược điểm của nhân loại. Nhưng Tình Tử vì một nguyên nhân nào đó mà tự tử, áy náy, nhớ nhung, hối hận, bi thương, hợp thành một luồng chảy không thể nào chống cự, ào đến Mộng Hồ, nơi Tình Tử táng thân. Còn Mộng Hồ, “đại biểu” của đại tự nhiên, với thông tin từ sự tưởng nhớ của y tới Tình Tử, dùng cách thức mà nhân loại không thể nào lý giải được, hóa thành hiện tượng vật chất.



Vì thế “Tình Tử” đã xuất hiện, đã “hồi sinh”.



Lúc này, Ba Cực mới thực sự yêu.



Một tình yêu sâu đậm, trong sáng nhất, thuần khiết nhất.



Đó tịnh không phải sự kéo dài, mà là “thăng hoa”.




Vượt qua khỏi những sản phẩm phụ mà ái tình của nhân loại sinh ra, vượt hẳn lên nhược điểm của nhân tính.



Nhưng, giờ đây Ba Cực đột nhiên tỉnh ngộ, mối thâm tình của mình chỉ là do một “dị vật” không cách gì lý giải nổi, dạy y phải cư xử ra sao.



Kể từ đó, y tin tưởng sâu sắc rằng y và việc tha thiết hồi sinh cho Tình Tử này là hai khía cạnh khác nhau. Nhưng sau khi Lăng Độ Vũ đến, hoặc là do lực tinh thần của hắn còn mạnh hơn Ba Cực, Tình Tử bị hắn hấp dẫn, không xuất hiện trước mắt y nữa. Sự đả kích này y không thể chịu đựng được.



Một mối tình tay ba kỳ dị.



Lăng Độ Vũ lại thở dài.



Ba Cực quay người lại, trầm giọng nói: “Để tôi bình tâm lại đã!” Giọng nói chứa đựng ý khẩn cầu.



Lăng Độ Vũ tạm biệt Ba Cực, rời khỏi Pha Lê ốc đã được ba giờ đồng hồ rồi. Bước đi trên những con đường quanh co phức tạp của Mộng Hồ thủy trang, hắn hoàn toàn không biết mỗi bước đi của mình có mục đích gì.



Có nên lập tức rời khỏi đây không?



Hắn không biết.



Cũng không dám nghĩ.



Trong lòng hắn chứa đầy sự tưởng nhớ tới Tình Tử, rời khỏi đây rồi không cách gì chế ngự được nỗi đau khổ và bi thương.



Hắn cũng chẳng khá hơn Ba Cực là bao.



Đến khi một chiếc xe Jeep dừng lại ngay bên cạnh, tiếng phanh xe gấp kêu rít, hắn mới ngẩng đầu lên.



Alice ngồi ở vị trí lái, sắc mặt có phần khác lạ.



Lăng Độ Vũ ngơ ngác nhìn nàng, trong đầu là một mảng trống rỗng.



Alice nói: “Nhã Đại Ni mất tích rồi!”



Lăng Độ Vũ thất thanh: “Cái gì?”



Alice nói thêm lần nữa, thần trí Lăng Độ Vũ mới dần phục hồi lại. Hắn ngạc nhiên nói: “Chẳng phải bọn em đã cài thiết bị truy tìm trên người cô ấy rồi ư? Cô ấy có thể chạy đi đâu chứ?”



Alice lo lắng nói: “Đúng vậy! Nhưng thiết bị này được thấy đặt nguyên vẹn trên giường, còn bản thân cô ấy không biết đi đâu mất. Người canh gác phòng cô ấy thông qua hệ thống truyền hình cáp bị trúng độc châm mà chết, nửa giờ trước đây các người canh gác khác mới phát giác ra.”



Đầu Lăng Độ Vũ như to ra mấy lần. Hắn bị cuốn vào mối tình tay ba với Ba Cực, Tình Tử, tâm thần hoảng hốt, đến chiều tối lại gặp phải chuyện phiền hà này, khiến cho hắn không cách gì tiếp nhận nổi. Trong chuyện này, rõ ràng là có người giúp Nhã Đại Ni, hơn nữa người đó nhất định quen thuộc với Mộng Hồ thủy trang vô cùng.



Lăng Độ Vũ hỏi: “Phòng canh gác có thể vào bằng cách nào?”



Alice đáp: “Phòng canh gác chỉ có thể mở ra từ bên trong, do đó kẻ giết người phải rất quen thuộc và được tin tưởng mới có thể vào được.”



Điều này nghĩa là: Kẻ giúp đỡ Nhã Đại Ni đào tẩu hoặc đón nàng đi nhất định là nội gián.



Trí óc Lăng Độ Vũ bị bức bách hoạt động trở lại. Hắn nhớ đến thời điểm Pha Lê ốc cử hành vũ hội, gặp phải cô gái nhỏ bé mặc đồ trắng, vậy hiển nhiên đó là một nội gián. Đột nhiên, trong đầu hiện ra một hình ảnh, hắn liền hỏi: “Cái tên Hàn Lâm để ria mép ấy đâu?” Hắn nhớ lại ánh mắt đầy cừu hận của Hàn Lâm hôm đó, nhớ lại tình hình lúc Ba Cực đưa hắn lên đài phạt roi.



Vẻ mặt Alice hơi thay đổi, rồi lại kiên quyết lắc đầu nói: “Tin chắc rằng không phải là hắn. Mỗi người nơi này đều cực kỳ trung thành với Tiến sĩ, hơn nữa hắn còn có được lợi ích lớn khi từ giã. Hôm đó Tiến sĩ Ba Cực tha cho hắn, hắn còn cảm kích rơi nước mắt.”



Lăng Độ Vũ đáp lại: “Có rất nhiều thứ khiến người ta mờ mắt, cừu hận chính là một loại, tốt nhất em nên điều tra xem.”



Alice do dự trong chốc lát, cuối cùng dùng điện đàm không dây, ra lệnh gọi Hàn Lâm.



Lăng Độ Vũ ngồi lên xe Jeep cùng Alice, đi tới nơi giam giữ Nhã Đại Ni trước đây ở Hồng Chuyên ốc. Trên đường đi, thiết bị truyền thông của Alice vang lên: “Thưa Alice tiểu thư, đây là phòng truyền thông, Tiến sĩ mời Lăng Độ Vũ tiên sinh ngay lập tức tới Pha Lê ốc.’”



Alice nghe theo, quay đầu xe, chạy về hướng Pha Lê ốc. Lăng Độ Vũ cực kỳ ngạc nhiên, hắn biết Ba Cực đang ở trong trạng thái tinh thần nào, trừ phi có sự việc vô cùng trọng yếu phát sinh, không thì y không có hứng thú gặp người khác, càng không muốn gặp Lăng Độ Vũ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Tới Pha Lê ốc, đến Alice cũng cảm giác xảy ra chuyện, trước tòa nhà đầy lính gác có vũ trang.



Hai người vừa định bước vào Pha Lê ốc, đội trưởng đội phòng vệ nói với họ: “Thưa Alice tiểu thư, Tiến sĩ mời cô ở lại đây, chỉ mình Lăng tiên sinh vào thôi.”



Sắc mặt Alice thoáng biến đổi, vừa định tỏ vẻ giận dữ của tiểu thư, Lăng Độ Vũ đã vỗ lên bờ vai nàng, dịu dàng nói: “Tiến sĩ làm vậy nhất định có lý do của ông ấy.”



Alice gật đầu, không nói gì.



Đại sảnh của Pha Lê ốc có ít nhất hai chục người, đều là nhân vật lãnh đạo cao cấp của Mộng Hồ thủy trang. Vẻ mặt tất cả đều nghiêm trọng, tựa hồ vừa có một hội nghị quan trọng được tiến hành.



Một mình Ba Cực đứng trên sân thượng của Pha Lê ốc, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, có một cảm giác cô tịch cách biệt với thế giới rất khó giải thích. Mặt đất gần đó có một vật thể được vải trắng phủ lên, Lăng Độ Vũ thoáng rùng mình, nó giống như thi thể của một người.



Lăng Độ Vũ bước lên trên.



Ba Cực chầm chậm quay người lại, thần tình bình tĩnh.



Lăng Độ Vũ nhìn dưới đất, ở khoảng cách này, hắn có thể thấy được hình dạng của thi thể.



Thi thể của ai?



Ba Cực hỏi: “Anh biết đây là thi thể của ai không?”



Lăng Độ Vũ gật đầu đáp: “Là Tiêu Thương!”



Ba Cực bùi ngùi than: “Hắn theo tôi đã mấy chục năm, tung hoành vô địch… Chỉ có điều! Như thế cũng tốt, còn hơn là nằm liệt giường vì bệnh tật hay chết vì già yếu.”



Lăng Độ Vũ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Ba Cực đáp: “Đơn giản thôi. Hắn chỉ huy tổng hành dinh ở tòa nhà cao ba tầng, giữa đêm bất ngờ lửa cháy, thế lửa từ dưới nhanh chóng lấn lên trên. Lúc đầu thủ hạ của hắn muốn xông ra ngoài màn lửa. Hừ! Đại khái có khoảng hai chục cỗ súng máy hạng nặng chờ sẵn. Ngay lập tức, có hai chục người chết ngay tại chỗ. Tiêu Thương và những thủ hạ khác chạy lên trên. Tiêu Thương vốn tính toán chu đáo, trên nóc nhà có một chiếc trực thăng… nhưng, trực thăng bay lên chưa được hai trăm yards, hỏa tiễn từ ngôi nhà gần đó bắn ra trúng ngay vào đuôi trực thăng, lập tức rơi xuống. Khi Tiêu Thương được thủ hạ đưa ra ngoài thì đã thành một cục than rồi.”



Lăng Độ Vũ nói: ”Lão luyện cỡ như Tiêu Thương, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra?”



Ba Cực bình tĩnh nói: “Tiêu Thương và tôi có một cách giao tiếp qua mật mã, bảo trì liên lạc giữa chúng tôi, nhưng dựa vào các dấu hiệu thu thập được gần đây nhất, mỗi bước của kẻ địch đều đi trước chúng tôi. Hành tung của Tiêu Thương bị bại lộ, cho thấy mật mã đã bị giải mã.” Nói đến đây, sắc mặt Ba Cực trầm xuống. Y nói tiếp: “Còn kẻ có thể nghe được toàn bộ mật mã, nhất định là nội gián ở nơi này…”



Lăng Độ Vũ trong đầu hiện lên hình ảnh của cô gái mặc đồ trăng. Đó rốt cuộc là ai, tại sao muốn làm điên đảo vương quốc của Ba Cực?



Ba Cực nói: “Đây là một bức thư, gửi anh đây.”



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, theo hướng tay Ba Cực chỉ, trông thấy trên chiếc đôn duy nhất có một phong thư. Phong bì có ghi dòng chữ: “Gửi Lăng Độ Vũ”. Chữ được viết bằng tiếng Anh.




Lăng Độ Vũ cầm lấy phong thư vẫn còn dán kín. Xem ra Ba Cực cũng không biết nội dung.



Trong thư viết: “Nhã Đại Ni đang nằm trong tay ta. Ta đợi ngươi ba ngày ở Panama City. Nếu ngươi không đến, đừng trách ta vùi hoa dập liễu vô tình. Hàn Lâm viết.”



Panama City là thủ đô của Panama.



Vẻ mặt Lăng Độ Vũ ngây ra như gỗ, hắn đưa thư cho Ba Cực.



Ba Cực xem qua, than: “Vậy mới nói làm người không thể có lòng dạ đàn bà được, nếu hôm đó ta xử quyết luôn Hàn Lâm, làm gì còn kết quả ngày hôm nay.”



Lăng Độ Vũ á khẩu vô ngôn. Ở góc độ thực dụng và lợi ích vật chất, ai cũng là kẻ địch, nhổ cỏ nhổ tận gốc đương nhiên là biện pháp hiệu quả nhất. Khi Lăng Độ Vũ gián tiếp yêu cầu Ba Cực tha cho tên Hàn Lâm có ria mép, cũng đã nghĩ tới cái họa hôm nay. Điều không rõ ràng chỉ là: loại người như Hàn Lâm, tại sao có thể vì cái chết của một đồng bọn mà không ngại đắc tội với Ba Cực, và cả Kháng Bạo Liên Minh trong đó có Lăng Độ Vũ, Nhã Đại Ni?



Lăng Độ Vũ hỏi: “Kẻ bị tôi giết có quan hệ gì với Hàn Lâm?”



Ba Cực cười khổ đáp: “Tôi cũng muốn biết, không thì tôi há có thể tha cho hắn sao… chỉ có điều, chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi. Tôi tin anh có đủ năng lực đưa Nhã Đại Ni trở về, do vậy tôi còn có một chuyện nhờ anh.”



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nhìn Ba Cực.



Ba Cực vừa hay quay sang nhìn hắn, ánh mắt mang theo sắc thái khẩn cầu. Y nghiêm mặt nói: “Tôi nhờ anh lập tức đưa Alice rời khỏi đây.”



Sắc mặt Lăng Độ Vũ đại biến: “Cái gì?”



Ba Cực nói: “Liên lạc giữa Mộng Hồ với bên ngoài hoàn toàn bị cắt đứt hoặc phá hỏng. Cuộc tấn công của kẻ địch đã như lửa cháy lông mày. Nhân lúc ta còn có khả năng khống chế tình huống nhất định, tôi muốn anh và Alice an toàn rời khỏi.”



Lăng Độ Vũ lập tức nắm được sự nghiêm trọng của tình thế. Muốn phá hỏng hệ thông truyền thông, nhất định phải là người thấu hiểu nội tình mới làm được, do đó trong Mộng Hồ thủy trang xác thực có tiềm phục kẻ phá hoại. Hành động của nội gián đương nhiên phối hợp cùng cuộc tấn công bên ngoài, cho nên tình thế nghiêm trọng vô cùng.



Lăng Độ Vũ nói: “Tại sao anh không đi cùng với tôi, dựa vào tài lực của anh, tránh khỏi đợt phong ba bão táp ban đầu, sẽ có cơ hội lớn để phục hồi?”



Trong mắt Ba Cực lộ rõ thần sắc đau khổ tuyệt vọng, không hưởng ứng lời khuyên nhủ: “Tôi không đi! Tuyệt đối không đi! Ngày nào không có Mộng Hồ bên cạnh, tôi không thể nào chịu được.”



Tinh thần Lăng Độ Vũ như bay tới Mộng Hồ.



Mộng Hồ ngoài ban công, dưới ánh mặt trời đẹp như không phải cảnh sắc phàm trần, khiến người ta khó lòng tưởng tượng dưới lớp sương phủ đó là tình cảnh quỷ dị mà ai oán động lòng người của Tình Tử!



Em ở đâu?



Chốn sâu thẳm dưới Mộng Hồ có phải là nơi em dừng lại?



Hắn hiểu tại sao Ba Cự tuyệt việc bỏ chạy, khi Ba Cực hiểu rõ “Tình Tử” chỉ là dị vật Mộng Hồ sản sinh ra, y đã không còn lý do cũng như dũng khí để sinh tồn.



Khát vọng lớn nhất của Ba Cực chính là được chết ở Mộng Hồ.



Ba Cực trầm giọng nói: “Anh hiểu rồi đó! Trên thế giới này chỉ có mình anh hiểu được, Tiến sĩ Ba Cực đầy tiếng xấu đích thực là người thế nào.”



Một luồng lửa nóng xông thẳng lên óc, Lăng Độ Vũ kêu lớn: “Không! Tôi không đi!” Dung mạo tuyệt thế của Tình Tử đã xâm chiếm hết từng dây thần kinh của hắn.



Mắt Ba Cực ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, y kiên quyết: “Không! Anh nhất định phải đi!”



Lăng Độ Vũ trong lòng như có lửa đốt, hắn không muốn đi, không muốn rời khỏi Mộng Hồ. Đúng vào lúc hắn thực sự muốn đi, ý niệm không chịu đi lại bừng lên sức mạnh không thể kháng cự.



Hắn sao có thể rời bỏ Tình Tử.



Tình yêu đích thực của hắn.



Lăng Độ Vũ không quan tâm tới lý lẽ: “Tại sao tôi nhất định phải đi?”



Trên mặt Ba Cực thoáng qua nụ cười ấm áp, từ khi Lăng Độ Vũ quen biết y tới nay, lần đầu tiên trông thấy vẻ chân thành, đầy nhân tính của y, cảm giác vừa mãnh liệt vừa thân thiết.



Ba Cực nói giọng kiên định đầy tin tưởng: “Không cần phải lý do gì cả, chỉ là tôi thỉnh cầu anh.”



Lăng Độ Vũ không nói được gì.



Ba Cực trong thoáng chốc nở nụ cười giảo hoạt, chỉ vào một lọ nhỏ trên đài nói: “Trong đó là giải dược cho Cao Sơn Ưng, anh đáp ứng đưa Alice đi thì nó là của anh.”



Lăng Độ Vũ chán nản ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú Mộng Hồ, lẩm bẩm: “Tại sao lời ‘thỉnh cầu’ của anh lại khiến người ta khó cự tuyệt đến thế?”



Ánh mắt Ba Cực đắm chìm nơi Mộng Hồ, y nói: “Tôi đã chuẩn bị cho anh một chiến đấu cơ rồi, ở phi trường cách đây ba dặm.” Sau đó y nói mật mã và mật hiệu: “Đây là mật mã hai tài khoản lớn của tôi ở ngân hàng Thụy Sĩ, anh dùng nó để sắp xếp cho cuộc sống sau này của Alice nhé!”



Lăng Độ Vũ trầm giọng hỏi: “Alice là như thế nào với anh?”



Ba Cực thoáng rung động, do dự chốc lát rồi nói chắc chắn: “Con gái tôi.” Y không đào sâu thêm vào vấn đề này nữa, chuyển đề: “Được rồi, thời gian không nhiều, khởi hành lập tức thôi.”



Lăng Độ Vũ đứng dậy, hỏi: “Còn những người khác đâu?”



Ba Cực đáp: “Trong mấy ngày tới, những người không liên quan và phụ nữ trẻ em toàn bộ được đưa đi khỏi, còn lại chỉ là những chiến sĩ trung thành đã qua thẩm định của tôi. Họ đều có hợp đồng trên mình, hiện tại chính là cơ hội để họ bán mạng.”



Lăng Độ Vũ tự nâng cao tinh thần, cất chiếc lọ nhỏ vào trong ngực áo, bước đi kiên quyết. Đến khi tới cửa, hắn quay đầu lại, ánh mắt thể hiện tình cảm phức tạp, lẫn lộn giữa đồng tình, tôn trọng, thương tâm, áy náy…



Ánh mắt Ba Cực cũng khắc sâu tình cảm địch bạn khó phân, y nói chân thành: “Hãy bảo trọng!”



Lăng Độ Vũ cười khổ: “Câu này lẽ ra tôi nói với anh mới đúng.”



Ba Cực khẽ mỉm cười, điệu bộ trấn tĩnh ung dung khó miêu tả thành lời, cảm giác như hoàn toàn không coi chuyện sinh tử vào đâu, tay trái xoay lên, một thiết bị điện tử cảm ứng cỡ hộp xì gà nằm yên ổn trong lòng bàn tay. Y nói: “Chỉ cần tôi kéo thiết bị này hai cái, đạn đạo được đặt ở địa điểm bí mật sẽ phát xạ. Đó là mấy chục đầu đạn có sức phá hoại cực mạnh nhằm thẳng vào Mộng Hồ thủy trang và khu ven hồ, khi đó toàn bộ sẽ bị hủy thành tro bụi. Do vậy bất kể thế của địch mạnh đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là kết quả đồng quy vu tận mà thôi. Ha ha, kẻ muốn dồn Ba mỗ vào tử địa tuyệt đối sẽ phải lấy tính mạng của chúng ra trả giá.”



Chiến đấu cơ rời khỏi đường băng, từ từ bay lên bầu trời xanh thẳm.



Đây là máy bay chiến đấu SU-24FENCER do Liên Xô chế tạo và phát triển, lực sinh ra ở cánh quạt tuốc bin có động lực năm vạn pound, độ cao tối đa tới được là trên năm vạn feet, tốc độ bay cao nhất đạt hơn một ngàn dặm/giờ, cự ly hành trình quan sát mười hai dặm. Tính linh hoạt tuy vẫn còn thua loại Hawk do Mỹ chế tạo hắn lái khi tấn công Mộng Hồ thủy trang lúc trước, song khả năng chiến đấu trên không lại chẳng hề kém cạnh, hợp với tiến hành nhiệm vụ đặc thù thâm nhập hệ thống phòng không nơi hậu phương, đạt được vận tốc và độ cao lớn lại có năng lực quan sát hành trình kinh người. Dùng để đào tẩu lại càng lý tưởng, đủ cho mục đích đưa hắn trở về cơ sở bí mật của Kháng Bạo Liên Minh ở Bolivia.



Alice bị lực quán tính ép dính sát vào lưng ghế, trên khuôn mặt xinh đẹp thấy được cả sự phẫn nộ lẫn ngỡ ngàng xen lẫn. Nàng vừa không dám chống lại mệnh lệnh của Ba Cực, vừa hiểu rằng cần có Lăng Độ Vũ đưa nàng đi, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy không thỏa đáng, trong lòng bao cảm xúc lẫn lộn.



Lăng Độ Vũ nhìn qua gương mặt khả ái của nàng, nhớ lại kẻ bá chủ kiêu hùng như Ba Cực, đến con gái mình cũng không dám nhận, chắc hẳn sợ họa đến người thân. Y thường buộc phải nói những lời xa cách, hết sức dấu kín quan hệ với Alice, đích thực là đau khổ.



Địch trong tối ta ngoài sáng, trước mắt đã có nội gián tiếp ứng là bọn Bang Đạt và Bạch Lý Thần, cắt đứt hết hệ thống thông tin vô tuyến của Ba Cực với bên ngoài, chiếm trọn ưu thế, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công vũ bão, Ba Cực xem như bị hãm vào tình thế hoàn toàn bị động. Khi chiến tranh bắt đầu, điều khiến người ta lo nhất chính là bố trí phòng ngự của Ba Cực còn có bao nhiêu tác dụng.



Chiến đấu cơ lượn một vòng đẹp mắt trên không, đổi hướng bay sang Đông Nam nhằm Bolivia thẳng tiến, đó cũng là phương hướng của Mộng Hồ.



Trong nháy mắt, Mộng Hồ mỹ lệ tĩnh lặng nằm yên trước mắt, một vòng thủy quang màu lục bích sáng trong, thoáng động lên sắc bạc dưới ánh mặt trời.




Alice dựa vào một bên máy bay ngắm khung cảnh tuyệt mỹ bên dưới, đây là nơi nàng sinh sống đã bao lâu nay, giờ nhớ lại cảm thấy như một giấc mộng đẹp mà không thực. Nàng biết đó không phải mộng, trong tâm linh nàng đã lưu lại dấu ấn vĩnh viễn không thể nhạt phai.



Nước mắt lăn dài.



Phi cơ chợt rung lên, mũi máy bay tự nhiên chúc xuống, nhằm thẳng tới Mộng Hồ.



Từ độ cao hàng vạn feet phóng xuống.



Alice kinh hãi giật mình, quay đầu nhìn sang Lăng Độ Vũ, trong màn nước mắt, vẻ mặt Lăng Độ Vũ đang tái đi, mồ hôi từ trán ứa ra, hai mắt nhắm chặt, đầu đẩy mạnh ra sau, miệng mở to, hơi thở dồn dập.



Alice muốn kêu lên nhưng kêu không thành tiếng, nỗi sợ hãi tử vong khiến toàn thân nàng đông cứng lại.



Máy bay tiếp tục hạ xuống, thân phi cơ rung lên bần bật, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tan tàn, biến thành cốt hôi táng xuống Mộng Hồ.



Lăng Độ Vũ hoàn toàn không hiểu tình trạng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc hiện thời, mỗi một dây thần kinh, tâm thần và linh hồn hắn đều tràn ngập ngọn lửa tình cường liệt có thể làm tan chảy cả sắt thép của Tình Tử.



Khi Mộng Hồ xuất hiện trước mặt, hắn nghe thấy tiếng Tình Tử gọi, trong nháy mắt tâm linh hai người hòa vào làm một, như cái đêm trên ban công tòa Pha Lê ốc vậy.



Sự cô đơn không ai giúp đỡ của Tình Tử như nước triều cuốn hắn đi.



Chiến đấu cơ đang bay trên không khoảng vạn feet và Mộng Hồ dưới đất, thông qua sự dung hợp tâm linh với tâm linh, hội tụ với nhau không hề trở ngại.



Mộng Hồ như thể một tảng nam châm khổng lồ, khiến hắn không thể tự giác được, điều khiển phi cơ bay xuống Mộng Hồ.



Hướng thẳng xuống.



Hai bên tai Alice kêu “ong ong”, sự thay đổi áp suất khiến ngực nàng như bị tảng đá ngàn cân ép vào, nàng cố sức kêu to, kêu tới mức nơi yết hầu tạo ra âm “Ặc! Ặc!” quái dị.



Mộng Hồ không ngừng to ra trước mắt, máy bay đã hạ xuống mấy ngàn feet, không ngừng gia tăng tốc độ.



Nơi tâm linh Lăng Độ Vũ đầy niềm ưu thương và ai oán không thể kháng cự của Tình Tử, trách cứ hắn sao lại bỏ mặc mà đi, từng làn từng làn sóng bi ai, tạo thành cơn hồng thủy nuốt trời ở tâm linh, tạo thành cuồng phong bạo vũ trong mặt biển tâm linh.



Mộng Hồ càng lúc càng gần, cảnh vật của Mộng Hồ thủy trang hiện ra rõ ràng phân biệt được.



Tử Thần đã ở ngay trước mắt.



Giữa cơn bão tâm linh, Lăng Độ Vũ nghe thấy tiếng Tình Tử oán giận hắn.



Âm thanh của Tình Tử vang lên trong tâm linh hắn: “Sao anh lại đi? Anh hoàn toàn có thể có được em, như em hoàn toàn có thể có được anh. Em sẽ ở bên anh, để anh cùng xẻ chia với em, trở thành em, và em trở thành anh, cùng nhau thắp lên ngọn lửa ái tình vĩnh hằng, như trăm ngàn dòng suối nhỏ đổ về Mộng Hồ, như mạch chảy vô cùng vô tận của sinh mệnh. Chúng ta sẽ trở thành đôi uyên ương tuyệt nhất vũ trụ này, nhân loại yêu nhau thế nào cũng không thể bì được. Dưới ánh mặt trời, trong màn sương mù phủ Mộng Hồ, giữa bầu trời sao chốn tâm linh, mình thỏa sức tiêu dao. Chúng ta có thể nghỉ ngơi trong bóng mát rừng già, đám cỏ xanh non làm thành tấm thảm, tận mình dâng hiến cho ái tình, cách biệt vĩnh viễn khỏi hoang mạc lạnh lẽo thê thảm tối đen, đánh bại sự ‘cô độc’ khủng khiếp nhất trong tâm linh con người. Nhân loại phát minh ra ‘thần’ tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên, mà do họ vô cùng sợ hãi sự cô độc, sợ rằng vũ trụ không còn sinh mệnh nào khác nữa, sợ cái hoang mạc của cô độc, cách ly với vũ trụ. Tình yêu của chúng ta, chính là hóa thân của ‘thần’, không cần phải tìm kiếm ‘thần’ nào bên ngoài nữa. Do đó anh sao có thể rời xa em, khiến cho chúng ta mỗi người lại trở về hoang mạc cô độc của mình?”



Lăng Độ Vũ hét lên cuồng dại trong tâm linh: Tình Tử! Tình Tử! Anh yêu em! Anh yêu em còn hơn cả “vĩnh hằng”, “tình ái” hay bất cứ sự vật nào.



Khi anh hoàn toàn bị hãm vào tận dưới đáy vực cơn ác mộng sinh mệnh, em đã kéo anh thoát ra, nhìn thấy ánh mặt trời, em đã dạy cho anh biết “tình” là chuyện thế nào.



Anh nguyện ý đưa ra cả đôi mắt mình, đem mọi thứ anh từng trông thấy dâng hiến vô điều kiện cho em, chỉ cầu mong em hãy để anh được chạm nhẹ vào, nhưng hiện tại anh buộc lòng phải rời đi, bất kể là bởi trách nhiệm hay đạo nghĩa, anh đều phải đi. Anh nhất định sẽ trở về, khi hoàn thành trách nhiệm của mình, anh sẽ trở về.



Tiếng nói thê lương giận dữ vô cùng của Tình Tử vang lên: “Anh không được đi, trong vũ trụ này còn có thứ gì quan trọng hơn tình yêu, càng có ý nghĩa hơn là, sau khi anh đi rồi, em sẽ trở thành một cá thể cô độc, đó là một thế giới không có sinh mệnh, một không gian tối tăm đã mất đi mọi trăng sao.”



Lăng Độ Vũ chống cự điên cuồng trong dòng xoáy ái tình: Không! Không! Không phải như vậy, người sống làm người căn bản bởi có đạo nghĩa và trách nhiệm. Em không thể hiểu được, bởi vì em là sinh mệnh do Mộng Hồ và tinh thần của nhân loại kết hợp sinh ra. Nhưng em hãy cố hiểu cho rằng, anh nhất định phải đi mới có thể hoàn thành trách nhiệm của anh, anh có thể thề với vũ trụ vĩnh hằng, anh sẽ trở về. Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ trở về…



Trong một sát na Lăng Độ Vũ nói tới Tình Tử là “sinh mệnh do Mộng Hồ và tinh thần của nhân loại kết hợp sinh ra”, hắn cảm giác được tâm linh Tình Tử cuộn trào lên một cơn sóng khổng lồ dữ dội, âu lo và bất lực làm ngập tràn mảnh đất tâm linh. Hắn cảm giác tâm linh Tình Tử đang co rút lại, tựa như nàng đã thấu hiểu tình hình của bản thân: Nàng là một loài dị vật không giống như nhân loại. Tâm linh cả hai bị đợt hồng thủy này phân tách lìa ra.



Một tiếng thét chói tai đâm thẳng vào giữa cơn bão tâm linh của Lăng Độ Vũ và Tình Tử.



Lăng Độ Vũ đột nhiên tỉnh lại.



Đó là tiếng thét của Alice.



Chiến đấu cơ đang phóng thẳng xuống Mộng Hồ, chỉ còn cách hai ngàn feet nữa thôi. Chuyển động lao xuống làm phi cơ bị tròng trành mất tốc độ, máu rỏ ra từ miệng, mũi, tai hai người.



Alice cuối cùng cũng đã kêu lên thành tiếng.



Lăng Độ Vũ mở to hai mắt. Mặt hồ trong như gương đang lấp lánh phản xạ ánh mặt trời, nhất thời hắn cũng không trông thấy được gì.



Lăng Độ Vũ nắm lấy bàn điều khiển, mở rộng cánh nhằm tăng lực nâng, liều mạng nâng cao mũi phi cơ lên.



Phi cơ tiếp tục lao xuống. Tới khoảng trăm feet cách Mộng Hồ, nó lấy lại được trạng thái cân bằng với mực nước, tà tà hướng lên cao, dòng khí lưu xả lên mặt hồ tạo thành một màn khói mờ, dưới ánh sáng mặt trời lại lấp lánh lên, làm lóa mắt người nào bắt gặp.



Chiến đấu cơ từ từ bay khỏi mặt hồ, từng bước tăng độ cao, tiến vào biển mây.



Lăng Độ Vũ cuối cùng đã rời khỏi Mộng Hồ.



Ba Cực đứng trên Pha Lê ốc, lặng lẽ quan sát chiếc phi cơ từ trăm feet trên mặt Mộng Hồ bay lên trời cao, dần dần xuyên vào màn mây mờ sâu thẳm.



Cảm giác của y rất kỳ quái, não bộ của y không thể suy nghĩ được, chỉ có thể quan sát sự vật hung hiểm trước mắt như một phản xạ. Từ sau khi Tình Tử hướng về Lăng Độ Vũ, y từ vị trí chính yếu đã trở thành kẻ bàng quan không quan trọng.



Sự tê dại, bơ phờ do Tình Tự gây nên khiến y không còn hứng thú với sự vật trên đời nữa, bao gồm cả quyền lực và sinh mệnh của y.



Y đã mất đi ý muốn tranh hùng.



Ý niệm đã khiến y trở thành một trong số những kẻ giàu có nhất, quyền lực nhất thế giới.