Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 43

[ Giả vờ có tiêu đề ở đây.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Xe chạy không nhanh, gió lạnh thổi tới từ bốn phía, Lăng Thần dán bên môi Diệp Tiêu, th ở dốc: "Em lạnh không?"

Hơi thở của Diệp Tiêu cũng có chút dồn dập, môi trên bị cắn, "Không lạnh, em nóng lắm ạ."

Lăng Thần nghe xong thì bật cười —— hóa ra không phải chỉ có mình hắn nóng.

Hai người hóng gió trên nóc xe một lúc mới vào lại xe.

Giang Mộc nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, "Thần ca, anh xem này."

Lăng Thần cầm lấy bản đồ ba chiều, sau khi xem xong thì hỏi, "Lần trước chúng ta tiến vào Khu D, sau khi cướp hết đồ của năm nhóm bên phía Thành Tài, em đã biết được đích đến của bọn họ. Ngoại trừ vòng tròn trung tâm, còn có ba địa điểm. Một trong số đó là viện nghiên cứu sinh học mà chúng ta đã tiến vào, phải không?"

Giang Mộc gật đầu, "Đúng ạ, lúc ấy anh bảo em đánh dấu hai địa điểm còn lại, vừa nãy lúc xem bản đồ em thấy có một chỗ nằm trên tuyến đường đi của chúng ta." Anh hỏi, "Chúng ta có đi không?"

Lăng Thần quyết định rất nhanh, "Đi."

Giang Xán Xán "Bộp" một tiếng chắp tay trước ngực, khoa trương lớn tiếng nói, "Có phải Bồ Tát đi ngang qua đây không? Ngã phật từ bi! Hy vọng chỗ đến lần này đừng có côn trùng, đừng có côn trùng, đừng có côn trùng!"

Đi viện nghiên cứu sinh học thôi đã khiến gã sợ tới mức bị ám ảnh.

Có lẽ là thật sự có thần tiên đi ngang qua, sau khi đến nơi, Giang Xán Xán vui vẻ phát hiện ra nơi đến hóa ra là một viện nghiên cứu dược phẩm nhỏ, tòa nhà theo phong cách hiện đại đứng cao trên vách đá hoang vắng, phong cách hội họa rất đột phá.

Lăng Thần xem xét địa hình gần đó, ra lệnh, "Xán Xán. Diệp Tiêu đi cùng anh, Giảm Lan và Tiểu Mộc ở lại sẵn sàng ứng phó."

Nói xong, trước tiên hắn liền tìm chiến phục của chính mình mặc cho Diệp Tiêu, tay áo dài quá, Lăng Thần cẩn thận gấp mấy lần cho phẳng phiu.

"Bé con có thích mặc quần áo của đội trưởng không?"

Diệp Tiêu tự mình kéo khóa, "Thích ạ."

"Vì sao hửm?"

Diệp Tiêu nhón chân rồi nói vào tai Lăng Thần, "Bởi vì trên quần áo có mùi của đội trưởng."

Má nó, Lăng Thần lại phát hiện mình lại bị trêu chọc, mấu chốt là người trêu chọc hắn còn không biết. Hắn đặt bàn tay phải đeo găng lên lưng dưới của Diệp Tiêu, vỗ nhẹ hai cái: "Ngoan, từ nay về sau tôi sẽ mặc cho em."

Mấy người họ lần lượt sửa sang xong, Lăng Thần từ trong hộp lấy ra khẩu súng móc bạc, sau khi bóp cò, đầu mũi tên ba lưỡi cùng dây kim loại găn trên đầu súng đâm thẳng vào vách núi. Giang Xán Xán cầm lấy móc câu và buộc nó bằng chiếc khóa kim loại ở thắt lưng, gã đá chân vào bức tường núi và bắt đầu leo lên.

Lăng Thần lấy ra một khẩu súng móc khác, bắn mũi tên ba lưỡi vào tảng đá, cẩn thận nối móc câu vào chiếc khóa kim loại buộc quanh eo Diệp Tiêu. Vừa thắt khóa, hắn vừa dặn dò: "Tôi ở ngay bên dưới em, đừng sợ. Nếu sợ thì cứ nhìn lại tôi."

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Lăng Thần lắp đặt trang bị cho mình rồi cùng nhau leo ​​lên với Diệp Tiêu.

Khi họ lên đến đỉnh núi, Giang Xán Xán đang cầm súng quan sát tình hình, khi nhìn thấy Lăng Thần đi tới, gã cau mày nói: "Thần ca, có người đến trước chúng ta." Gã chỉ vào bậc thang vào cửa. "Có dấu chân, dài 45 thước, ước tính cao khoảng 1,8 mét, nặng khoảng 75 kg, mới đi vào không lâu nên không biết có bao nhiêu người."

Hai ngày nay gã bị đầu độc vô cùng lợi hại bởi những câu chuyện ma của Giảm Lan, "Cái chỗ rừng núi hoang vu này không phải có quỷ đấy chứ?"

Lăng Thần giơ chân đá bắp chân hắn, "Mày quên tinh thần chủ nghĩa duy vật của mình rồi à?"

Giang Xán Xán cười hì hì trả lời, "Quên sau gáy rồi."

Lăng Thần không muốn quan tâm đ ến gã, sắp xếp, "Xán Xán đi đầu, Diệp Tiêu ở giữa, anh đi phía sau." Nói xong lại mở máy liên lạc, "Xán Xán phát hiện dấu chân ở cửa, bên trong có người, hai người nhớ chú ý đề phòng."

Giang Mộc trả lời: "Đã nhận được."

Viện nghiên cứu dược phẩm này có quy mô nhỏ, hai tòa nhà vuông góc với nhau, chỉ cao ba tầng, tường ngoài được ốp gạch men xanh trắng đã chuyển sang màu trắng xám sau nhiều năm mưa làm xói mòn.

Sau khi mở cửa bước vào, mùi hóa chất ngột ngạt xộc vào mũi tôi. Ba người đeo kính nhìn ban đêm, Giang Xán Xán ngồi xổm xuống, lấy ra một máy dò cỡ ngón tay cái và nhìn xung quanh, gã thấp giọng báo cáo kết quả, "Có bốn loại dấu chân khác nhau, tất cả đều đi lên lầu. Thần ca, có đi theo không?"

"Có." Lăng Thần luôn thích tự mình nằm giữ quyền chủ động, hất cằm nói: "Đi thôi."

Toàn bộ tòa nhà rất yên tĩnh, ba người theo dấu chân đi lên tầng hai, hai bên hành lang là những phòng thí nghiệm được ngăn cách bằng kính, các loại dụng cụ bên trong đều phủ đầy bụi, chắc chắn là đã lâu không có người sử dụng.

Giang Xán Xán không dám lên tiếng, gửi tin nhắn trong lênh của đội, "Đậu má có chút không quen rồi á, tui còn tưởng lúc tui lên sẽ gặp mấy con động vật thí nghiệm tập kích đồ đó." Gã có cộc cộc đánh chữ nêu ví dụ, "Ví dụ như chuột biến dị hay là thỏ biến dị."

Lăng Thần không nhìn máy liên lạc, nắm lấy tay Diệp Tiêu rồi liếc mắt nhìn thoáng qua tin nhắn trong kênh của đội, sau đó nhanh nhẹn cấm chat Giang Xán Xán.

Không đợi Giang Xán Xán hỏi bản thân rốt cuộc đã làm gì sai để Lăng Thần đổi xử tàn nhẫn với mình tới thế, một tiếng súng "Bằng" vang lên truyền đến vô cùng rõ ràng.

Lăng Thần ngước mắt nhìn sâu hơn vào hành lang: "Tiếng súng, súng lục cỡ nòng nhỏ."

Giang Xán Xán mở to mắt, che miệng và ồm ồm đầy tức giận: "Không phải đâu, nhóm người bước vào đầu tiên thực sự gặp phải động vật thí nghiệm à?"

Ba người tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tới góc tường, tiếng bước chân hỗn loạn dần dần đến gần, Lăng Thần ra hiệu dừng lại tại chỗ, nâng nòng súng lên, kiên định chĩa vào góc tường.

Tuy nhiên, khi người tạo ra tiếng bước chân xuất hiện trước mặt, cả hai bên đều sững sờ trong giây lát.

Lăng Thần híp mắt, "Phù Du?"

Đù má, lại tới cướp người của ông đây nữa à?

Những người của Phù Du không ngờ rằng trong viện nghiên cứu dược phẩm này còn có người khác, họ cảnh giác giơ súng lên, sau khi nhận ra là ai, A Cửu đặt khẩu súng trong tay xuống, mắt nhìn Diệp Tiêu: "Chúng tôi không có ác ý."

Diệp Tiêu gật đầu, "Tôi tin anh."

Giang Xán Xán vô thức lùi lại một bước, lông trên cánh tay dựng đứng - Mẹ kiếp, khí chất của Thần ca thật đáng sợ, sự ghen tuông sóng cuộn biển gầm của lão nam nhân!

Ngay sau đó, Diệp Tiêu nói nốt nửa câu sau, "Mấy người có thêm năm người nữa cũng không đánh lại tôi."

Vẻ mặt Lăng Thần lạnh băng, hắn nhìn về phía A Cửu, hỏi, "Phía sau có gì đuổi theo à?"

A Cửu rời mắt khỏi Diệp Tiêu, "Không phải, thiết bị thí nghiệm ở đây đã cũ và khí hóa học đã bị rò rỉ. Nó sẽ sớm phát nổ."

Giang Xán Xán chộp lấy từ khóa chính, "Đậu má! Vậy sao còn không mau chạy!"

Sau khi bọn họ chạy được không xa thì có một tiếng "Bùm" lớn và cả tòa nhà rung chuyển. Trong không khí trộn lẫn mùi hăng nồng, khí nóng truyền thẳng vào, kính và trần nhà phát ra vài tiếng "cạch cạch", ánh lửa chiếu sáng bốn phía.

Giọng nói của Giảm Lan vang lên trong máy liên lạc: "Tầng ba nổ tung! Có cần hỗ trợ không?"

Lăng Thần đáp: "Tạm thời không cần."

Nhóm người bước đi rất nhanh và chỉ chậm lại khi lên đến tầng hai. Những người của Phù Du mở đèn pin, A Cửu nhìn Diệp Tiêu, vẻ mặt có chút phức tạp, "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây."

Diệp Tiêu khó hiểu hỏi, "Lần trước không phải anh nói anh vào là vì nhận một nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành sẽ đi ra ngoài sao?"

Ánh mắt A Cửu mơ hồ, "Xin lỗi, tôi không nói thật với cậu."

Vẻ mặt Diệp Tiêu không thay đổi, cậu chỉ tìm tòi nghiên cứu đánh giá A Cửu, "Anh bị bệnh?"

A Cửu thấy cậu không tức giận thì nhẹ nhàng thở ra, "Ừ, tôi bị bệnh."

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh. Lăng Thần tự nhiên nắm lấy bàn tay Diệp Tiêu, "Kiếm chỗ khác nói chuyện nhé?"

Ánh mắt A Cửu dừng lại trên bàn tay hai người đang nắm một lúc, mới đáp: "Được."

Sau khi rời khỏi cổng viện nghiên cứu dược phẩm, Diệp Tiêu đi theo A Cửu đến rìa vách đá. Dưới ánh sáng tự nhiên, bệnh tình của A Cửu ngày càng rõ ràng. Hắn tựa hồ nghỉ ngơi không tốt, dưới mắt có quầng thâm đen, gầy hơn trước rất nhiều.

Diệp Tiêu hỏi gã, "Anh bị bệnh gì?"

A Cửu giơ tay, "Đừng để bị dọa." Nói xong, gã xắn tay áo lên.

Mí mắt Diệp Tiêu giựt giựt, cao giọng nói, "Làm sao ——"

Cậu nhìn thấy một miếng vảy cứng to bằng lòng bàn tay mọc trên cẳng tay trái của A Cửu, phần da còn lại vẫn còn nguyên vẹn, mạch máu đã chuyển sang màu đỏ tươi kỳ lạ.

Diệp Tiêu cũng không là gì với tình huống này, trước khi ở Ngân Nhận cậu đã từng gặp qua cái gọi là sản phẩm thất bại của thí nghiệm, cả người sẽ mọc ra những cái vảy, hoặc sẽ có thêm xuyên đâm xuyên qua da thịt.

Lòng bàn tay của Diệp Tiêu trở nên lạnh lẽo, "Anh đã biết sớm rồi có đúng không? Cho nên lần trước lúc chúng ta gặp mặt anh nói nếu tôi muốn đi tìm anh thì phải đến nhanh lên, nếu không tới một ngày nào đó anh sẽ chết."

A Cửu gật đầu, "Đúng vậy." gã cười đầy bình tĩnh, "Đã có phản ứng bài xích rồi, chắc không sống được lâu nữa."

Diệp Tiêu cắn răng, một lát sao mới hỏi, "Bọn họ thì sao?"

Biết ý cậu là hỏi những người chạy ra khỏi Ngân Nhận, A Cửu nhìn xuống vách núi, không biết ánh mắt rơi vào khoảng không nào, "Mọi người đều giống như thế, cho nên chúng ta mới gọi là Phù Du, triều sinh tịch tử Phù Du (*)."

(*): Triều sinh tịch tử - Sống vào buổi sáng và chết vào buổi tối, một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là zhāo shēng xī sǐ, có nghĩa là bạn sinh ra vào buổi sáng và chết vào buổi tối. Ngày nay nó cũng mô tả vòng đời ngắn ngủi của sự vật. Từ "Kinh điển Sơn Hải · Kinh điển phương Đông hải ngoại".

Gã thu hồi tầm mắt, "Cú Đêm, thật kỳ lạ có phải không? Trước kia lúc ở Ngân Nhận, tôi và cậu, cùng bọn họ đều là kẻ thù không chết sẽ không dừng, nhưng khi ra ngoài lại trở thành đồng bọn có thể giao phó phía sau lưng."

"Ừ."

"Lúc ấy chúng ta có tổng cộng 56 người, 42 người là thí nghiệm thành công. Sau đó Ngân Nhận bị phát hủy, bọn họ cùng tôi thành lập lên Phù Du, có tổng cộng 36 người, ba năm trôi qua, chỉ còn lại 30 cười." Nụ cười của gã cuối cùng cũng có vài phần cay đắng, "Tôi là nhóm đầu tiên thành công, chắc cũng sẽ chết sớm thôi."

Gã chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng khi nhắc đến chữ chết, lại cực kỳ bình thường.

Thấy Diệp Tiêu nắm chặt vỏ đao, ánh mắt A Cửu trở nên dịu dàng, "Mạng sống của chúng ta đã kết thúc kể từ khi vào Ngân Nhận rồi, mấy năm sau này cũng chỉ là tham sống sợ chết thôi. Mọi người đều thấy rất nhẹ nhàng, không có người thân, không có bạn bè, chết cũng không có gì ghê gớm. May rằng, cậu khác với chúng tôi."

Diệp Tiêu nắm chặt vỏ đao, nhìn chằm chằm gã, "Viện nghiên cứu dược phẩm này có cái gì?"

"Tin tức tôi mua trước đó nói rằng có thuốc chữa bệnh bài xích."

"Tin tức đó có đúng không?"

"Chắc là đúng, nhưng đồ bên trong đó bị mang đi rồi."

Hai người lại trở nên yên tĩnh.

A Cửu liếc nhìn Lăng Thần đứng phía xa, hỏi Diệp Tiêu, "Cậu có người mình thích không?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Có, tôi có người mình thích." Cậu chần chờ, "Thật ra tôi không biết thích có nghĩa là gì, nhưng tôi biết, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy."

Vẻ mặt A Cửu phức tạp. Ở Ngân Nhận, Cú Đêm là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn họ, cũng là người mạnh nhất. Thậm chí ngay sau khi bọn họ trở thành thí nghiệm thành công cũng không đánh bại được cậu.

Cái tên "Cú đêm" đã từng là ác mộng của bọn họ, nếu gặp, có nghĩa rằng sẽ phải thua không thể nghi ngờ.

A Cửu nhớ rất rõ, lúc đó dáng người Cú Đêm không cao, rất gầy, vô cùng kì quái, độc lai độc vãng, cũng rất ít khi nói chuyện. Tâm lý phòng vệ rất mạnh và không muốn tin bất kì ai. Gã là người duy nhất ở Ngân Nhận có thể nói cùng cậu mấy câu, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong những câu chào hỏi tầm thường như "Có thắng không?"

Mà Cú Đêm bây giờ dường như đã trở thành một người khác.

A Cửu sửng sốt nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Diệp Tiêu, vô số lời nói ngậm trong họng, nhưng cuối cùng cũng chỉ hỏi, "Người đó có tốt với cậu không?"

Trong mắt Diệp Tiêu hiện lên ý cười, "Anh ấy rất tốt với tôi. Lúc trước tôi không biết dùng đũa, là anh ấy dạy tôi. Tôi không biết cười, cũng là anh ấy dạy. Anh ấy dạy tôi cách viết tên của mình, dạy tôi dùng súng, cũng dạy tôi phải biết coi trọng bản thân."

A Cửu cười nói, "Vậy là tốt rồi." Gã nhớ tới thiếu niên lạnh lùng cầm trường đao năm đó, nhắm mắt, "Yên tâm, con kiến còn sống tạm bợ, chúng tôi sẽ cố gắng sống sót, sống được lâu một chút."

"Ừ, tôi cũng sẽ cố gắng sống sót"

Ở Ngân Nhận chín năm, cậu luôn nghĩ đến kẹo, mơ ước một ngày nào đó khi mình có thể ra ngoài sẽ được nếm lại vị ngọt trong ký ức, cuối cùng dùng hết sức mà sống. Trong suốt ba năm bị nhốt ở Thánh Tài, mỗi lần muốn bỏ cuộc, cậu đều không ngừng nghĩ đến Lăng Thần, nghĩ rằng nhất định sẽ tìm được hắn như đã hứa.

Đã đồng ý thì phải làm được, đối phương có quên cũng không sao.

Trước khi rời đi, Diệp Tiêu tựa hồ nhớ tới cái gì, cậu lấy trường đao ra, viết tên mình lên đá, "Bây giờ tôi tên Diệp Tiêu, Diệp trong lá cây, Tiêu trong Nguyên Tiêu, là tên của tôi trước khi đến Ngân Nhận.". Đọc‎ truyện‎ hay‎ tại‎ (‎ trùmtruyện.𝑽𝐍‎ ‎ )

Tra trường đao vào vỏ, Diệp Tiêu nhẹ giọng nói, "Hẹn gặp lại."

A Cửu gật đầu, "Ừ, hẹn gặp lại."

Xoay người, Diệp Tiêu bước đi về phía Lăng Thần. Thấy Lăng Thần dang hai tay ra với mình, Diệp Tiêu cũng nhịn không được bước nhanh hơn.

—— Không phải là em không thể chịu đựng được bóng tối và sự giết chóc nếu em chưa từng gặp được người.