Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 2 - Chương 2

Trước khi quay về Đoan vương phủ, Tiểu Xuân ngồi lại tiểu điếm một lúc, gọi ra mấy món, uống mấy chén trà.

Lúc rảnh rỗi có thời gian hắn đều muốn tìm đến chỗ long xà hỗn tạp mà thám thính tin tức, cùng với người nọ người kia lời ra tiếng vào, tán chuyện phiếm với nhân sĩ giang hồ về những chuyện đại sự mới phát sinh gần đây.

[Cái gì… Lục liễu sơn trang chỉ trong một đêm bị san thành bình địa?]

[Ờ… trang chủ may mắn còn sống…]

[Di… bát đại phái liên thủ tấn công Ô y giáo?]

[Ờ… Độc thủ trích tiên sống chết chưa biết, ẩn náu nơi nào cũng chưa rõ…]

[Dà… tứ hoàng tử cũng tự nhiên mất tích, bị hoài nghi có quan hệ với Ô y giáo?]

[Ấy… hẳn là mấy kẻ ở nhà ta đã quên mất không thả người, phải mau mau quay về tìm xem họ trú đóng ở đâu…]

[Không không, tại hạ chỉ là đang tự suy tự diễn thôi, cái hạng bách tính bình dân như tại hạ làm sao biết được Tứ hoàng tử đang ở nơi nào, huynh đài đây nghe lầm rồi.]

Tại tửu điếm bàn tán xôn xao cùng với bàn dân hán tử kia một chốc, nghe được giang hồ gân đây phong ba triền miên không dứt như thế nào, trang chủ Lục liễu sơn trang bị Ô y giáo cướp mất tân nương tử như thế nào, Lan Khánh lại thế nào thế nào, xác định rõ những gì vừa nghe được, Tiểu Xuân mới ôm theo mấy cái bánh bao thịt ngon nổi tiếng trong kinh thành mua ở đối diện bên kia đường quay về Đoan vương phủ.

Vào cửa, đương nhiên không ai cản, bỏ nhân bì diện cụ xuống, vừa cắn bánh bao vừa chạy đến dược phòng.

[Chạy đến náo loạn đại hôn của người ta, lại còn cướp mất lão bà của người ta, chuyện này đúng là chỉ có đại sư huynh mới đi làm.] Tiểu Xuân lầm bầm [Bất qua cướp vợ của người ta làm cái gì, chả lẽ đem về để sinh cháu?]

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tự mình bật cười to thành tiếng. Tâm tử của Lan Khánh chỉ có mình Vân Khuynh, không có khả năng!

Vào đến dược phòng, nhìn thử dược hồ đang hầm bằng lửa nhỏ trên bếp lò, đại khái cũng sắp được rồi, Tiểu Xuân lấy ra bộ y phục lấm máu rách tả tơi của mình, lựa lấy những phần (có vẻ như) chưa dính bụi bặm ô uế, tạm cho là còn sạch sẽ, lấy kéo cắt ra, đem cái mớ vải vụn dính máu ném vào nồi thuốc nấu luôn.

Tiếp đó lại chạy ra tủ thuốc phía sau tìm tới tìm lui, kiếm ra những thứ hay hay, vừa cười hi hi vừa cầm mấy thứ ấy vừa to vừa mẫm ném luôn vào nồi.

[Ngươi lại đang làm gì?]

Vân Khuynh không biết là từ đâu xuất hiện, Tiểu Xuân thấy hắn thình lình đứng bên cạnh mình cúi đầu nhìn xuống nồi thuốc, ngạc nhiên đến cứng hàm, bánh bao cũng vì vậy rơi xuống.

Vân Khuynh đưa tay đón lấy, tránh cho cái bánh bị cắn mất một miếng này rơi xuống làm hỏng cả nồi thuốc. (em không nghĩ là anh dùng miệng giữ bánh =__=)

[Ngươi đi kiểu gì mà ta không nghe thấy tiếng?] Tiểu Xuân hãi hùng nhăn nhó kêu lên.

Con bà nó, hắn lá gan đã nhỏ, nếu còn bị dọa thêm mấy lần kiểu như vậy, rồi trờ thành tâm tật như cha hắn thì làm thế nào?

[Còn không biết ngươi đang nghĩ cái gì, hồn một nơi xác một nơi, ta bước vào cũng không nghe thấy!] Vân Khuynh hừ một tiếng.

Vân Khuynh cầm cái thìa lớn cho vào nồi khoắng khoắng, vớt ra mấy mảnh vải rách nát.

[Cái này là gì đây?] Vân Khuynh hỏi.

[Y phục a!] Tiểu Xuân lấy lại bánh bao, cắn một miếng, trả lời qua loa.

[Ta đương nhiên biết đây là y phục, cái ta hỏi là ngươi cho y phục vào nồi làm cái gì?]

Tiểu Xuân dừng một chút, chớp chớp mắt rồi ngập ngừng nói [Thì… ngươi cũng biết ta là dược nhân mà… dược nhân phóng cái r*m người bình thường ngửi vào còn thấy tinh thần hưng phấn… mà máu lại còn là nguồn của tinh khí… đối với ngươi mà nói là thứ bổ nhất rồi…]

Vân Khuynh đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó sau khi bị tập kích, bộ y phục dính máu mà Tiểu Xuân cởi bỏ, hắn vốn định ném khỏi xe ngựa, không ngờ Tiểu Xuân lại giành lại.

Vân Khuynh lại nhìn xuống dưới chân Tiểu Xuân thấy một màu vừa đen vừa bẩn, bẩn đến mức không còn nhìn ra màu sắc nguyên bản của vải vóc, gương mặt trắng như tuyết ngay tức khắc hóa xanh, giọng nói cao tới chói tai, run lên bần bật [Ngươi cư nhiên dám cho ta ăn cái thứ bẩn như vậy?]

[Ờ thì… ta cũng đã cẩn thận chọn lấy những chỗ không bẩn lắm cắt ra đem nấu mà… kỳ thực đem nấu lên rồi mùi vị cũng như nhau thôi… ngươi ngửi không ra nữa đâu…] Tiểu Xuân cười bồi [Huống chi máu của dược nhân thật sự rất bổ… không nên lãng phí!]

Vân Khuynh trên trán nổi gân xanh rõ rệt, xem ra cũng sắp bùng nổ mất rồi, hắn giận đến mức ném lại cái thìa vào nồi, đôi mắt lạnh lùng cực điểm trừng trừng nhìn Tiểu Xuân, thì đúng lúc ấy, phát hiện từ trong dòng nước thuốc dày đặc sôi sùng sục đang bốc khói lòi ra một con cóc to đùng bốn chân chổng lên trời, há mồm lè lưỡi, chìa cái bụng trắng phớ.

Vân Khuynh trong nháy mắt “teng” một cái, trợn trừng còn to hơn cái chuông đồng.

Con thứ nhất lòi ra, tiếp đó là con thứ hai, rồi con thứ ba cũng chường cái mặt ra, con nào con nấy trông bộ dạng chết kinh khủng phát khiếp, hại Vân Khuynh nhìn thấy chút nữa là nôn mửa.

[Ngươi cho ta ăn thứ này?] Vân Khuynh vung tay lên một cái, nhất thời một trận kình khí phát ra, cái nồi sành đang bị nung nóng bỏng vỡ tan, toàn bộ thuốc bắn ra tung tóe.

[Ai da!] Tiểu Xuân bị nước thuốc văng trúng, đau đớn nhảy loi choi.

Vân Khuynh hừ một tiếng, xoay người rời đi [Thay vì ăn cái thứ thuốc giải xú lậu kinh tởm kia, không bằng bị độc phát mất mạng cho rồi!]

[Ai! Vân Khuynh, Vân Khuynh ngươi đừng đi!] Tiểu Xuân vừa nhảy vừa với theo bóng lưng Vân khuynh đang rời đi mà gào [Mấy con cóc đại vương ngàn năm này khó khăn lắm mới nhờ người ta tìm được cho, nói thế nào cũng là thứ quý hiếm trăm năm khó thấy, thập phần trân quý mà, ngươi đừng nổi nóng như vậy! Huống chi chết cũng chết rồi, thuốc nấu cũng nấu xong rồi. Ngươi thế nào lại nhẫn tâm nỡ để bọn chúng chết không minh vậy, tốt xấu gì cũng thử một miếng xem thế nào đã chứ!]

[Ngươi còn dám bỏ những thứ bậy bạ vào trong thuốc của ta, lần tới ta thật sẽ cho ngươi chết không minh bạch!] Vân khuynh giận dữ quay lại gào to không kém.

[Ai…] Tiểu Xuân thở dài [Thì cũng chỉ có những thứ kịch độc vô cùng như vậy mới có thể khắc chế được mấy thứ của đại sư huynh như nhện tuyết, rết ngũ sắc cùng với thất bát loạn xạ độc dược hung mãnh nhất thế gian… Dĩ độc trị độc mà… Hơn nữa càng xấu thì càng độc ngươi không biết sao? Đừng có kén chọn như vậy nữa được không?] (sai òi cưng, kinh nghiệm bản thân đây, càng đẹp mới càng độc:”>)

Trước đây ở Ô y giáo bị đại sư huynh bức uống Nguyệt bán loan, cũng không dễ dàng gì mới nôn ra được viên thuốc đó, liền cẩn thận mang giấu đi. Trải qua bao ngày cặm cụi nghiên cứu lặp đi lặp lại, phát hiện chỉ còn cách “binh hành hiểm chiêu” dĩ độc chế độc, mới có khả năng hóa giải hoàn toàn độc tính trong người Vân Khuynh.

Nhưng cái bệnh ưa sạch của Vân Khuynh nào phải chuyện một hai ngày, muốn hắn nuốt con ễnh ương chúa kia vào bụng, cho rằng muốn hắn mười năm không tắm để toàn thân dơ bẩn có lẽ cũng khó như vậy.

Xem ra sau này dược tài muốn đem nấu lên thì trước tiên còn phải băm vằm cho nát vụn thành trăm mảnh mới có thể thả vào nồi.

Tiểu Xuân quay đầu lại nhìn về phía mấy thứ nằm trong tủ thuốc, càng không thể lấy ra cho Vân Khuynh nhìn thấy, nào rắn nào chuột sặc sỡ, lại thêm độc trùng ngoại hạng xấu, thật là hết cách mà.

Mỹ nhân có lệnh, đã bước ra khỏi tẩm cung mà quay trở về, không tắm rửa cho sạch sẽ thì đừng có đến gần. (ai thèm *bĩu môi*)

Tiểu Xuân ngoan ngoãn tắm rửa xong xuôi, hầu hạ Vân Khuynh uống thuốc, rồi mới lăn lên giường chuẩn bị đi ngủ.

[Ngươi hôm nay chạy đi đằng nào vậy?]

Đương lúc Tiểu Xuân lăn lăn rúc rúc vào giường, Vân Khuynh đột nhiên lên tiếng hỏi.

[Ờ… ừm… Chạy tới … Yên Ba lâu…] Tiểu Xuân nằm yên vị trong chăn, lại quay người đối mặt với bức tường, lúng túng trả lời.

[Quay mặt về đây!] Vân Khuynh nói.

[Ờ…] Tiểu Xuân ngoan ngoãn quay người lại. Trở thân xong, lại thấy gương mặt như thiên tiên ngay sát bên cạnh, Tiểu Xuân liền thăng thiên một hồi, trên mặt không kiểm soát lại cười ngây dại.

[Ngươi đi kỹ viện làm cái gì?]

Vân Khuynh trừng trừng đôi mắt sáng trợn lên nhìn Tiểu Xuân, như không có gì bên trong, trong veo tựa như có thể nhìn thấu tận tâm can, Tiểu Xuân cứ thế mà ngắm, thật sự thích đến chết được cái gọi là băng thanh ngọc mâu này.

[Còn ngây ngốc cái gì, mau trả lời câu hỏi của ta!] Vân Khuynh vung tay tát một phát lên mặt Tiểu Xuân, nhưng thật ra lúc đáp xuống mặt chỉ giống như vỗ nhẹ.

Chỉ là một cái tát nghe không cao cũng không vang, chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ nhỏ, nói là “đánh yêu” cũng không sai.

[Ai!] Tiểu Xuân định thần lại, thở một hơi rồi nói [Nói tới Yên Ba lâu ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi phái người theo dõi ta là có ý gì?]

[Ta…] Vân Khuynh không lường trước được lại bị Tiểu Xuân hỏi ngược lại thẳng thừng như thế, nhất thời nghẹn họng, không trả lời được.

[Ta phải hỏi cho rõ ràng trước, ta đến chỗ này của ngươi, là đến làm khách hay là làm phạm nhân? Ngươi cho ta vào vị trí nào, là phải ở vào chỗ nào? Ta có phải hay không mỗi lần bước ra khỏi của đều phải để người của ngươi theo dõi? Đi đến đâu lúc về cũng phải báo cho ngươi biết?] Tiểu Xuân bắn liên thanh một tràng.

[…] Vân Khuynh xụ mắt, nhẹ giọng nói [Kinh thành không giống như những chỗ khác.]

[Cho nên nhất định phải có mấy bạch y nhân đi theo mình cả ngày?] Tiểu Xuân lại nói [Vậy ngươi nói bọn hắn võ công cao hay là ta võ công cao? Nếu như thật có kẻ nào lợi hại tấn công, ta chết một lần thì bọn họ phải chết đến mấy lần? Còn nữa, nếu ta đã không muốn cho người khác theo, ngươi có phái bao nhiêu người đi nữa thì kết cuộc cũng giống hai người kia thôi, bất tỉnh nhân sự trước Yên Ba lâu để mặc cho người khác đánh tới.]

[…] Vân Khuynh không nói câu nào.

[Không nói chuyện nữa?] Tiểu Xuân nghiêng đầu hỏi.

[Tùy ngươi.] Vân Khuynh hừ giọng.

[Ngươi cuối cùng còn có cái gì mà không thể tin ta, ta thật không hiểu nổi?] Tiểu Xuân nghi hoặc [Không phải chỉ bước ra ngoài hít thở một chút, có cái gì mà phải phái người theo? Ta nếu đã đáp ứng giúp ngươi chế thuốc giải thì sẽ không nuốt lời, mà mỗi lần ra khỏi cửa đều quay trở về trước giờ ngươi uống thuốc, ngươi còn không tin cái gì nữa?]

Tiểu Xuân có hỏi như vậy, Vân Khuynh cũng không có cách nào trả lời được.

Mà cũng có thể là trong lòng hắn từ đầu chí cuối đã không thể tin Tiểu Xuân sẽ vì vì mình mà lưu lại.

Trước nay chưa từng biết tín nhiệm ai, thình lình xuất hiện một người bảo hắn phải tin tưởng, cho dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, cũng đâu thể thuyết phục bản thân mình chân chân thiết thiết tin tưởng.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân thở dài, cũng có lúc đoán không ra Vân Khuynh là đang nghĩ gì, lại tiếp tục nói [Ta sẽ không chạy đi mất, ngươi hà tất phải phòng thủ với ta như vậy?]

[Ngươi không hiểu.] Vân Khuynh nhắm mắt lại [Ngủ đi!]

[Nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời ta, ta rốt cuộc là khách của Đoan vương phủ, hay là phạm nhân?] Tiểu Xuân chọc chọc gương mặt mịn màng của Vân Khuynh.

[Cái gì cũng không phải.]

Vân Khuynh nói vậy, khiến Tiểu Xuân đột nhiên tim ngừng đập.

[Ngươi là người của ta.] Vân Khuynh nói với vẻ mặt bình tĩnh [Không quan hệ gì tới Đoan vương phủ.]

Tiểu Xuân chợt bật cười.

Dọa chết hắn, thật là!

Hắn chút nữa còn tưởng Vân Khuynh nói rằng trong mắt mình hắn chả là cái gì cả!

May mà sau đó còn nói thêm một câu, trái trym bé nhỏ trong lồng ngực đập loạn thình thịch, vừa rồi chấn động mà biến chuyển, làm cho hơi thở cũng có mấy phần bất ổn.

Lại nói bản thân hắn từ lúc nào lại không chịu nổi một đòn như thế, mỹ nhân chẳng qua cũng chỉ là nói một câu tùy tùy tiện tiện, hời hợt thản nhiên, lại có thể khiến hắn trong lòng đại loạn không cách nào tự chủ.

Cái này… Cái này thật sự không ra gì!

Bản thân hắn thế nào lại để người này trong mắt đến thế?

[Vân Khuynh… Vân Khuynh…] Tiểu Xuân thấp giọng than thở […ai… Ta nên làm thế nào với ngươi đây…]

Vân Khuynh không lên tiếng.

Tiểu Xuân thấy đối phương không phản ứng, liền theo đó cũng nhắm mắt lại, mà nằm xoay qua xoay lại mãi trên giường, rốt cuộc cũng không tài nào ngủ được.

Tiểu Xuân lại mở mắt ra, dịch người sang phía Vân Khuynh.

[Vân Khuynh, ngươi còn tỉnh không?]

[Đừng làm ồn, mau ngủ đi!] Vân Khuynh trả lời.

[Trên người còn đau không? Ta giúp ngươi độ khí được không?] Tiểu Xuân nói giọng nhẹ nhàng êm dịu hết mức.

[Không cần.] Vân Khuynh chỉ là đáp lại rất ngắn gọn.

[Vân Khuynh, ta tự nhiên rất muốn hôn ngươi, ngươi cho ta hôn một cái được không?] Tiểu Xuân lại hướng sang phía Vân Khuynh dịch dịch người, đến khi gần như áp sát lên người Vân Khuynh, cảm nhận được hơi thở của người đó phảng trên mặt mình mới thôi.

Mà hơi thở của Vân Khuynh cũng đột nhiên chuyển loạn, không trả lời lại Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân cười cười, miệng cũng như vậy mà áp vào, đặt trên môi của Vân Khuynh.

[Vân Khuynh, môi của ngươi thật ngọt, hôn lên đến mấy lần vẫn như vậy, vừa thơm lại vừa ngọt, làm người ta thật muốn cắn xuống.]

Tiểu Xuân thì thầm nói, hàm răng nhẹ nhàng nuốt lấy môi của Vân Khuynh, cắn tới lần này lại lần khác. Vân Khuynh chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được liền mở khóe miệng mới nãy đang khép chặt, để đầu lưỡi Tiểu Xuân chầm chậm tiến vào thăm thú… [Ưm…]

Hơi thở khó kiềm chế được, cũng không biết là từ ai phát ra.

Tiểu Xuân có cảm giác Vân Khuynh đang ôm lấy hắn, cuốn lấy lưỡi hắn không ngừng cọ xát mút vào, không hể gấp gáp, mà ngập tràn quyến luyến dày đặc, liếm vào trong miệng hắn từng chỗ từng ngóc ngách, tựa như muốn tỉ mỉ thưởng thức tất cả mọi chỗ.

Vốn chỉ là một nụ hôn đơn thuần, mà theo đó là sự xâm nhập không ngừng và thân thể ôm ấp quấn quýt, dục niệm từ từ cháy rực, cất lên lởi kêu gọi khó cưỡng.

Cảm thấy vật thể nóng rực bên dưới thân Vân Khuynh chọc vào mình, Tiểu Xuân không lường trước đến sự tình lại chuyển biến nhanh như vậy, hai mắt mông lung mở ra, mà lúc này, Vân Khuynh cũng đang nhìn hắn.

Trên thân hai người chả biết từ lúc nào sạch sẽ không còn một mảnh vải, mà con ngươi Vân Khuynh cũng không còn trong suốt như vừa rồi, đã trở nên mờ mịt rối loạn, là dục vọng mãnh liệt đã bị Tiểu Xuân khuấy động đánh thức. (ó__ò thân thể nhạy cảm của em Khuynh)

[Ta chỉ là muốn hôn ngươi mà thôi!] Tiểu Xuân cười ngượng, không nghĩ tới lại trở nên như thế này.

[Ta thích ngươi hôn ta.] Vân Khuynh nói vậy, sau đó lõa thân bước xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái bình nhỏ bằng ngọc.

[Cái gì vậy?] Tiểu Xuân hỏi.

Vân Khuynh mở bình ra, ngón tay thôn dài trắng nõn móc ra từ trong đó một ít chất cao, hơi tách hai bên đùi của Tiểu Xuân ra, rồi đưa ngón tay tiến vào.

Tiểu Xuân khe khẽ cau mày, hầm hừ một tiếng.

[Đây là thương dược do ngươi chế ra, lần trước ta thấy nó gặp nước thì biến thành dạng cao trơn, liền làm thêm một chút.] Vân Khuynh nâng cao hạ bộ của Tiểu Xuân, nhẹ nhàng đem chính mình tiến nhập vào bên trong.

Chính Tiểu Xuân còn không biết thuốc trị thương của hắn có công dụng như vậy, lần trước chỉ thuần túy là vì bị Vân Khuynh làm tổn thương, mới cần hắn dùng thuốc bôi, nhưng Vân Khuynh đúng là học một hiểu ba, lập tức nghĩ ra cách dùng thuốc thế này.

Quá trình tiến nhập chậm chạp dễ khiến con người ta mất bình tĩnh, Vân Khuynh đột nhiên hung hăng đẩy mạnh một phát, đem toàn bộ hoàn toàn tống nhập vào phía bên trong tối tăm chặt chẽ của Tiểu Xuân.

[Ư…] Tiểu Xuân cong người lên, cảm giác khó chịu quá mức cường liệt này khiến hắn phát run, trước mình xuất ra chút ít chất lỏng.

Vân Khuynh cùng lúc bắt đầu chuyển động, mạnh mẽ tấn công vào hạ thể của Tiểu Xuân, nhè nhẹ rút ra, lại thẳng tắp tiến vào, thâm nhập ra vào không ngừng tại huyệt nội của Tiểu Xuân như theo một quy luật đều đặn.

Tay hắn nắm lấy phân thân đang dựng cao lên của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lập tức kêu lên một tiếng, như rên rỉ mà cũng như khóc lóc.

[Đừng đụng vào chỗ đó!]

Vân Khuynh cảm giác phần nội bích của Tiểu Xuân đang gắt gao bao bọc lấy hắn bắt đầu tinh tế co rút, rung động bé nhỏ đó lại mang đến một cảm giác kích động cuồn cuộn bốc lên, hắn không ngừng xoa nắn vuốt ve phân thân của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân càng rên rỉ, càng khiến cho động tác của hắn thêm khẩn trương.

Tiểu Xuân bị quấy nhiễu đến mức trở nên thất thần, đôi mắt ngấn nước như sắp trào ra đến nơi, da thịt màu mật lại nhàn nhạt gợi lên sắc hồng, tựa như phấn điêu ngọc trác, khiến Vân Khuynh cũng không có cách nào ngăn chặn ham muốn của mình, càng đắm chìm vào đả phá, càng muốn đem hắn chiếm lấy toàn bộ, xâm phạm hắn, muốn nhìn thấy hắn ở trước mặt mình rên rỉ ai hào không thể kiềm chế.

[Vân Khuynh… Vân Khuynh… Được rồi…] Tiểu Xuân thở hổn hển, hai mắt đẫm nước [… Không muốn… Được rồi… Được rồi…]

Tiểu Xuân nói những ra những lời vô nghĩa lộn xộn.

Vân Khuynh hơi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt phân thân của Tiểu Xuân, ràng buộc không còn, Tiểu Xuân ngẩng đầu khẽ mấp máy môi, thân thể run lên một trận, tiết ra dịch thể dính đầy lên lòng bàn tay Vân Khuynh.

Dư vị trong cơ thể còn chưa qua đi, Vân Khuynh nhè nhẹ rút ra, nghe được tiếng kêu khẽ từ Tiểu Xuân, lập tức lật người hắn lại, từ đằng sau lại mãnh liệt đâm vào.

[Ưm…]

Nhờ có cao dược hỗ trợ, Tiểu Xuân không cảm thấy đau, trong thân thể chính là đang dâng lên cuồn cuộn sóng nhận chìm lý trí con người, làm cho hắn cảm nhận được thứ cảm giác kỳ lạ như muốn gào thét đến điên cuồng.

Hai tay hắn bấu chặt vào chăn nệm, không ngừng chịu trận dưới sự công kích kịch liệt từ Vân Khuynh, tại thân hạ của Vân Khuynh không thể khống chế lại mà bật ra thành tiếng, thứ âm thanh ngân nga từ khoang mũi thoát ra, còn mang theo cả tiếng khóc vang cùng hơi thở dốc, mà cả chính hắn nghe thấy còn phải đỏ mặt.

Hết lần này tới lần khác bị xâm phạm liên tiếp, Tiểu Xuân toàn thân run rẩy không ngừng, toàn bộ khí lực tựa như đều bị Vân Khuynh đoạt mất, chỉ có thể mặc cho hắn tại khu vực đáng xấu hổ của mình mà ra vào không ngừng, tiếp nhận thứ khoái cảm khó thể nhẫn nại.

[Không được… đừng…]

Vân Khuynh đã là lần thứ tư bắn trọc lưu vào bên trong hắn, Tiểu Xuân vô lực huơ tay cầu xin.

Vân Khuynh cúi đầu nhìn xuống thấy hai mắt Tiểu Xuân trào nước mắt, mị hoặc làm cho hắn không thể nào chống cự lại, ngập tràn vẻ trìu mến yêu thương. Hắn không thể nhịn được mà cúi xuống hôn lên miệng Tiểu Xuân, cùng lúc áp người xuống, chầm chậm đem chính mình tiến vào lần nữa, lại bắt đầu chuyển động.

[Ư…]

Tiểu Xuân bị dày vò đến mức nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

[Ta chết… chết mất… chết mất…]

Miệng tuy nói như vậy, có điều bản thân lại bi thảm phát hiện ra, tiếng kêu khóc thống khổ của mình, nghe ra không khác âm thanh đang rên rỉ là bao.

[Ư…]

Hắn dưới sự bãi lộng của Vân Khuynh, không ngừng run lên từng trận.

Bị Vân Khuynh chiết đằng đến mức đó, Tiểu Xuân khí lực toàn thân đều bị rút cạn, đạn tẫn lương tuyệt (*), trở mình một lượt liền ngủ đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, đến khi tỉnh lại thì không còn biết ngày tháng là thế nào, chỉ có thể xoa xoa hai con mắt mờ mịt, yếu ớt ngồi bên giường chờ người mang cơm lên. Dùng bữa xong, Vân Khuynh cũng chưa thấy về, cho rằng người này nhất định là lại đi lo liệu mấy thứ chuyện triều chính.

Lão hoàng đế hiện tại tính mệnh leo lắt, cũng không biết là còn chống cự được đến khi nào, cho nên người sẽ kế thừa hoàng vị đương nhiên là một trong số các hoàng tử. Mà hắn cũng chưa hề quên Vân Khuynh thuộc một trong số đó, chuyện hoàng vị này cho dù quản hay không quản, chuyện thoáng qua hoặc giả còn chưa tới, Vân Khuynh cũng là nên an bài một phen. Vừa bước xuống giường, thị nữ lập tức mang áo tới cho hắn mặc vào.

Chẳng biết có phải Vân Khuynh lúc trước nhìn thấy hắn mặc áo bông đỏ cho rằng như thế là đẹp không, sau đó phân phó thuộc hạ thay hắn chuẩn bị, thì đều là cùng một loại y phục thế này.

Có điều là áo dài áo ngắn bất kể là áo gì đi nữa, tất cả đều chỉ có một màu trắng, Vân Khuynh bản thân hắn chỉ mặc màu trắng, lại nói chính hắn bây giờ là người của Vân Khuynh, cho nên cũng chỉ có thể mặc màu trắng.

Thay xong áo bông viền lông cáo ấm áp, Tiểu Xuân cười nói với thị nữ kia [Đa tạ tỷ tỷ, làm phiền tỷ tỷ rồi!]

Nhìn thấy trong phút chốc cả gương mặt xinh đẹp của nhân gia đều muốn hồng lên, hắn vui đến mức khẽ ngâm tiểu khúc chạy biến ra ngoài.

Vị trí nhốt phạm nhân của Đoan vương phủ Tiểu Xuân từ sớm đã mò ra, hắn chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tiến vào trong lao phòng không thấy ngày đêm sáng tối ra sao. Tiểu Xuân rón rén nhẹ nhàng tìm từng gian từng gian một, cuối cùng cũng tìm đến được phòng giam phạm nhân đang nhốt tứ hoàng tử Đông Phương Tề Vũ.

[…] Tiểu Xuân từ phía bên ngoài song sắt ngồi xổm xuống.

[…] Tề Vũ ngồi xếp bằng trên đống rơm, không nói lời nào.

Hai người cứ thế mà nhìn nhau một hồi, Tiểu Xuân mới mở miệng nói [Thật ngại ghê, gần đây có trà thì há miệng uống có cơm thì chìa tay, được chăm bón thật quá tử tế, đầu óc lại đặc sệt, cư nhiên có thể quên mất tứ hoàng tử còn ở chỗ này.]

[Ngươi tới làm gì, muốn xem hí?] Tề Vũ lạnh lùng nói.

[Tới để thả ngươi!] Tiểu Xuân hai tay nắm lấy song sắt, dí mặt lại gần nhe răng cười với Tề Vũ.

Tề Vũ hừ lạnh, quay mặt đi.

Tiểu Xuân cũng không để bụng, hắn rút ra thanh lợi khí thần binh chém bùn như chém sắt Long ngâm kiếm chém một nhát xuống khóa, tức khắc vang lên tiếng xiềng xích đứt đoạn.

Long ngâm kiếm là lúc trước tại Lục liễu sơn trang chứng tỏ bản lĩnh leo lên lôi đài đối chiêu, là Bạch hồ tử lão nhân gia Hàn Trai cho hắn mượn. Sau đó đại sư huynh đem hắn về Ô y giáo, vốn tưởng Long ngâm kiếm rơi xuống đất Hàn Trai cũng sẽ nhặt về, không dè lại là Vân Khuynh cầm lấy luôn.

Tiểu Xuân chém khóa xong lại thu kiếm về nhìn ngắm thân kiếm cẩn thận một lượt, rất tốt, hoàn mỹ như lúc đầu không khuyết đi một mẩu, tiếp đó lại mang Long ngâm kiếm trở về bên thắt lưng. Kiếm này chỉ là mượn mang đến dùng thử, Tiểu Xuân trong lòng đã quyết định sau này còn phải mang trả lão nhân gia, nếu chẳng may làm hư hỏng thì quả thật không chấp nhận được. (hờ, vậy mà còn mang thử ^__^)

[Tiểu thất phái ngươi đến?] Tề Vũ quan sát động tác của Tiểu Xuân, cảm thấy không giống. Vân Khuynh nếu như muốn thả người đương nhiên sẽ cho người mang chìa khóa đến mở cửa, chứ không phải cho Tiểu Xuân cầm kiếm tới chặt khóa.

[Đương nhiên không phải rồi!] Tiểu Xuân cười to thành tiếng nói [Tiểu thất nhà ngươi ôm xô quá nhiều chuyện quên mất luôn rồi, cho nên ta mới thay hắn tự quyết đây!]

Tề Vũ nheo mắt nhìn Tiểu Xuân, thật sự không hiểu nổi tên tiểu quỷ trước mặt mình trong bụng đang tính toán điều gì.

[Điều kiện trao đổi? Ngươi muốn cái gì?] Tề Vũ hỏi.

[Không muốn cái gì cả, cũng không định trao đổi cái gì với ngươi. Triệu Tiểu Xuân toàn thân thượng hạ chẳng có thứ gì đáng giá, quý nhất có lẽ chính là thanh Long ngâm kiếm này rồi, mà dù sao nó cũng không phải của ta!] Tiểu Xuân hướng về phía Tề Vũ cười rạng rỡ. (thứ quý giá là tấm thân anh ấy chớ:”>)

Gương mặt tươi cười bình thản không toan tính của Tiểu Xuân, khiến Tề Vũ nhìn ngắm ngây người.

Tiểu Xuân đến bên cạnh Tề Vũ, một tay kéo hắn đứng dậy, phát hiện hai chân Tề Vũ chảy máy đầm đìa không rõ là vết thương gì, liền nhíu mày, lại đặt Tề Vũ xuống, lấy ra thương dược bôi lên giúp hắn.

[Lần này lại hạ độc gì đây?] Tề Vũ cười lạnh.

[Độc này là kim sang dược, còn gọi là “Huyết kiến sầu”, tên sao nghĩa vậy, máu chảy ra mà nhìn thấy nó liền phát sầu, bởi vì công hiệu của nó phi thường thần kỳ, dùng tam thất, bạch cập, nhân sâm với một đống dược tài bổ khí cầm máu làm ra nó.] Tiểu Xuân cười, xé ra một mảnh y phục băng bó cho Tề Vũ rồi nói [Hơn nữa trong đó còn có thêm máu của dược nhân vô cùng trân quý trên trời dưới đất có một không hai, ta mất bao nhiêu thời gian công sức mới nghiên cứu chế ra. Thương thế của ngươi không nhẹ, bôi thuốc lên trong vòng ba ngày đừng động vào nước, sau ba ngày lại thay thuốc, kéo dài nửa tháng, chân sẽ khỏe lại. Tay của Vân Khuynh ngày đó gần như bị đại sư huynh chém đứt, cũng là dùng thuốc này, hiện giờ ngươi xem tay hắn có thể hoạt động còn có thể cầm kiếm chém người, ta không lừa người, thật sự, đây là thuốc tốt a!]

Hắn đem dược bình màu vàng nhét vào trong ngực Tề Vũ, lại đỡ đứng dậy.

[Thay vì làm mấy chuyện vô nghĩa này, không bằng đưa ta nửa phần giải dược còn lại.] Sắc mặt cùng với giọng nói của Tề Vũ vẫn không có thiện cảm.

[Cái gì nửa phần giải dược?] Tiểu Xuân ngây người.

[Ngươi ngày đó ở trong rừng hạ độc lên người ta không nhớ sao?] Tề Vũ thật sự muốn đem tên ôn dịch trước mặt mình đây nghiền nát cái đầu ra luôn, tự mình hạ độc tự mình quên cư nhiên có thể như vậy mà nhởn nhơ.

[Ngươi nói cái đó… a… ha ha ha…] Tiểu Xuân đột nhiên cười to.

[Triệu Tiểu Xuân, đừng tưởng ngươi nhỏ ra một chút ơn huệ như vậy, ta sẽ chấp nhận bị ngươi làm nhục!] Tề Vũ vung tay tát Tiểu Xuân một cái, mà Tiểu Xuân không lường trước hắn sẽ hành động thế này, cứ thế mà ăn một đòn.

[Ai da!]

Tiểu Xuân ai oán kêu lên, ôm ngực nói [Ta đâu có hạ độc ngươi, hôm đó là lừa ngươi thôi! Chỉ là cầm lấy độc châm Vân Khuynh đã dùng qua trừ đi hơn nửa độc tính rồi mới đâm lên huyệt đạo trên người ngươi, cho nên ngươi mới có dấu hiệu bị trúng độc lại không sử được lực, nhưng mà độc đó quá nhẹ, qua một lúc là hết rồi!]

[Ngươi…] Tề Vũ đề khẩu khí, phát hiện ra khí hải tô nhuyễn đích xác là không nghiêm trọng giống như mấy ngày trước, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Xuân, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát tên này mà nuốt chửng.

Nghỉ đến hắn Kính vương cả đời anh danh, cư nhiên lại chịu trận trong tay tên tiểu tử này, bảo hắn làm sao chịu nổi?

[Đừng nói nữa, ta sợ Vân Khuynh trở về, chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi!] Tiểu Xuân cũng không buồn để tâm vẻ mặt tức giận bừng bừng phát hỏa của Tề Vũ, một tay kéo Tề Vũ dựa vào lưng mình, không lãng phí sức lực xốc cả người lên lưng cõng hắn chạy ra ngoài.

[Đúng rồi, ngươi có biết đám bộ hạ bịt mặt của ngươi bị nhốt ở chỗ nào không?] Tiểu Xuân nhẹ nhàng thản nhiên bước nhanh đi, mặt không biến hơi không đứt.

[Ngươi cho rằng tiểu thất sẽ để bọn chúng sống? Suy nghĩ cũng thật ngây thơ quá đấy!] Tề Vũ nói.

Tiểu Xuân bước đi hơi lảo đảo một chút, nhưng lập tức định tâm trở lại, đi tiếp ra khỏi đại lao.

Bên ngoài địa lao nằm lăn lóc một đống người, toàn bộ là kiệt tác của hắn.

Tề Vũ chưa từng thấy kẻ nào có khả năng dùng mê dược cao tay như vậy thần không biết quỷ không hay, thuộc hạ mà Vân Khuynh phái tới để canh gác hắn đều là cao thủ nhất đẳng, vậy mà đều địch không lại tên tiểu quỷ này.

Lại nghĩ đến kịch độc trên người Vân Khuynh là do tiểu tử này hóa giải, Tề Vũ bất đắc dĩ thừa nhận, không nói tới giá trị bên ngoài là thân thể của dược nhân, Triệu tiểu Xuân tên quỷ linh tinh này đúng là nhân tài thế gian không có được bao nhiêu.

Nếu không phải phụ vương cần có tâm đầu linh khiếu huyết của hắn mới có thể sống, Tề Vũ hắn nhất định đoạt lấy tên tiểu tử này từ Đoan vương phủ, thu nạp hắn làm thuộc hạ của mình.

[Ngươi… tại sao lại cứu ta?] Tề Vũ nhịn không được, liền hỏi.

[Ai… dẫu sao cũng là người một nhà, ngươi mà đợi lâu thêm một chút, không phải bị mấy tên coi ngục đó đùa giỡn đến chết, thì cũng là một ngày nào đó Vân Khuynh ba máu sáu cơn đem ngươi giết chết, ta cứ nhân lúc còn sớm cứu ngươi ra thì tốt hơn!] Tiểu Xuân nói.

[Người một nhà…] Tề Vũ hừ mũi [Nhân gia có người một nhà, người trong cung làm sao có…]

[Kỳ thực ta cảm thấy ngươi cứng ngắc giống như tam sư huynh của ta vậy, bình thường lúc nào cũng thích tươi cười tính tình lại vui vẻ, nhưng hễ ai mà động vào chỗ đau của hắn, hắn tuyệt đối sẽ đuổi theo người ta đuổi đến tận chân trời góc bể, cho tới khi chém được người ta mới thôi. Nhưng hắn đối với các sư huynh đệ của mình cũng tốt không ai bằng, hắn thường nói người một nhà, chính là người một nhà, nếu như người thân không giúp đỡ người thân, vậy còn có ý nghĩa gì?] Tiểu Xuân nhớ lại sư huynh ở Thần tiên cốc, trên mặt gợn lên tiếu ý, âm thanh cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Tiểu Xuân lại nói [Ta có lúc còn nghĩ, rõ ràng là cùng một loại người, làm thế nào mà nuôi trong cung so với sống tại nhân gian, lại có sự khác biệt lớn đến vậy. Nếu như ngươi cùng Vân Khuynh mà cũng từ Thần tiên cốc mà lớn lên như bọn ta, thì ngày hôm nay sẽ không trở thành như vậy chứ! Bức tường ngăn cách trong cung vừa cao lại vừa hiểm trở, bức bách người, cũng bức bách nhân tâm. Tâm đã bị vây hãm, thì con người làm sao có thể bình thường, đã không bình thường rồi, lại dễ dàng biến thành kẻ điên. Phụ tử huynh đệ vì cái ngôi vị đó mà tranh đoạt đến mức người chết ta sống, chết hết người này đến người khác, vậy ngồi trên cái ngôi vị kia thật sự sẽ khoái hoạt chăng?]

Tiểu Xuân cứ thao thao bất tuyệt, Tề Vũ lảng lẳng không nói gì, chỉ nghe.

Thì là không khoái hoạt, nhưng còn có cách nào khác?

Cho dù ngươi không hại người, người ta vẫn sẽ đến hại ngươi; ngươi không giết người, thì vẫn sẽ có người đến giết ngươi.

Máu tuôn là chuyện muốn tránh cũng không khỏi, chuyện này vốn đã chính là tranh chấp chốn hoàng cung.

Mang người lén lút chuồn ra khỏi Đoan vương phủ thuận lợi, Tiểu Xuân quanh quẩn vài vòng trên đường, đột nhiên dừng lại nhíu mày nhăn mặt.

[Lại làm sao vậy?] Tề Vũ nổi giận hỏi.

Cái tên Triệu Tiểu Xuân này không hiểu tại sao lại to gan lớn mật đến thế, cõng trên lưng Kính vương hai chân đầm đìa máu còn ngang nhiên đứng trên đường lớn, là muốn gọi người đến bắt cả hai đi sao?

[Ai…] tiểu Xuân thở dài nói [Ta quên không hỏi ngươi một chuyện?]

[Có chuyện gì không thể vừa chạy vừa nói được sao?] Tề Vũ gào lên [Ngươi không dừng lại thì không được à?]

[Không dừng lại không được!] Tiểu Xuân ngưng một chút, mới cười khổ mà nói [Vì ta đâu có biết Kính vương phủ đi đường nào? Chỉ sợ chạy sai, vậy càng mò thì càng xa!]

Tề Vũ thiếu chút nữa thì đứt hơi đứt tiếng [Chạy thẳng đường lớn phía đông, qua Phù dung phường thấy một cây dong già thì rẽ phải, băng qua cầu thì tới. Mau chạy!]

[Được được được!] Tiểu Xuân liên thanh trả lời.

Cái tên Đông Phương Tề vũ này, gào lên mà cũng giống tam sư huynh đến thế, thật là hung dữ không ai bằng mà.

Theo sự chỉ dẫn của Tề Vũ mà chạy mấy vòng, không đi cửa chính mà leo tường xông vào, đương lúc đưa hắn vào trong chính điện, đã làm kinh động trong ngoài cả đống người, nhất thời thị vệ của Kính vương phủ ùa tới bao vây, cả quản gia cũng hộc tốc chạy tới.

Lão quản gia nhìn thấy chủ nhân trên lưng Tiểu Xuân, gào lên âm thanh già nua lo lắng [Điện hạ… điện hạ…]

Quản gia lại nhìn Tiểu Xuân, hiểu được người này nhất định chính là ân nhân cứu mạng của chủ nhân, liền cuống quýt cúi đầu cảm tạ [Tiểu tráng sĩ… vị tiểu tráng sĩ này…]

Khoảng thời gian đó vô cùng hỗn loạn, Tiểu Xuân cõng Tề Vũ trên lưng, đi theo lão quản gia vác hăn về phía tẩm cung, mà gia quyến của Kính vương cũng đổ xô ra, nào là vương phi a, nào là thiếp thất a, ca kỹ chạy ra vừa đợi vừa nước mắt rưng rưng lật đật hỏi thăm, nhưng toàn là bị Tề Vũ tâm tình không tốt mà đuổi xuống hết

Tiểu Xuân cũng phải vất cả lắm mới dặn dò xong quản gia giúp Tề Vũ bôi kim sang dược thế nào, tiếp đó vừa định rời đi cho sớm, Tề Vũ phất tay một cái, một đám thị vệ xông tới, cô lập toàn bộ tẩm cung với bên ngoài, quây Tiểu Xuân vào giữa.

[Ầy…] Tiểu Xuân ngây người, quay đầu lại, cười khổ với Tề Vũ.

[Ngươi cho rằng tự mình đưa đầu vào miệng cọp rồi, ta lại có thể dễ dàng cho ngươi đi như vậy?] Tề Vũ cũng cười theo, gương mặt thản nhiên còn mang vẻ khinh bạc, lại khôi phục sự cao ngạo vốn có của vương tôn công tử trước đó.

[Đây là ngươi ơn đền oán trả đó hả?] Tiểu Xuân bất đắc dĩ nói.

[Ngươi trước đó lừa ta trúng độc hại ta bị bắt trong tay tiểu thất, khiến thủ hạ của hắn gần như phế ta, ta bây giờ bất quá chỉ là mang thù đó trả lại cho ngươi, vậy có tính là ân đền oán trả không?] Tể Vũ lăn người xuống giường, cầm lấy một bông hoa đùa nghịch, nói chuyện với Tiểu Xuân bằng cái kiểu một chút cũng không chuyên tâm.

[Thật sự không để ta quay về?] Tiểu Xuân hỏi.

[Đúng là không cho, thì ngươi làm gì nào?] Tề Vũ cười nhẹ hai tiếng.

[Không còn muốn trị bệnh cho hoàng đế nữa?] Tiểu Xuân suy nghĩ vòng vo một chút, lại nói [Vậy thương lượng chút đi, lệnh cho những người ngoài kia lui ra, để ta đi, ta sẽ chữa bệnh của hoàng đế!]

Tề Vũ mắt sáng ngời, nhưng ngay lập tức lại tối sầm [Ngươi nói chắc không? Vậy phải nhân lúc còn sống này móc tim của ngươi từ trong ngực ra đi!]

[Không cần phiền phức như vậy!] Tiểu Xuân xua tay nói [Ta hỏi ngươi, hoàng đế dây dưa như vậy được bao lâu rồi?]

[Sắp tròn ba năm.]

[Ba năm, lâu như vậy mà còn chưa chết được, vậy là vẫn còn có thuốc cứu được. Y bệnh vốn chỉ sợ thứ bệnh vừa nặng lại vừa gấp, mới là không cứu được.] Tiểu Xuân tràn trề tự tin nói [Ngươi chỉ cần lấy cho ta một phần thịt thối từ trên người hoàng đế, khẳng định trong vòng nửa tháng có thể đưa cho người thuốc chữa.]

[Là thật?] Tề Vũ hai mắt lại sáng lên.

[Là thật!] Tiểu Xuân mạnh tay vỗ ngực đảm bảo.

Tề Vũ đột nhiên nhìn Tiểu Xuân, nheo nheo mắt nói [Ngươi cũng biết trị khỏi bệnh cho phụ vương của ta có nghĩa là gì không? Nếu như ngươi thật có khả năng đó, ta không tin tiểu thất lại không bảo ngươi tiến cung trị bệnh cho phụ vương. Thành thật nói ta biết, ngươi lại đang tính toán mưu kế gì, đừng nghĩ ta sẽ dễ dàng tin tưởng ngươi, cái tên tiểu quỷ gian xảo nhà ngươi!]

[Ai, ai thèm tính toán mưu kế hả!] Tiểu Xuân nói [Ta có dùng cái gót chân mà nghĩ bậy cũng biết người nào trị khỏi bệnh cho hoàng đế, hoàng đế lập người đó làm người thừa kế, Vân Khuynh từ đó giờ không bảo ta đi chữa bệnh, mà hắn cũng không hề hứng thú với hoàng vị, cái đồ nhà ngươi đúng là nghĩ quá nhiều, cũng là quá tạp nham rồi. Ta bất quả cũng chỉ đơn thuần là vì cái thân phận đại phu, muốn chữa trị cho một bệnh nhân bị đau bệnh dày vò thôi!]

[Hừ, ta nghĩ quá nhiều? Ta nếu không nghĩ quá nhiều, vậy còn có thể sống được đến ngày này giờ này sao?] Tề Vũ lạnh lùng.

Tiểu Xuân nhìn chằm chằm Tề Vũ, chớp mắt, tiếp đó bước tới phía trước, đưa một tay lên trán Tề Vũ, một tay đặt trên trán mình.

Tề Vũ bị động tác đột ngột như vậy của Tiểu Xuân làm cho giật mình, động cũng không động, hai mắt chỉ trừng lên nhìn Tiểu Xuân, trong bụng thầm nghĩ người này nếu tiếp đó còn dám có hành động nào xấu xa khác nữa, cho dù là ngọc nát vàng tan cũng phải mần thịt tiên tiểu tử thúi này.

Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn mấy thứ phương hình khỉ tỉnh(**) hoa lệ trong kính vương phủ, lầm bầm tên mấy vị thuốc, sau đó cúi đầu nhìn thấy Tề Vũ toàn thân căng cứng đang đề phòng mình thì không nhịn được bật cười.

Tiểu Xuân nói [Ngươi hiện tại đang phát nhiệt, là do vết thương gây nên, càng lúc sẽ càng khó chịu, nhưng mà không sao, ta viết cho ngươi đơn thuốc, ngươi uống rồi có thể ngăn chặn bệnh phát.]

[Lão nhân gia!] Tiểu Xuân quay đầu lại, cười hi hi hướng về phía lão quản gia đứng cúi đầu im lặng một bên mà gọi [Lấy bút mực tới đây có được không, để tại hạ viết cho tứ điện hạ nhà các ngươi một đơn thuốc!]

[Được!] Lão quản gia tuy già, râu tóc cũng trắng phau phau, mà động tác linh lợi phi thường, chả mấy chốc đã mài xong mực, bày ra trên bàn.

Tiểu Xuân ngây ngốc nhìn tờ tuyên chỉ (***) thượng hạng còn có mùi thơm, nghỉ thấu suốt, mới chậm rãi viết xuống mấy vị thuốc hữu ích dành cho Tề Vũ, mà còn phân lượng, ước tính thành viên thuốc đàng hoàng.

Tề Vũ cả người ngây ra, cứ thế mà nhìn bóng lưng của Tiểu Xuân đang viết đơn thuốc cho mình, nhớ lại lòng bàn tay mát lạnh của hắn mới nãy đặt trên trán mình, trong lòng se thắt, lồng ngực chẳng hiểu vì sao thở lại không ra hơi.

[Ta… ta đối với ngươi như vậy… ngươi tại sao còn…] Tề Vũ hỏi.

[Đều đã nói rồi, người một nhà cả!] Tiểu Xuân cười một tiếng.

[Người một nhà?] Là vì hắn cùng Vân Khuynh có mối quan hệ huyết thống, người này mới giúp hắn? Nghĩ đến đấy, Tề Vũ lại cảm thấy có chút không vừa lòng, hóa ra là đều là nhờ phúc của Vân Khuynh [Tiểu thất thật sự tốt thế nào, đến mức có thể khiến ngươi vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy?]

[Hắn tốt với ta, ta lại tốt với hắn!] Tiểu Xuân lại cười nói [Ta thật cũng không hiểu nổi các người làm sao lại ghét nhau vậy?]

Lời nói của Tiểu Xuân lại khiến Tề Vũ bật cười to thành tiếng.

[Sao vậy, ta đã nói sai chỗ nào, lại khiến ngươi cười đến mức đấy?] Tiểu Xuân đưa tờ đơn đã viết xong xuôi cho quản gia, quay lại nhìn Tề Vũ đang cười đến mức khó thể diễn tả.

[Triệu Tiểu Xuân, cái đầu ngươi rốt cuộc là giấu cái gì trong đó? Người khác tốt với ngươi, thì ngươi tốt với hắn?] Tề Vũ hừ liền hai tiếng, nói [Thất hoàng tử Đông Phương Vân Khuynh đã mang danh lãnh huyết vô tình, trong hoàng cung trên trên dưới dưới ai mà không biết, là kẻ ngay cả mẫu thân sinh ra hắn còn có thể giết, đối tốt với ai? Ngươi bị hắn lừa rồi, hắn tuyệt không phải đơn thuần như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi là sư đệ cùa ma giáo giáo chủ còn có giá trị để lợi dụng, ta hiểu hắn còn không ai hơn! Tốt với ngươi như vậy, sợ là đều có mục đích cả rồi!]

Tiểu Xuân im lặng một chút, lại nói bâng quơ [Hắn nói ta tin hắn, thì ta tin hắn. Ngươi nói xem, thế gian này nếu ngay cả một người để tin tưởng cũng không có, vậy sống còn có nghĩa lý gì?]

[Ta hôm nay mới biết, thì ra ngươi là đồ ngốc đến mức này!] Tề Vũ thấy Tiểu Xuân cố chấp tin Vân Khuynh như vậy, cả người không giữ nổi vững vàng.

[Dou, ta có ngốc, cũng không bằng có một hoàng tử ngốc bị lừa tới mức còn tự cho là mình thật sự trúng độc, vô ý để người ta bắt cả mươi ngày nửa tháng!] Tiểu Xuân chĩa mũi về hướng Tề Vũ, dùng sức mà hừ to hai tiếng, lại nói [Ngươi có biết hoàng tử đó tên là gì không, hắn a, gọi là Vũ – Tề – Phương – Đông…]

[Ngươi…] Tề Vũ bị chọc giận đến mức xịt khói, giận dữ phất tay nói [Người đâu, bắt cái tên không biết sống chết này ném vào đại lao cho ta, cắt bỏ gân tay gân chân của hắn… ta xem hắn còn có cái gì cọi là thần khí…]

[Ngươi có muốn hay không mang ta đi chém đầu luôn, như vậy còn thống khoái hơn đấy!] Tiểu Xuân nhởn nhơ nói.

[Nếu ngươi muốn thế!]

Tề Vũ giận đến mức nghiên răng, trả lời lại yêu cầu của Tiểu Xuân.



(*) Đạn tẫn lương tuyệt: mình nói thật là mình hông biết dịch câu này đâu… ứ ư ~

(**) Phương hình khỉ tỉnh: cái phần lõm lên được trang trí đẹp đẹp trên trần nhà.

(***) Tuyên chỉ: giấy xịn:>