Lăng Độ Vũ

Chương 10: Thần bí thất tung



Lăng Độ Vũ ngồi trên chiếc xe đua màu trắng ngọc, nhẹ nhàng lướt trên con phố đông người.



Buổi sáng mười một giờ ba mươi hai phút.



Lăng Độ Vũ vừa từ sân bay về.



Vừa cùng với bạn gái Trác Sở Viên trải qua mười ngày uyên ương thần tiên tại đảo Hợp Lý, hai người tạm thời chia tay một thời gian.



Thế nhưng, cũng cần phải cám ơn Thượng Đế về mười ngày vừa qua, nếu cho rằng tất cả hạnh phúc may mắn là do Người ban cho.



Trác Sở Viên là chủ nhiệm đội hành động đặc biệt của hình cảnh quốc tế, sau sự kiện Nguyệt Ma (Xem tác phẩm khác của Huỳnh Dịch - Nguyệt Ma), đã dành thời gian hai tuần để cùng Lăng Độ Vũ tận tình hưởng thụ ánh nắng, cát trắng và tình yêu.



Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, nhận được mệnh lệnh, Trác Sở Viên đành phải lên đường trực tiếp bay đến Bắc Âu nhận nhiệm vụ mới, đón nhận một khúc ngoặt khác của cuộc sống.



Lăng Độ Vũ mang theo những hồi ức tươi đẹp, trở về thành phố xinh đẹp của mình.



Chiếc xe chạy qua những đường hầm hiện đại dưới biển, những con đường xuyên qua núi.



Còn có một chuyện rất vui, đó là có thể kết giao bằng hữu với Điền Bổn Chánh Tông. Điền Bổn tuy xuất thân là hắc đạo nhưng lại là người rất thấu triệt đạo lý.



Khi biết đầu đuôi câu chuyện Nguyệt Ma, không những không trách Lăng Độ Vũ không tuân thủ lời hứa giao Ảo Thạch cho mình, mà còn vô cùng cảm kích Lăng Độ Vũ, nhờ có anh mà có thể hóa giải được một trận hào kiếp với nhân loại.



Điền Bôn còn khẳng khái giữ lời hứa đã nói khi nhờ Lăng Độ Vũ truy tìm Ảo Thạch



- hai triệu đô la vũ khí cho tổ chức Kháng Bạo Liên Minh của Lăng Độ Vũ, để có thể chi viện cho các chiến sĩ dân chủ ở các nơi, nhằm lật đổ bạo chính.



Số tiền Điền Bổn giúp đỡ tất nhiên là to lớn. Nhưng sự giúp đỡ của Điền Bổn còn quý hơn ở chỗ khác, đó là chất lượng của vũ khí. Mặc dù có tiền, nhưng chưa chắc trên thị trường vũ khí quốc tế có thể tìm được những vũ khí hiện đại như thế.



Theo Cao Sơn Ưng - lãnh đạo tối cao của tổ chức nói thì trong số vũ khí quý hiếm nhất đó là bộ hỏa tiễn cảm ứng điện tử phát xạ uy lực lớn, có thể mang vác và lắp ráp dễ như trở bàn tay, tiến công hay phòng thủ, vận chuyển tiện lợi, chỉ cần hai đến ba người là có thể dễ dàng thao tác. Xạ trình đạt ba mươi dặm, nhưng trong phạm vi mười lăm dặm vi hình hỏa tiễn của nó có thể đạt tới trăm phát trăm trúng bất kỳ mục tiêu nào.



Đó là sản phẩm đỉnh cao của khoa học kỹ thuật bây giờ.



Kháng Bạo Liên Minh nhận được những vũ khí uy lực đó, lập tức như hổ thêm cánh, hùng tâm bừng bừng triển khai kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu: Phi Châu Hoàn Tiết Số vũ khí do Điền Bổn quyên tặng và số vũ khí đạn dược do tổ chức chuẩn bị sẽ được vận chuyển đến Nạp Mễ Bỉ Á, một nước nhỏ láng giềng của Nam Phi, rồi lại do tổ



chức cơ mật tháo rời từng bộ phận, bí mật vận chuyển vào Nam Phi, cung cấp cho những người da đen bị người da trắng đàn áp tiến hành bạo chính.



Tính đến bây giờ, số vũ khí đó có lẽ đã được vận chuyển đến nơi.




Lăng Độ Vũ cười mỉm, đối phó với cường bạo là nghĩa bất dung từ, tại sao lại có một nhóm người cứ muốn cưỡi lên đầu nhân dân hoành hoành bá đạo.



Chiếc xe cách ngôi nhà không xa thì từ từ dừng lại.



Hơn hai tuần trước, ngôi nhà bị đội đột kích của Dĩ Quốc phá hoại, giờ đã được sửa chữa lại. Người đứng đầu cục tình báo Dĩ Quốc như đã hứa, chịu chi trả mọi chi phí.



Lúc này là giữa trưa, ánh nắng chói chang.



Tất cả đều thật đẹp đẽ, dưới ánh nắng của mặt trời, hình bóng của Nguyệt Ma biến mất vô tung vô tích. Giống như chuyện cũ trước lúc đất trời sơ khai.



Lăng Độ Vũ để xe trong vườn hoa, đẩy cửa bước vào phòng.



Tiếng chuông điện thoại vang lên, như là nhìn thấy Lăng Độ Vũ về đến nơi.



Lăng Độ Vũ cầm tay nghe lên, đối phương là một người đàn ông, giọng uy nghiêm nói: “Lão Ưng gọi Tiểu Ưng!!!”.



Lăng Độ Vũ chấn động tinh thần, vội vàng hồi đáp: “Tôi là Long Ưng”.



Đối Phương nói: “Tôi là Cao Sơn Ưng!”.



Kháng Bạo Liên Minh là một tổ chức vô cùng nghiêm mật, tám người lãnh đạo cao nhất đều lấy chữ “Ưng” làm biệt hiệu, tiếp đó là “Tượng”, “Sư”, “Hổ”, “Báo”, thể hiện những cấp bậc khác nhau.



Cao Sơn Ưng là người phụ trách cao nhật, mọi liên hệ của Lăng Độ Vũ với tổ chức đều phải thông qua Sơn Ưng, và cũng chỉ có Cao Sơn Ưng mới có thể trực tiếp tìm Lăng Độ Vũ.



Cao Sơn Ưng tiếp tục nói: “Long Ưng, phía chúng ta có việc không hay xảy ra, do đó đành phải phá vỡ cuộc sống bình lặng của anh”.



Lăng Độ Vũ thảng thốt: “Đã xảy ra việc gì”.



Cao Sơn Ưng nói: “Vũ khí đã bị mất”.



Lăng Độ Vũ bật người dậy, nói: “Cái gì!”.



Vũ khí là mấu chốt quan trọng trong Phi Châu Hoàn Tiết. Vũ khí bị mất, thì kế hoạch bị chết từ ngay trong trứng nước. Không những thế còn làm cho sĩ khí của tổ chức bị tổn thất nặng nề.



Cao Sơn Ưng nói: “Đã phát sinh một chuyện hết sức là kỳ quái, khi máy bay vừa bay vào Châu Phi thì đột nhiên thay đổi đường bay, hướng về Đông Bắc, không những thế việc càng làm cho người ta khó hiểu là máy bay bay đến Hắc Yêu Lâm - giao giới của Trát Y Nhĩ và Cương Quả thì mất hẳn liên lạc với căn cứ”.



Lăng Độ Vũ ngay lập tức nắm vững được những điểm kỳ quái của cả câu chuyện.



Đầu tiên, là tuyến đường vận chuyển vũ khí, bắt đầu cất cánh từ căn cứ ở Nam Mỹ, nhắm hướng Đông Nam về phía bờ tây của Châu Phi, mục đích là Nạp Mễ Bỉ Á phía nam Châu Phi. Mà Hắc Yêu Lâm ở địa phận Cương Quả, trung bộ của Châu Phi, cách xa Nạp Mễ Bỉ Á, không biết tại sao lại chuyển đường bay?.



Đó là điều kỳ quái thứ nhất.



Ngoài ra, trên máy bay còn một bộ trang bị tự động, là tâm huyết của tổ chức, có thể nói rằng đó là hệ thống thông tin tối tân nhất. Có thể từng phút từng giây giữ liên lạc với mặt đất. Dù cho máy bay có bị đánh cướp, thì cũng không thể hoàn toàn mất liên lạc, giống như đột nhiên biến mất trên không trung vậy.



Cao Sơn Ưng nói tiếp: “Lúc bắt đầu, máy bay vẫn theo đường bay chỉ định, nhưng vừa bay vào lục địa thì lập tức chuyển hướng bay về hướng Đông Bắc, bắt đầu từ phút đó nhân viên phụ trách phi hành không biết xảy ra chuyện gì, đã dừng liên lạc với cứ địa, nhưng máy tính của chúng ta hiển thị mọi hoạt động trên máy bay vẫn bình thường. Khi máy bay đi qua không phận của Cương Quả, đến mười chín độ kinh động, ba mươi hai độ vĩ bắc. Máy tính mới mất hẳn tung tích của máy bay.



Mười chín độ kinh đông, ba mươi hai độ vĩ bắc, chính là vùng trũng thấp nhất của Cương Quả - Hắc Yêu Lâm, là nỗi khiếp đảm của người dân Châu Phi.



Lăng Độ Vũ hít một hơi thật dài, bản thân đã từng nhiều năm sinh hoạt ở Châu Phi, trong tổ chức không ai có thể hiểu rõ điều đáng sợ của nơi này hơn Lăng Độ Vũ. Huyết Ấn vu trưởng (người cúng bái làm phép gọi là vu) một bằng hữu Châu Phi của Lăng Độ Vũ, từng nói với anh rằng Hắc Yêu Lâm, là nơi mà những người Tỉ Cách Mễ, đứa con của rừng núi cũng không dám đặt chân vào.



Đó là một khu rừng nguyên thủy chứa đựng điều bí ẩn gì?



Cao Sơn Ưng nói: “Anh cũng biết, các thiết bị trên máy bay, đều hoàn toàn tự động hóa, đại bộ phận các thiết bị đều được lắp đặt phía ngoài máy bay, nếu nhân viên quản lý máy bay muốn cắt đứt thông tin hay phá hủy thiết bị, tuyệt đối không thể làm được khi đang bay, cho nên đối với sự việc này chúng tôi hoàn toàn không thể giải thích nổi, chỉ có thể nhờ anh đến đó một chuyến”.



Lăng Độ Vũ thở dài một tiếng, anh còn có thể lựa chọn?



Lăng Độ Vũ nói: “Tôi đã từng nghe một bằng hữu Tỉ Cách Mễ nói qua, mọi người trước nay không dám vào sâu trong Hắc Yêu Lâm, đó là một địa điểm đáng sợ, nơi mà sinh mệnh có thể thần bí biến mất”.



Cao Sơn Ưng cũng thở dài một tiếng, nói: “Anh có tin điều đó không?”.



Lăng Độ Vũ thay đổi ngữ khí, hỏi: “Giả dụ máy bay đích thực rơi ở Hắc Yêu Lâm, vũ khí liệu có còn được bảo tồn nguyên vẹn không?”.



Cao Sơn Ưng nói: “Hòm đựng vũ khí được mô phỏng theo thiết kế của túi không gian, bên ngoài được bao bọc bởi vật liệu pha lê phòng nhiệt dày hai thước, có tác dụng phòng nhiệt và chấn động cao, phía trong là chất keo đông lạnh có tính đàn hồi cao, cho nên chỉ cần không phải bị phát nổ trên không trung, thì khả năng bị hủy hoại rất là nhỏ”.



Lăng Độ Vũ nói: “Thùng vũ khí có phương pháp mở đặc biệt nào không?”.



Cao Sơn Ưng nói ra một tổ hợp mật mã, nói tiếp: “Trên thế giới này, mật mã chỉ có anh và tôi biết. Ghi nhớ một chữ cũng không được sai, bởi vì thùng hàng có trang bị hệ thống tự động phát nổ, bất cứ người nào tự ý mở đều cùng với nó thịt nát xương tan”.



Lăng Độ Vũ lại thở dài.



Sự việc này không khác gì sương mù trong đêm tối, hoàn toàn không có đầu mối để



suy nghĩ. Đến Hắc Yêu Lâm, trong hoàn cảnh hiểm ác, kêu Lăng Độ Vũ phải làm như thế nào để tìm một chiếc máy bay? Việc này so với tìm kim đáy bể so ra còn khó hơn.



Cao Sơn Ưng tất nhiên là hiểu rõ cảm nhận của Lăng Độ Vũ, miễn cưỡng nói:



“Long Ưng! Tôi cũng biết nhiệm vụ này rất là khó khăn, nhưng không có ai có thể hiểu rõ Châu Phi hơn anh, chỉ có anh mới có thể tiến sâu vào khu rừng nguyên thủy đó, tìm lại hy vọng của chúng ta, cứu giúp những người trên máy bay. Lô vũ khí này ngoài số vũ khí do Điền Bổn Chính Tông quyên tặng, còn có số vũ khí thông thường do chúng ta thu thập được, giá trị ước tính lên đến mười triệu đô la, cho nên tuyệt đối không thể dễ dàng để mất”.




Hai người nói thêm một hồi, sắp đặt kỹ lưỡng chuyến đi Châu Phi của Lăng Độ Vũ rồi mới gác máy. Lăng Độ Vũ tiếp đó gọi một cuộc điện thoại đường dài đến Bắc Âu cho Trác Sở Viên, nhưng nàng không có ở đó.



Sáng ngày thứ hai, Lăng Độ Vũ đến hộp bảo hiểm cá nhân ở ngân hàng, lôi mọi đồ vật bên trong ra. Bao gồm mấy quyển hộ chiếu ngụy tạo, đại diện cho các thân phận khác nhau, trong đó có một quyển là hộ chiếu công dân của Cương Quả. Lăng Độ Vũ từng trải qua một khóa huấn luyện về hóa trang, chỉ cần chuyển thân một cái là có thể hóa trang thành một công dân Cương Quả thứ thiệt.



Ngoài ra còn một loạt vũ khí và công cụ tinh xảo, ví dụ như hai mươi bốn chiếc Thôi Lệ Bạo Vụ Đạn, khi lắp ráp vào vừa vặn thành một quyển giống sách bản đồ, có thể dễ dàng qua mắt máy chụp X- Quang của hải quan.



Còn có một miếng da ngực nhân tạo, hoàn toàn phù hợp với màu lông và hình dạng bộ ngực của Lăng Độ Vũ. Khi dán lên ngực, mắt thường khó mà phát hiện điểm khác lạ. Mặt kia của miếng da ngực nhân tạo có bày vài công cụ điện tử tinh xảo, có máy mở khóa, máy dò tìm kim loại, máy cắt bằng Rudium, đạn gây mê... Đó là những pháp bảo do đích thân Lăng Độ Vũ tự tay thiết kế, dùng một loại keo thủy tinh tạo thành, do đó có thể dễ dàng vượt qua tai mắt của máy dò tìm kim loại.



Còn có liệt tính tạc đạn được ngụy tranh thành bao thuốc lá, máy tính xách tay, kính hồng ngoại, vật liệu hóa trang...



Nhiệm vụ lần này nguy hiểm dị thường, Lăng Độ Vũ không thể không cẩn thận.



Tiếp đó trực tiếp nhằm hướng sân bay mà đi.



Trên sống mũi của Lăng Độ Vũ có thêm một cặp kính vàng, trên môi dán thêm một bộ râu đen rậm, và trên tay là quyển hộ chiếu của công dân Mỹ mà ảnh chụp không khác chút gì như hiện tại.



Cao Sơn Ưng đã chuẩn bị cho Lăng Độ Vũ thành vị khách đến Cương Quả, đó là trạm thứ nhất hướng về Châu Phi của Lăng Độ Vũ. Tiếp đó là hành trình vào sâu khu rừng nguyên thủy đầy gian nan.



Sau khi lên máy bay, Lăng Độ Vũ dặn dò nữ tiếp viên hàng không không cần đánh thức mình. Tiếp đó chìm sâu vào giấc ngủ, đó là phép ngọa công tĩnh dưỡng của Mật Tông, Lăng Độ Vũ tranh thủ nghỉ ngơi để có thể sẵn sàng ứng phó với mọi khó khăn sẽ gặp trên đường đi.



Máy bay đáp xuống Sa Địa A Lạp Bá, Lăng Độ Vũ mới tỉnh giấc. Đây là trạm chuyển khách giữa đường.



Tranh thủ thời gian đợi máy bay, Lăng Độ Vũ mua liền mấy bộ sách có liên quan Bách Mộ Đạt - Đại tam giác thần bí. Sau khi lên máy bay, Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần đọc sách hy vọng có thể tìm thấy linh cảm về vụ mất tích máy bay.



Máy bay mất tích trên Hắc Yêu Lâm và sự biến mất thần bí tại Bách Mộ Đạt, địa điểm tuy khác nhau, nhưng lại cùng giống nhau ở một điểm đó là tự nhiên mất tích tông ảnh, hoàn toàn không để lại vết tích gì.



Cứ như đã chui vào một không gian khác.



Theo nghiên cứu của khoa học hiện đại, đã đưa con người bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới. Đối với sự dò tìm vũ trụ, con người đã có cái nhìn rộng rãi, bao quát hơn; mặt khác đối với nghiên cứu về phân tử và nguyên tử cấu thành vật chất làm cho chúng ta chú ý vào thế giới nhỏ bé mà mắt thường không thể quan sát được.



Mọi vật đều do phân tử kết cấu thành, ví dụ như thủy tinh, là do một phân tử của một chất, lại thêm hai phân tử của một chất khí tạo thành.



Phân tử không phải là nhỏ nhất, cũng không phải là không thể cắt được, theo trình độ nhận thức hiện nay, phân tử là do “hạt nguyên tử” và các “điện tử” chạy xung quanh nó tạo thành.



“Hạt nguyên tử” do một số nhiều các “chất tử” và “trung tử” hợp thành. Chất tử mang chính điện, trong Thái Dương hệ của chúng ta vẫn chưa có chất tử mang phụ điện.



Thế nhưng trong giới khoa học tồn tại một giả thuyết cho rằng: chất tử mang phụ điện hay còn được gọi là “phản chất tử” nhất định có tồn tại với số lượng lớn. Đặc tính của nó so với chất tử hiện nay hoàn toàn tương phản. Vật chất do phản chất tử tạo thành gọi là “phản vật chất”. Vũ trụ do các phản vật chất tạo thành được gọi là “phản vũ trụ”.



Giả thuyết đó thật là kỳ diệu! Không cùng một không gian, điều đó có phải nói lên mối quan hệ kỳ lạ của vũ trụ chúng ta và phản vũ trụ.



“Thưa ngài Kỵ Sĩ, ngài uống chút gì không?”.



“Kỵ Sĩ” là tên gọi lúc này của Lăng Độ Vũ, anh giật mình, ngẩng đầu lên.



Đó là một nữ tiếp viên hàng không da đen, đôi mắt to đẹp, làn da đen khỏe khoắn và hàm răng trắng như tuyết đang nhìn Lăng Độ Vũ nở một nụ cười rung động lòng người.



Trên tay còn nâng mấy ly rượu màu xanh biếc, càng làm nổi bật nét đẹp mê người của nàng.



Lăng Độ Vũ tiện tay đón lấy một ly rượu, mỉm cười tỏ vẻ cám ơn. Cô nàng này còn mang dòng máu nước ngoài, khí chất thanh cao, thật là một vưu vật của sự pha trộn các dân tộc.



Đưa mắt nhìn quyển sách trên bàn của Lăng Độ Vũ, đôi mắt nàng lập tức sáng lên, kinh ngạc nói: “Ồ! Ngài cũng thích xem những loại sách như thế này ư?”.



Lăng Độ Vũ nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự tò mò thích thú của nàng, tim tự dưng đập nhanh mấy hồi, nói: “Cô cũng có hứng thú?” tay giơ giơ quyển sách.



Nữ tiếp viên hàng không da đen xinh đẹp gật đầu ngây thơ nói: “Thích muốn chết đi được”, dáng vẻ say đắm lòng người, vô cùng dễ thương. Nói xong thì bước đi.



Lăng Độ Vũ lại tiếp tục đọc sách, trong lòng vẫn đọng lại hình bóng viên ngọc đen đẹp đẽ, nàng có một vẻ đẹp tươi sáng khỏe mạnh, làm say đắm lòng người. Lăng Độ Vũ lắc đầu, rũ bỏ hình bóng của nàng tiếp viên hàng không, tập trung tinh thần đọc sách.



Đột nhiên có một mùi hương bay đến, có người ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ nghiêng đầu nhìn, chính là nàng tiếp viên vừa đi đã quay lại, nàng nghiêng tấm thân mỹ lệ ngồi lên chiếc ghế rộng rãi. Chiếc váy mini không đủ dài để lộ ra cặp chân dài tràn trề sức sống, say đắm lòng người.



Nữ tiếp viên hàng không cười tươi, cầu tình nói: “Ngài có thể nói cho tôi về Bách Mộ Đạt?”.



Lăng Độ Vũ vừa tò mò vừa buồn cười hỏi: “Cô thật sự có hứng thú?”.



Nữ tiếp viên hàng không đáp: “Thật vậy, từ nhỏ tôi đã rất thích du lịch và đến các miền đất xa lạ, cuộc sống thường nhật làm con người thấy nhàm chán, cần có một chút mới mẻ để kích thích. Ở hiện tại không thể đạt được thì cũng có thể tìm thấy trong những cuốn sách, vì vậy tôi rất thích xem các tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm”.



Lăng Độ Vũ không ngờ làm cho nàng nói ra những lời nói đó, nhưng những lời nàng nói cũng có đạo lý, sự thật thế giới trong sách có thể làm cho con người tạm thời thoát ly cuộc sống cơ cực, nhàm chán ở hiện tại, rong ruổi trong thế giới vô tận của những cuốn tiểu thuyết.



Mái tóc của nàng không dài cũng không ngắn, rủ nhẹ xuống vai, lúc này nàng nghiêng nghiêng mặt, những sợi tóc nhẹ nhàng lay động, thần thái rất đẹp.



Nàng hỏi một cách đáng yêu: “Ngài có thể nói được chưa”.



Lăng Độ Vũ hồi tỉnh, tự trách mình thất lễ, nói: “Được rồi”. Cô nàng này thật là đáng yêu, làm cho con người cảm thấy tinh thần vui vẻ, quên đi hiểm ác của cuộc sống.




Lăng Độ Vũ chỉnh dung nói: “Tam giác Bách Mộ Đạt, là chỉ thủy vực Đại Tây Dương giữa ba địa điểm bờ biển Khoa La Lạp Đa của Mĩ, quần đảo Ba Đa Lê Các và Bách Mộ Đạt. Trong phạm vi thủy vực này, phát sinh nhiều vụ mất tích bí ẩn không thể



giải thích được. Không chỉ có thuyền, đến máy bay khi vào khu vực này cũng thần bí mất tích. Đến hài cốt cũng không tìm thấy. Có người nói, khu vực này là nơi tiếp giáp với một không gian thứ hai, thuyền và máy bay mất tích có thể do sai sót đã bay vào một thế giới và vũ trụ khác, do đó không để lại bất kỳ một tung tích nào”.



Trên mặt nàng xuất hiện thần sắc sợ hãi, hai mắt không ngừng ngời sáng, thần thái như bay vào một vùng trời khác.



Lăng Độ Vũ nói tiếp: “Một tai nạn thất tung lớn làm cho mọi người khó hiểu nhất, đó là vào chiều 5.12.1945. Năm chiếc máy bay oach tạc Người Phục Thù cất cánh từ căn cứ không quân Khoa La Lạp Đa của Mỹ, sau khi tiến vào Đại Tây Dương, đến tam giác Bách Mộ Đạt thì thần bí mất tích. Sự việc không chỉ có như thế, một chiếc phi thuyền quân dụng chở mười ba người khi đang tìm kiếm tung tích của năm chiếc máy bay oanh tạc cũng đồng thời mất tích. Điều kỳ quái là lúc đó trời quang mây tạnh, khả năng xảy ra tai nạn lúc đó là rất ít. Sau khi sự việc xảy ra quân đội và các đoàn thể nhân dân đã phát động cuộc tìm kiếm rộng lớn, riêng máy bay đã xuất động hai trăm chiếc, nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích nào của máy bay oanh tạc và phi thuyền.



Cuối cùng đành phải thúc thủ vô sách, công khai tuyên bố: Chúng tôi không có cách gì giải thích cho sự kiện này“.



Nữ tiếp viên nghe đến ngẩn cả người, ngực không ngừng phập phồng, nói thầm:



“Đích thực đã xảy ra chuyện gì?”.



Lăng Độ Vũ thấy nàng nghe nhập tâm như vậy, nhịn không được nói: “Nhưng nơi làm cho máy bay và thuyền mất tích không chỉ có Tam giác ma quỷ này, Quỷ Hải ở Tây Thái Bình Dương phía nam Nhật Bản cũng nổi tiếng là vùng đất hung hiểm”.



Nữ tiếp viên hàng không như tỉnh mộng, nói: “Ài! Xin lỗi, giờ tôi phải làm việc rồi”. Nói đoạn cúi xuống hôn nhẹ vào má Lăng Độ Vũ một cái, ngọt ngào nói: “Ngài nói chuyện thật là hay”. Rồi nhẹ nhàng cất bước.



Lăng Độ Vũ cười nhẹ nhàng.



Đây cũng thể nói là một kỳ duyên. Tiếc thay bản thân đang có nhiệm vụ trong mình, bằng không bình thủy tương phùng, ngẫu nhiên phong lưu một chút cũng là niềm khoái lạc của nhân sinh.



Lăng Độ Vũ là một người có nguyên tắc và quy luật, không vì háo sắc mà làm ảnh hưởng tới việc chính, chỉ còn cách tiếc nuối bỏ qua.



Lăng Độ Vũ lại chuyên tâm quay lại trạm thứ nhất của hành trình: “Cộng Hòa Nhân Dân Cương Quả”.



Hắc Yêu Lâm không phải hoàn toàn nằm trên lãnh thổ cộng hòa nhân dân Cương Quả mà còn chạy qua nước láng giềng lân cận là Trát Y Nhĩ. Thế nhưng giao thông ở Cương Quả lại thuận tiện, ở đó có thể ngồi thuyền vào sâu trong nội địa, còn có thể ngồi trực thăng đến Hắc Yêu Lâm, đều rất là dễ dàng.



Lúc trước Lăng Độ Vũ đã từng ở Châu Phi, đã từng cứu một tộc trưởng thổ dân cư trú cạnh Hắc Yêu Lâm, hai người đã kết thành bằng hữu. Lần này đến Hắc Yêu Lâm, vị bằng hữu này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho mình.



Tiếng nói ôn hòa của cơ trưởng từ máy phát âm: “Các vị hành khách, hoan nghênh mọi người đến sân bay quốc tế của Cộng hòa nhân dân Cương Quả, hãy còn ba mươi phút đi bộ, khí hậu rất tốt, nhiệt độ là bốn mươi hai độ, cảm ơn quý khách đã ngồi chuyến bay này, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ”.



Bốn mươi hai độ, nhiệt độ đó thực là làm cho con người cảm thấy nóng nực.



Lăng Độ Vũ không phải là người bình thường. Tại một mức độ nào đó, Lăng Độ Vũ cảm thấy yêu cái nắng khốc liệt và lạc hậu của Châu Phi, tại đó mọi thời khắc đều có thể cảm thấy được sự tồn tại của sinh mệnh. Đó là điểm khác biệt với các thành thị, thủ đô tiên tiến. Trong thành thị mọi việc đều rành mạch, an toàn, tiện lợi. Không có những nguy hiểm để cảnh báo con người, làm cho con người biết được sinh mệnh có thể mất đi bất cứ lúc nào, từ đó có thể nhận thấy sự đáng quý của sinh mệnh. Cuộc sống hiện tại hóa bây giờ, đều mộng ảo và không chân thật, không có nhưng cảnh đẹp máu thịt.



Rừng núi Châu Phi chỉ có một quy luật, đó chính là quy luật sinh tồn, đó cũng là thứ quy luật duy nhất.



Người thích hợp thì tồn tại.



Mạnh ăn yếu.



Lăng Độ Vũ đối với nơi này tuyệt không xa lạ, nhiều năm trước vì giúp đỡ một số người chống lại cường quyền, Lăng Độ Vũ đã tạm trú tại Châu Phi bốn năm, về sau cuộc chính biến thất bại, Lăng Độ Vũ trở thành người duy nhất thoát nạn. Người đứng đầu chính quyền cai trị đã mời một chiến sĩ Mã Á tộc nổi tiếng hung ác triển khai cuộc truy sát Lăng Độ Vũ trong khu rừng nguyên thủy. Lăng Độ Vũ từ cái chết tìm sự sống, đánh bại người nổi tiếng phép thuật của Châu Phi - Mã Á tộc vu vương.



Đó là chiến tích của Lăng Độ Vũ.



Không có ai hợp với nhiệm vụ này hơn Lăng Độ Vũ, đương nhiên là người lựa chọn thích hợp nhất trong lòng Cao Sơn Ưng.



Cho nên kẻ định muốn ngăn chặn tổ chức lấy lại vũ khí thì người đầu tiên bị tiêu diệt phải là Lăng Độ Vũ. Tình hình trước mắt có thể nói là nguy cơ bốn phía.



Đèn trên bảng cấm hút thuốc và dây an toàn trên máy bay bật sáng.



Nữ tiếp viên hàng không da đen xinh đẹp nhẹ nhàng bước đến, lông mi cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Lăng Độ Vũ. Đến bên cạnh Lăng Độ Vũ, đút một mảnh giấy vào túi áo trên của anh. Nói khẽ vào tai: “Tìm tôi”. Rồi bước đi.



Lăng Độ Vũ lôi mảnh giấy ra, trên giấy viết bằng tên tiếng Anh - “Ngải Dung Tiên”, phía dưới là địa chỉ và số điện thoại. Nét bút có lực, không giống như nét chữ của con gái. Chứng tỏ đó là một người con gái dám nghĩ dám làm, có hứng thú với những sự việc thần bí.



Lăng Độ Vũ nhìn mảnh giấy hơn năm phút, đem tên tuổi và địa chỉ nhẩm kỹ. Cuối cùng cười khổ, vò nát tờ giấy, vứt vào thùng rác.



Mỹ nhân có tình nhưng lại không có phúc hưởng thụ.



Khi xuống máy bay, người đẹp Ngải Dung Tiên đứng ở cửa máy bay tạ khách, khí chất rúng động lòng người, hơi cúi mặt vừa thẹn thùng vừa vui mừng nhìn Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ thầm kêu một tiếng, có thể gọi là đáng tiếc, quả quyết bước xuống cầu thang.